NGHỊCH THIÊN TAM TIỂU THƯ Biên dịch: Dung Nguyen Chap 1: Hồn bay phách lạc. Thiên Linh đại lục. Cực bắc Băng Nguyên. Hoàng Đan Đan toàn thân thẫm máu,linh lực cạn kiệt,không còn chút sức lực nào để tiếp tục chiến đấu... Trên gương mặt tuyệt sắc ấy, không chút biến đổi, chỉ có ánh mắt nàng ngày càng lạnh lùng vô cảm hơn, ánh mắt ấy tiết lộ sự hận thù đã đạt đến đỉnh điểm, sát khí ngút trời... - Hắc thập phương thiên trận! Thật tốn kém mà! Thiên Hoàng ấn vốn chỉ là một món Thần khí cũ nát đầy khiếm khuyết, ta nghĩ rằng các người đã tốn công vô ích mất rồi đấy. Một người đàn ông khoác chiếc áo bào trắng xóa nở nụ cười nham hiểm. - Hoàng Đan Đan, ngươi đừng tưởng ta không biết lần này ngươi lặn lội đến Cực bắc Băng Nguyên với mục đích gì? Chả phải ngươi đến để tìm Hàn Ngọc Băng, nhằm dùng nó để sửa lại Thiên Hoàng ấn ư? Hoàng Đan Đan không khỏi giật mình... Lần đến Cực Bắc Băng Nguyên này chỉ có đại tiểu thư Linh Vũ của LINH TIÊN MÔN PHÁI biết thôi. Lẽ nào là cô ấy đã bán đứng nàng? Không…
Chương 27: Yêu pháp...?
Nghịch Thiên Tam Tiểu ThưTác giả: TueNghiAnTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNGHỊCH THIÊN TAM TIỂU THƯ Biên dịch: Dung Nguyen Chap 1: Hồn bay phách lạc. Thiên Linh đại lục. Cực bắc Băng Nguyên. Hoàng Đan Đan toàn thân thẫm máu,linh lực cạn kiệt,không còn chút sức lực nào để tiếp tục chiến đấu... Trên gương mặt tuyệt sắc ấy, không chút biến đổi, chỉ có ánh mắt nàng ngày càng lạnh lùng vô cảm hơn, ánh mắt ấy tiết lộ sự hận thù đã đạt đến đỉnh điểm, sát khí ngút trời... - Hắc thập phương thiên trận! Thật tốn kém mà! Thiên Hoàng ấn vốn chỉ là một món Thần khí cũ nát đầy khiếm khuyết, ta nghĩ rằng các người đã tốn công vô ích mất rồi đấy. Một người đàn ông khoác chiếc áo bào trắng xóa nở nụ cười nham hiểm. - Hoàng Đan Đan, ngươi đừng tưởng ta không biết lần này ngươi lặn lội đến Cực bắc Băng Nguyên với mục đích gì? Chả phải ngươi đến để tìm Hàn Ngọc Băng, nhằm dùng nó để sửa lại Thiên Hoàng ấn ư? Hoàng Đan Đan không khỏi giật mình... Lần đến Cực Bắc Băng Nguyên này chỉ có đại tiểu thư Linh Vũ của LINH TIÊN MÔN PHÁI biết thôi. Lẽ nào là cô ấy đã bán đứng nàng? Không… Bạch Nhu Kỳ nằm trên nền đất, cố gắng tìm cách ngóc người dậy,nhưng kinh hãi phát hiện ra cơ thể mình không cử động được.Ả quắc mắt nhìn người thiếu nữ đang đứng trước mặt, ánh mắt như muốn phun ra lửa rồi...-Bạch Đan Đan! Ngươi đã dùng yêu pháp gì? Tại sao ta không thể cử động được thế này chứ?- Nhị tỉ, tỉ đang nói gì vậy? Muội nghe mà chả hiểu gì hết.Bạch Đan Đan gương mặt mơ màng.