Trời đêm mát như dòng nước. Một chiếc xe đua màu đỏ hào nhoáng được lái vào trong biệt thự làm thai phụ đang ngủ trên lầu thức giấc. Cửa phòng khách bị đẩy ra, một đôi nam nữ bước vào, loạng choạng ngã mình trên chiếc ghế sofa êm ái. Người đàn ông là chủ căn biệt thự này, nhưng người phụ nữ ấy lại không phải nữ chủ nhân. “Thiếu gia…” - Người giúp việc kêu lên kinh ngạc. “Cút!” - Người đàn ông tỏ vẻ không vui, giọng nói có sức nóng thiêu đốt. Sau đó, trong phòng khách chỉ còn lại hai người họ. ---- Gió thổi lay động rèm cửa sổ có những bông hoa li ti trắng. Từng cơn gió lạnh thổi vào cũng không làm tan đi sức nóng trong phòng khách. “Lăng, em yêu anh…” - Giọng người nữ hổn hển vang lên trong phòng khách rộng rãi. “Duyệt Duyệt, anh cũng yêu em…” - Người đàn ông đáp lại mơ hồ. Phòng khách được trang trí tinh tế, huyễn hoặc mê ly. ---- Cùng thời gian đó, phòng ngủ lầu trên cửa phòng bật mở. Giang Vũ Phi mắt vẫn còn ngái ngủ, tay ôm bụng bầu đã sáu tháng đi trên tấm thảm dày. Âm thanh kì…
Chương 314: Không cần đứa trẻ này
Thề Không Vì Thê: Thiếu Phu Nhân Hào Cưới Toàn CầuTác giả: Phi Tử Nhất TiếuTruyện Ngôn TìnhTrời đêm mát như dòng nước. Một chiếc xe đua màu đỏ hào nhoáng được lái vào trong biệt thự làm thai phụ đang ngủ trên lầu thức giấc. Cửa phòng khách bị đẩy ra, một đôi nam nữ bước vào, loạng choạng ngã mình trên chiếc ghế sofa êm ái. Người đàn ông là chủ căn biệt thự này, nhưng người phụ nữ ấy lại không phải nữ chủ nhân. “Thiếu gia…” - Người giúp việc kêu lên kinh ngạc. “Cút!” - Người đàn ông tỏ vẻ không vui, giọng nói có sức nóng thiêu đốt. Sau đó, trong phòng khách chỉ còn lại hai người họ. ---- Gió thổi lay động rèm cửa sổ có những bông hoa li ti trắng. Từng cơn gió lạnh thổi vào cũng không làm tan đi sức nóng trong phòng khách. “Lăng, em yêu anh…” - Giọng người nữ hổn hển vang lên trong phòng khách rộng rãi. “Duyệt Duyệt, anh cũng yêu em…” - Người đàn ông đáp lại mơ hồ. Phòng khách được trang trí tinh tế, huyễn hoặc mê ly. ---- Cùng thời gian đó, phòng ngủ lầu trên cửa phòng bật mở. Giang Vũ Phi mắt vẫn còn ngái ngủ, tay ôm bụng bầu đã sáu tháng đi trên tấm thảm dày. Âm thanh kì… Giang Vũ Phi đặt va li xuống, lạnh lùng nói: “Tôi muốn ra ngoài vài ngày cho khuây khỏa, cả ngày bị nhốt ở đây, sớm muộn gì tôi cũng bị điên.”“Không ai nhốt cô cả, mấy ngày nay không phải cô thường xuyên ra ngoài sao, ai nhốt cô.”“Nếu đã không có ai nhốt tôi, vậy tôi có thể ra ngoài hóng gió vài ngày rồi chứ.” Giang Vũ Phi lạnh nhạt cự tuyệt anh. “Bây giờ cô đang có thai, đừng đi lung tung. Nếu như cô không muốn ở đây, tôi có thể lập tức sắp xếp cho cô một chỗ ở khác.”Giang Vũ Phi hơi hất cằm lên, thần sắc kiên định nói: “Không, tôi nhất định phải ra ngoài hóng gió, tôi ngột ngạt lắm rồi, không rời xa thành phố A vài ngày tôi sẽ ngày càng thấy