Trời đêm mát như dòng nước. Một chiếc xe đua màu đỏ hào nhoáng được lái vào trong biệt thự làm thai phụ đang ngủ trên lầu thức giấc. Cửa phòng khách bị đẩy ra, một đôi nam nữ bước vào, loạng choạng ngã mình trên chiếc ghế sofa êm ái. Người đàn ông là chủ căn biệt thự này, nhưng người phụ nữ ấy lại không phải nữ chủ nhân. “Thiếu gia…” - Người giúp việc kêu lên kinh ngạc. “Cút!” - Người đàn ông tỏ vẻ không vui, giọng nói có sức nóng thiêu đốt. Sau đó, trong phòng khách chỉ còn lại hai người họ. ---- Gió thổi lay động rèm cửa sổ có những bông hoa li ti trắng. Từng cơn gió lạnh thổi vào cũng không làm tan đi sức nóng trong phòng khách. “Lăng, em yêu anh…” - Giọng người nữ hổn hển vang lên trong phòng khách rộng rãi. “Duyệt Duyệt, anh cũng yêu em…” - Người đàn ông đáp lại mơ hồ. Phòng khách được trang trí tinh tế, huyễn hoặc mê ly. ---- Cùng thời gian đó, phòng ngủ lầu trên cửa phòng bật mở. Giang Vũ Phi mắt vẫn còn ngái ngủ, tay ôm bụng bầu đã sáu tháng đi trên tấm thảm dày. Âm thanh kì…
Chương 330: Nắm hết tất cả điểm yếu của cô
Thề Không Vì Thê: Thiếu Phu Nhân Hào Cưới Toàn CầuTác giả: Phi Tử Nhất TiếuTruyện Ngôn TìnhTrời đêm mát như dòng nước. Một chiếc xe đua màu đỏ hào nhoáng được lái vào trong biệt thự làm thai phụ đang ngủ trên lầu thức giấc. Cửa phòng khách bị đẩy ra, một đôi nam nữ bước vào, loạng choạng ngã mình trên chiếc ghế sofa êm ái. Người đàn ông là chủ căn biệt thự này, nhưng người phụ nữ ấy lại không phải nữ chủ nhân. “Thiếu gia…” - Người giúp việc kêu lên kinh ngạc. “Cút!” - Người đàn ông tỏ vẻ không vui, giọng nói có sức nóng thiêu đốt. Sau đó, trong phòng khách chỉ còn lại hai người họ. ---- Gió thổi lay động rèm cửa sổ có những bông hoa li ti trắng. Từng cơn gió lạnh thổi vào cũng không làm tan đi sức nóng trong phòng khách. “Lăng, em yêu anh…” - Giọng người nữ hổn hển vang lên trong phòng khách rộng rãi. “Duyệt Duyệt, anh cũng yêu em…” - Người đàn ông đáp lại mơ hồ. Phòng khách được trang trí tinh tế, huyễn hoặc mê ly. ---- Cùng thời gian đó, phòng ngủ lầu trên cửa phòng bật mở. Giang Vũ Phi mắt vẫn còn ngái ngủ, tay ôm bụng bầu đã sáu tháng đi trên tấm thảm dày. Âm thanh kì… Xem đến đây, trong lòng Giang Vũ Phi bỗng nhiên căng thẳng, cả người cứng đờ đứng dậy.Trong tin tức phóng viên nói, lần này điều tra ra số lượng thuốc phiện cực lớn, nếu như tra ra việc này có quan hệ với người phụ trách khách sạn, người phụ trách sẽ phải bị phán tử hình.Giang Vũ Phi cảm thấy hoa mắt chóng mặt, cô ngã ngồi trên ghế sofa, mau chóng tắt ti vi đi. Cô nghi ngờ chuyện này có quan hệ với Nguyễn Thiên Lăng, chắc chắn có quan hệ với anh!Không ngờ rằng anh sẽ lại dùng phương pháp hèn hạ như thế này để đối phó với cô.Giang Vũ Phi ôm đầu gối ngồi trên ghế sofa, hàm răng cắn chặt vào môi, không biết nên làm thế nào mới tốt. Khó khăn lắm cô mới có thể thoát khỏi Nguyễn Thiên Lăng, vừa mới được nửa tháng, chẳng lẽ lại phải quay về đi chui đầu vào lưới sao? Hơn nữa cô không tin ba dượng sẽ tàng trữ thuốc phiện, tuy rằng người này rất tham lam, nhưng lá gan ông ấy cũng rất nhỏ, khách