Tác giả:

-Văn Bình, anh đừng đi.... Đan Nghi giơ tay ra kéo lấy tay áo Văn Bình, giống như một đứa trẻ cầu xin anh đừng đi vậy. Đã sắp tròn 18 tuổi rồi mà Đan Nghi lại có trí óc như của đứa trẻ lên 3 vậy. - Kệ nó đi, một con bé ngớ ngấn thôi để ý làm gì? Đường Sa Sa vừa nói vừa ôm chặt lấy tay Bạch Văn Bình, đôi g* b*ng đ** quá cỡ cứ cọ sát vào người hắn ta. Bạch Văn Bình tiện tay bóp mạnh lên c*p t***t l* đó mấy cái. Cơ thể Đường Sa Sa mềm nhũn tựa như không xương đu trên người Bạch Văn Bình, buông lời lả lơi: - Đi nào. Đừng để ý con ngốc này nữa. Em mới mua một bộ đồ ngủ liền thân bằng ren với một chiếc q**n l*t lọt khe nữa, anh có muốn ngắm em mặc không? - Có.Có chứ...! Bạch Văn Bình như bị câu mất hồn vậy,vội vàng đáp lại. Ba tháng trước, một vụ tai nạn giao thông xảy ra khiến Đan Nghi bị thương ở đầu, khi tỉnh lại thì trở nên ngây ngây dại dại... Thậm chí đến người yêu của mình cùng cô bạn thân công khai ân ái trước mặt cũng không hề hay biết gì. Đường Sa Sa kéo lấy tay Bạch Văn Bình lôi…