khó chịu hơn.”Nguyễn Thiên Lăng mím chặt môi. Anh nhớ tới những lời cô nói mớ hôm đó, lại thêm mấy ngày nay cô buồn bã ủ rũ, trong lòng anh nghĩ có lẽ cô thật sự nên ra ngoài đi dạo, nếu không bị trầm cảm thì biết làm thế nào.Nghe nói phụ nữ mang bầu rất dễ mắc đủ loại chứng bệnh, tâm trạng, cảm xúc của họ không ổn định.Giang Vũ Phi như vậy, e rằng lại càng dễ có vấn đề. Nhưng để cô ra ngoài hóng gió thì anh lại không yên tâm. Giờ cô mới mang thai được hơn một tháng, ngộ nhỡ đứa trẻ xảy ra chuyện thì biết phải làm sao?Nguyễn Thiên Lăng không nhận ra, sự quan tâm của anh đối với đứa trẻ này đã vượt quá mức anh tưởng tượng.Anh nghĩ ngợi, nói: “Cô muốn ra ngoài cũng được, tôi sai người đi cùng cô...” Giang Vũ Phi bỗng cười nhạt vẻ mỉa mai, cắt ngang lời anh.“Nguyễn Thiên Lăng, anh xem tôi là gì. Tôi không phải là tù nhân của anh, tôi không muốn anh sai người đi cùng tôi. Thôi đi, anh muốn nhốt tôi thì cứ nhốt đi, đứa trẻ này tôi cũng không cần! Giữ đứa trẻ này, mỗi ngày tôi đều bị anh nhốt lại như phạm nhân, tôi hà tất phải giữ nó.”“Cô!” Nguyễn Thiên Lăng không ngờ rằng cô có thể nói ra câu không cần con, trong lòng anh dậy sóng, có một sự tức giận không thể lý giải: “Cô vừa nói gì, cô có giỏi thì nói lại lần nữa xem!” Giang Vũ Phi thần sắc lạnh nhạt, trong mắt lộ ra vẻ bất đắc dĩ: “Nếu như anh cứ coi tôi là phạm nhân, tôi sẽ không giữ đứa trẻ này nữa. Không phải là anh quan tâm đứa trẻ này sao, không có nó, tôi sẽ có thể hoàn toàn thoát khỏi anh!”“Giang Vũ Phi!” Nguyễn Thiên Lăng nắm lấy cánh tay cô, sắc mặt tái nhợt, trong mắt bùng lên lửa giận hừng hực.Anh nhìn chằm chằm vào cô, nghiến răng nói: “Đừng quên lời tôi nói với cô, nếu cô dám ra tay với đứa bé, tôi sẽ khiến tất cả những người cô yêu thương phải chôn cùng con tôi!” Giang Vũ Phi kích động đẩy anh ra, tức giận hét lên: “Nó cũng là con tôi, anh nghĩ tôi không quan tâm đến nó sao? Không có anh, tôi sẽ càng chăm sóc cho nó tốt hơn. Nhưng bây giờ cả ngày bị anh nhốt lại, tôi đã sắp phát điên rồi, tôi phát điên, tôi còn cần con làm gì!”Nguyễn Thiên Lăng giật mình, Giang Vũ Phi cúi đầu lau nước mắt, buồn bã quay đi.“Ngày mai tôi sẽ ra ngoài, nếu anh dám cản tôi, đứa trẻ này cũng không cần phải giữ lại nữa. Nếu anh muốn có con, Nhan Duyệt có thể sinh cho anh. Con tôi sinh ra chẳng qua cũng chỉ là con riêng mà thôi.” Cô nói xong, nhấc chân đi lên lầu.Nguyễn Thiên Lăng nhìn theo bóng lưng mong manh yếu ớt của cô, tâm trạng rất buồn bực.Đặc biệt là lúc cô nói câu đó, nói đứa trẻ này sinh ra cũng chỉ là con riêng, câu nói này khiến anh thấy rất khó chịu. Anh bực bội nhíu mày, nói vọng theo bóng lưng của cô: “Ngày mai tôi đưa cô ra ngoài, tôi đưa cô đi giải khuây.”Giang Vũ Phi dừng bước, cô vội vàng quay đầu cự tuyệt anh: “Không cần, một mình tôi đi được rồi, không cần anh đưa đi.”