sạn đã kiếm được rất nhiều tiền, sao ông ấy lại có thể bí quá hoá liều mà đi buôn bán thuốc phiện cơ chứ.Nếu như là do Nguyễn Thiên Lăng hãm hại, có lẽ cảnh sát có thể tra ra chân tướng, thả ông ấy ra ngoài.Giang Vũ Phi nghĩ thầm, trước tiên cô cứ xem xét tình hình vài ngày rồi nói sau, có lẽ sự tình cũng không có gay go như cô tưởng tượng. Chỉ là biết chuyện này rồi, tâm trạng cô trở nên rất nặng nề, cũng không có cách nào ung dung thoải mái được nữa.Vài ngày sau đó, Giang Vũ Phi đều chú ý xem tin tức.Trên ti vi, trên mạng, cô đều không bỏ qua. Tình hình có vẻ như càng ngày càng bất lợi, rất nhiều chứng cớ đều hướng đến Tôn Triệu Huy, dựa theo những chứng cớ đang nắm giữ, trên cơ bản là tòa án có thể phán ông tử hình rồi.Mấy người phóng viên kia còn đặc biệt ngồi chờ trong bệnh viện, tìm cơ hội liền chụp ảnh tình trạng hiện tại của Vương Đại Trân.Sau ngày hôm đó bị té xỉu, Vương Đại Trân phải nằm trong bệnh viện, tình hình có vẻ như đặc biệt xấu. Bác sĩ nói bà có khả năng mắc ung thư, có điều còn phải làm thêm một bước kiểm tra nữa mới có thể xác định. Giang Vũ Phi nhìn thấy hai chữ “ung thư”, trong đầu lập tức nổ uỳnh một tiếng, hoàn toàn trống rỗng.Sắc mặt cô trắng bệch, ngón tay run rẩy không sao khống chế nổi.Đây rốt cuộc là tin tức Nguyễn Thiên Lăng cố ý tung ra, hay là sự thực? Bất kể là thực hay là giả, cô đều rất lo lắng, rất nóng lòng.Chẳng may mẹ cô mắc ung thư, vậy phải làm sao?Còn nữa, nếu như Nguyễn Thiên Lăng thực sự làm tới cùng, nhất định muốn đẩy ba dượng vào chỗ chết, vậy chẳng phải là muốn lấy mạng mẹ cô sao? Hiện tại ông ấy là người duy nhất mẹ cô có thể dựa vào, Hạo vẫn còn nhỏ tuổi, vẫn cần ông ấy nuôi dưỡng.Tuy rằng cô cũng không thích ông ấy lắm, nhưng nếu ông ấy không còn trên đời này nữa, nhà cô cũng sẽ sụp đổ mất.Nếu về sau có ngày mẹ cô và Hạo biết ông ấy bị hãm hại, còn là vì cô mới bị hãm hại, cô phải đối mặt với oán hận của bọn họ như thế nào đây? Giang Vũ Phi phát hiện Nguyễn Thiên Lăng hoàn toàn nắm hết tất cả những điểm yếu của cô, chính là đang ép cô phải tự trở về, chủ động xuất hiện.Nếu như cô không chịu xuất hiện, vậy thì hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.Cô chỉ muốn bỏ chạy khỏi anh mà thôi, chỉ là muốn có một cuộc sống bình yên mà thôi, vì sao anh cũng không chịu buông tha cho cô chứ. Còn dùng loại thủ đoạn tàn ác này để uy h**p cô, bức bách cô.Nguyễn Thiên Lăng, tôi vốn chỉ cho rằng anh là người vô tình, nhưng không ngờ lòng dạ anh lại ác độc đến mức này!Vì sao không chịu buông tha cho tôi chứ, rốt cuộc tôi thiếu nợ anh cái gì! ----Giang Vũ Phi ở trong nhà kìm nén vài ngày, quyết định đi ra ngoài gọi điện thoại cho mẹ.Cô đặc biệt ngồi xe đến trung tâm thành phố, vào một trạm điện thoại công cộng trong trung tâm thành phố gọi điện cho mẹ cô. Nắm thật chặt điện thoại, nghe tiếng chuông trong điên thoại, trong lòng cô rất căng thẳng."Alo, là Vũ Phi phải không?" Vương Đại Trân vừa nhận điện thoại liền mừng rỡ mở miệng.Hốc mắt Giang Vũ Phi đỏ lên, cổ họng giống như là bị cái gì đó chặn lại, vô cùng khó chịu.