Chương 211: Yên tâm và hài lòng

Ông Xã Chuẩn Sói CaTác giả: TueNghiAnTruyện Ngôn Tình-Văn Bình, anh đừng đi.... Đan Nghi giơ tay ra kéo lấy tay áo Văn Bình, giống như một đứa trẻ cầu xin anh đừng đi vậy. Đã sắp tròn 18 tuổi rồi mà Đan Nghi lại có trí óc như của đứa trẻ lên 3 vậy. - Kệ nó đi, một con bé ngớ ngấn thôi để ý làm gì? Đường Sa Sa vừa nói vừa ôm chặt lấy tay Bạch Văn Bình, đôi g* b*ng đ** quá cỡ cứ cọ sát vào người hắn ta. Bạch Văn Bình tiện tay bóp mạnh lên c*p t***t l* đó mấy cái. Cơ thể Đường Sa Sa mềm nhũn tựa như không xương đu trên người Bạch Văn Bình, buông lời lả lơi: - Đi nào. Đừng để ý con ngốc này nữa. Em mới mua một bộ đồ ngủ liền thân bằng ren với một chiếc q**n l*t lọt khe nữa, anh có muốn ngắm em mặc không? - Có.Có chứ...! Bạch Văn Bình như bị câu mất hồn vậy,vội vàng đáp lại. Ba tháng trước, một vụ tai nạn giao thông xảy ra khiến Đan Nghi bị thương ở đầu, khi tỉnh lại thì trở nên ngây ngây dại dại... Thậm chí đến người yêu của mình cùng cô bạn thân công khai ân ái trước mặt cũng không hề hay biết gì. Đường Sa Sa kéo lấy tay Bạch Văn Bình lôi… Đan lão gia tử nghe Đan Nghi nói cô và Lục Thượng Hàn đã kết hôn,rồi lại thấy hắn hết lòng hết dạ với cô như vậy thì sớm đã yên lòng được một nửa.Hơn nữa từng hành động cử chỉ giữa Đan Nghi và Lục Thượng Hàn, thân mật mà ăn ý, sự quan tâm yêu thương đong đầy, tất cả đều xuất phát từ tận đáy lòng.Thời gian vừa rồi, Lục Thượng Hàn chăm lo cho ông cũng rất chu đáo, tỉ mỉ chăm chút từng chút từng chút một.Đan lão gia tử, cả đời này đã gặp không biết bao loại người, nhìn nhầm người cũng rất ít, ví như Trần Hải Minh.Đối với Lục Thượng Hàn thì ông thật sự thấy yên tâm và hài lòng.Lục Thượng Hàn thấy ông vẫn chưa hoàn toàn yên tâm thì bổ sung thêm:- Ông ngoại,Nghi Nghi có cách suy nghĩ, cách nhìn nhận của riêng cô ấy, cháu cũng sẽ ở cạnh giúp sức nữa. Xin ông cứ yên lòng, việc của Nghi Nghi thì cũng chính là việc của cháu!Thần sắc Lục Thượng Hàn ung dung tự tại, giọng nói tuy ôn hòa nhưng lại cũng rất long trọng, không ai có thể nẩy sinh chút gì nghi ngờ về độ chân thật trong lời nói của hắn.Đan lão gia hài lòng gật đầu:- Được! Được!Đan Nghi nhìn ông rồi lại nhìn sang phía Lục Thượng Hàn, cô tin vào con mắt nhìn người của ông ngoại, có ông gật đầu chấp nhận như này, càng khiến cô thêm tin tưởng sâu sắc hơn nữa vào tình cảm của hắn hình cho mình.Thấy sức khỏe ông ngoại vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, tay chân vẫn chưa thể hoạt động như thường, nên nhẹ nhàng nói:- Vậy ông ngoại, ông cứ yên tâm tĩnh dưỡng đi đã,giờ sức khỏe là quan trọng nhất mà.- Ừm.Thể lực và tinh thần ông lúc này cũng đã có chút mệt mỏi, nghe Đan Nghi nói vậy thì khẽ gật đầu đồng ý.Giờ Nghi Nghi lớn rồi, hiểu chuyện rồi, có thể tự mình gánh vác mọi chuyện rồi, điều này thật sự đã khiến cho Đan lão gia được an ủi phần nào.Ông nhắm mắt lại nghỉ ngơi.Giờ Đan Nghi với Lục Thượng Hàn mới nhẹ nhàng đi ra ngoài, khép cửa lại.Ngoài cửa, có mấy người hộ công được Lục Thượng Hàn tìm đến để chuyên phục vụ,chăm sóc cho Đan lão gia. Thấy Lục Thượng Hàn và Đan Nghi bước ra thì đều cúi đầu chào hỏi với đầy vẻ kính cẩn.Đan Nghi nở nụ cười, nói:- Ông ngoại có thể hồi phục lại như này, em vui quá.- Giờ ông ở đây là hết sức an toàn, em hãy yên tâm mà đi làm những việc em muốn làm đi.Đan Nghi nói tiếp:- Em muốn chuyển về đây học, vậy nên chỉ có thể thôi học ở Đại học A thôi.Lục Thượng Hàn tôn trọng mọi quyết định của cô:- Chỉ cần em suy nghĩ thật thấu đáo là được. Chuyển về đây cũng tốt, có nhiều thời gian ở bên ông hơn.Còn về phần hắn,Đan Nghi có ở đâu thì cũng không quan trọng, công việc của hắn không phải tất cả đều cần hắn đích thân ra mặt giải quyết.Hắn hoàn toàn có thể phối hợp với Đan Nghi cả về thời gian và địa điểm.Đan Nghi cười nói:- Về đây thì em muốn học ở Đại học Hành Châu. Hội Cảnh Hối, An Kỳ đều đang theo học ở đó. Hôm nay em định bay đến đại học A, tiến hành việc xin thôi học.- Anh đưa em đi!Lục Thượng Hàn hoàn toàn tán đồng suy nghĩ độc lập của cô.Hắn thích sự thông minh và suy nghĩ độc lập riêng của cô, căng tràn sức sống của tuổi trẻ, tựa như một đóa hoa đang tỏa hương khoe sắc,khiến người khác chỉ nhìn thôi cũng đủ cảm thấy tinh thần phấn trấn rồi.Đan Nghi gật mạnh đầu đồng ý.Ngay trong ngày, cô và Lục Thượng Hàn đã đáp may bay đến đại học A.Trên máy bay, Đan Nghi dựa người vào lòng hắn mà ngủ một giấc ngon lành.Trước mặt hắn, cô có thể buông bỏ mọi gánh nặng, sống thật với con người mình nhất.Đây là cảm giác mà không một ai khác có thể tạo cho cô.Trong lúc Đan Nghi đang say giấc, Lục Thượng Hàn đã gọi đi mấy cuộc điện thoại cho ai đó...Dù hắn tán đồng việc việc cô độc lập,tự thân vận động nhưng có những việc hắn vẫn muốn ra tay giúp cô giải quyết.

