-Văn Bình, anh đừng đi.... Đan Nghi giơ tay ra kéo lấy tay áo Văn Bình, giống như một đứa trẻ cầu xin anh đừng đi vậy. Đã sắp tròn 18 tuổi rồi mà Đan Nghi lại có trí óc như của đứa trẻ lên 3 vậy. - Kệ nó đi, một con bé ngớ ngấn thôi để ý làm gì? Đường Sa Sa vừa nói vừa ôm chặt lấy tay Bạch Văn Bình, đôi g* b*ng đ** quá cỡ cứ cọ sát vào người hắn ta. Bạch Văn Bình tiện tay bóp mạnh lên c*p t***t l* đó mấy cái. Cơ thể Đường Sa Sa mềm nhũn tựa như không xương đu trên người Bạch Văn Bình, buông lời lả lơi: - Đi nào. Đừng để ý con ngốc này nữa. Em mới mua một bộ đồ ngủ liền thân bằng ren với một chiếc q**n l*t lọt khe nữa, anh có muốn ngắm em mặc không? - Có.Có chứ...! Bạch Văn Bình như bị câu mất hồn vậy,vội vàng đáp lại. Ba tháng trước, một vụ tai nạn giao thông xảy ra khiến Đan Nghi bị thương ở đầu, khi tỉnh lại thì trở nên ngây ngây dại dại... Thậm chí đến người yêu của mình cùng cô bạn thân công khai ân ái trước mặt cũng không hề hay biết gì. Đường Sa Sa kéo lấy tay Bạch Văn Bình lôi…
Chương 230: Lấy từ đâu ra những thứ này?
Ông Xã Chuẩn Sói CaTác giả: TueNghiAnTruyện Ngôn Tình-Văn Bình, anh đừng đi.... Đan Nghi giơ tay ra kéo lấy tay áo Văn Bình, giống như một đứa trẻ cầu xin anh đừng đi vậy. Đã sắp tròn 18 tuổi rồi mà Đan Nghi lại có trí óc như của đứa trẻ lên 3 vậy. - Kệ nó đi, một con bé ngớ ngấn thôi để ý làm gì? Đường Sa Sa vừa nói vừa ôm chặt lấy tay Bạch Văn Bình, đôi g* b*ng đ** quá cỡ cứ cọ sát vào người hắn ta. Bạch Văn Bình tiện tay bóp mạnh lên c*p t***t l* đó mấy cái. Cơ thể Đường Sa Sa mềm nhũn tựa như không xương đu trên người Bạch Văn Bình, buông lời lả lơi: - Đi nào. Đừng để ý con ngốc này nữa. Em mới mua một bộ đồ ngủ liền thân bằng ren với một chiếc q**n l*t lọt khe nữa, anh có muốn ngắm em mặc không? - Có.Có chứ...! Bạch Văn Bình như bị câu mất hồn vậy,vội vàng đáp lại. Ba tháng trước, một vụ tai nạn giao thông xảy ra khiến Đan Nghi bị thương ở đầu, khi tỉnh lại thì trở nên ngây ngây dại dại... Thậm chí đến người yêu của mình cùng cô bạn thân công khai ân ái trước mặt cũng không hề hay biết gì. Đường Sa Sa kéo lấy tay Bạch Văn Bình lôi… Hai người này đều là những người mà khi xưa đã nhận được ân huệ rất lớn từ Đan lão gia tử, vậy nên bất luận phải chịu bao sự vùi dập trong công ty thì vẫn không rời đi.Sau khi Đan Nghi tìm đến hai người họ, họ đã rất vui mừng, cảm thấy cuối cùng đã có cơ hội để báo đáp lại ân tình của Đan lão gia.Hiện tại rất nhiều tin tức nội bộ trong Đan gia châu bảo, Đan Nghi cố được thì đều là thông qua hai người bọn họ.Quả nhiên, rất nhanh, Đan Nghi đã nhận được cuộc hồi đáp từ phía họ:- Đại tiểu thư, lần này Đan gia châu bảo có cho ra mắt một khoản vòng ngọc khảm hột soàn, sáng mai người của Cảnh Tự Thanh sẽ chuyển hàng đi đến các thành phố trọng điểm. Giờ tôi sẽ gửi hình ảnh mẫu vòng cho tiểu thư xem.