Trời đêm mát như dòng nước. Một chiếc xe đua màu đỏ hào nhoáng được lái vào trong biệt thự làm thai phụ đang ngủ trên lầu thức giấc. Cửa phòng khách bị đẩy ra, một đôi nam nữ bước vào, loạng choạng ngã mình trên chiếc ghế sofa êm ái. Người đàn ông là chủ căn biệt thự này, nhưng người phụ nữ ấy lại không phải nữ chủ nhân. “Thiếu gia…” - Người giúp việc kêu lên kinh ngạc. “Cút!” - Người đàn ông tỏ vẻ không vui, giọng nói có sức nóng thiêu đốt. Sau đó, trong phòng khách chỉ còn lại hai người họ. ---- Gió thổi lay động rèm cửa sổ có những bông hoa li ti trắng. Từng cơn gió lạnh thổi vào cũng không làm tan đi sức nóng trong phòng khách. “Lăng, em yêu anh…” - Giọng người nữ hổn hển vang lên trong phòng khách rộng rãi. “Duyệt Duyệt, anh cũng yêu em…” - Người đàn ông đáp lại mơ hồ. Phòng khách được trang trí tinh tế, huyễn hoặc mê ly. ---- Cùng thời gian đó, phòng ngủ lầu trên cửa phòng bật mở. Giang Vũ Phi mắt vẫn còn ngái ngủ, tay ôm bụng bầu đã sáu tháng đi trên tấm thảm dày. Âm thanh kì…
Chương 340: Để nhan duyệt làm mẹ đứa bé
Thề Không Vì Thê: Thiếu Phu Nhân Hào Cưới Toàn CầuTác giả: Phi Tử Nhất TiếuTruyện Ngôn TìnhTrời đêm mát như dòng nước. Một chiếc xe đua màu đỏ hào nhoáng được lái vào trong biệt thự làm thai phụ đang ngủ trên lầu thức giấc. Cửa phòng khách bị đẩy ra, một đôi nam nữ bước vào, loạng choạng ngã mình trên chiếc ghế sofa êm ái. Người đàn ông là chủ căn biệt thự này, nhưng người phụ nữ ấy lại không phải nữ chủ nhân. “Thiếu gia…” - Người giúp việc kêu lên kinh ngạc. “Cút!” - Người đàn ông tỏ vẻ không vui, giọng nói có sức nóng thiêu đốt. Sau đó, trong phòng khách chỉ còn lại hai người họ. ---- Gió thổi lay động rèm cửa sổ có những bông hoa li ti trắng. Từng cơn gió lạnh thổi vào cũng không làm tan đi sức nóng trong phòng khách. “Lăng, em yêu anh…” - Giọng người nữ hổn hển vang lên trong phòng khách rộng rãi. “Duyệt Duyệt, anh cũng yêu em…” - Người đàn ông đáp lại mơ hồ. Phòng khách được trang trí tinh tế, huyễn hoặc mê ly. ---- Cùng thời gian đó, phòng ngủ lầu trên cửa phòng bật mở. Giang Vũ Phi mắt vẫn còn ngái ngủ, tay ôm bụng bầu đã sáu tháng đi trên tấm thảm dày. Âm thanh kì… Trong bóng tối, đôi mắt lạnh lẽo của Nguyên Thiên Lăng nheo lại, lạnh nhạt mở miệng: “Tôi đang nghĩ, vì đứa bé này tôi có thể bỏ Nhan Duyệt, lấy cô làm vợ một lần nữa, cho nó một gia đình hoàn chỉnh, không để nó thành con rơi. Vậy mà cô lại muốn bỏ thuốc tôi, muốn hại chết tôi, nên tôi đã lập tức thay đổi ý định.”Sắc mặt Giang Vũ Phi thay đổi, vì những chuyện anh nói và những lời anh sắp nói ra.Nguyễn Thiên Lăng nhẹ nhàng đặt tay lên bụng cô v**t v*, song biểu cảm và lời nói của anh lại lạnh băng. “Lúc ở bệnh viện tôi đã nghĩ, tôi nhất định phải