- Tỉ không cử động được thì liên quan gì muội chứ? Lúc nãy... là tỉ lao tới đánh muội mà! Muội sợ lắm, cơ bản không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết tránh né...Bạch Nhu Kỳ nghiến răng, nghiến lợi, cặp mắt oán hận nhìn Bạch Đan Đan.Trực giác cho ả biết,nhất định là Bạch Đan Đan đang làm trò... Nhưng Bạch Đan Đan nói cũng đúng, khi nãy là ả ra tay trước, còn Bạch Đan Đan thì chỉ tránh trước tránh sau, kinh hoàng, sợ hãi, cuối cùng hai tay ôm đầu ngồi sụp xuống đất.Bạch Nhu Kỳ khi đó rất không khách sáo,đá mạnh về phía Bạch Đan Đan, thầm nghĩ kể cả đá không chết cũng đá bay con tiện nhân này ra cho ói máu chết...Kết quả, một phát đá, đúng là bay người, đúng là ói máu, nhưng người bị đá bay, ói máu lại chính là bản thân ả.Sao thế được chứ? Như có ma vậy...Lúc này như vừa phát hiện ra điều gì, Bạch Đan Đan hét lớn:-A....! Nhị tỉ, lúc nãy tỉ bị ngã phát ra tiếng động mạnh như vậy,có khi nào ngã bị thương chỗ nào không? Chả trách không thể cử động được! Để muội xem xem!Nói rồi, cúi xuống, xoa xoa lưng ả.Bạch Nhu Kỳ bỗng cảm thấy toàn thân đau đớn vô cùng,tựa như xương toàn thân đã gẫy hết vậy, đau quá mứ chịu đựng, ả hét thất thanh...- A...! Đau.... a... đau quá! A....a...Tiếng kêu thảm thiết khiến mọi người xung quanh hoảng hốt giật mình.Khi nãy, Bạch Nhu Kỳ ra tay rất nhanh,a hoàn của ả đều không nghĩ rằng thiên tài tiểu thư của mình lại bị phế nhân tam tiểu thư đánh bại, nên không kịp phản ứng,đến lúc này mới kinh hãi vây đến...- Ngươi...ngươi đã làm gì Tam tiểu thư?- Ngươi quả lớn gan thật,ngươi đã làm gì? Nhanh chóng trị khỏi cho Nhị tiểu thư, không sẽ cho ngươi biết tay đó.- Đúng thế! Cũng không nghĩ bản thân mình là thứ gì? Một phế nhân mà dám cả gan đắc tội Nhị tiểu thư? Ngươi hãy đợi sự trừng phạt của Nhị tiểu thư đi!Bạch Đan Đan cười ha ha:- Các ngươi bị điên à? Biết rõ chữa cho ả khỏi bệnh, ả sẽ trừng phạt ta, thì tại sao ta phải trị cho ả?Bạch Nhu Kỳ hét lên đầy đau đớn:- Nhanh! Nhanh bắt con tiện nhân đó lại cho ta! Đánh chết ả cho ta...!Bọn hạ nhân nghe lệnh, toàn bộ bao vây lấy Bạch Đan Đan.Nhưng những kẻ này đều chưa hề luyện qua võ công, chỉ là có sức mạnh hơn người thường chút thôi,đối đầu với Bạch Đan Đan thì chỉ là trứng trọi đá...Binh! Binh! Binh!👊👊👊Nháy mắt, bọn chúng đã bị đánh ngã lăn ra đất hết một loạt...Bạch Nhu Kỳ kinh ngạc, con ngươi như muốn bay ra khỏi hốc mắt,đến lúc này,ả hiểu ra,Bạch Đan Đan không còn là Bạch Đan Đan khi trước nữa rồi!Nhưng trên người Bạch Đan Đan không hề có chút ninh lực nào tỏa ra,sao như vậy được...sao có thể đánh bại đống người trong nháy mắt như vậy được?Hơn nữa, không biết bằng cách nào mà còn khiến cho kinh mạch của ả bị phong hết lại, khiến ả không cử động được?Bạch Nhu Kỳ sử dụng mọi cách mà cũng không thể cử động được...Bạch Đan Đan đến bên ả, chớp chớp mắt:- Nhị tỉ sao tỉ cứ nằm mãi dưới nền đất vậy? Đã xảy ra chuyện gì vậy ạ?......