- Vâng, tôi biết rồi!Cô nghĩ một lát, không hiểu Trần Mỹ Tâm, Trần Hải Minh, hai người bọn họ đang định làm trò gì vậy nữa.Nhưng bất luận bọn họ định giở trò gì thì cô cũng nhất định phải điều tra rõ ràng, không thể để cho Đan gia châu bảo phải chịu tổn thất và cũng không thể để kẻ xấu kiếm lợi bất chính được.Rất nhanh, Cảnh Hối đã bí mật quay lại, lấy ra một chiếc vòng đưa đến trước mặt Đan Nghi:- Đan Nghi, bà xem, tôi cứ cảm thấy đã từng nhìn thấy nó ở đâu rồi ý?Đan Nghi cầm lấy, đây chả phải chính là mẫu vòng mới của Đan gia châu bảo sao? Và đây cũng chính là một trong những món đồ mà Cảnh gia sẽ phụ trách đem giao đi sao?Cô chăm chú ngắm nghía để phân biệt thật giả.Lúc trước Đan Nghi đã có khá là nhiều tâm đắc trong việc phân biệt kim cương thật giả, đến giờ, sau khi có được cuốn sách cổ thì trình độ ấy đã được nâng lên cao gấp nhiều lần.Mắt cô đã có thể nhìn ra từng chi tiết nhỏ nhất trong kim cương, giờ xem xét chiếc vòng này thì nhận ra ngay, những viên kim cương khảm trên chiếc vòng là hàng thật.Trần Mỹ Tâm lấy được những chiếc vòng khảm kim cương mà Cảnh Tự Thanh phụ trách vận chuyển, mà xem ra, cô ta còn đã lấy được không ít.Cô ta làm thế nào để lấy được những món đồ mà Cảnh Tự Thanh là người phụ trách bảo quản?Đan Nghi cúi xuống, âm thầm suy nghĩ.Đan gia châu bảo vốn có bốn gia tộc đắc lực phò trợ, một là An gia, một là Cảnh gia, người nữa là Hải Thành. Còn gia tộc thứ tư thì sớm đã bị Trần Hải Minh mua chuộc và loại bỏ, nên không tính, giờ coi như chỉ còn ba gia tộc.Trong ba gia tộc này, An gia thì đã từ từ thoát li ra khỏi Đan gia châu bảo, trừ An lão gia vẫn nắm giữ trong tay một lượng cổ quyền ra thì về cơ bản đã bị Trần Hải Minh ép đến mức không còn chỗ đứng.Còn Cảnh Tự Thanh của Cảnh gia, cũng chính là ba ruột của Cảnh Hối, Cảnh Lạc Bình thì vẫn đang nắm giữ quyền vận hành trong công ti.Phía Hải Thành,ông ta thân thủ tốt, trước giờ giữ vai trò phụ trách việc bảo vệ an ninh, ông ta có địa vị không nhỏ trong Đan gia châu bảo.Lần này, Cảnh Tự Thanh vận chuyển hàng ra ngoài, thì không chỉ Cảnh Tự Thanh phải chịu trách nhiệm mà còn liên quan cả đến phía Hải Thành.Rốt cuộc, Trần Mỹ Tâm đã kiếm đâu ra những thứ này?Đan Nghi không tin cô ta có khả lấy trộm đồ từ chỗ Hải Thành.Cô nghĩ đi nghĩ lại rồi nói với Cảnh Hối:- Ông bí mật đi tìm Trần Mỹ Tâm, nói vòng này là hàng giả, đời cô ta bồi thường, dọa cô ta thật ác vào! Tôi lập tức cho người giả dạng cảnh sát ập tới.Cảnh Hối vốn là người ham chơi, hiếu động, nghe vậy thì lập tức vui vẻ nói:- Cái này hay,tôi đi đây. Yên tâm, mọi việc này cứ giao cho tôi, còn nhất định phải làm trong bí mật nữa. Tôi đi đây.Rồi lao đi như chú khỉ tinh nghịch.Đan Nghi không khỏi lắc đầu, rõ ràng là một chàng trai tuấn tú như vậy mà sao lúc nào cũng nghịch ngợm, chạy nhảy như khỉ vậy chứ, một chút khí chất cũng chẳng có nữa.