Xem đến đây, trong lòng Giang Vũ Phi bỗng nhiên căng thẳng, cả người cứng đờ đứng dậy.
Trong tin tức phóng viên nói, lần này điều tra ra số lượng thuốc phiện cực lớn, nếu như tra ra việc này có quan hệ với người phụ trách khách sạn, người phụ trách sẽ phải bị phán tử hình.
Giang Vũ Phi cảm thấy hoa mắt chóng mặt, cô ngã ngồi trên ghế sofa, mau chóng tắt ti vi đi.
Cô nghi ngờ chuyện này có quan hệ với Nguyễn Thiên Lăng, chắc chắn có quan hệ với anh!
Không ngờ rằng anh sẽ lại dùng phương pháp hèn hạ như thế này để đối phó với cô.
Giang Vũ Phi ôm đầu gối ngồi trên ghế sofa, hàm răng cắn chặt vào môi, không biết nên làm thế nào mới tốt. Khó khăn lắm cô mới có thể thoát khỏi Nguyễn Thiên Lăng, vừa mới được nửa tháng, chẳng lẽ lại phải quay về đi chui đầu vào lưới sao?
Hơn nữa cô không tin ba dượng sẽ tàng trữ thuốc phiện, tuy rằng người này rất tham lam, nhưng lá gan ông ấy cũng rất nhỏ, khách sạn đã kiếm được rất nhiều tiền, sao ông ấy lại có thể bí quá hoá liều mà đi buôn bán thuốc phiện cơ chứ.
Nếu như là do Nguyễn Thiên Lăng hãm hại, có lẽ cảnh sát có thể tra ra chân tướng, thả ông ấy ra ngoài.
Giang Vũ Phi nghĩ thầm, trước tiên cô cứ xem xét tình hình vài ngày rồi nói sau, có lẽ sự tình cũng không có gay go như cô tưởng tượng.
Chỉ là biết chuyện này rồi, tâm trạng cô trở nên rất nặng nề, cũng không có cách nào ung dung thoải mái được nữa.
Vài ngày sau đó, Giang Vũ Phi đều chú ý xem tin tức.
Trên ti vi, trên mạng, cô đều không bỏ qua.
Tình hình có vẻ như càng ngày càng bất lợi, rất nhiều chứng cớ đều hướng đến Tôn Triệu Huy, dựa theo những chứng cớ đang nắm giữ, trên cơ bản là tòa án có thể phán ông tử hình rồi.
Mấy người phóng viên kia còn đặc biệt ngồi chờ trong bệnh viện, tìm cơ hội liền chụp ảnh tình trạng hiện tại của Vương Đại Trân.
Sau ngày hôm đó bị té xỉu, Vương Đại Trân phải nằm trong bệnh viện, tình hình có vẻ như đặc biệt xấu. Bác sĩ nói bà có khả năng mắc ung thư, có điều còn phải làm thêm một bước kiểm tra nữa mới có thể xác định.
Giang Vũ Phi nhìn thấy hai chữ “ung thư”, trong đầu lập tức nổ uỳnh một tiếng, hoàn toàn trống rỗng.
Sắc mặt cô trắng bệch, ngón tay run rẩy không sao khống chế nổi.
Đây rốt cuộc là tin tức Nguyễn Thiên Lăng cố ý tung ra, hay là sự thực?
Bất kể là thực hay là giả, cô đều rất lo lắng, rất nóng lòng.
Chẳng may mẹ cô mắc ung thư, vậy phải làm sao?
Còn nữa, nếu như Nguyễn Thiên Lăng thực sự làm tới cùng, nhất định muốn đẩy ba dượng vào chỗ chết, vậy chẳng phải là muốn lấy mạng mẹ cô sao?
Hiện tại ông ấy là người duy nhất mẹ cô có thể dựa vào, Hạo vẫn còn nhỏ tuổi, vẫn cần ông ấy nuôi dưỡng.
Tuy rằng cô cũng không thích ông ấy lắm, nhưng nếu ông ấy không còn trên đời này nữa, nhà cô cũng sẽ sụp đổ mất.
Nếu về sau có ngày mẹ cô và Hạo biết ông ấy bị hãm hại, còn là vì cô mới bị hãm hại, cô phải đối mặt với oán hận của bọn họ như thế nào đây?
Giang Vũ Phi phát hiện Nguyễn Thiên Lăng hoàn toàn nắm hết tất cả những điểm yếu của cô, chính là đang ép cô phải tự trở về, chủ động xuất hiện.