Bạch Nhu Kỳ nằm trên nền đất, cố gắng tìm cách ngóc người dậy,nhưng kinh hãi phát hiện ra cơ thể mình không cử động được.
Ả quắc mắt nhìn người thiếu nữ đang đứng trước mặt, ánh mắt như muốn phun ra lửa rồi...
-Bạch Đan Đan! Ngươi đã dùng yêu pháp gì? Tại sao ta không thể cử động được thế này chứ?
- Nhị tỉ, tỉ đang nói gì vậy? Muội nghe mà chả hiểu gì hết.
Bạch Đan Đan gương mặt mơ màng.
- Tỉ không cử động được thì liên quan gì muội chứ? Lúc nãy... là tỉ lao tới đánh muội mà! Muội sợ lắm, cơ bản không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết tránh né...
Bạch Nhu Kỳ nghiến răng, nghiến lợi, cặp mắt oán hận nhìn Bạch Đan Đan.
Trực giác cho ả biết,nhất định là Bạch Đan Đan đang làm trò... Nhưng Bạch Đan Đan nói cũng đúng, khi nãy là ả ra tay trước, còn Bạch Đan Đan thì chỉ tránh trước tránh sau, kinh hoàng, sợ hãi, cuối cùng hai tay ôm đầu ngồi sụp xuống đất.
Bạch Nhu Kỳ khi đó rất không khách sáo,đá mạnh về phía Bạch Đan Đan, thầm nghĩ kể cả đá không chết cũng đá bay con tiện nhân này ra cho ói máu chết...
Kết quả, một phát đá, đúng là bay người, đúng là ói máu, nhưng người bị đá bay, ói máu lại chính là bản thân ả.
Sao thế được chứ? Như có ma vậy...
Lúc này như vừa phát hiện ra điều gì, Bạch Đan Đan hét lớn:
-A....! Nhị tỉ, lúc nãy tỉ bị ngã phát ra tiếng động mạnh như vậy,có khi nào ngã bị thương chỗ nào không? Chả trách không thể cử động được! Để muội xem xem!
Nói rồi, cúi xuống, xoa xoa lưng ả.
Bạch Nhu Kỳ bỗng cảm thấy toàn thân đau đớn vô cùng,tựa như xương toàn thân đã gẫy hết vậy, đau quá mứ chịu đựng, ả hét thất thanh...
- A...! Đau.... a... đau quá! A....a...
Tiếng kêu thảm thiết khiến mọi người xung quanh hoảng hốt giật mình.
Khi nãy, Bạch Nhu Kỳ ra tay rất nhanh,a hoàn của ả đều không nghĩ rằng thiên tài tiểu thư của mình lại bị phế nhân tam tiểu thư đánh bại, nên không kịp phản ứng,đến lúc này mới kinh hãi vây đến...
- Ngươi...ngươi đã làm gì Tam tiểu thư?
- Ngươi quả lớn gan thật,ngươi đã làm gì? Nhanh chóng trị khỏi cho Nhị tiểu thư, không sẽ cho ngươi biết tay đó.
- Đúng thế! Cũng không nghĩ bản thân mình là thứ gì? Một phế nhân mà dám cả gan đắc tội Nhị tiểu thư? Ngươi hãy đợi sự trừng phạt của Nhị tiểu thư đi!
Bạch Đan Đan cười ha ha:
- Các ngươi bị điên à? Biết rõ chữa cho ả khỏi bệnh, ả sẽ trừng phạt ta, thì tại sao ta phải trị cho ả?
Bạch Nhu Kỳ hét lên đầy đau đớn:
- Nhanh! Nhanh bắt con tiện nhân đó lại cho ta! Đánh chết ả cho ta...!