Hai người này đều là những người mà khi xưa đã nhận được ân huệ rất lớn từ Đan lão gia tử, vậy nên bất luận phải chịu bao sự vùi dập trong công ty thì vẫn không rời đi.
Sau khi Đan Nghi tìm đến hai người họ, họ đã rất vui mừng, cảm thấy cuối cùng đã có cơ hội để báo đáp lại ân tình của Đan lão gia.
Hiện tại rất nhiều tin tức nội bộ trong Đan gia châu bảo, Đan Nghi cố được thì đều là thông qua hai người bọn họ.
Quả nhiên, rất nhanh, Đan Nghi đã nhận được cuộc hồi đáp từ phía họ:
- Đại tiểu thư, lần này Đan gia châu bảo có cho ra mắt một khoản vòng ngọc khảm hột soàn, sáng mai người của Cảnh Tự Thanh sẽ chuyển hàng đi đến các thành phố trọng điểm. Giờ tôi sẽ gửi hình ảnh mẫu vòng cho tiểu thư xem.
- Vâng, tôi biết rồi!
Cô nghĩ một lát, không hiểu Trần Mỹ Tâm, Trần Hải Minh, hai người bọn họ đang định làm trò gì vậy nữa.
Nhưng bất luận bọn họ định giở trò gì thì cô cũng nhất định phải điều tra rõ ràng, không thể để cho Đan gia châu bảo phải chịu tổn thất và cũng không thể để kẻ xấu kiếm lợi bất chính được.
Rất nhanh, Cảnh Hối đã bí mật quay lại, lấy ra một chiếc vòng đưa đến trước mặt Đan Nghi:
- Đan Nghi, bà xem, tôi cứ cảm thấy đã từng nhìn thấy nó ở đâu rồi ý?
Đan Nghi cầm lấy, đây chả phải chính là mẫu vòng mới của Đan gia châu bảo sao? Và đây cũng chính là một trong những món đồ mà Cảnh gia sẽ phụ trách đem giao đi sao?
Cô chăm chú ngắm nghía để phân biệt thật giả.
Lúc trước Đan Nghi đã có khá là nhiều tâm đắc trong việc phân biệt kim cương thật giả, đến giờ, sau khi có được cuốn sách cổ thì trình độ ấy đã được nâng lên cao gấp nhiều lần.
Mắt cô đã có thể nhìn ra từng chi tiết nhỏ nhất trong kim cương, giờ xem xét chiếc vòng này thì nhận ra ngay, những viên kim cương khảm trên chiếc vòng là hàng thật.
Trần Mỹ Tâm lấy được những chiếc vòng khảm kim cương mà Cảnh Tự Thanh phụ trách vận chuyển, mà xem ra, cô ta còn đã lấy được không ít.
Cô ta làm thế nào để lấy được những món đồ mà Cảnh Tự Thanh là người phụ trách bảo quản?
Đan Nghi cúi xuống, âm thầm suy nghĩ.
Đan gia châu bảo vốn có bốn gia tộc đắc lực phò trợ, một là An gia, một là Cảnh gia, người nữa là Hải Thành. Còn gia tộc thứ tư thì sớm đã bị Trần Hải Minh mua chuộc và loại bỏ, nên không tính, giờ coi như chỉ còn ba gia tộc.
Trong ba gia tộc này, An gia thì đã từ từ thoát li ra khỏi Đan gia châu bảo, trừ An lão gia vẫn nắm giữ trong tay một lượng cổ quyền ra thì về cơ bản đã bị Trần Hải Minh ép đến mức không còn chỗ đứng.
Còn Cảnh Tự Thanh của Cảnh gia, cũng chính là ba ruột của Cảnh Hối, Cảnh Lạc Bình thì vẫn đang nắm giữ quyền vận hành trong công ti.
Phía Hải Thành,ông ta thân thủ tốt, trước giờ giữ vai trò phụ trách việc bảo vệ an ninh, ông ta có địa vị không nhỏ trong Đan gia châu bảo.