Nếu như cô không chịu xuất hiện, vậy thì hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.
Cô chỉ muốn bỏ chạy khỏi anh mà thôi, chỉ là muốn có một cuộc sống bình yên mà thôi, vì sao anh cũng không chịu buông tha cho cô chứ.
Còn dùng loại thủ đoạn tàn ác này để uy h**p cô, bức bách cô.
Nguyễn Thiên Lăng, tôi vốn chỉ cho rằng anh là người vô tình, nhưng không ngờ lòng dạ anh lại ác độc đến mức này!
Vì sao không chịu buông tha cho tôi chứ, rốt cuộc tôi thiếu nợ anh cái gì!
----
Giang Vũ Phi ở trong nhà kìm nén vài ngày, quyết định đi ra ngoài gọi điện thoại cho mẹ.
Cô đặc biệt ngồi xe đến trung tâm thành phố, vào một trạm điện thoại công cộng trong trung tâm thành phố gọi điện cho mẹ cô.
Nắm thật chặt điện thoại, nghe tiếng chuông trong điên thoại, trong lòng cô rất căng thẳng.
"Alo, là Vũ Phi phải không?" Vương Đại Trân vừa nhận điện thoại liền mừng rỡ mở miệng.
Hốc mắt Giang Vũ Phi đỏ lên, cổ họng giống như là bị cái gì đó chặn lại, vô cùng khó chịu.
Thề Không Vì Thê: Thiếu Phu Nhân Hào Cưới Toàn CầuTác giả: Phi Tử Nhất TiếuTruyện Ngôn TìnhTrời đêm mát như dòng nước. Một chiếc xe đua màu đỏ hào nhoáng được lái vào trong biệt thự làm thai phụ đang ngủ trên lầu thức giấc. Cửa phòng khách bị đẩy ra, một đôi nam nữ bước vào, loạng choạng ngã mình trên chiếc ghế sofa êm ái. Người đàn ông là chủ căn biệt thự này, nhưng người phụ nữ ấy lại không phải nữ chủ nhân. “Thiếu gia…” - Người giúp việc kêu lên kinh ngạc. “Cút!” - Người đàn ông tỏ vẻ không vui, giọng nói có sức nóng thiêu đốt. Sau đó, trong phòng khách chỉ còn lại hai người họ. ---- Gió thổi lay động rèm cửa sổ có những bông hoa li ti trắng. Từng cơn gió lạnh thổi vào cũng không làm tan đi sức nóng trong phòng khách. “Lăng, em yêu anh…” - Giọng người nữ hổn hển vang lên trong phòng khách rộng rãi. “Duyệt Duyệt, anh cũng yêu em…” - Người đàn ông đáp lại mơ hồ. Phòng khách được trang trí tinh tế, huyễn hoặc mê ly. ---- Cùng thời gian đó, phòng ngủ lầu trên cửa phòng bật mở. Giang Vũ Phi mắt vẫn còn ngái ngủ, tay ôm bụng bầu đã sáu tháng đi trên tấm thảm dày. Âm thanh kì… Xem đến đây, trong lòng Giang Vũ Phi bỗng nhiên căng thẳng, cả người cứng đờ đứng dậy.Trong tin tức phóng viên nói, lần này điều tra ra số lượng thuốc phiện cực lớn, nếu như tra ra việc này có quan hệ với người phụ trách khách sạn, người phụ trách sẽ phải bị phán tử hình.Giang Vũ Phi cảm thấy hoa mắt chóng mặt, cô ngã ngồi trên ghế sofa, mau chóng tắt ti vi đi. Cô nghi ngờ chuyện này có quan hệ với Nguyễn Thiên Lăng, chắc chắn có quan hệ với anh!Không ngờ rằng anh sẽ lại dùng phương pháp hèn hạ như thế này để đối phó với cô.Giang Vũ Phi ôm đầu gối ngồi trên ghế sofa, hàm răng cắn chặt vào môi, không biết nên làm thế nào mới tốt. Khó khăn lắm cô mới có thể thoát khỏi Nguyễn Thiên Lăng, vừa mới được nửa tháng, chẳng lẽ lại phải quay về đi chui đầu vào lưới sao? Hơn nữa cô không tin ba dượng sẽ tàng trữ thuốc phiện, tuy rằng người này rất tham lam, nhưng lá gan ông ấy cũng rất nhỏ, khách sạn đã kiếm được rất nhiều