Bọn hạ nhân nghe lệnh, toàn bộ bao vây lấy Bạch Đan Đan.
Nhưng những kẻ này đều chưa hề luyện qua võ công, chỉ là có sức mạnh hơn người thường chút thôi,đối đầu với Bạch Đan Đan thì chỉ là trứng trọi đá...
Binh! Binh! Binh!👊👊👊
Nháy mắt, bọn chúng đã bị đánh ngã lăn ra đất hết một loạt...
Bạch Nhu Kỳ kinh ngạc, con ngươi như muốn bay ra khỏi hốc mắt,đến lúc này,ả hiểu ra,Bạch Đan Đan không còn là Bạch Đan Đan khi trước nữa rồi!
Nhưng trên người Bạch Đan Đan không hề có chút ninh lực nào tỏa ra,sao như vậy được...sao có thể đánh bại đống người trong nháy mắt như vậy được?
Hơn nữa, không biết bằng cách nào mà còn khiến cho kinh mạch của ả bị phong hết lại, khiến ả không cử động được?
Bạch Nhu Kỳ sử dụng mọi cách mà cũng không thể cử động được...
Bạch Đan Đan đến bên ả, chớp chớp mắt:
- Nhị tỉ sao tỉ cứ nằm mãi dưới nền đất vậy? Đã xảy ra chuyện gì vậy ạ?
......
Nghịch Thiên Tam Tiểu ThưTác giả: TueNghiAnTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNGHỊCH THIÊN TAM TIỂU THƯ Biên dịch: Dung Nguyen Chap 1: Hồn bay phách lạc. Thiên Linh đại lục. Cực bắc Băng Nguyên. Hoàng Đan Đan toàn thân thẫm máu,linh lực cạn kiệt,không còn chút sức lực nào để tiếp tục chiến đấu... Trên gương mặt tuyệt sắc ấy, không chút biến đổi, chỉ có ánh mắt nàng ngày càng lạnh lùng vô cảm hơn, ánh mắt ấy tiết lộ sự hận thù đã đạt đến đỉnh điểm, sát khí ngút trời... - Hắc thập phương thiên trận! Thật tốn kém mà! Thiên Hoàng ấn vốn chỉ là một món Thần khí cũ nát đầy khiếm khuyết, ta nghĩ rằng các người đã tốn công vô ích mất rồi đấy. Một người đàn ông khoác chiếc áo bào trắng xóa nở nụ cười nham hiểm. - Hoàng Đan Đan, ngươi đừng tưởng ta không biết lần này ngươi lặn lội đến Cực bắc Băng Nguyên với mục đích gì? Chả phải ngươi đến để tìm Hàn Ngọc Băng, nhằm dùng nó để sửa lại Thiên Hoàng ấn ư? Hoàng Đan Đan không khỏi giật mình... Lần đến Cực Bắc Băng Nguyên này chỉ có đại tiểu thư Linh Vũ của LINH TIÊN MÔN PHÁI biết thôi. Lẽ nào là cô ấy đã bán đứng nàng? Không… Bạch Nhu Kỳ nằm trên nền đất, cố gắng tìm cách ngóc người dậy,nhưng kinh hãi phát hiện ra cơ thể mình không cử động được.Ả quắc mắt nhìn người thiếu nữ đang đứng trước mặt, ánh mắt như muốn phun ra lửa rồi...-Bạch Đan Đan! Ngươi đã dùng yêu pháp gì? Tại sao ta không thể cử động được thế này chứ?- Nhị tỉ, tỉ đang nói gì vậy? Muội nghe mà chả hiểu gì hết.Bạch Đan Đan gương mặt mơ màng.