Trời đêm mát như dòng nước. Một chiếc xe đua màu đỏ hào nhoáng được lái vào trong biệt thự làm thai phụ đang ngủ trên lầu thức giấc. Cửa phòng khách bị đẩy ra, một đôi nam nữ bước vào, loạng choạng ngã mình trên chiếc ghế sofa êm ái. Người đàn ông là chủ căn biệt thự này, nhưng người phụ nữ ấy lại không phải nữ chủ nhân. “Thiếu gia…” - Người giúp việc kêu lên kinh ngạc. “Cút!” - Người đàn ông tỏ vẻ không vui, giọng nói có sức nóng thiêu đốt. Sau đó, trong phòng khách chỉ còn lại hai người họ. ---- Gió thổi lay động rèm cửa sổ có những bông hoa li ti trắng. Từng cơn gió lạnh thổi vào cũng không làm tan đi sức nóng trong phòng khách. “Lăng, em yêu anh…” - Giọng người nữ hổn hển vang lên trong phòng khách rộng rãi. “Duyệt Duyệt, anh cũng yêu em…” - Người đàn ông đáp lại mơ hồ. Phòng khách được trang trí tinh tế, huyễn hoặc mê ly. ---- Cùng thời gian đó, phòng ngủ lầu trên cửa phòng bật mở. Giang Vũ Phi mắt vẫn còn ngái ngủ, tay ôm bụng bầu đã sáu tháng đi trên tấm thảm dày. Âm thanh kì…
Chương 406: Chúng ta hủy bỏ hôn ước đi
Thề Không Vì Thê: Thiếu Phu Nhân Hào Cưới Toàn CầuTác giả: Phi Tử Nhất TiếuTruyện Ngôn TìnhTrời đêm mát như dòng nước. Một chiếc xe đua màu đỏ hào nhoáng được lái vào trong biệt thự làm thai phụ đang ngủ trên lầu thức giấc. Cửa phòng khách bị đẩy ra, một đôi nam nữ bước vào, loạng choạng ngã mình trên chiếc ghế sofa êm ái. Người đàn ông là chủ căn biệt thự này, nhưng người phụ nữ ấy lại không phải nữ chủ nhân. “Thiếu gia…” - Người giúp việc kêu lên kinh ngạc. “Cút!” - Người đàn ông tỏ vẻ không vui, giọng nói có sức nóng thiêu đốt. Sau đó, trong phòng khách chỉ còn lại hai người họ. ---- Gió thổi lay động rèm cửa sổ có những bông hoa li ti trắng. Từng cơn gió lạnh thổi vào cũng không làm tan đi sức nóng trong phòng khách. “Lăng, em yêu anh…” - Giọng người nữ hổn hển vang lên trong phòng khách rộng rãi. “Duyệt Duyệt, anh cũng yêu em…” - Người đàn ông đáp lại mơ hồ. Phòng khách được trang trí tinh tế, huyễn hoặc mê ly. ---- Cùng thời gian đó, phòng ngủ lầu trên cửa phòng bật mở. Giang Vũ Phi mắt vẫn còn ngái ngủ, tay ôm bụng bầu đã sáu tháng đi trên tấm thảm dày. Âm thanh kì… Ánh mắt thím Lý hơi sáng lên: “Thiếu gia nuôi được vài năm, sau đó thì gửi đến chỗ một người hàng xóm gần đó, để cho người đó tạm thời nuôi giùm… Cô cũng biết đó, thiếu gia không có thời gian chăm sóc Phích Lịch, hơn nữa người hàng xóm đó cũng rất thích nó, cho nên thiếu gia mới gửi nó qua, thỉnh thoảng lại đến thăm nó một lát.”Giang Vũ Phi gật đầu, cô bưng ly nước lên, nói một cách thoải mái: “Thím Lý, vừa rồi tôi thấy Phích Lịch cứ nằm hoài không nhúc nhích, lúc sét đánh nó cũng không động đậy, có phải là nó bị bệnh rồi không?”“Không đâu. Đó là bởi vì Phích Lịch đã quen ngủ vào ban ngày, buổi tối canh gác. Bây giờ nó đang ngủ cho nên mới không động đậy.” “Ồ.” Giang Vũ Phi nhẹ nhàng gật đầu, cô cụp mắt xuống che giấu cảm xúc trong mắt.