Giang Vũ Phi đặt va li xuống, lạnh lùng nói: “Tôi muốn ra ngoài vài ngày cho khuây khỏa, cả ngày bị nhốt ở đây, sớm muộn gì tôi cũng bị điên.”
“Không ai nhốt cô cả, mấy ngày nay không phải cô thường xuyên ra ngoài sao, ai nhốt cô.”
“Nếu đã không có ai nhốt tôi, vậy tôi có thể ra ngoài hóng gió vài ngày rồi chứ.” Giang Vũ Phi lạnh nhạt cự tuyệt anh.
“Bây giờ cô đang có thai, đừng đi lung tung. Nếu như cô không muốn ở đây, tôi có thể lập tức sắp xếp cho cô một chỗ ở khác.”
Giang Vũ Phi hơi hất cằm lên, thần sắc kiên định nói: “Không, tôi nhất định phải ra ngoài hóng gió, tôi ngột ngạt lắm rồi, không rời xa thành phố A vài ngày tôi sẽ ngày càng thấy khó chịu hơn.”
Nguyễn Thiên Lăng mím chặt môi.
Anh nhớ tới những lời cô nói mớ hôm đó, lại thêm mấy ngày nay cô buồn bã ủ rũ, trong lòng anh nghĩ có lẽ cô thật sự nên ra ngoài đi dạo, nếu không bị trầm cảm thì biết làm thế nào.
Nghe nói phụ nữ mang bầu rất dễ mắc đủ loại chứng bệnh, tâm trạng, cảm xúc của họ không ổn định.
Giang Vũ Phi như vậy, e rằng lại càng dễ có vấn đề.
Nhưng để cô ra ngoài hóng gió thì anh lại không yên tâm. Giờ cô mới mang thai được hơn một tháng, ngộ nhỡ đứa trẻ xảy ra chuyện thì biết phải làm sao?
Nguyễn Thiên Lăng không nhận ra, sự quan tâm của anh đối với đứa trẻ này đã vượt quá mức anh tưởng tượng.
Anh nghĩ ngợi, nói: “Cô muốn ra ngoài cũng được, tôi sai người đi cùng cô...”
Giang Vũ Phi bỗng cười nhạt vẻ mỉa mai, cắt ngang lời anh.
“Nguyễn Thiên Lăng, anh xem tôi là gì. Tôi không phải là tù nhân của anh, tôi không muốn anh sai người đi cùng tôi. Thôi đi, anh muốn nhốt tôi thì cứ nhốt đi, đứa trẻ này tôi cũng không cần! Giữ đứa trẻ này, mỗi ngày tôi đều bị anh nhốt lại như phạm nhân, tôi hà tất phải giữ nó.”
“Cô!” Nguyễn Thiên Lăng không ngờ rằng cô có thể nói ra câu không cần con, trong lòng anh dậy sóng, có một sự tức giận không thể lý giải: “Cô vừa nói gì, cô có giỏi thì nói lại lần nữa xem!”
Giang Vũ Phi thần sắc lạnh nhạt, trong mắt lộ ra vẻ bất đắc dĩ: “Nếu như anh cứ coi tôi là phạm nhân, tôi sẽ không giữ đứa trẻ này nữa. Không phải là anh quan tâm đứa trẻ này sao, không có nó, tôi sẽ có thể hoàn toàn thoát khỏi anh!”
“Giang Vũ Phi!” Nguyễn Thiên Lăng nắm lấy cánh tay cô, sắc mặt tái nhợt, trong mắt bùng lên lửa giận hừng hực.
Anh nhìn chằm chằm vào cô, nghiến răng nói: “Đừng quên lời tôi nói với cô, nếu cô dám ra tay với đứa bé, tôi sẽ khiến tất cả những người cô yêu thương phải chôn cùng con tôi!”
Giang Vũ Phi kích động đẩy anh ra, tức giận hét lên: “Nó cũng là con tôi, anh nghĩ tôi không quan tâm đến nó sao? Không có anh, tôi sẽ càng chăm sóc cho nó tốt hơn. Nhưng bây giờ cả ngày bị anh nhốt lại, tôi đã sắp phát điên rồi, tôi phát điên, tôi còn cần con làm gì!”
