Tác giả:

-Văn Bình, anh đừng đi.... Đan Nghi giơ tay ra kéo lấy tay áo Văn Bình, giống như một đứa trẻ cầu xin anh đừng đi vậy. Đã sắp tròn 18 tuổi rồi mà Đan Nghi lại có trí óc như của đứa trẻ lên 3 vậy. - Kệ nó đi, một con bé ngớ ngấn thôi để ý làm gì? Đường Sa Sa vừa nói vừa ôm chặt lấy tay Bạch Văn Bình, đôi g* b*ng đ** quá cỡ cứ cọ sát vào người hắn ta. Bạch Văn Bình tiện tay bóp mạnh lên c*p t***t l* đó mấy cái. Cơ thể Đường Sa Sa mềm nhũn tựa như không xương đu trên người Bạch Văn Bình, buông lời lả lơi: - Đi nào. Đừng để ý con ngốc này nữa. Em mới mua một bộ đồ ngủ liền thân bằng ren với một chiếc q**n l*t lọt khe nữa, anh có muốn ngắm em mặc không? - Có.Có chứ...! Bạch Văn Bình như bị câu mất hồn vậy,vội vàng đáp lại. Ba tháng trước, một vụ tai nạn giao thông xảy ra khiến Đan Nghi bị thương ở đầu, khi tỉnh lại thì trở nên ngây ngây dại dại... Thậm chí đến người yêu của mình cùng cô bạn thân công khai ân ái trước mặt cũng không hề hay biết gì. Đường Sa Sa kéo lấy tay Bạch Văn Bình lôi…

Chương 112: Đại thẩm ?