Ầm ầm…Mưa càng lúc càng lớn, trận mưa mùa xuân này tới rất đúng lúc, mưa trút xuống liên tục, cuốn trôi tất cả bụi bậm, không khí của thành phố A cũng thoáng đãng hẳn lên, bầu trời trong xanh như ngọc bích. Cả người Nhan Duyệt ướt sũng lao vào trong nhà, người làm nhìn thấy dáng vẻ của cô ta liền giật mình: “Tiểu thư, tại sao cả người cô đều ướt sũng vậy?”Người làm cầm khăn mặt đi tới, muốn lau mặt cho cô ta, Nhan Duyệt đẩy cô ấy ra, sắc mặt cực kì khó chịu.“Tránh ra!” Cô ta không để ý tới tất cả mọi người mà chạy thẳng lên lầu.Giờ phút này tâm trạng cô ta rất nặng nề, rất bi thương.Nhưng mà cô ta không kịp tưởng nhớ tình yêu đã mất của mình, việc đầu tiên cô ta làm sau khi đi vào phòng ngủ chính là nhanh chóng c** q**n áo ướt đẫm ra, đi vào phòng tắm, tắm nước nóng. Tắm rửa xong, cô ta mặc áo tắm dày dặn trở lại phòng ngủ, sấy khô tóc, sau đó kéo chăn trùm lên cả người, trùm kín đến mức không hề có kẽ hở.Đợi cho cơ thể hết lạnh, cô ta lấy điện thoại ra bấm một con số: “Ken, anh đến kiểm tra cho tôi một chút, hôm nay tôi mới dầm mưa.”Người đàn ông bên kia nghe xong lập tức gấp gáp: “Không phải anh đã dặn em, cơ thể em không thể bị lạnh hay sao? Bệnh tình của em có thể tái phát bất cứ lúc nào, với lại bây giờ em…” “Tôi biết, anh lập tức qua đây đi!” Nhan Duyệt tắt điện thoại, khịt khịt mũi, lúc này mới có cảm giác kích động muốn khóc.Cô ta mở to mắt nhìn trần nhà, nhớ lại lúc ở bãi biển.“Lăng, anh nói thật cho em biết, có phải anh không còn yêu em nữa không?” Cô ta đau khổ hỏi Nguyễn Thiên Lăng. Nguyễn Thiên Lăng trầm mặc nhìn cô ta, áy náy nói: “Duyệt Duyệt, anh không biết anh đã thay đổi từ lúc nào, nhưng anh dần dần không tìm được cảm giác của quá khứ nữa. Mặc dù bây giờ em đang ở bên cạnh anh, nhưng mà tình cảm của anh đối với em cứ nhạt dần theo thời gian, dù anh có cố gắng như thế nào cũng không thể yêu em như lúc ban đầu được.”Nghe đến đó, nếu Nhan Duyệt vẫn không hiểu tất cả thì rõ ràng là kẻ ngu rồi.Trong mắt cô ta lập tức tràn ra nước mắt, lần này nước mắt là thật, là nước mắt đau lòng thật sự. “Anh không yêu em, mà yêu Giang Vũ Phi sao?”Đối với câu hỏi của cô ta, Nguyễn Thiên Lăng trốn tránh không trả lời: “Duyệt Duyệt, chúng ta hủy bỏ hôn ước đi. Anh sẽ đền bù tổn thất cho em, về sau anh với em vẫn có thể là bạn bè.”“Không! Em không hủy bỏ hôn ước, em có chết cũng không hủy bỏ! Lăng, người anh yêu là em, anh chỉ là nhất thời mê muội mà thôi, anh sẽ nhanh chóng phát hiện ra người anh yêu chính là em!” “Anh đồng ý để em nói ra chuyện hủy bỏ hôn ước trước, anh cũng sẽ công bố với bên ngoài là do anh có lỗi với em, anh sẽ không để cho thanh danh của em bị bất cứ tổn hại nào.”“Em nói em không hủy bỏ hôn ước! Lăng, chúng ta kết hôn được không, em cho phép anh qua lại với Giang Vũ Phi, em sẽ mặc kệ tất cả, em chỉ muốn làm vợ anh thôi, như vậy có được không?"