Nguyễn Thiên Lăng giật mình, Giang Vũ Phi cúi đầu lau nước mắt, buồn bã quay đi.
“Ngày mai tôi sẽ ra ngoài, nếu anh dám cản tôi, đứa trẻ này cũng không cần phải giữ lại nữa. Nếu anh muốn có con, Nhan Duyệt có thể sinh cho anh. Con tôi sinh ra chẳng qua cũng chỉ là con riêng mà thôi.”
Cô nói xong, nhấc chân đi lên lầu.
Nguyễn Thiên Lăng nhìn theo bóng lưng mong manh yếu ớt của cô, tâm trạng rất buồn bực.
Đặc biệt là lúc cô nói câu đó, nói đứa trẻ này sinh ra cũng chỉ là con riêng, câu nói này khiến anh thấy rất khó chịu.
Anh bực bội nhíu mày, nói vọng theo bóng lưng của cô: “Ngày mai tôi đưa cô ra ngoài, tôi đưa cô đi giải khuây.”
Giang Vũ Phi dừng bước, cô vội vàng quay đầu cự tuyệt anh: “Không cần, một mình tôi đi được rồi, không cần anh đưa đi.”
Thề Không Vì Thê: Thiếu Phu Nhân Hào Cưới Toàn CầuTác giả: Phi Tử Nhất TiếuTruyện Ngôn TìnhTrời đêm mát như dòng nước. Một chiếc xe đua màu đỏ hào nhoáng được lái vào trong biệt thự làm thai phụ đang ngủ trên lầu thức giấc. Cửa phòng khách bị đẩy ra, một đôi nam nữ bước vào, loạng choạng ngã mình trên chiếc ghế sofa êm ái. Người đàn ông là chủ căn biệt thự này, nhưng người phụ nữ ấy lại không phải nữ chủ nhân. “Thiếu gia…” - Người giúp việc kêu lên kinh ngạc. “Cút!” - Người đàn ông tỏ vẻ không vui, giọng nói có sức nóng thiêu đốt. Sau đó, trong phòng khách chỉ còn lại hai người họ. ---- Gió thổi lay động rèm cửa sổ có những bông hoa li ti trắng. Từng cơn gió lạnh thổi vào cũng không làm tan đi sức nóng trong phòng khách. “Lăng, em yêu anh…” - Giọng người nữ hổn hển vang lên trong phòng khách rộng rãi. “Duyệt Duyệt, anh cũng yêu em…” - Người đàn ông đáp lại mơ hồ. Phòng khách được trang trí tinh tế, huyễn hoặc mê ly. ---- Cùng thời gian đó, phòng ngủ lầu trên cửa phòng bật mở. Giang Vũ Phi mắt vẫn còn ngái ngủ, tay ôm bụng bầu đã sáu tháng đi trên tấm thảm dày. Âm thanh kì… Giang Vũ Phi đặt va li xuống, lạnh lùng nói: “Tôi muốn ra ngoài vài ngày cho khuây khỏa, cả ngày bị nhốt ở đây, sớm muộn gì tôi cũng bị điên.”“Không ai nhốt cô cả, mấy ngày nay không phải cô thường xuyên ra ngoài sao, ai nhốt cô.”“Nếu đã không có ai nhốt tôi, vậy tôi có thể ra ngoài hóng gió vài ngày rồi chứ.” Giang Vũ Phi lạnh nhạt cự tuyệt anh. “Bây giờ cô đang có thai, đừng đi lung tung. Nếu như cô không muốn ở đây, tôi có thể lập tức sắp xếp cho cô một chỗ ở khác.”Giang Vũ Phi hơi hất cằm lên, thần sắc kiên định nói: “Không, tôi nhất định phải ra ngoài hóng gió, tôi ngột ngạt lắm rồi, không rời xa thành phố A vài ngày tôi sẽ ngày càng thấy khó chịu hơn.”Nguyễn Thiên Lăng mím chặt môi. Anh nhớ tới những lời cô nói mớ hôm đó, lại thêm mấy ngày nay cô buồn bã ủ rũ, trong lòng anh