Búp bê Bắc Kinh là tiểu thuyết đầu tiên của tôi, được viết cách đây ba năm khi tôi mười bảy tuổi. Ngay lúc đang viết, tôi đã biết cuốn tiểu thuyết ghi lại tuổi trẻ của tôi và thế hệ tôi này sẽ chỉ bộc lộ ý nghĩa và giá trị thật sự của nó thông qua thời gian. Tôi thật sự muốn mọi người đọc cuốn tiểu thuyết để họ có thể hiểu được tuổi trẻ của tôi, với tiếng cười, với nước mắt của nó. Điều tôi không ngờ đến là việc xuất bản cuốn Búp bê Bắc Kinh lại khó khăn đến vậy. hơn một năm ròng, bản thảo đã được đưa đến gần một tá các nhà xuất bản, và tất cả những gì tôi nhận được đều là tin xấu – không ai muốn xuất bản cuốn sách cả. Điều đó đã khiến tôi lâm vào một trạng thái mà tôi bắt đầu tin rắng sách sẽ không bao giờ in được. Thẩm Hạo Ba, người bạn tốt nhất của tôi và sau là người xuất bản cuốn Búp bê Bắc Kinh đã an ủi, và động viên tôi làm thơ. Điều đó đã trở thành thú vui mới của tôi; nó giúp tôi vượt qua giai đọan đau đớn và hoang mang trước khi cuốn sách được xuất bản. Khi tôi gần mười…
Chương 29: Tắm
Búp Bê Bắc KinhTác giả: Xuân ThụTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBúp bê Bắc Kinh là tiểu thuyết đầu tiên của tôi, được viết cách đây ba năm khi tôi mười bảy tuổi. Ngay lúc đang viết, tôi đã biết cuốn tiểu thuyết ghi lại tuổi trẻ của tôi và thế hệ tôi này sẽ chỉ bộc lộ ý nghĩa và giá trị thật sự của nó thông qua thời gian. Tôi thật sự muốn mọi người đọc cuốn tiểu thuyết để họ có thể hiểu được tuổi trẻ của tôi, với tiếng cười, với nước mắt của nó. Điều tôi không ngờ đến là việc xuất bản cuốn Búp bê Bắc Kinh lại khó khăn đến vậy. hơn một năm ròng, bản thảo đã được đưa đến gần một tá các nhà xuất bản, và tất cả những gì tôi nhận được đều là tin xấu – không ai muốn xuất bản cuốn sách cả. Điều đó đã khiến tôi lâm vào một trạng thái mà tôi bắt đầu tin rắng sách sẽ không bao giờ in được. Thẩm Hạo Ba, người bạn tốt nhất của tôi và sau là người xuất bản cuốn Búp bê Bắc Kinh đã an ủi, và động viên tôi làm thơ. Điều đó đã trở thành thú vui mới của tôi; nó giúp tôi vượt qua giai đọan đau đớn và hoang mang trước khi cuốn sách được xuất bản. Khi tôi gần mười… Chúng tôi lén vào trong phòng cậu. Tim tôi đập thình thịch. Thoạt tiên chúng tôi chúi đầu vào máy tính rồi vào một phòng tán gẫu, nơi chúng tôi nói những thứ đại loại như, “Làm thế nào mà mọi người ở đây lại khờ quá vậy?” Rồi G chơi guitar một lúc, cho đến khi cậu nhìn khắp người tôi và nói, “Chúng mình đi tắm thôi.” “Tắm…cùng…với nhau?” “Sao lại không?” cậu nói. Chúng tôi nhón chân đi vào trong nhà tắm. Đứng lưng sát vào lưng, nhưng khi chúng tôi quay lại, chúng tôi không dám nhìn vào bất cứ gì khác ngoài mặt nhau. Nước phun lúc mạnh lúc yếu. G nói với tôi rằng các khu nhà một tầng lúc nào cũng vậy. Sau khi chúng tôi tắm rửa một lúc, cậu dịu dàng nói, “tớ sẽ xoa dầu tắm lên cho cậu.” Run rẩy bởi một khích động tôi chưa từng cảm thấy, tôi quay lại và nhìn chằm chằm vào cơ thể gày gò, trẻ con của cậu, và chúng tôi quàng tay ôm cứng lấy nhau. Khi đã ở trên giường, chúng tôi vừa thì thầm vừa giở xem truyện tranh hài. Tôi bật đĩa CD