Đan lão gia tử nghe Đan Nghi nói cô và Lục Thượng Hàn đã kết hôn,rồi lại thấy hắn hết lòng hết dạ với cô như vậy thì sớm đã yên lòng được một nửa.

Hơn nữa từng hành động cử chỉ giữa Đan Nghi và Lục Thượng Hàn, thân mật mà ăn ý, sự quan tâm yêu thương đong đầy, tất cả đều xuất phát từ tận đáy lòng.

Thời gian vừa rồi, Lục Thượng Hàn chăm lo cho ông cũng rất chu đáo, tỉ mỉ chăm chút từng chút từng chút một.

Đan lão gia tử, cả đời này đã gặp không biết bao loại người, nhìn nhầm người cũng rất ít, ví như Trần Hải Minh.

Đối với Lục Thượng Hàn thì ông thật sự thấy yên tâm và hài lòng.

Lục Thượng Hàn thấy ông vẫn chưa hoàn toàn yên tâm thì bổ sung thêm:

- Ông ngoại,Nghi Nghi có cách suy nghĩ, cách nhìn nhận của riêng cô ấy, cháu cũng sẽ ở cạnh giúp sức nữa. Xin ông cứ yên lòng, việc của Nghi Nghi thì cũng chính là việc của cháu!

Thần sắc Lục Thượng Hàn ung dung tự tại, giọng nói tuy ôn hòa nhưng lại cũng rất long trọng, không ai có thể nẩy sinh chút gì nghi ngờ về độ chân thật trong lời nói của hắn.

Đan lão gia hài lòng gật đầu:

- Được! Được!

Đan Nghi nhìn ông rồi lại nhìn sang phía Lục Thượng Hàn, cô tin vào con mắt nhìn người của ông ngoại, có ông gật đầu chấp nhận như này, càng khiến cô thêm tin tưởng sâu sắc hơn nữa vào tình cảm của hắn hình cho mình.

Thấy sức khỏe ông ngoại vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, tay chân vẫn chưa thể hoạt động như thường, nên nhẹ nhàng nói:

- Vậy ông ngoại, ông cứ yên tâm tĩnh dưỡng đi đã,giờ sức khỏe là quan trọng nhất mà.

- Ừm.

Thể lực và tinh thần ông lúc này cũng đã có chút mệt mỏi, nghe Đan Nghi nói vậy thì khẽ gật đầu đồng ý.

Giờ Nghi Nghi lớn rồi, hiểu chuyện rồi, có thể tự mình gánh vác mọi chuyện rồi, điều này thật sự đã khiến cho Đan lão gia được an ủi phần nào.

Ông nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Giờ Đan Nghi với Lục Thượng Hàn mới nhẹ nhàng đi ra ngoài, khép cửa lại.

Ngoài cửa, có mấy người hộ công được Lục Thượng Hàn tìm đến để chuyên phục vụ,chăm sóc cho Đan lão gia. Thấy Lục Thượng Hàn và Đan Nghi bước ra thì đều cúi đầu chào hỏi với đầy vẻ kính cẩn.

Đan Nghi nở nụ cười, nói:

- Ông ngoại có thể hồi phục lại như này, em vui quá.

- Giờ ông ở đây là hết sức an toàn, em hãy yên tâm mà đi làm những việc em muốn làm đi.

Đan Nghi nói tiếp:

- Em muốn chuyển về đây học, vậy nên chỉ có thể thôi học ở Đại học A thôi.

Lục Thượng Hàn tôn trọng mọi quyết định của cô:

- Chỉ cần em suy nghĩ thật thấu đáo là được. Chuyển về đây cũng tốt, có nhiều thời gian ở bên ông hơn.

Còn về phần hắn,Đan Nghi có ở đâu thì cũng không quan trọng, công việc của hắn không phải tất cả đều cần hắn đích thân ra mặt giải quyết.

Hắn hoàn toàn có thể phối hợp với Đan Nghi cả về thời gian và địa điểm.