Ánh mắt thím Lý hơi sáng lên: “Thiếu gia nuôi được vài năm, sau đó thì gửi đến chỗ một người hàng xóm gần đó, để cho người đó tạm thời nuôi giùm… Cô cũng biết đó, thiếu gia không có thời gian chăm sóc Phích Lịch, hơn nữa người hàng xóm đó cũng rất thích nó, cho nên thiếu gia mới gửi nó qua, thỉnh thoảng lại đến thăm nó một lát.”
Giang Vũ Phi gật đầu, cô bưng ly nước lên, nói một cách thoải mái: “Thím Lý, vừa rồi tôi thấy Phích Lịch cứ nằm hoài không nhúc nhích, lúc sét đánh nó cũng không động đậy, có phải là nó bị bệnh rồi không?”
“Không đâu. Đó là bởi vì Phích Lịch đã quen ngủ vào ban ngày, buổi tối canh gác. Bây giờ nó đang ngủ cho nên mới không động đậy.”
“Ồ.” Giang Vũ Phi nhẹ nhàng gật đầu, cô cụp mắt xuống che giấu cảm xúc trong mắt.
Ầm ầm…
Mưa càng lúc càng lớn, trận mưa mùa xuân này tới rất đúng lúc, mưa trút xuống liên tục, cuốn trôi tất cả bụi bậm, không khí của thành phố A cũng thoáng đãng hẳn lên, bầu trời trong xanh như ngọc bích.
Cả người Nhan Duyệt ướt sũng lao vào trong nhà, người làm nhìn thấy dáng vẻ của cô ta liền giật mình: “Tiểu thư, tại sao cả người cô đều ướt sũng vậy?”
Người làm cầm khăn mặt đi tới, muốn lau mặt cho cô ta, Nhan Duyệt đẩy cô ấy ra, sắc mặt cực kì khó chịu.
“Tránh ra!”
Cô ta không để ý tới tất cả mọi người mà chạy thẳng lên lầu.
Giờ phút này tâm trạng cô ta rất nặng nề, rất bi thương.
Nhưng mà cô ta không kịp tưởng nhớ tình yêu đã mất của mình, việc đầu tiên cô ta làm sau khi đi vào phòng ngủ chính là nhanh chóng c** q**n áo ướt đẫm ra, đi vào phòng tắm, tắm nước nóng.
Tắm rửa xong, cô ta mặc áo tắm dày dặn trở lại phòng ngủ, sấy khô tóc, sau đó kéo chăn trùm lên cả người, trùm kín đến mức không hề có kẽ hở.
Đợi cho cơ thể hết lạnh, cô ta lấy điện thoại ra bấm một con số: “Ken, anh đến kiểm tra cho tôi một chút, hôm nay tôi mới dầm mưa.”
Người đàn ông bên kia nghe xong lập tức gấp gáp: “Không phải anh đã dặn em, cơ thể em không thể bị lạnh hay sao? Bệnh tình của em có thể tái phát bất cứ lúc nào, với lại bây giờ em…”
“Tôi biết, anh lập tức qua đây đi!” Nhan Duyệt tắt điện thoại, khịt khịt mũi, lúc này mới có cảm giác kích động muốn khóc.
Cô ta mở to mắt nhìn trần nhà, nhớ lại lúc ở bãi biển.
“Lăng, anh nói thật cho em biết, có phải anh không còn yêu em nữa không?” Cô ta đau khổ hỏi Nguyễn Thiên Lăng.
Nguyễn Thiên Lăng trầm mặc nhìn cô ta, áy náy nói: “Duyệt Duyệt, anh không biết anh đã thay đổi từ lúc nào, nhưng anh dần dần không tìm được cảm giác của quá khứ nữa. Mặc dù bây giờ em đang ở bên cạnh anh, nhưng mà tình cảm của anh đối với em cứ nhạt dần theo thời gian, dù anh có cố gắng như thế nào cũng không thể yêu em như lúc ban đầu được.”