bắt cô về, để cô sinh đứa bé, sau đó sẽ cướp đứa bé khỏi cô! Tôi sẽ không lấy cô, tôi vẫn sẽ cưới Nhan Duyệt, để Nhan Duyệt làm mẹ đứa bé!”Giang Vũ Phi khiếp sợ trừng mắt, sắc mặt trắng bệch.Cho dù Nguyễn Thiên Lăng không nhìn biểu cảm của cô, cũng biết là sắc mặt cô không tốt. Anh mỉm cười, khóe miệng hiện lên một tia tàn nhẫn lạnh lùng. Giang Vũ Phi không nghĩ đây là cuộc cãi nhau, cô hít sâu một hơi, giải thích: “Tôi chỉ cho anh mấy viên thuốc ngủ, làm sao có thể hại chết anh. Anh đừng cố tình dùng việc này đe dọa tôi.”“Vậy cô nói thử xem, cô cho tôi mấy viên thuốc?”“Năm viên.” “Cô có biết thuốc cô cho tôi uống có chứa một loại thuốc cấm không? Uống hai viên là đã xảy ra vấn đề, vậy mà cô còn cho tôi uống không chỉ hai viên đâu.”“Không thể nào!” Giang Vũ Phi vội vàng xoay người, nắm chặt tay áo anh: “Tôi mua loại thuốc ngủ bình thường, không thể nào là loại thuốc cấm.”“Toàn bộ thuốc là do cô tự mua sao? Cô mua ở đâu?” Đôi mắt Nguyễn Thiên Lăng sắc bén nhìn cô chằm chằm, ép hỏi tới. Giang Vũ Phi lập tức nghẹn lời.Có ba viên là Tôn Hạo đi mua, không phải cô đi mua.Nhưng Tôn Hạo vẫn còn là trẻ con, nó sẽ không hiểu những chuyện này. Nếu như thuốc thực sự có vấn đề, có lẽ lúc nó mua đã bị người ta lừa gạt, cũng có lẽ lúc nó mua đã mua nhầm.Sự do dự của cô đã nói lên tất cả!Nguyễn Thiên Lăng bỗng nhiên xoay người đè cô xuống, lạnh lùng gằn giọng: "Sao hả, không nói ra lời? Giang Vũ Phi, nếu tôi chết, thì bây giờ cô cũng xuống địa ngục. Tuy tôi không chết, có điều cô cũng đừng mong sống tốt! Tôi cho cô biết, cô sẽ phải trả giá đắt cho hành vi ngu xuẩn của cô!" Hai tay Giang Vũ Phi chống lên người anh, kích động nói: "Anh đừng mơ cho con của tôi nhận Nhan Duyệt là mẹ, anh cũng đừng mơ sẽ cướp được con khỏi tay tôi! Nếu anh dám làm như thế, tôi sẽ liều mạng với anh!"Người đàn ông nắm cằm cô, cười lạnh lùng: "Được, tôi có thể không làm như vậy, nhưng còn phải xem biểu hiện của cô!""Về sau phải ngoan ngoãn nghe lời tôi, bằng không đợi sau khi sinh con, cô đừng hòng được nhìn thấy nó!" Giang Vũ Phi cắn môi, đôi mắt tràn ngập sự căm hận trừng lên với anh.Rõ ràng Nguyễn Thiên Lăng có thể cảm nhận được sự thù hằn mạnh mẽ quyết liệt đến thế trong mắt cô.Sắc mặt anh trầm xuống, cách một lớp áo cắn lên vai cô, tuy lực không mạnh nhưng cũng để lại một dấu răng. Vũ Phi nắm chặt tay lại, cắn chặt răng để không phát ra tiếng.Nguyễn Thiên Lăng dùng mu bàn tay v**t v* mặt cô, cười lạnh lùng, xoay người ngủ bên cạnh cô, không hề làm gì cô.---Đêm nay, Giang Vũ Phi ngủ không ngon giấc. Sau khi cô tỉnh ngủ, lại càng cảm thấy cơ thể và tinh thần mỏi mệt.Vừa rạng sáng ngày hôm sau, Nguyễn Thiên Lăng liền rời đi rất sớm.Giang Vũ Phi ăn sáng rồi đến bệnh viện...