The Cure, một thứ rất hợp trong một đêm đầy những thứ tuyệt diệu, với khung cảnh – nhạc ấm áp, khiến mọi thứ đều hoàn hảo. Chúng tôi lại nằm một cách nhẹ nhàng và cầm tay. Cậu hôn tôi nhẹ nhàng, lên mắt, lên môi. “Tớ muốn…tớ muốn cậu…” “Hừm? Cậu nói gì?... Được thôi,” tôi nói một cách ngẫu nhiên. “Tớ, tớ muốn cậu, cậu là của tớ, của riêng tớ.” Cậu nói vẻ rất chắc chắn. Của riêng cậu? Tôi không bao giờ nghĩ mình “thuộc về” một ai đó, bất kỳ ai. Vậy nên tôi nói với cậu tôi cảm thấy tất cả chuyện đó như thế nào, cũng lắp ba lắp bắp mãi tôi mới nói được. Cậu thở dài nhưng không nói gì. Cậu chỉ ôm tôi thật chặt. Đến lúc đó đã gần hai giờ sáng. Chúng tôi để đồng hồ báo thức vào 4 giờ 30 để có thể ra ngoài được trước khi gia đình G thức dậy. Suốt mấy giờ trước khi trời sáng, cậu im lặng v**t v* thân thể trẻ trung của tôi: lưng, cái mặt ngây thơ, mái tóc xanh, chân. Giả vờ vẫn còn đang ngủ, tôi nằm yên không hề cử động. Hạnh phúc tuyệt đối. Khi chúng tôi chuồn ra, Bắc Kinh buổi sớm, được phủ trong một lớp mù mỏng, vẫn còn đang ngủ._________________
Chúng tôi lén vào trong phòng cậu. Tim tôi đập thình thịch. Thoạt tiên chúng tôi chúi đầu vào máy tính rồi vào một phòng tán gẫu, nơi chúng tôi nói những thứ đại loại như, “Làm thế nào mà mọi người ở đây lại khờ quá vậy?” Rồi G chơi guitar một lúc, cho đến khi cậu nhìn khắp người tôi và nói, “Chúng mình đi tắm thôi.”
“Tắm…cùng…với nhau?”
“Sao lại không?” cậu nói. Chúng tôi nhón chân đi vào trong nhà tắm. Đứng lưng sát vào lưng, nhưng khi chúng tôi quay lại, chúng tôi không dám nhìn vào bất cứ gì khác ngoài mặt nhau. Nước phun lúc mạnh lúc yếu. G nói với tôi rằng các khu nhà một tầng lúc nào cũng vậy. Sau khi chúng tôi tắm rửa một lúc, cậu dịu dàng nói, “tớ sẽ xoa dầu tắm lên cho cậu.” Run rẩy bởi một khích động tôi chưa từng cảm thấy, tôi quay lại và nhìn chằm chằm vào cơ thể gày gò, trẻ con của cậu, và chúng tôi quàng tay ôm cứng lấy nhau.
Khi đã ở trên giường, chúng tôi vừa thì thầm vừa giở xem truyện tranh hài. Tôi bật đĩa CD The Cure, một thứ rất hợp trong một đêm đầy những thứ tuyệt diệu, với khung cảnh – nhạc ấm áp, khiến mọi thứ đều hoàn hảo.
Chúng tôi lại nằm một cách nhẹ nhàng và cầm tay. Cậu hôn tôi nhẹ nhàng, lên mắt, lên môi.
“Tớ muốn…tớ muốn cậu…”
“Hừm? Cậu nói gì?... Được thôi,” tôi nói một cách ngẫu nhiên.
“Tớ, tớ muốn cậu, cậu là của tớ, của riêng tớ.” Cậu nói vẻ rất chắc chắn.
Của riêng cậu? Tôi không bao giờ nghĩ mình “thuộc về” một ai đó, bất kỳ ai.
Vậy nên tôi nói với cậu tôi cảm thấy tất cả chuyện đó như thế nào, cũng lắp ba lắp bắp mãi tôi mới nói được. Cậu thở dài nhưng không nói gì. Cậu chỉ ôm tôi thật chặt.
Đến lúc đó đã gần hai giờ sáng. Chúng tôi để đồng hồ báo thức vào 4 giờ 30 để có thể ra ngoài được trước khi gia đình G thức dậy.
Suốt mấy giờ trước khi trời sáng, cậu im lặng v**t v* thân thể trẻ trung của tôi: lưng, cái mặt ngây thơ, mái tóc xanh, chân. Giả vờ vẫn còn đang ngủ, tôi nằm yên không hề cử động. Hạnh phúc tuyệt đối. Khi chúng tôi chuồn ra, Bắc Kinh buổi sớm, được phủ trong một lớp mù mỏng, vẫn còn đang ngủ.