nghĩ có lẽ cô thật sự nên ra ngoài đi dạo, nếu không bị trầm cảm thì biết làm thế nào.Nghe nói phụ nữ mang bầu rất dễ mắc đủ loại chứng bệnh, tâm trạng, cảm xúc của họ không ổn định.Giang Vũ Phi như vậy, e rằng lại càng dễ có vấn đề. Nhưng để cô ra ngoài hóng gió thì anh lại không yên tâm. Giờ cô mới mang thai được hơn một tháng, ngộ nhỡ đứa trẻ xảy ra chuyện thì biết phải làm sao?Nguyễn Thiên Lăng không nhận ra, sự quan tâm của anh đối với đứa trẻ này đã vượt quá mức anh tưởng tượng.Anh nghĩ ngợi, nói: “Cô muốn ra ngoài cũng được, tôi sai người đi cùng cô...” Giang Vũ Phi bỗng cười nhạt vẻ mỉa mai, cắt ngang lời anh.“Nguyễn Thiên Lăng, anh xem tôi là gì. Tôi không phải là tù nhân của anh, tôi không muốn anh sai người đi cùng tôi. Thôi đi, anh muốn nhốt tôi thì cứ nhốt đi, đứa trẻ này tôi cũng không cần! Giữ đứa trẻ này, mỗi ngày tôi đều bị anh nhốt lại như phạm nhân, tôi hà tất phải giữ nó.”“Cô!” Nguyễn Thiên Lăng không ngờ rằng cô có thể nói ra câu không cần con, trong lòng anh dậy sóng, có một sự tức giận không thể lý giải: “Cô vừa nói gì, cô có giỏi thì nói lại lần nữa xem!” Giang Vũ Phi thần sắc lạnh nhạt, trong mắt lộ ra vẻ bất đắc dĩ: “Nếu như anh cứ coi tôi là phạm nhân, tôi sẽ không giữ đứa trẻ này nữa. Không phải là anh quan tâm đứa trẻ này sao, không có nó, tôi sẽ có thể hoàn toàn thoát khỏi anh!”“Giang Vũ Phi!” Nguyễn Thiên Lăng nắm lấy cánh tay cô, sắc mặt tái nhợt, trong mắt bùng lên lửa giận hừng hực.Anh nhìn chằm chằm vào cô, nghiến răng nói: “Đừng quên lời tôi nói với cô, nếu cô dám ra tay với đứa bé, tôi sẽ khiến tất cả những người cô yêu thương phải chôn cùng con tôi!” Giang Vũ Phi kích động đẩy anh ra, tức giận hét lên: “Nó cũng là con tôi, anh nghĩ tôi không quan tâm đến nó sao? Không có anh, tôi sẽ càng chăm sóc cho nó tốt hơn. Nhưng bây giờ cả ngày bị anh nhốt lại, tôi đã sắp phát điên rồi, tôi phát điên, tôi còn cần con làm gì!”Nguyễn Thiên Lăng giật mình, Giang Vũ Phi cúi đầu lau nước mắt, buồn bã quay đi.“Ngày mai tôi sẽ ra ngoài, nếu anh dám cản tôi, đứa trẻ này cũng không cần phải giữ lại nữa. Nếu anh muốn có con, Nhan Duyệt có thể sinh cho anh. Con tôi sinh ra chẳng qua cũng chỉ là con riêng mà thôi.” Cô nói xong, nhấc chân đi lên lầu.Nguyễn Thiên Lăng nhìn theo bóng lưng mong manh yếu ớt của cô, tâm trạng rất buồn bực.Đặc biệt là lúc cô nói câu đó, nói đứa trẻ này sinh ra cũng chỉ là con riêng, câu nói này khiến anh thấy rất khó chịu. Anh bực bội nhíu mày, nói vọng theo bóng lưng của cô: “Ngày mai tôi đưa cô ra ngoài, tôi đưa cô đi giải khuây.”Giang Vũ Phi dừng bước, cô vội vàng quay đầu cự tuyệt anh: “Không cần, một mình tôi đi được rồi, không cần anh đưa đi.”