Trời đêm mát như dòng nước. Một chiếc xe đua màu đỏ hào nhoáng được lái vào trong biệt thự làm thai phụ đang ngủ trên lầu thức giấc. Cửa phòng khách bị đẩy ra, một đôi nam nữ bước vào, loạng choạng ngã mình trên chiếc ghế sofa êm ái. Người đàn ông là chủ căn biệt thự này, nhưng người phụ nữ ấy lại không phải nữ chủ nhân. “Thiếu gia…” - Người giúp việc kêu lên kinh ngạc. “Cút!” - Người đàn ông tỏ vẻ không vui, giọng nói có sức nóng thiêu đốt. Sau đó, trong phòng khách chỉ còn lại hai người họ. ---- Gió thổi lay động rèm cửa sổ có những bông hoa li ti trắng. Từng cơn gió lạnh thổi vào cũng không làm tan đi sức nóng trong phòng khách. “Lăng, em yêu anh…” - Giọng người nữ hổn hển vang lên trong phòng khách rộng rãi. “Duyệt Duyệt, anh cũng yêu em…” - Người đàn ông đáp lại mơ hồ. Phòng khách được trang trí tinh tế, huyễn hoặc mê ly. ---- Cùng thời gian đó, phòng ngủ lầu trên cửa phòng bật mở. Giang Vũ Phi mắt vẫn còn ngái ngủ, tay ôm bụng bầu đã sáu tháng đi trên tấm thảm dày. Âm thanh kì…