Nghe đến đó, nếu Nhan Duyệt vẫn không hiểu tất cả thì rõ ràng là kẻ ngu rồi.
Trong mắt cô ta lập tức tràn ra nước mắt, lần này nước mắt là thật, là nước mắt đau lòng thật sự.
“Anh không yêu em, mà yêu Giang Vũ Phi sao?”
Đối với câu hỏi của cô ta, Nguyễn Thiên Lăng trốn tránh không trả lời: “Duyệt Duyệt, chúng ta hủy bỏ hôn ước đi. Anh sẽ đền bù tổn thất cho em, về sau anh với em vẫn có thể là bạn bè.”
“Không! Em không hủy bỏ hôn ước, em có chết cũng không hủy bỏ! Lăng, người anh yêu là em, anh chỉ là nhất thời mê muội mà thôi, anh sẽ nhanh chóng phát hiện ra người anh yêu chính là em!”
“Anh đồng ý để em nói ra chuyện hủy bỏ hôn ước trước, anh cũng sẽ công bố với bên ngoài là do anh có lỗi với em, anh sẽ không để cho thanh danh của em bị bất cứ tổn hại nào.”
“Em nói em không hủy bỏ hôn ước! Lăng, chúng ta kết hôn được không, em cho phép anh qua lại với Giang Vũ Phi, em sẽ mặc kệ tất cả, em chỉ muốn làm vợ anh thôi, như vậy có được không?"
Thề Không Vì Thê: Thiếu Phu Nhân Hào Cưới Toàn CầuTác giả: Phi Tử Nhất TiếuTruyện Ngôn TìnhTrời đêm mát như dòng nước. Một chiếc xe đua màu đỏ hào nhoáng được lái vào trong biệt thự làm thai phụ đang ngủ trên lầu thức giấc. Cửa phòng khách bị đẩy ra, một đôi nam nữ bước vào, loạng choạng ngã mình trên chiếc ghế sofa êm ái. Người đàn ông là chủ căn biệt thự này, nhưng người phụ nữ ấy lại không phải nữ chủ nhân. “Thiếu gia…” - Người giúp việc kêu lên kinh ngạc. “Cút!” - Người đàn ông tỏ vẻ không vui, giọng nói có sức nóng thiêu đốt. Sau đó, trong phòng khách chỉ còn lại hai người họ. ---- Gió thổi lay động rèm cửa sổ có những bông hoa li ti trắng. Từng cơn gió lạnh thổi vào cũng không làm tan đi sức nóng trong phòng khách. “Lăng, em yêu anh…” - Giọng người nữ hổn hển vang lên trong phòng khách rộng rãi. “Duyệt Duyệt, anh cũng yêu em…” - Người đàn ông đáp lại mơ hồ. Phòng khách được trang trí tinh tế, huyễn hoặc mê ly. ---- Cùng thời gian đó, phòng ngủ lầu trên cửa phòng bật mở. Giang Vũ Phi mắt vẫn còn ngái ngủ, tay ôm bụng bầu đã sáu tháng đi trên tấm thảm dày. Âm thanh kì… Ánh mắt thím Lý hơi sáng lên: “Thiếu gia nuôi được vài năm, sau đó thì gửi đến chỗ một người hàng xóm gần đó, để cho người đó tạm thời nuôi giùm… Cô cũng biết đó, thiếu gia không có thời gian chăm sóc Phích Lịch, hơn nữa người hàng xóm đó cũng rất thích nó, cho nên thiếu gia mới gửi nó qua, thỉnh thoảng lại đến thăm nó một lát.”Giang Vũ Phi gật đầu, cô bưng ly nước lên, nói một cách thoải mái: “Thím Lý, vừa rồi tôi thấy Phích Lịch cứ nằm hoài không nhúc nhích, lúc sét đánh nó cũng không động đậy, có phải là nó bị bệnh rồi không?”“Không đâu. Đó là bởi vì Phích Lịch đã quen ngủ vào ban ngày, buổi tối canh gác. Bây giờ nó đang ngủ cho nên mới không động đậy.” “Ồ.” Giang Vũ Phi nhẹ nhàng gật đầu, cô cụp mắt xuống che giấu cảm xúc trong mắt.