Đan Nghi cười nói:

- Về đây thì em muốn học ở Đại học Hành Châu. Hội Cảnh Hối, An Kỳ đều đang theo học ở đó. Hôm nay em định bay đến đại học A, tiến hành việc xin thôi học.

- Anh đưa em đi!

Lục Thượng Hàn hoàn toàn tán đồng suy nghĩ độc lập của cô.

Hắn thích sự thông minh và suy nghĩ độc lập riêng của cô, căng tràn sức sống của tuổi trẻ, tựa như một đóa hoa đang tỏa hương khoe sắc,khiến người khác chỉ nhìn thôi cũng đủ cảm thấy tinh thần phấn trấn rồi.

Đan Nghi gật mạnh đầu đồng ý.

Ngay trong ngày, cô và Lục Thượng Hàn đã đáp may bay đến đại học A.

Trên máy bay, Đan Nghi dựa người vào lòng hắn mà ngủ một giấc ngon lành.

Trước mặt hắn, cô có thể buông bỏ mọi gánh nặng, sống thật với con người mình nhất.

Đây là cảm giác mà không một ai khác có thể tạo cho cô.

Trong lúc Đan Nghi đang say giấc, Lục Thượng Hàn đã gọi đi mấy cuộc điện thoại cho ai đó...

Dù hắn tán đồng việc việc cô độc lập,tự thân vận động nhưng có những việc hắn vẫn muốn ra tay giúp cô giải quyết.