Ông Xã Chuẩn Sói CaTác giả: TueNghiAnTruyện Ngôn Tình-Văn Bình, anh đừng đi.... Đan Nghi giơ tay ra kéo lấy tay áo Văn Bình, giống như một đứa trẻ cầu xin anh đừng đi vậy. Đã sắp tròn 18 tuổi rồi mà Đan Nghi lại có trí óc như của đứa trẻ lên 3 vậy. - Kệ nó đi, một con bé ngớ ngấn thôi để ý làm gì? Đường Sa Sa vừa nói vừa ôm chặt lấy tay Bạch Văn Bình, đôi g* b*ng đ** quá cỡ cứ cọ sát vào người hắn ta. Bạch Văn Bình tiện tay bóp mạnh lên c*p t***t l* đó mấy cái. Cơ thể Đường Sa Sa mềm nhũn tựa như không xương đu trên người Bạch Văn Bình, buông lời lả lơi: - Đi nào. Đừng để ý con ngốc này nữa. Em mới mua một bộ đồ ngủ liền thân bằng ren với một chiếc q**n l*t lọt khe nữa, anh có muốn ngắm em mặc không? - Có.Có chứ...! Bạch Văn Bình như bị câu mất hồn vậy,vội vàng đáp lại. Ba tháng trước, một vụ tai nạn giao thông xảy ra khiến Đan Nghi bị thương ở đầu, khi tỉnh lại thì trở nên ngây ngây dại dại... Thậm chí đến người yêu của mình cùng cô bạn thân công khai ân ái trước mặt cũng không hề hay biết gì. Đường Sa Sa kéo lấy tay Bạch Văn Bình lôi… Đường Sa Sa dù không chạm nổi dù chỉ một chút vào người Đan Nghi, nhưng do góc nhìn nên mọi người đều nghĩ là do ả ra tay đẩy ngã Đan Nghi, thậm chí còn khiến cho cô bị thương.Lúc này, dù ả có gào thét thanh minh thì cũng chả có một ai thèm nghe, thèm tin...Đan Nghi được đưa đến khu y tế.Cô thật ra chỉ là do "đại thẩm" đến thăm nên mới bị đau bụng, nhưng bác sĩ vẫn làm một cuộc kiểm tra toàn diện cho cô.Kiểm tra trong, bác sĩ nói:- Không có vấn đề gì lớn cả, chỉ là trên tay có vết bầm tím thôi, bôi chút thuốc là được.Nam sinh đưa Đan Nghi đến đây, nghe bác sĩ nói vậy thì rất bất bình:- Đường Sa Sa thật quá quắt... giờ tớ sẽ đi báo cáo lại với thầy chủ nhiệm...- Ê....Đan Nghi định gọi cậu lại, nhưng nam sinh ấy chạy nhanh quá...Thật ra vết bầm nơi tay cô, không phải do Đường Sa Sa gây ra, cũng không thể coi là vết thương, đó chẳng qua chỉ là vết hôn mà tối hôm trước Lục Thượng Hàn gây ra mà thôi...Nước da Đan Nghi vốn trắng hồng, vết tích để lại trên da thì rất lâu có thể tan.... bác sĩ nghe nói Đan Nghi bị đánh thì cứ nghĩ là vết bầm tím ấy là do cô bị người khác đánh mà thành...Đan Nghi định gọi nam sinh đó lại nhưng không kịp.Mà nếu có gọi kịp thì Đan Nghi cũng không biết phải mở miệng thế nào để mà giải thích.Nghĩ đến đây, Đan Nghi cũng đành buông xuôi không quản nữa.Phản chăng tất cả đều là do Đường Sa Sa tự chuốc lấy,thêm một tội nữa lên ả thì cũng coi như một sự trừng phạt cho ả.Đan Nghi đau bụng nên cũng muốn nghỉ ngơi, còn chưa kịp nhắm mắt lại thì một bóng người cao lớn đẩy cửa xông vào, không đợi Đan Nghi kịp phản ứng thì đã bị người đó ôm vào lòng.- Thượng Hàn!Đan Nghi dù có nhắm mắt lại thì vẫn có thể nhận ra, người đến chính là Lục Thượng Hàn.Ngoài hắn thì còn ai đi mà như mang theo một cơn gió.?Còn ai quan tâm cô hớn hắn nữa?- Đường Sa Sa ra tay đánh em ư?Trong giọng nói của hắn không thể giấu nổi vẻ tức giận đầy sát khí... Đan Nghi bị dáng vẻ của hắn khiến cho có chút run run.Đan Nghi ngước mắt nhìn hắn, thấy sâu trong mắt hắn một sự lạnh lùng đến tàn nhẫn.... hắn lúc này đang rất là tức giận.Vừa xong Lục Thượng Hàn gọi điện cho Đan Nghi, đúng lúc bác sĩ đang giúp cô kiểm tra nên không thể nghe điện thoại.Gọi mấy lần cho cô mà không được nên lệnh cho trợ lí đi tìm hiểu.Với địa vị của Lục Thượng Hàn thì đã rất nhanh mà điều tra ra những việc xảy ra với Đan Nghi....biết việc Đường Sa Sa đánh Đan Nghi bị thương, Đan Nghi giờ đã được đưa tới phòng y tế.Lục Thượng Hàn bồn chồn lo lắng, vôi lao tới đây...Đan Nghi thấy vẻ hốt hoảng của hắn.... thật sự trong lòng cô rất là cảm động, nhẹ nhàng nói:- Thật ra em không hề bị thương, cô ta đến chạm vào người em còn không kịp chạm, khi cô ta ra tay thì em đã cố tình ngã xuống trước rồi...- Nhưng sắc mặt em giờ rất tệ, tinh thần hình như cũng không được tốt lắm.Nét sắc lạnh trong đáy mắt hắn vẫn không thuyên giảm chút nào.Đan Nghi bật cười:- Khi trình bầy bày luận văn tốn không ít tinh lực, hơn nữa mỗi lần đại thẩm đến thì đều sẽ bị đau bụng.- Đại thẩm?Lục Thượng Hàn ngây người ra, ngôn từ này hắn cơ bản không có chút khái niệm.Đối với một người trước giờ không có một người bạn khác giới nào tồn tại như hắn, hắn không có khái niệm về từ đó là quá đỗi bình thường.- Chính là chuyện sinh lí hàng tháng ý.Đan Nghi nhẹ nhàng giải thích, rồi lại phải nằm xuống vì bụng đau quá.Lục Thượng Hàn lúc này mới khẽ nhếch môi cười, cô gái nhỏ này đúng thật không dễ để người khác ức h**p mà.Trước đây chỉ khi mà đầu óc không được tỉnh táo thì hai kẻ kia mới có thể bắt nạt Đan Nghi.... giờ cô đã hoàn toàn hồi phục thì ai còn có thể hại được cô nữa??