Chương 410: Bây giờ chỉ có cô ta mới có thể cứu em

Thề Không Vì Thê: Thiếu Phu Nhân Hào Cưới Toàn CầuTác giả: Phi Tử Nhất TiếuTruyện Ngôn TìnhTrời đêm mát như dòng nước. Một chiếc xe đua màu đỏ hào nhoáng được lái vào trong biệt thự làm thai phụ đang ngủ trên lầu thức giấc. Cửa phòng khách bị đẩy ra, một đôi nam nữ bước vào, loạng choạng ngã mình trên chiếc ghế sofa êm ái. Người đàn ông là chủ căn biệt thự này, nhưng người phụ nữ ấy lại không phải nữ chủ nhân. “Thiếu gia…” - Người giúp việc kêu lên kinh ngạc. “Cút!” - Người đàn ông tỏ vẻ không vui, giọng nói có sức nóng thiêu đốt. Sau đó, trong phòng khách chỉ còn lại hai người họ. ---- Gió thổi lay động rèm cửa sổ có những bông hoa li ti trắng. Từng cơn gió lạnh thổi vào cũng không làm tan đi sức nóng trong phòng khách. “Lăng, em yêu anh…” - Giọng người nữ hổn hển vang lên trong phòng khách rộng rãi. “Duyệt Duyệt, anh cũng yêu em…” - Người đàn ông đáp lại mơ hồ. Phòng khách được trang trí tinh tế, huyễn hoặc mê ly. ---- Cùng thời gian đó, phòng ngủ lầu trên cửa phòng bật mở. Giang Vũ Phi mắt vẫn còn ngái ngủ, tay ôm bụng bầu đã sáu tháng đi trên tấm thảm dày. Âm thanh kì… “Duyệt Duyệt, chị mau nói đi, kết quả như thế nào!” Hứa Mạn nhào lên túm lấy cánh tay Nhan Duyệt, hơi mạnh tay nên làm cánh tay thon nhỏ của cô ta bị đau.Nhan Duyệt đứng dậy gạt tay Hứa Mạn ra, liếc nhìn cô ta một cái, sau đó đưa cho cô ta một cây bút ghi âm.“Chị nói có lẽ em không tin, em tự nghe đi.” Hứa Mạn nhanh chóng mở cây bút ghi âm, cây bút phát ra cuộc đối thoại của Nguyễn Thiên Lăng và Nhan Duyệt sáng nay.Trong lúc nói chuyện, Nhan Duyệt vẫn luôn cầu xin giúp cho cô ta, nhưng mà thái độ Nguyễn Thiên Lăng rất kiên định, nhất quyết không chịu nhượng bộ.Cô ta có thể nghe ra sự ác liệt trong giọng nói của anh, cùng với quyết tâm muốn trừng trị cô ta của anh. Hứa Mạn càng nghe, sắc mặt càng khó coi, cuối cùng cô ta từ trên giường trượt xuống ngồi trên sàn nhà, cả người dựa vào mép giường, toàn thân dường như không còn một chút sức lực nào.“Tại sao có thể như vậy? Chị đã cầu xin mà anh ấy lại không để ý... Duyệt Duyệt, đáng lẽ Nguyễn đại ca phải nể mặt chị mà tha cho em chứ!” Đôi mắt Hứa Mạn mở to, sợ hãi hỏi Nhan Duyệt.Bây giờ cái phao cứu mạng duy nhất của cô ta là Nhan Duyệt. Nếu Nhan Duyệt cũng không giúp cô ta, vậy thì còn ai có thể giúp cô ta đây?Nhan Duyệt áy náy nói: “Mạn Mạn, xin lỗi em, chị cũng không giúp gì được cho em. Lăng muốn từ hôn với chị, anh ấy đã không còn yêu chị nữa.”“Chị nói cái gì?” Hứa Mạn trợn trừng mắt không tin nổi: “Nguyễn đại ca muốn từ hôn với chị?” “Ừ, đoạn ghi âm sau đó bị chị xóa rồi, toàn là những lời anh nói muốn từ hôn với chị. Mạn Mạn, bây giờ hầu như anh ấy chỉ lo cho Giang Vũ Phi, em làm hại Giang Vũ Phi, chắc chắn anh ấy sẽ không bỏ qua cho em.” Nhan Duyệt cười khổ nói: “Chị nghĩ nếu như là chị làm hại Giang Vũ Phi, anh ấy chắc chắn cũng không bỏ qua cho chị.”“Không phải người anh ấy yêu nhất là chị sao? Tại sao anh ấy lại thích Giang Vũ Phi, vì sao không yêu chị nữa?” Hứa Mạn cảm thấy khó chấp nhận liền hỏi lại.Bây giờ cô ta không quan tâm hai người bọn họ có thể ở bên nhau hay không, cô ta chỉ quan tâm đến sức ảnh hưởng của Nhan Duyệt đối với Nguyễn Thiên Lăng còn được bao nhiêu. Nhưng cô ta hỏi thẳng thừng như thế lại đụng trúng chỗ đau nhất trong lòng Nhan Duyệt.Tất cả mọi người, kể cả bản thân Nhan Duyệt đều cho rằng người Nguyễn Thiên Lăng yêu nhất chính là cô ta. Không có ai nghi ngờ tình yêu Nguyễn Thiên Lăng dành cho cô, mọi người đều cho rằng tình yêu của cô ta và anh sẽ tồn tại mãi mãi.Mà trong thành phố A có không biết bao nhiêu cô gái hâm mộ Nhan Duyệt tốt số, có thể được Nguyễn Thiên Lăng yêu thương chiều chuộng. Đáng tiếc là trải qua tất cả vinh quang và kiêu ngạo, hôm nay tất cả mọi thứ đều biến thành thất bại thảm hại nhất của cô ta.Lúc trước Nguyễn Thiên Lăng yêu cô ta nhiều cỡ nào, bây giờ cô ta càng khổ sở bấy nhiêu.Nhan Duyệt ra sức nắm chặt bàn tay ở dưới chăn, cơn đau khi móng tay đâm vào lòng bàn tay mới làm cô ta cưỡng chế được sự điên cuồng trong lòng, cô ta nhắm mắt bi thương nói: “Tâm trí anh ấy bị Giang Vũ Phi mê hoặc, bây giờ trong mắt anh ấy chỉ có Giang Vũ Phi. Mạn Mạn, chị nói thật, người duy nhất có thể cứu em không phải chị, mà là Giang Vũ Phi.” “...”“Nếu như Giang Vũ Phi đồng ý tha cho em, Lăng cũng sẽ bỏ qua cho em, em hiểu ý chị chứ?”“Ý chị là em phải đi cầu xin Giang Vũ Phi sao?” Nhan Duyệt nhíu mày khó xử: “Chị biết em không muốn, chị cũng không muốn để em đi cầu xin cô ta, nhưng mà bây giờ chỉ có cô ta mới có thể cứu em. Mạn Mạn, Lăng nhất quyết muốn trừng trị em, cũng là vì cô ta, nếu không phải vì thái độ của Giang Vũ Phi, em cho rằng Lăng sẽ đối xử với em như vậy sao? Chúng ta từ nhỏ lớn lên cùng nhau, Lăng vẫn luôn xem em là em gái của anh ấy, cũng có tình cảm với em. Anh ấy sẽ không đối xử với em vô tình như vậy, nhưng mà Giang Vũ Phi không buông tha em, nên anh ấy mới không tha cho em!”