- Tỉ không cử động được thì liên quan gì muội chứ? Lúc nãy... là tỉ lao tới đánh muội mà! Muội sợ lắm, cơ bản không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết tránh né...Bạch Nhu Kỳ nghiến răng, nghiến lợi, cặp mắt oán hận nhìn Bạch Đan Đan.Trực giác cho ả biết,nhất định là Bạch Đan Đan đang làm trò... Nhưng Bạch Đan Đan nói cũng đúng, khi nãy là ả ra tay trước, còn Bạch Đan Đan thì chỉ tránh trước tránh sau, kinh hoàng, sợ hãi, cuối cùng hai tay ôm đầu ngồi sụp xuống đất.Bạch Nhu Kỳ khi đó rất không khách sáo,đá mạnh về phía Bạch Đan Đan, thầm nghĩ kể cả đá không chết cũng đá bay con tiện nhân này ra cho ói máu chết...Kết quả, một phát đá, đúng là bay người, đúng là ói máu, nhưng người bị đá bay, ói máu lại chính là bản thân ả.Sao thế được chứ? Như có ma vậy...Lúc này như vừa phát hiện ra điều gì, Bạch Đan Đan hét lớn:-A....! Nhị tỉ, lúc nãy tỉ bị ngã phát ra tiếng động mạnh như vậy,có khi nào ngã bị thương chỗ nào không? Chả trách không thể cử động được! Để muội xem xem!Nói rồi, cúi xuống, xoa xoa lưng ả.Bạch Nhu Kỳ bỗng cảm thấy toàn thân đau đớn vô cùng,tựa như xương toàn thân đã gẫy hết vậy, đau quá mứ chịu đựng, ả hét thất thanh...- A...! Đau.... a... đau quá! A....a...Tiếng kêu thảm thiết khiến mọi người xung quanh hoảng hốt giật mình.Khi nãy, Bạch Nhu Kỳ ra tay rất nhanh,a hoàn của ả đều không nghĩ rằng thiên tài tiểu thư của mình lại bị phế nhân tam tiểu thư đánh bại, nên không kịp phản ứng,đến lúc này mới kinh hãi vây đến...- Ngươi...ngươi đã làm gì Tam tiểu thư?- Ngươi quả lớn gan thật,ngươi đã làm gì? Nhanh chóng trị khỏi cho Nhị tiểu thư, không sẽ cho ngươi biết tay đó.- Đúng thế! Cũng không nghĩ bản thân mình là thứ gì? Một phế nhân mà dám cả gan đắc tội Nhị tiểu thư? Ngươi hãy đợi sự trừng phạt của Nhị tiểu thư đi!Bạch Đan Đan cười ha ha:- Các ngươi bị điên à? Biết rõ chữa cho ả khỏi bệnh, ả sẽ trừng phạt ta, thì tại sao ta phải trị cho ả?Bạch Nhu Kỳ hét lên đầy đau đớn:- Nhanh! Nhanh bắt con tiện nhân đó lại cho ta! Đánh chết ả cho ta...!Bọn hạ nhân nghe lệnh, toàn bộ bao vây lấy Bạch Đan Đan.Nhưng những kẻ này đều chưa hề luyện qua võ công, chỉ là có sức mạnh hơn người thường chút thôi,đối đầu với Bạch Đan Đan thì chỉ là trứng trọi đá...Binh! Binh! Binh!👊👊👊Nháy mắt, bọn chúng đã bị đánh ngã lăn ra đất hết một loạt...Bạch Nhu Kỳ kinh ngạc, con ngươi như muốn bay ra khỏi hốc mắt,đến lúc này,ả hiểu ra,Bạch Đan Đan không còn là Bạch Đan Đan khi trước nữa rồi!Nhưng trên người Bạch Đan Đan không hề có chút ninh lực nào tỏa ra,sao như vậy được...sao có thể đánh bại đống người trong nháy mắt như vậy được?Hơn nữa, không biết bằng cách nào mà còn khiến cho kinh mạch của ả bị phong hết lại, khiến ả không cử động được?Bạch Nhu Kỳ sử dụng mọi cách mà cũng không thể cử động được...Bạch Đan Đan đến bên ả, chớp chớp mắt:- Nhị tỉ sao tỉ cứ nằm mãi dưới nền đất vậy? Đã xảy ra chuyện gì vậy ạ?......