tiền, sao ông ấy lại có thể bí quá hoá liều mà đi buôn bán thuốc phiện cơ chứ.Nếu như là do Nguyễn Thiên Lăng hãm hại, có lẽ cảnh sát có thể tra ra chân tướng, thả ông ấy ra ngoài.Giang Vũ Phi nghĩ thầm, trước tiên cô cứ xem xét tình hình vài ngày rồi nói sau, có lẽ sự tình cũng không có gay go như cô tưởng tượng. Chỉ là biết chuyện này rồi, tâm trạng cô trở nên rất nặng nề, cũng không có cách nào ung dung thoải mái được nữa.Vài ngày sau đó, Giang Vũ Phi đều chú ý xem tin tức.Trên ti vi, trên mạng, cô đều không bỏ qua. Tình hình có vẻ như càng ngày càng bất lợi, rất nhiều chứng cớ đều hướng đến Tôn Triệu Huy, dựa theo những chứng cớ đang nắm giữ, trên cơ bản là tòa án có thể phán ông tử hình rồi.Mấy người phóng viên kia còn đặc biệt ngồi chờ trong bệnh viện, tìm cơ hội liền chụp ảnh tình trạng hiện tại của Vương Đại Trân.Sau ngày hôm đó bị té xỉu, Vương Đại Trân phải nằm trong bệnh viện, tình hình có vẻ như đặc biệt xấu. Bác sĩ nói bà có khả năng mắc ung thư, có điều còn phải làm thêm một bước kiểm tra nữa mới có thể xác định. Giang Vũ Phi nhìn thấy hai chữ “ung thư”, trong đầu lập tức nổ uỳnh một tiếng, hoàn toàn trống rỗng.Sắc mặt cô trắng bệch, ngón tay run rẩy không sao khống chế nổi.Đây rốt cuộc là tin tức Nguyễn Thiên Lăng cố ý tung ra, hay là sự thực? Bất kể là thực hay là giả, cô đều rất lo lắng, rất nóng lòng.Chẳng may mẹ cô mắc ung thư, vậy phải làm sao?Còn nữa, nếu như Nguyễn Thiên Lăng thực sự làm tới cùng, nhất định muốn đẩy ba dượng vào chỗ chết, vậy chẳng phải là muốn lấy mạng mẹ cô sao? Hiện tại ông ấy là người duy nhất mẹ cô có thể dựa vào, Hạo vẫn còn nhỏ tuổi, vẫn cần ông ấy nuôi dưỡng.Tuy rằng cô cũng không thích ông ấy lắm, nhưng nếu ông ấy không còn trên đời này nữa, nhà cô cũng sẽ sụp đổ mất.Nếu về sau có ngày mẹ cô và Hạo biết ông ấy bị hãm hại, còn là vì cô mới bị hãm hại, cô phải đối mặt với oán hận của bọn họ như thế nào đây? Giang Vũ Phi phát hiện Nguyễn Thiên Lăng hoàn toàn nắm hết tất cả những điểm yếu của cô, chính là đang ép cô phải tự trở về, chủ động xuất hiện.Nếu như cô không chịu xuất hiện, vậy thì hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.Cô chỉ muốn bỏ chạy khỏi anh mà thôi, chỉ là muốn có một cuộc sống bình yên mà thôi, vì sao anh cũng không chịu buông tha cho cô chứ. Còn dùng loại thủ đoạn tàn ác này để uy h**p cô, bức bách cô.Nguyễn Thiên Lăng, tôi vốn chỉ cho rằng anh là người vô tình, nhưng không ngờ lòng dạ anh lại ác độc đến mức này!Vì sao không chịu buông tha cho tôi chứ, rốt cuộc tôi thiếu nợ anh cái gì! ----Giang Vũ Phi ở trong nhà kìm nén vài ngày, quyết định đi ra ngoài gọi điện thoại cho mẹ.Cô đặc biệt ngồi xe đến trung tâm thành phố, vào một trạm điện thoại công cộng trong trung tâm thành phố gọi điện cho mẹ cô. Nắm thật chặt điện thoại, nghe tiếng chuông trong điên thoại, trong lòng cô rất căng thẳng."Alo, là Vũ Phi phải không?" Vương Đại Trân vừa nhận điện thoại liền mừng rỡ mở miệng.Hốc mắt Giang Vũ Phi đỏ lên, cổ họng giống như là bị cái gì đó chặn lại, vô cùng khó chịu.