“Duyệt Duyệt, chị mau nói đi, kết quả như thế nào!” Hứa Mạn nhào lên túm lấy cánh tay Nhan Duyệt, hơi mạnh tay nên làm cánh tay thon nhỏ của cô ta bị đau.

Nhan Duyệt đứng dậy gạt tay Hứa Mạn ra, liếc nhìn cô ta một cái, sau đó đưa cho cô ta một cây bút ghi âm.

“Chị nói có lẽ em không tin, em tự nghe đi.” 

Hứa Mạn nhanh chóng mở cây bút ghi âm, cây bút phát ra cuộc đối thoại của Nguyễn Thiên Lăng và Nhan Duyệt sáng nay.

Trong lúc nói chuyện, Nhan Duyệt vẫn luôn cầu xin giúp cho cô ta, nhưng mà thái độ Nguyễn Thiên Lăng rất kiên định, nhất quyết không chịu nhượng bộ.

Cô ta có thể nghe ra sự ác liệt trong giọng nói của anh, cùng với quyết tâm muốn trừng trị cô ta của anh. 

Hứa Mạn càng nghe, sắc mặt càng khó coi, cuối cùng cô ta từ trên giường trượt xuống ngồi trên sàn nhà, cả người dựa vào mép giường, toàn thân dường như không còn một chút sức lực nào.

“Tại sao có thể như vậy? Chị đã cầu xin mà anh ấy lại không để ý... Duyệt Duyệt, đáng lẽ Nguyễn đại ca phải nể mặt chị mà tha cho em chứ!” Đôi mắt Hứa Mạn mở to, sợ hãi hỏi Nhan Duyệt.

Bây giờ cái phao cứu mạng duy nhất của cô ta là Nhan Duyệt. 

Nếu Nhan Duyệt cũng không giúp cô ta, vậy thì còn ai có thể giúp cô ta đây?

Nhan Duyệt áy náy nói: “Mạn Mạn, xin lỗi em, chị cũng không giúp gì được cho em. Lăng muốn từ hôn với chị, anh ấy đã không còn yêu chị nữa.”

“Chị nói cái gì?” Hứa Mạn trợn trừng mắt không tin nổi: “Nguyễn đại ca muốn từ hôn với chị?” 

“Ừ, đoạn ghi âm sau đó bị chị xóa rồi, toàn là những lời anh nói muốn từ hôn với chị. Mạn Mạn, bây giờ hầu như anh ấy chỉ lo cho Giang Vũ Phi, em làm hại Giang Vũ Phi, chắc chắn anh ấy sẽ không bỏ qua cho em.” Nhan Duyệt cười khổ nói: “Chị nghĩ nếu như là chị làm hại Giang Vũ Phi, anh ấy chắc chắn cũng không bỏ qua cho chị.”

“Không phải người anh ấy yêu nhất là chị sao? Tại sao anh ấy lại thích Giang Vũ Phi, vì sao không yêu chị nữa?” Hứa Mạn cảm thấy khó chấp nhận liền hỏi lại.

Bây giờ cô ta không quan tâm hai người bọn họ có thể ở bên nhau hay không, cô ta chỉ quan tâm đến sức ảnh hưởng của Nhan Duyệt đối với Nguyễn Thiên Lăng còn được bao nhiêu. 

Nhưng cô ta hỏi thẳng thừng như thế lại đụng trúng chỗ đau nhất trong lòng Nhan Duyệt.

Tất cả mọi người, kể cả bản thân Nhan Duyệt đều cho rằng người Nguyễn Thiên Lăng yêu nhất chính là cô ta. Không có ai nghi ngờ tình yêu Nguyễn Thiên Lăng dành cho cô, mọi người đều cho rằng tình yêu của cô ta và anh sẽ tồn tại mãi mãi.

Mà trong thành phố A có không biết bao nhiêu cô gái hâm mộ Nhan Duyệt tốt số, có thể được Nguyễn Thiên Lăng yêu thương chiều chuộng. 

Đáng tiếc là trải qua tất cả vinh quang và kiêu ngạo, hôm nay tất cả mọi thứ đều biến thành thất bại thảm hại nhất của cô ta.

Lúc trước Nguyễn Thiên Lăng yêu cô ta nhiều cỡ nào, bây giờ cô ta càng khổ sở bấy nhiêu.