_________________
Búp Bê Bắc KinhTác giả: Xuân ThụTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBúp bê Bắc Kinh là tiểu thuyết đầu tiên của tôi, được viết cách đây ba năm khi tôi mười bảy tuổi. Ngay lúc đang viết, tôi đã biết cuốn tiểu thuyết ghi lại tuổi trẻ của tôi và thế hệ tôi này sẽ chỉ bộc lộ ý nghĩa và giá trị thật sự của nó thông qua thời gian. Tôi thật sự muốn mọi người đọc cuốn tiểu thuyết để họ có thể hiểu được tuổi trẻ của tôi, với tiếng cười, với nước mắt của nó. Điều tôi không ngờ đến là việc xuất bản cuốn Búp bê Bắc Kinh lại khó khăn đến vậy. hơn một năm ròng, bản thảo đã được đưa đến gần một tá các nhà xuất bản, và tất cả những gì tôi nhận được đều là tin xấu – không ai muốn xuất bản cuốn sách cả. Điều đó đã khiến tôi lâm vào một trạng thái mà tôi bắt đầu tin rắng sách sẽ không bao giờ in được. Thẩm Hạo Ba, người bạn tốt nhất của tôi và sau là người xuất bản cuốn Búp bê Bắc Kinh đã an ủi, và động viên tôi làm thơ. Điều đó đã trở thành thú vui mới của tôi; nó giúp tôi vượt qua giai đọan đau đớn và hoang mang trước khi cuốn sách được xuất bản. Khi tôi gần mười… Chúng tôi lén vào trong phòng cậu. Tim tôi đập thình thịch. Thoạt tiên chúng tôi chúi đầu vào máy tính rồi vào một phòng tán gẫu, nơi chúng tôi nói những thứ đại loại như, “Làm thế nào mà mọi người ở đây lại khờ quá vậy?” Rồi G chơi guitar một lúc, cho đến khi cậu nhìn khắp người tôi và nói, “Chúng mình đi tắm thôi.” “Tắm…cùng…với nhau?” “Sao lại không?” cậu nói. Chúng tôi nhón chân đi vào trong nhà tắm. Đứng lưng sát vào lưng, nhưng khi chúng tôi quay lại, chúng tôi không dám nhìn vào bất cứ gì khác ngoài mặt nhau. Nước phun lúc mạnh lúc yếu. G nói với tôi rằng các khu nhà một tầng lúc nào cũng vậy. Sau khi chúng tôi tắm rửa một lúc, cậu dịu dàng nói, “tớ sẽ xoa dầu tắm lên cho cậu.” Run rẩy bởi một khích động tôi chưa từng cảm thấy, tôi quay lại và nhìn chằm chằm vào cơ thể gày gò, trẻ con của cậu, và chúng tôi quàng tay ôm cứng lấy nhau. Khi đã ở trên giường, chúng tôi vừa thì thầm vừa giở xem truyện tranh hài. Tôi bật đĩa CD The Cure, một thứ rất hợp trong một đêm đầy những thứ tuyệt diệu, với khung cảnh – nhạc ấm áp, khiến mọi thứ đều hoàn hảo. Chúng tôi lại nằm một cách nhẹ nhàng và cầm tay. Cậu hôn tôi nhẹ nhàng, lên mắt, lên môi. “Tớ muốn…tớ muốn cậu…” “Hừm? Cậu nói gì?... Được thôi,” tôi nói một cách ngẫu nhiên. “Tớ, tớ muốn cậu, cậu là của tớ, của riêng tớ.” Cậu nói vẻ rất chắc chắn. Của riêng cậu? Tôi không bao giờ nghĩ mình “thuộc về” một ai đó, bất kỳ ai. Vậy nên tôi nói với cậu tôi cảm thấy tất cả chuyện đó như thế nào, cũng lắp ba lắp bắp mãi tôi mới nói được. Cậu thở dài nhưng không nói gì. Cậu chỉ ôm tôi thật chặt. Đến lúc đó đã gần hai giờ sáng. Chúng tôi để đồng hồ báo thức vào 4 giờ 30 để có thể ra ngoài được trước khi gia đình G thức dậy. Suốt mấy giờ trước khi trời sáng, cậu im lặng v**t v* thân thể trẻ trung của tôi: lưng, cái mặt ngây thơ, mái tóc xanh, chân. Giả vờ vẫn còn đang ngủ, tôi nằm yên không hề cử động. Hạnh phúc tuyệt đối. Khi chúng tôi chuồn ra, Bắc Kinh buổi sớm, được phủ trong một lớp mù mỏng, vẫn còn đang ngủ._________________