Lần này, Cảnh Tự Thanh vận chuyển hàng ra ngoài, thì không chỉ Cảnh Tự Thanh phải chịu trách nhiệm mà còn liên quan cả đến phía Hải Thành.
Rốt cuộc, Trần Mỹ Tâm đã kiếm đâu ra những thứ này?
Đan Nghi không tin cô ta có khả lấy trộm đồ từ chỗ Hải Thành.
Cô nghĩ đi nghĩ lại rồi nói với Cảnh Hối:
- Ông bí mật đi tìm Trần Mỹ Tâm, nói vòng này là hàng giả, đời cô ta bồi thường, dọa cô ta thật ác vào! Tôi lập tức cho người giả dạng cảnh sát ập tới.
Cảnh Hối vốn là người ham chơi, hiếu động, nghe vậy thì lập tức vui vẻ nói:
- Cái này hay,tôi đi đây. Yên tâm, mọi việc này cứ giao cho tôi, còn nhất định phải làm trong bí mật nữa. Tôi đi đây.
Rồi lao đi như chú khỉ tinh nghịch.
Đan Nghi không khỏi lắc đầu, rõ ràng là một chàng trai tuấn tú như vậy mà sao lúc nào cũng nghịch ngợm, chạy nhảy như khỉ vậy chứ, một chút khí chất cũng chẳng có nữa.
Ông Xã Chuẩn Sói CaTác giả: TueNghiAnTruyện Ngôn Tình-Văn Bình, anh đừng đi.... Đan Nghi giơ tay ra kéo lấy tay áo Văn Bình, giống như một đứa trẻ cầu xin anh đừng đi vậy. Đã sắp tròn 18 tuổi rồi mà Đan Nghi lại có trí óc như của đứa trẻ lên 3 vậy. - Kệ nó đi, một con bé ngớ ngấn thôi để ý làm gì? Đường Sa Sa vừa nói vừa ôm chặt lấy tay Bạch Văn Bình, đôi g* b*ng đ** quá cỡ cứ cọ sát vào người hắn ta. Bạch Văn Bình tiện tay bóp mạnh lên c*p t***t l* đó mấy cái. Cơ thể Đường Sa Sa mềm nhũn tựa như không xương đu trên người Bạch Văn Bình, buông lời lả lơi: - Đi nào. Đừng để ý con ngốc này nữa. Em mới mua một bộ đồ ngủ liền thân bằng ren với một chiếc q**n l*t lọt khe nữa, anh có muốn ngắm em mặc không? - Có.Có chứ...! Bạch Văn Bình như bị câu mất hồn vậy,vội vàng đáp lại. Ba tháng trước, một vụ tai nạn giao thông xảy ra khiến Đan Nghi bị thương ở đầu, khi tỉnh lại thì trở nên ngây ngây dại dại... Thậm chí đến người yêu của mình cùng cô bạn thân công khai ân ái trước mặt cũng không hề hay biết gì. Đường Sa Sa kéo lấy tay Bạch Văn Bình lôi… Hai người này đều là những người mà khi xưa đã nhận được ân huệ rất lớn từ Đan lão gia tử, vậy nên bất luận phải chịu bao sự vùi dập trong công ty thì vẫn không rời đi.Sau khi Đan Nghi tìm đến hai người họ, họ đã rất vui mừng, cảm thấy cuối cùng đã có cơ hội để báo đáp lại ân tình của Đan lão gia.Hiện tại rất nhiều tin tức nội bộ trong Đan gia châu bảo, Đan Nghi cố được thì đều là thông qua hai người bọn họ.Quả nhiên, rất nhanh, Đan Nghi đã nhận được cuộc hồi đáp từ phía họ:- Đại tiểu thư, lần này Đan gia châu bảo có cho ra mắt một khoản vòng ngọc khảm hột soàn, sáng mai người của Cảnh Tự Thanh sẽ chuyển hàng đi đến các thành phố trọng điểm. Giờ tôi sẽ gửi hình ảnh mẫu vòng cho tiểu thư xem.