Nhan Duyệt ra sức nắm chặt bàn tay ở dưới chăn, cơn đau khi móng tay đâm vào lòng bàn tay mới làm cô ta cưỡng chế được sự điên cuồng trong lòng, cô ta nhắm mắt bi thương nói: “Tâm trí anh ấy bị Giang Vũ Phi mê hoặc, bây giờ trong mắt anh ấy chỉ có Giang Vũ Phi. Mạn Mạn, chị nói thật, người duy nhất có thể cứu em không phải chị, mà là Giang Vũ Phi.” 

“...”

“Nếu như Giang Vũ Phi đồng ý tha cho em, Lăng cũng sẽ bỏ qua cho em, em hiểu ý chị chứ?”

“Ý chị là em phải đi cầu xin Giang Vũ Phi sao?” 

Nhan Duyệt nhíu mày khó xử: “Chị biết em không muốn, chị cũng không muốn để em đi cầu xin cô ta, nhưng mà bây giờ chỉ có cô ta mới có thể cứu em. Mạn Mạn, Lăng nhất quyết muốn trừng trị em, cũng là vì cô ta, nếu không phải vì thái độ của Giang Vũ Phi, em cho rằng Lăng sẽ đối xử với em như vậy sao? Chúng ta từ nhỏ lớn lên cùng nhau, Lăng vẫn luôn xem em là em gái của anh ấy, cũng có tình cảm với em. Anh ấy sẽ không đối xử với em vô tình như vậy, nhưng mà Giang Vũ Phi không buông tha em, nên anh ấy mới không tha cho em!”

Thề Không Vì Thê: Thiếu Phu Nhân Hào Cưới Toàn CầuTác giả: Phi Tử Nhất TiếuTruyện Ngôn TìnhTrời đêm mát như dòng nước. Một chiếc xe đua màu đỏ hào nhoáng được lái vào trong biệt thự làm thai phụ đang ngủ trên lầu thức giấc. Cửa phòng khách bị đẩy ra, một đôi nam nữ bước vào, loạng choạng ngã mình trên chiếc ghế sofa êm ái. Người đàn ông là chủ căn biệt thự này, nhưng người phụ nữ ấy lại không phải nữ chủ nhân. “Thiếu gia…” - Người giúp việc kêu lên kinh ngạc. “Cút!” - Người đàn ông tỏ vẻ không vui, giọng nói có sức nóng thiêu đốt. Sau đó, trong phòng khách chỉ còn lại hai người họ. ---- Gió thổi lay động rèm cửa sổ có những bông hoa li ti trắng. Từng cơn gió lạnh thổi vào cũng không làm tan đi sức nóng trong phòng khách. “Lăng, em yêu anh…” - Giọng người nữ hổn hển vang lên trong phòng khách rộng rãi. “Duyệt Duyệt, anh cũng yêu em…” - Người đàn ông đáp lại mơ hồ. Phòng khách được trang trí tinh tế, huyễn hoặc mê ly. ---- Cùng thời gian đó, phòng ngủ lầu trên cửa phòng bật mở. Giang Vũ Phi mắt vẫn còn ngái ngủ, tay ôm bụng bầu đã sáu tháng đi trên tấm thảm dày. Âm thanh kì… “Duyệt Duyệt, chị mau nói đi, kết quả như thế nào!” Hứa Mạn nhào lên túm lấy cánh tay Nhan Duyệt, hơi mạnh tay nên làm cánh tay thon nhỏ của cô ta bị đau.Nhan Duyệt đứng dậy gạt tay Hứa Mạn ra, liếc nhìn cô ta một cái, sau đó đưa cho cô ta một cây bút ghi âm.“Chị nói có lẽ em không tin, em tự nghe đi.” Hứa Mạn nhanh chóng mở cây bút ghi âm, cây bút phát ra cuộc đối thoại của Nguyễn Thiên Lăng và Nhan Duyệt sáng nay.Trong lúc nói chuyện, Nhan Duyệt vẫn luôn cầu xin giúp cho cô ta, nhưng mà thái độ Nguyễn Thiên Lăng rất kiên định, nhất quyết không chịu nhượng bộ.Cô ta có thể nghe ra sự ác liệt trong giọng nói của anh, cùng với quyết tâm muốn trừng trị cô ta của anh. Hứa Mạn càng nghe, sắc mặt càng khó coi, cuối cùng cô ta từ trên giường trượt xuống ngồi trên sàn nhà, cả người dựa vào mép giường, toàn thân dường như không còn một chút sức lực nào.“Tại sao có thể như vậy? Chị đã cầu xin mà anh ấy lại không để ý... Duyệt Duyệt, đáng lẽ Nguyễn đại ca phải nể mặt chị mà tha cho em chứ!” Đôi mắt Hứa Mạn mở to, sợ hãi hỏi Nhan Duyệt.Bây giờ cái phao cứu mạng duy nhất của cô ta là Nhan Duyệt. Nếu Nhan Duyệt cũng không giúp cô ta, vậy thì còn ai có thể giúp cô ta đây?Nhan Duyệt áy náy nói: “Mạn Mạn, xin lỗi em, chị cũng không giúp gì được cho em. Lăng muốn từ hôn với chị, anh ấy đã không còn yêu chị nữa.”“Chị nói cái gì?” Hứa Mạn trợn trừng mắt không tin nổi: “Nguyễn đại ca muốn từ hôn với chị?” “Ừ, đoạn ghi âm sau đó bị chị xóa rồi, toàn là những lời anh nói muốn từ hôn với chị. Mạn Mạn, bây giờ hầu như anh ấy chỉ lo cho Giang Vũ Phi, em làm hại Giang Vũ Phi, chắc chắn anh ấy sẽ không bỏ qua cho em.” Nhan Duyệt cười khổ nói: “Chị nghĩ nếu như là chị làm hại Giang Vũ Phi, anh ấy chắc chắn cũng không bỏ qua cho chị.”“Không phải người anh ấy yêu nhất là chị sao? Tại sao anh ấy lại thích Giang Vũ Phi, vì sao không yêu chị nữa?” Hứa Mạn cảm thấy khó chấp nhận liền hỏi lại.Bây giờ cô ta không quan tâm hai người bọn họ có thể ở bên nhau hay không, cô ta chỉ quan tâm đến sức ảnh hưởng của Nhan Duyệt đối với Nguyễn Thiên Lăng còn được bao nhiêu. Nhưng cô ta hỏi thẳng thừng như thế lại đụng trúng chỗ đau nhất trong lòng Nhan Duyệt.Tất cả mọi người, kể cả bản thân Nhan Duyệt đều cho rằng người Nguyễn Thiên Lăng yêu nhất chính là cô ta. Không có ai nghi ngờ tình yêu Nguyễn Thiên Lăng dành cho cô, mọi người đều cho rằng tình yêu của cô ta và anh sẽ tồn tại mãi mãi.Mà trong thành phố A có không biết bao nhiêu cô gái hâm mộ Nhan Duyệt tốt số, có thể được Nguyễn Thiên Lăng yêu thương chiều chuộng. Đáng tiếc là trải qua tất cả vinh quang và kiêu ngạo, hôm nay tất cả mọi thứ đều biến thành thất bại thảm hại nhất của cô ta.Lúc trước Nguyễn Thiên Lăng yêu cô ta nhiều cỡ nào, bây giờ cô ta càng khổ sở bấy nhiêu.Nhan Duyệt ra sức nắm chặt bàn tay ở dưới chăn, cơn đau khi móng tay đâm vào lòng bàn tay mới làm cô ta cưỡng chế được sự điên cuồng trong lòng, cô ta nhắm mắt bi thương nói: “Tâm trí anh ấy bị Giang Vũ Phi mê hoặc, bây giờ trong mắt anh ấy chỉ có Giang Vũ Phi. Mạn Mạn, chị nói thật, người duy nhất có thể cứu em không phải chị, mà là Giang Vũ Phi.” “...”“Nếu như Giang Vũ Phi đồng ý tha cho em, Lăng cũng sẽ bỏ qua cho em, em hiểu ý chị chứ?”“Ý chị là em phải đi cầu xin Giang Vũ Phi sao?” Nhan Duyệt nhíu mày khó xử: “Chị biết em không muốn, chị cũng không muốn để em đi cầu xin cô ta, nhưng mà bây giờ chỉ có cô ta mới có thể cứu em. Mạn Mạn, Lăng nhất quyết muốn trừng trị em, cũng là vì cô ta, nếu không phải vì thái độ của Giang Vũ Phi, em cho rằng Lăng sẽ đối xử với em như vậy sao? Chúng ta từ nhỏ lớn lên cùng nhau, Lăng vẫn luôn xem em là em gái của anh ấy, cũng có tình cảm với em. Anh ấy sẽ không đối xử với em vô tình như vậy, nhưng mà Giang Vũ Phi không buông tha em, nên anh ấy mới không tha cho em!”

Chương 410: Bây giờ chỉ có cô ta mới có thể cứu em