Trong bóng tối, đôi mắt lạnh lẽo của Nguyên Thiên Lăng nheo lại, lạnh nhạt mở miệng: “Tôi đang nghĩ, vì đứa bé này tôi có thể bỏ Nhan Duyệt, lấy cô làm vợ một lần nữa, cho nó một gia đình hoàn chỉnh, không để nó thành con rơi. Vậy mà cô lại muốn bỏ thuốc tôi, muốn hại chết tôi, nên tôi đã lập tức thay đổi ý định.”
Sắc mặt Giang Vũ Phi thay đổi, vì những chuyện anh nói và những lời anh sắp nói ra.
Nguyễn Thiên Lăng nhẹ nhàng đặt tay lên bụng cô v**t v*, song biểu cảm và lời nói của anh lại lạnh băng.
“Lúc ở bệnh viện tôi đã nghĩ, tôi nhất định phải bắt cô về, để cô sinh đứa bé, sau đó sẽ cướp đứa bé khỏi cô! Tôi sẽ không lấy cô, tôi vẫn sẽ cưới Nhan Duyệt, để Nhan Duyệt làm mẹ đứa bé!”
Giang Vũ Phi khiếp sợ trừng mắt, sắc mặt trắng bệch.
Cho dù Nguyễn Thiên Lăng không nhìn biểu cảm của cô, cũng biết là sắc mặt cô không tốt. Anh mỉm cười, khóe miệng hiện lên một tia tàn nhẫn lạnh lùng.
Giang Vũ Phi không nghĩ đây là cuộc cãi nhau, cô hít sâu một hơi, giải thích: “Tôi chỉ cho anh mấy viên thuốc ngủ, làm sao có thể hại chết anh. Anh đừng cố tình dùng việc này đe dọa tôi.”
“Vậy cô nói thử xem, cô cho tôi mấy viên thuốc?”
“Năm viên.”
“Cô có biết thuốc cô cho tôi uống có chứa một loại thuốc cấm không? Uống hai viên là đã xảy ra vấn đề, vậy mà cô còn cho tôi uống không chỉ hai viên đâu.”
“Không thể nào!” Giang Vũ Phi vội vàng xoay người, nắm chặt tay áo anh: “Tôi mua loại thuốc ngủ bình thường, không thể nào là loại thuốc cấm.”
“Toàn bộ thuốc là do cô tự mua sao? Cô mua ở đâu?” Đôi mắt Nguyễn Thiên Lăng sắc bén nhìn cô chằm chằm, ép hỏi tới.
Giang Vũ Phi lập tức nghẹn lời.
Có ba viên là Tôn Hạo đi mua, không phải cô đi mua.
Nhưng Tôn Hạo vẫn còn là trẻ con, nó sẽ không hiểu những chuyện này.
Nếu như thuốc thực sự có vấn đề, có lẽ lúc nó mua đã bị người ta lừa gạt, cũng có lẽ lúc nó mua đã mua nhầm.
Sự do dự của cô đã nói lên tất cả!
Nguyễn Thiên Lăng bỗng nhiên xoay người đè cô xuống, lạnh lùng gằn giọng: "Sao hả, không nói ra lời? Giang Vũ Phi, nếu tôi chết, thì bây giờ cô cũng xuống địa ngục. Tuy tôi không chết, có điều cô cũng đừng mong sống tốt! Tôi cho cô biết, cô sẽ phải trả giá đắt cho hành vi ngu xuẩn của cô!"
Hai tay Giang Vũ Phi chống lên người anh, kích động nói: "Anh đừng mơ cho con của tôi nhận Nhan Duyệt là mẹ, anh cũng đừng mơ sẽ cướp được con khỏi tay tôi! Nếu anh dám làm như thế, tôi sẽ liều mạng với anh!"