- Vâng, tôi biết rồi!Cô nghĩ một lát, không hiểu Trần Mỹ Tâm, Trần Hải Minh, hai người bọn họ đang định làm trò gì vậy nữa.Nhưng bất luận bọn họ định giở trò gì thì cô cũng nhất định phải điều tra rõ ràng, không thể để cho Đan gia châu bảo phải chịu tổn thất và cũng không thể để kẻ xấu kiếm lợi bất chính được.Rất nhanh, Cảnh Hối đã bí mật quay lại, lấy ra một chiếc vòng đưa đến trước mặt Đan Nghi:- Đan Nghi, bà xem, tôi cứ cảm thấy đã từng nhìn thấy nó ở đâu rồi ý?Đan Nghi cầm lấy, đây chả phải chính là mẫu vòng mới của Đan gia châu bảo sao? Và đây cũng chính là một trong những món đồ mà Cảnh gia sẽ phụ trách đem giao đi sao?Cô chăm chú ngắm nghía để phân biệt thật giả.Lúc trước Đan Nghi đã có khá là nhiều tâm đắc trong việc phân biệt kim cương thật giả, đến giờ, sau khi có được cuốn sách cổ thì trình độ ấy đã được nâng lên cao gấp nhiều lần.Mắt cô đã có thể nhìn ra từng chi tiết nhỏ nhất trong kim cương, giờ xem xét chiếc vòng này thì nhận ra ngay, những viên kim cương khảm trên chiếc vòng là hàng thật.Trần Mỹ Tâm lấy được những chiếc vòng khảm kim cương mà Cảnh Tự Thanh phụ trách vận chuyển, mà xem ra, cô ta còn đã lấy được không ít.Cô ta làm thế nào để lấy được những món đồ mà Cảnh Tự Thanh là người phụ trách bảo quản?Đan Nghi cúi xuống, âm thầm suy nghĩ.Đan gia châu bảo vốn có bốn gia tộc đắc lực phò trợ, một là An gia, một là Cảnh gia, người nữa là Hải Thành. Còn gia tộc thứ tư thì sớm đã bị Trần Hải Minh mua chuộc và loại bỏ, nên không tính, giờ coi như chỉ còn ba gia tộc.Trong ba gia tộc này, An gia thì đã từ từ thoát li ra khỏi Đan gia châu bảo, trừ An lão gia vẫn nắm giữ trong tay một lượng cổ quyền ra thì về cơ bản đã bị Trần Hải Minh ép đến mức không còn chỗ đứng.Còn Cảnh Tự Thanh của Cảnh gia, cũng chính là ba ruột của Cảnh Hối, Cảnh Lạc Bình thì vẫn đang nắm giữ quyền vận hành trong công ti.Phía Hải Thành,ông ta thân thủ tốt, trước giờ giữ vai trò phụ trách việc bảo vệ an ninh, ông ta có địa vị không nhỏ trong Đan gia châu bảo.Lần này, Cảnh Tự Thanh vận chuyển hàng ra ngoài, thì không chỉ Cảnh Tự Thanh phải chịu trách nhiệm mà còn liên quan cả đến phía Hải Thành.Rốt cuộc, Trần Mỹ Tâm đã kiếm đâu ra những thứ này?Đan Nghi không tin cô ta có khả lấy trộm đồ từ chỗ Hải Thành.Cô nghĩ đi nghĩ lại rồi nói với Cảnh Hối:- Ông bí mật đi tìm Trần Mỹ Tâm, nói vòng này là hàng giả, đời cô ta bồi thường, dọa cô ta thật ác vào! Tôi lập tức cho người giả dạng cảnh sát ập tới.Cảnh Hối vốn là người ham chơi, hiếu động, nghe vậy thì lập tức vui vẻ nói:- Cái này hay,tôi đi đây. Yên tâm, mọi việc này cứ giao cho tôi, còn nhất định phải làm trong bí mật nữa. Tôi đi đây.Rồi lao đi như chú khỉ tinh nghịch.Đan Nghi không khỏi lắc đầu, rõ ràng là một chàng trai tuấn tú như vậy mà sao lúc nào cũng nghịch ngợm, chạy nhảy như khỉ vậy chứ, một chút khí chất cũng chẳng có nữa.