Đường Sa Sa dù không chạm nổi dù chỉ một chút vào người Đan Nghi, nhưng do góc nhìn nên mọi người đều nghĩ là do ả ra tay đẩy ngã Đan Nghi, thậm chí còn khiến cho cô bị thương.

Lúc này, dù ả có gào thét thanh minh thì cũng chả có một ai thèm nghe, thèm tin...

Đan Nghi được đưa đến khu y tế.

Cô thật ra chỉ là do "đại thẩm" đến thăm nên mới bị đau bụng, nhưng bác sĩ vẫn làm một cuộc kiểm tra toàn diện cho cô.

Kiểm tra trong, bác sĩ nói:

- Không có vấn đề gì lớn cả, chỉ là trên tay có vết bầm tím thôi, bôi chút thuốc là được.

Nam sinh đưa Đan Nghi đến đây, nghe bác sĩ nói vậy thì rất bất bình:

- Đường Sa Sa thật quá quắt... giờ tớ sẽ đi báo cáo lại với thầy chủ nhiệm...

- Ê....

Đan Nghi định gọi cậu lại, nhưng nam sinh ấy chạy nhanh quá...

Thật ra vết bầm nơi tay cô, không phải do Đường Sa Sa gây ra, cũng không thể coi là vết thương, đó chẳng qua chỉ là vết hôn mà tối hôm trước Lục Thượng Hàn gây ra mà thôi...

Nước da Đan Nghi vốn trắng hồng, vết tích để lại trên da thì rất lâu có thể tan.... bác sĩ nghe nói Đan Nghi bị đánh thì cứ nghĩ là vết bầm tím ấy là do cô bị người khác đánh mà thành...

Đan Nghi định gọi nam sinh đó lại nhưng không kịp.

Mà nếu có gọi kịp thì Đan Nghi cũng không biết phải mở miệng thế nào để mà giải thích.

Nghĩ đến đây, Đan Nghi cũng đành buông xuôi không quản nữa.

Phản chăng tất cả đều là do Đường Sa Sa tự chuốc lấy,thêm một tội nữa lên ả thì cũng coi như một sự trừng phạt cho ả.

Đan Nghi đau bụng nên cũng muốn nghỉ ngơi, còn chưa kịp nhắm mắt lại thì một bóng người cao lớn đẩy cửa xông vào, không đợi Đan Nghi kịp phản ứng thì đã bị người đó ôm vào lòng.

- Thượng Hàn!

Đan Nghi dù có nhắm mắt lại thì vẫn có thể nhận ra, người đến chính là Lục Thượng Hàn.

Ngoài hắn thì còn ai đi mà như mang theo một cơn gió.?

Còn ai quan tâm cô hớn hắn nữa?

- Đường Sa Sa ra tay đánh em ư?

Trong giọng nói của hắn không thể giấu nổi vẻ tức giận đầy sát khí... Đan Nghi bị dáng vẻ của hắn khiến cho có chút run run.

Đan Nghi ngước mắt nhìn hắn, thấy sâu trong mắt hắn một sự lạnh lùng đến tàn nhẫn.... hắn lúc này đang rất là tức giận.

Vừa xong Lục Thượng Hàn gọi điện cho Đan Nghi, đúng lúc bác sĩ đang giúp cô kiểm tra nên không thể nghe điện thoại.

Gọi mấy lần cho cô mà không được nên lệnh cho trợ lí đi tìm hiểu.

Với địa vị của Lục Thượng Hàn thì đã rất nhanh mà điều tra ra những việc xảy ra với Đan Nghi....biết việc Đường Sa Sa đánh Đan Nghi bị thương, Đan Nghi giờ đã được đưa tới phòng y tế.

Lục Thượng Hàn bồn chồn lo lắng, vôi lao tới đây...

Đan Nghi thấy vẻ hốt hoảng của hắn.... thật sự trong lòng cô rất là cảm động, nhẹ nhàng nói:

- Thật ra em không hề bị thương, cô ta đến chạm vào người em còn không kịp chạm, khi cô ta ra tay thì em đã cố tình ngã xuống trước rồi...