Người đàn ông nắm cằm cô, cười lạnh lùng: "Được, tôi có thể không làm như vậy, nhưng còn phải xem biểu hiện của cô!"
"Về sau phải ngoan ngoãn nghe lời tôi, bằng không đợi sau khi sinh con, cô đừng hòng được nhìn thấy nó!"
Giang Vũ Phi cắn môi, đôi mắt tràn ngập sự căm hận trừng lên với anh.
Rõ ràng Nguyễn Thiên Lăng có thể cảm nhận được sự thù hằn mạnh mẽ quyết liệt đến thế trong mắt cô.
Sắc mặt anh trầm xuống, cách một lớp áo cắn lên vai cô, tuy lực không mạnh nhưng cũng để lại một dấu răng.
Vũ Phi nắm chặt tay lại, cắn chặt răng để không phát ra tiếng.
Nguyễn Thiên Lăng dùng mu bàn tay v**t v* mặt cô, cười lạnh lùng, xoay người ngủ bên cạnh cô, không hề làm gì cô.
---
Đêm nay, Giang Vũ Phi ngủ không ngon giấc. Sau khi cô tỉnh ngủ, lại càng cảm thấy cơ thể và tinh thần mỏi mệt.
Vừa rạng sáng ngày hôm sau, Nguyễn Thiên Lăng liền rời đi rất sớm.
Giang Vũ Phi ăn sáng rồi đến bệnh viện...
Thề Không Vì Thê: Thiếu Phu Nhân Hào Cưới Toàn CầuTác giả: Phi Tử Nhất TiếuTruyện Ngôn TìnhTrời đêm mát như dòng nước. Một chiếc xe đua màu đỏ hào nhoáng được lái vào trong biệt thự làm thai phụ đang ngủ trên lầu thức giấc. Cửa phòng khách bị đẩy ra, một đôi nam nữ bước vào, loạng choạng ngã mình trên chiếc ghế sofa êm ái. Người đàn ông là chủ căn biệt thự này, nhưng người phụ nữ ấy lại không phải nữ chủ nhân. “Thiếu gia…” - Người giúp việc kêu lên kinh ngạc. “Cút!” - Người đàn ông tỏ vẻ không vui, giọng nói có sức nóng thiêu đốt. Sau đó, trong phòng khách chỉ còn lại hai người họ. ---- Gió thổi lay động rèm cửa sổ có những bông hoa li ti trắng. Từng cơn gió lạnh thổi vào cũng không làm tan đi sức nóng trong phòng khách. “Lăng, em yêu anh…” - Giọng người nữ hổn hển vang lên trong phòng khách rộng rãi. “Duyệt Duyệt, anh cũng yêu em…” - Người đàn ông đáp lại mơ hồ. Phòng khách được trang trí tinh tế, huyễn hoặc mê ly. ---- Cùng thời gian đó, phòng ngủ lầu trên cửa phòng bật mở. Giang Vũ Phi mắt vẫn còn ngái ngủ, tay ôm bụng bầu đã sáu tháng đi trên tấm thảm dày. Âm thanh kì… Trong bóng tối, đôi mắt lạnh lẽo của Nguyên Thiên Lăng nheo lại, lạnh nhạt mở miệng: “Tôi đang nghĩ, vì đứa bé này tôi có thể bỏ Nhan Duyệt, lấy cô làm vợ một lần nữa, cho nó một gia đình hoàn chỉnh, không để nó thành con rơi. Vậy mà cô lại muốn bỏ thuốc tôi, muốn hại chết tôi, nên tôi đã lập tức thay đổi ý định.”Sắc mặt Giang Vũ Phi thay đổi, vì những chuyện anh nói và những lời anh sắp nói ra.Nguyễn Thiên Lăng nhẹ nhàng đặt tay lên bụng cô v**t v*, song biểu cảm và lời nói của anh lại lạnh băng. “Lúc ở bệnh viện tôi đã nghĩ, tôi nhất định phải bắt cô về, để cô sinh đứa bé, sau đó sẽ cướp đứa bé khỏi cô! Tôi sẽ không lấy cô, tôi vẫn sẽ cưới Nhan Duyệt, để Nhan Duyệt làm mẹ đứa bé!”Giang Vũ Phi khiếp sợ trừng mắt, sắc mặt trắng bệch.Cho dù Nguyễn Thiên Lăng không nhìn biểu cảm của cô, cũng biết là sắc mặt cô không tốt. Anh mỉm cười, khóe miệng hiện lên một tia tàn nhẫn lạnh lùng. Giang Vũ Phi không nghĩ đây là cuộc cãi nhau, cô hít sâu một hơi, giải thích: “Tôi chỉ cho anh mấy viên thuốc ngủ, làm sao có thể hại chết anh. Anh đừng cố tình dùng việc này đe dọa tôi.”“Vậy cô nói thử xem, cô cho tôi mấy viên thuốc?”“Năm viên.” “Cô có biết thuốc cô cho tôi uống có chứa một loại thuốc cấm không? Uống hai viên là đã xảy ra vấn đề, vậy mà cô còn cho tôi uống không chỉ hai viên đâu.”“Không thể nào!” Giang Vũ Phi vội vàng xoay người, nắm chặt tay áo anh: “Tôi mua loại thuốc ngủ bình thường, không thể nào là loại thuốc cấm.”“Toàn bộ thuốc là do cô tự mua sao? Cô mua ở đâu?” Đôi mắt Nguyễn Thiên Lăng sắc bén nhìn cô chằm chằm, ép hỏi tới. Giang Vũ Phi lập tức nghẹn lời.Có ba viên là Tôn Hạo đi mua, không phải cô đi mua.Nhưng Tôn Hạo vẫn còn là trẻ con, nó sẽ không hiểu những chuyện này. Nếu như thuốc thực sự có vấn đề, có lẽ lúc nó mua đã bị người ta lừa gạt, cũng có lẽ lúc nó mua đã mua nhầm.Sự do dự của cô đã nói lên tất cả!Nguyễn Thiên Lăng bỗng nhiên xoay người đè cô xuống, lạnh lùng gằn giọng: "Sao hả, không nói ra lời? Giang Vũ Phi, nếu tôi chết, thì bây giờ cô cũng xuống địa ngục. Tuy tôi không chết, có điều cô cũng đừng mong sống tốt! Tôi cho cô biết, cô sẽ phải trả giá đắt cho hành vi ngu xuẩn của cô!" Hai tay Giang Vũ Phi chống lên người anh, kích động nói: "Anh đừng mơ cho con của tôi nhận Nhan Duyệt là mẹ, anh cũng đừng mơ sẽ cướp được con khỏi tay tôi! Nếu anh dám làm như thế, tôi sẽ liều mạng với anh!"Người đàn ông nắm cằm cô, cười lạnh lùng: "Được, tôi có thể không làm như vậy, nhưng còn phải xem biểu hiện của cô!""Về sau phải ngoan ngoãn nghe lời tôi, bằng không đợi sau khi sinh con, cô đừng hòng được nhìn thấy nó!" Giang Vũ Phi cắn môi, đôi mắt tràn ngập sự căm hận trừng lên với anh.Rõ ràng Nguyễn Thiên Lăng có thể cảm nhận được sự thù hằn mạnh mẽ quyết liệt đến thế trong mắt cô.Sắc mặt anh trầm xuống, cách một lớp áo cắn lên vai cô, tuy lực không mạnh nhưng cũng để lại một dấu răng. Vũ Phi nắm chặt tay lại, cắn chặt răng để không phát ra tiếng.Nguyễn Thiên Lăng dùng mu bàn tay v**t v* mặt cô, cười lạnh lùng, xoay người ngủ bên cạnh cô, không hề làm gì cô.---Đêm nay, Giang Vũ Phi ngủ không ngon giấc. Sau khi cô tỉnh ngủ, lại càng cảm thấy cơ thể và tinh thần mỏi mệt.Vừa rạng sáng ngày hôm sau, Nguyễn Thiên Lăng liền rời đi rất sớm.Giang Vũ Phi ăn sáng rồi đến bệnh viện...