Ầm ầm…Mưa càng lúc càng lớn, trận mưa mùa xuân này tới rất đúng lúc, mưa trút xuống liên tục, cuốn trôi tất cả bụi bậm, không khí của thành phố A cũng thoáng đãng hẳn lên, bầu trời trong xanh như ngọc bích. Cả người Nhan Duyệt ướt sũng lao vào trong nhà, người làm nhìn thấy dáng vẻ của cô ta liền giật mình: “Tiểu thư, tại sao cả người cô đều ướt sũng vậy?”Người làm cầm khăn mặt đi tới, muốn lau mặt cho cô ta, Nhan Duyệt đẩy cô ấy ra, sắc mặt cực kì khó chịu.“Tránh ra!” Cô ta không để ý tới tất cả mọi người mà chạy thẳng lên lầu.Giờ phút này tâm trạng cô ta rất nặng nề, rất bi thương.Nhưng mà cô ta không kịp tưởng nhớ tình yêu đã mất của mình, việc đầu tiên cô ta làm sau khi đi vào phòng ngủ chính là nhanh chóng c** q**n áo ướt đẫm ra, đi vào phòng tắm, tắm nước nóng. Tắm rửa xong, cô ta mặc áo tắm dày dặn trở lại phòng ngủ, sấy khô tóc, sau đó kéo chăn trùm lên cả người, trùm kín đến mức không hề có kẽ hở.Đợi cho cơ thể hết lạnh, cô ta lấy điện thoại ra bấm một con số: “Ken, anh đến kiểm tra cho tôi một chút, hôm nay tôi mới dầm mưa.”Người đàn ông bên kia nghe xong lập tức gấp gáp: “Không phải anh đã dặn em, cơ thể em không thể bị lạnh hay sao? Bệnh tình của em có thể tái phát bất cứ lúc nào, với lại bây giờ em…” “Tôi biết, anh lập tức qua đây đi!” Nhan Duyệt tắt điện thoại, khịt khịt mũi, lúc này mới có cảm giác kích động muốn khóc.Cô ta mở to mắt nhìn trần nhà, nhớ lại lúc ở bãi biển.“Lăng, anh nói thật cho em biết, có phải anh không còn yêu em nữa không?” Cô ta đau khổ hỏi Nguyễn Thiên Lăng. Nguyễn Thiên Lăng trầm mặc nhìn cô ta, áy náy nói: “Duyệt Duyệt, anh không biết anh đã thay đổi từ lúc nào, nhưng anh dần dần không tìm được cảm giác của quá khứ nữa. Mặc dù bây giờ em đang ở bên cạnh anh, nhưng mà tình cảm của anh đối với em cứ nhạt dần theo thời gian, dù anh có cố gắng như thế nào cũng không thể yêu em như lúc ban đầu được.”Nghe đến đó, nếu Nhan Duyệt vẫn không hiểu tất cả thì rõ ràng là kẻ ngu rồi.Trong mắt cô ta lập tức tràn ra nước mắt, lần này nước mắt là thật, là nước mắt đau lòng thật sự. “Anh không yêu em, mà yêu Giang Vũ Phi sao?”Đối với câu hỏi của cô ta, Nguyễn Thiên Lăng trốn tránh không trả lời: “Duyệt Duyệt, chúng ta hủy bỏ hôn ước đi. Anh sẽ đền bù tổn thất cho em, về sau anh với em vẫn có thể là bạn bè.”“Không! Em không hủy bỏ hôn ước, em có chết cũng không hủy bỏ! Lăng, người anh yêu là em, anh chỉ là nhất thời mê muội mà thôi, anh sẽ nhanh chóng phát hiện ra người anh yêu chính là em!” “Anh đồng ý để em nói ra chuyện hủy bỏ hôn ước trước, anh cũng sẽ công bố với bên ngoài là do anh có lỗi với em, anh sẽ không để cho thanh danh của em bị bất cứ tổn hại nào.”“Em nói em không hủy bỏ hôn ước! Lăng, chúng ta kết hôn được không, em cho phép anh qua lại với Giang Vũ Phi, em sẽ mặc kệ tất cả, em chỉ muốn làm vợ anh thôi, như vậy có được không?"