- Nhưng sắc mặt em giờ rất tệ, tinh thần hình như cũng không được tốt lắm.

Nét sắc lạnh trong đáy mắt hắn vẫn không thuyên giảm chút nào.

Đan Nghi bật cười:

- Khi trình bầy bày luận văn tốn không ít tinh lực, hơn nữa mỗi lần đại thẩm đến thì đều sẽ bị đau bụng.

- Đại thẩm?

Lục Thượng Hàn ngây người ra, ngôn từ này hắn cơ bản không có chút khái niệm.

Đối với một người trước giờ không có một người bạn khác giới nào tồn tại như hắn, hắn không có khái niệm về từ đó là quá đỗi bình thường.

- Chính là chuyện sinh lí hàng tháng ý.

Đan Nghi nhẹ nhàng giải thích, rồi lại phải nằm xuống vì bụng đau quá.

Lục Thượng Hàn lúc này mới khẽ nhếch môi cười, cô gái nhỏ này đúng thật không dễ để người khác ức h**p mà.

Trước đây chỉ khi mà đầu óc không được tỉnh táo thì hai kẻ kia mới có thể bắt nạt Đan Nghi.... giờ cô đã hoàn toàn hồi phục thì ai còn có thể hại được cô nữa??

Ông Xã Chuẩn Sói CaTác giả: TueNghiAnTruyện Ngôn Tình-Văn Bình, anh đừng đi.... Đan Nghi giơ tay ra kéo lấy tay áo Văn Bình, giống như một đứa trẻ cầu xin anh đừng đi vậy. Đã sắp tròn 18 tuổi rồi mà Đan Nghi lại có trí óc như của đứa trẻ lên 3 vậy. - Kệ nó đi, một con bé ngớ ngấn thôi để ý làm gì? Đường Sa Sa vừa nói vừa ôm chặt lấy tay Bạch Văn Bình, đôi g* b*ng đ** quá cỡ cứ cọ sát vào người hắn ta. Bạch Văn Bình tiện tay bóp mạnh lên c*p t***t l* đó mấy cái. Cơ thể Đường Sa Sa mềm nhũn tựa như không xương đu trên người Bạch Văn Bình, buông lời lả lơi: - Đi nào. Đừng để ý con ngốc này nữa. Em mới mua một bộ đồ ngủ liền thân bằng ren với một chiếc q**n l*t lọt khe nữa, anh có muốn ngắm em mặc không? - Có.Có chứ...! Bạch Văn Bình như bị câu mất hồn vậy,vội vàng đáp lại. Ba tháng trước, một vụ tai nạn giao thông xảy ra khiến Đan Nghi bị thương ở đầu, khi tỉnh lại thì trở nên ngây ngây dại dại... Thậm chí đến người yêu của mình cùng cô bạn thân công khai ân ái trước mặt cũng không hề hay biết gì. Đường Sa Sa kéo lấy tay Bạch Văn Bình lôi… Đường Sa Sa dù không chạm nổi dù chỉ một chút vào người Đan Nghi, nhưng do góc nhìn nên mọi người đều nghĩ là do ả ra tay đẩy ngã Đan Nghi, thậm chí còn khiến cho cô bị thương.Lúc này, dù ả có gào thét thanh minh thì cũng chả có một ai thèm nghe, thèm tin...Đan Nghi được đưa đến khu y tế.Cô thật ra chỉ là do "đại thẩm" đến thăm nên mới bị đau bụng, nhưng bác sĩ vẫn làm một cuộc kiểm tra toàn diện cho cô.Kiểm tra trong, bác sĩ nói:- Không có vấn đề gì lớn cả, chỉ là trên tay có vết bầm tím thôi, bôi chút thuốc là được.Nam sinh đưa Đan Nghi đến đây, nghe bác sĩ nói vậy thì rất bất bình:- Đường Sa Sa thật quá quắt... giờ tớ sẽ đi báo cáo lại với thầy chủ nhiệm...- Ê....