Ông Xã Chuẩn Sói CaTác giả: TueNghiAnTruyện Ngôn Tình-Văn Bình, anh đừng đi.... Đan Nghi giơ tay ra kéo lấy tay áo Văn Bình, giống như một đứa trẻ cầu xin anh đừng đi vậy. Đã sắp tròn 18 tuổi rồi mà Đan Nghi lại có trí óc như của đứa trẻ lên 3 vậy. - Kệ nó đi, một con bé ngớ ngấn thôi để ý làm gì? Đường Sa Sa vừa nói vừa ôm chặt lấy tay Bạch Văn Bình, đôi g* b*ng đ** quá cỡ cứ cọ sát vào người hắn ta. Bạch Văn Bình tiện tay bóp mạnh lên c*p t***t l* đó mấy cái. Cơ thể Đường Sa Sa mềm nhũn tựa như không xương đu trên người Bạch Văn Bình, buông lời lả lơi: - Đi nào. Đừng để ý con ngốc này nữa. Em mới mua một bộ đồ ngủ liền thân bằng ren với một chiếc q**n l*t lọt khe nữa, anh có muốn ngắm em mặc không? - Có.Có chứ...! Bạch Văn Bình như bị câu mất hồn vậy,vội vàng đáp lại. Ba tháng trước, một vụ tai nạn giao thông xảy ra khiến Đan Nghi bị thương ở đầu, khi tỉnh lại thì trở nên ngây ngây dại dại... Thậm chí đến người yêu của mình cùng cô bạn thân công khai ân ái trước mặt cũng không hề hay biết gì. Đường Sa Sa kéo lấy tay Bạch Văn Bình lôi… Đan lão gia tử nghe Đan Nghi nói cô và Lục Thượng Hàn đã kết hôn,rồi lại thấy hắn hết lòng hết dạ với cô như vậy thì sớm đã yên lòng được một nửa.Hơn nữa từng hành động cử chỉ giữa Đan Nghi và Lục Thượng Hàn, thân mật mà ăn ý, sự quan tâm yêu thương đong đầy, tất cả đều xuất phát từ tận đáy lòng.Thời gian vừa rồi, Lục Thượng Hàn chăm lo cho ông cũng rất chu đáo, tỉ mỉ chăm chút từng chút từng chút một.Đan lão gia tử, cả đời này đã gặp không biết bao loại người, nhìn nhầm người cũng rất ít, ví như Trần Hải Minh.Đối với Lục Thượng Hàn thì ông thật sự thấy yên tâm và hài lòng.Lục Thượng Hàn thấy ông vẫn chưa hoàn toàn yên tâm thì bổ sung thêm:- Ông ngoại,Nghi Nghi có cách suy nghĩ, cách nhìn nhận của riêng cô ấy, cháu cũng sẽ ở cạnh giúp sức nữa. Xin ông cứ yên lòng, việc của Nghi Nghi thì cũng chính là việc của cháu!Thần sắc Lục Thượng Hàn ung dung tự tại, giọng nói tuy ôn hòa nhưng lại cũng rất long trọng, không ai có thể nẩy sinh chút gì nghi ngờ về độ chân thật trong lời nói của hắn.Đan lão gia hài lòng gật đầu:- Được! Được!Đan Nghi nhìn ông rồi lại nhìn sang phía Lục Thượng Hàn, cô tin vào con mắt nhìn người của ông ngoại, có ông gật đầu chấp nhận như này, càng khiến cô thêm tin tưởng sâu sắc hơn nữa vào tình cảm của hắn hình cho mình.Thấy sức khỏe ông ngoại vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, tay chân vẫn chưa thể hoạt động như thường, nên nhẹ nhàng nói:- Vậy ông ngoại, ông cứ yên tâm tĩnh dưỡng đi đã,giờ sức khỏe là quan trọng nhất mà.- Ừm.Thể lực và tinh thần ông lúc này cũng đã có chút mệt mỏi, nghe Đan Nghi nói vậy thì khẽ gật đầu đồng ý.Giờ Nghi Nghi lớn rồi, hiểu chuyện rồi, có thể tự mình gánh vác mọi chuyện rồi, điều này thật sự đã khiến cho Đan lão gia được an ủi phần nào.Ông nhắm mắt lại nghỉ ngơi.Giờ Đan Nghi với Lục Thượng Hàn mới nhẹ nhàng đi ra ngoài, khép cửa lại.Ngoài cửa, có mấy người hộ công được Lục Thượng Hàn tìm đến để chuyên phục vụ,chăm sóc cho Đan lão gia. Thấy Lục Thượng Hàn và Đan Nghi bước ra thì đều cúi đầu chào hỏi với đầy vẻ kính cẩn.Đan Nghi nở nụ cười, nói:- Ông ngoại có thể hồi phục lại như này, em vui quá.- Giờ ông ở đây là hết sức an toàn, em hãy yên tâm mà đi làm những việc em muốn làm đi.Đan Nghi nói tiếp:- Em muốn chuyển về đây học, vậy nên chỉ có thể thôi học ở Đại học A thôi.Lục Thượng Hàn tôn trọng mọi quyết định của cô:- Chỉ cần em suy nghĩ thật thấu đáo là được. Chuyển về đây cũng tốt, có nhiều thời gian ở bên ông hơn.Còn về phần hắn,Đan Nghi có ở đâu thì cũng không quan trọng, công việc của hắn không phải tất cả đều cần hắn đích thân ra mặt giải quyết.Hắn hoàn toàn có thể phối hợp với Đan Nghi cả về thời gian và địa điểm.Đan Nghi cười nói:- Về đây thì em muốn học ở Đại học Hành Châu. Hội Cảnh Hối, An Kỳ đều đang theo học ở đó. Hôm nay em định bay đến đại học A, tiến hành việc xin thôi học.- Anh đưa em đi!Lục Thượng Hàn hoàn toàn tán đồng suy nghĩ độc lập của cô.Hắn thích sự thông minh và suy nghĩ độc lập riêng của cô, căng tràn sức sống của tuổi trẻ, tựa như một đóa hoa đang tỏa hương khoe sắc,khiến người khác chỉ nhìn thôi cũng đủ cảm thấy tinh thần phấn trấn rồi.Đan Nghi gật mạnh đầu đồng ý.Ngay trong ngày, cô và Lục Thượng Hàn đã đáp may bay đến đại học A.Trên máy bay, Đan Nghi dựa người vào lòng hắn mà ngủ một giấc ngon lành.Trước mặt hắn, cô có thể buông bỏ mọi gánh nặng, sống thật với con người mình nhất.Đây là cảm giác mà không một ai khác có thể tạo cho cô.Trong lúc Đan Nghi đang say giấc, Lục Thượng Hàn đã gọi đi mấy cuộc điện thoại cho ai đó...Dù hắn tán đồng việc việc cô độc lập,tự thân vận động nhưng có những việc hắn vẫn muốn ra tay giúp cô giải quyết.

Chương 211: Yên tâm và hài lòng