Đan Nghi định gọi cậu lại, nhưng nam sinh ấy chạy nhanh quá...Thật ra vết bầm nơi tay cô, không phải do Đường Sa Sa gây ra, cũng không thể coi là vết thương, đó chẳng qua chỉ là vết hôn mà tối hôm trước Lục Thượng Hàn gây ra mà thôi...Nước da Đan Nghi vốn trắng hồng, vết tích để lại trên da thì rất lâu có thể tan.... bác sĩ nghe nói Đan Nghi bị đánh thì cứ nghĩ là vết bầm tím ấy là do cô bị người khác đánh mà thành...Đan Nghi định gọi nam sinh đó lại nhưng không kịp.Mà nếu có gọi kịp thì Đan Nghi cũng không biết phải mở miệng thế nào để mà giải thích.Nghĩ đến đây, Đan Nghi cũng đành buông xuôi không quản nữa.Phản chăng tất cả đều là do Đường Sa Sa tự chuốc lấy,thêm một tội nữa lên ả thì cũng coi như một sự trừng phạt cho ả.Đan Nghi đau bụng nên cũng muốn nghỉ ngơi, còn chưa kịp nhắm mắt lại thì một bóng người cao lớn đẩy cửa xông vào, không đợi Đan Nghi kịp phản ứng thì đã bị người đó ôm vào lòng.- Thượng Hàn!Đan Nghi dù có nhắm mắt lại thì vẫn có thể nhận ra, người đến chính là Lục Thượng Hàn.Ngoài hắn thì còn ai đi mà như mang theo một cơn gió.?Còn ai quan tâm cô hớn hắn nữa?- Đường Sa Sa ra tay đánh em ư?Trong giọng nói của hắn không thể giấu nổi vẻ tức giận đầy sát khí... Đan Nghi bị dáng vẻ của hắn khiến cho có chút run run.Đan Nghi ngước mắt nhìn hắn, thấy sâu trong mắt hắn một sự lạnh lùng đến tàn nhẫn.... hắn lúc này đang rất là tức giận.Vừa xong Lục Thượng Hàn gọi điện cho Đan Nghi, đúng lúc bác sĩ đang giúp cô kiểm tra nên không thể nghe điện thoại.Gọi mấy lần cho cô mà không được nên lệnh cho trợ lí đi tìm hiểu.Với địa vị của Lục Thượng Hàn thì đã rất nhanh mà điều tra ra những việc xảy ra với Đan Nghi....biết việc Đường Sa Sa đánh Đan Nghi bị thương, Đan Nghi giờ đã được đưa tới phòng y tế.Lục Thượng Hàn bồn chồn lo lắng, vôi lao tới đây...Đan Nghi thấy vẻ hốt hoảng của hắn.... thật sự trong lòng cô rất là cảm động, nhẹ nhàng nói:- Thật ra em không hề bị thương, cô ta đến chạm vào người em còn không kịp chạm, khi cô ta ra tay thì em đã cố tình ngã xuống trước rồi...- Nhưng sắc mặt em giờ rất tệ, tinh thần hình như cũng không được tốt lắm.Nét sắc lạnh trong đáy mắt hắn vẫn không thuyên giảm chút nào.Đan Nghi bật cười:- Khi trình bầy bày luận văn tốn không ít tinh lực, hơn nữa mỗi lần đại thẩm đến thì đều sẽ bị đau bụng.- Đại thẩm?Lục Thượng Hàn ngây người ra, ngôn từ này hắn cơ bản không có chút khái niệm.Đối với một người trước giờ không có một người bạn khác giới nào tồn tại như hắn, hắn không có khái niệm về từ đó là quá đỗi bình thường.- Chính là chuyện sinh lí hàng tháng ý.Đan Nghi nhẹ nhàng giải thích, rồi lại phải nằm xuống vì bụng đau quá.Lục Thượng Hàn lúc này mới khẽ nhếch môi cười, cô gái nhỏ này đúng thật không dễ để người khác ức h**p mà.Trước đây chỉ khi mà đầu óc không được tỉnh táo thì hai kẻ kia mới có thể bắt nạt Đan Nghi.... giờ cô đã hoàn toàn hồi phục thì ai còn có thể hại được cô nữa??

Chương 112: Đại thẩm ?