Tác giả:

NGHỊCH THIÊN TAM TIỂU THƯ Biên dịch: Dung Nguyen Chap 1: Hồn bay phách lạc. Thiên Linh đại lục. Cực bắc Băng Nguyên. Hoàng Đan Đan toàn thân thẫm máu,linh lực cạn kiệt,không còn chút sức lực nào để tiếp tục chiến đấu... Trên gương mặt tuyệt sắc ấy, không chút biến đổi, chỉ có ánh mắt nàng ngày càng lạnh lùng vô cảm hơn, ánh mắt ấy tiết lộ sự hận thù đã đạt đến đỉnh điểm, sát khí ngút trời... - Hắc thập phương thiên trận! Thật tốn kém mà! Thiên Hoàng ấn vốn chỉ là một món Thần khí cũ nát đầy khiếm khuyết, ta nghĩ rằng các người đã tốn công vô ích mất rồi đấy. Một người đàn ông khoác chiếc áo bào trắng xóa nở nụ cười nham hiểm. - Hoàng Đan Đan, ngươi đừng tưởng ta không biết lần này ngươi lặn lội đến Cực bắc Băng Nguyên với mục đích gì? Chả phải ngươi đến để tìm Hàn Ngọc Băng, nhằm dùng nó để sửa lại Thiên Hoàng ấn ư? Hoàng Đan Đan không khỏi giật mình... Lần đến Cực Bắc Băng Nguyên này chỉ có đại tiểu thư Linh Vũ của LINH TIÊN MÔN PHÁI biết thôi. Lẽ nào là cô ấy đã bán đứng nàng? Không…

Chương 53: Tốt , có tiền đồ ...

Nghịch Thiên Tam Tiểu ThưTác giả: TueNghiAnTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNGHỊCH THIÊN TAM TIỂU THƯ Biên dịch: Dung Nguyen Chap 1: Hồn bay phách lạc. Thiên Linh đại lục. Cực bắc Băng Nguyên. Hoàng Đan Đan toàn thân thẫm máu,linh lực cạn kiệt,không còn chút sức lực nào để tiếp tục chiến đấu... Trên gương mặt tuyệt sắc ấy, không chút biến đổi, chỉ có ánh mắt nàng ngày càng lạnh lùng vô cảm hơn, ánh mắt ấy tiết lộ sự hận thù đã đạt đến đỉnh điểm, sát khí ngút trời... - Hắc thập phương thiên trận! Thật tốn kém mà! Thiên Hoàng ấn vốn chỉ là một món Thần khí cũ nát đầy khiếm khuyết, ta nghĩ rằng các người đã tốn công vô ích mất rồi đấy. Một người đàn ông khoác chiếc áo bào trắng xóa nở nụ cười nham hiểm. - Hoàng Đan Đan, ngươi đừng tưởng ta không biết lần này ngươi lặn lội đến Cực bắc Băng Nguyên với mục đích gì? Chả phải ngươi đến để tìm Hàn Ngọc Băng, nhằm dùng nó để sửa lại Thiên Hoàng ấn ư? Hoàng Đan Đan không khỏi giật mình... Lần đến Cực Bắc Băng Nguyên này chỉ có đại tiểu thư Linh Vũ của LINH TIÊN MÔN PHÁI biết thôi. Lẽ nào là cô ấy đã bán đứng nàng? Không… Trong thời khắc này,trong mắt đám thị vệ này, Bạch Đan Đan sớm đã không còn là một bé gái mồ côi đáng thương, yếu đuối nữa mà là một nữ ma đầu đáng sợ nhất, tàn nhẫn nhất.Gì mà cao thủ thất tầng khí huyền kinh, gì mà tướng sĩ dày dạn kinh nghiệm chốn xa trường.... tất cả đều chẳng là gì trong mắt nữ ma đầu này.Dù cho bản thân nàng không chút huyền lực, nhưng để đối phó với họ thì đúng chỉ là cần búng búng ngón tay là xong.Đây đúng là vị phế nhân tam tiểu thư, bất tài vô dụng, gan nhỏ như thỏ đế kia sao?Bạch Đan Đan nở nụ cười đầy vô hại rồi đưa mắt nhìn hết một loạt đám người, bị nàng nhìn như vậy, ai cũng không khỏi co rúm người lại, ngay cả tiếng r*n r* vì đau cũng không khỏi nhỏ hơn...Bạch Đan Đan cười nói:- Thật ra mà, ta cũng biết,các ngươi là kẻ thuộc hạ, chỉ biết nhận lệnh mà làm việc,vị nhị thúc này của ta sai các ngươi đến bắt người, các ngươi cũng không thể không làm, cái này thật không thể trách các ngươi!Đám người đó trợn tròn mắt,không dám tin, vị tam tiểu thư này khi nãy còn hung tàn như vậy mà giờ lại thấu hiểu lòng người như vậy.Bạch Đan Đan tiếp tục dịu dàng nói:- Mọi người đều là làm theo mệnh lệnh, ta cũng không phải kẻ không nói lí, ta sẽ cùng các người đến Hầu phủ một chuyến!Đám lính thật không dám tin vào những gì mình vừa nghe thấy...Tên thống lĩnh thị vệ mắt đỏ hoe,cảm động vô cùng:- Tam...tam tiểu thư, người thật là... thật là quá tốt, đại nhân đại lượng, không hổ là con gái của lão hầu gia. Thuộc hạ khi nãy đã mạo phạm người, thật đáng chết vạn lần, đáng chết vạn lần!Vừa nói còn vừa tự tát vào mặt mình mấy cái...Hắn khi nãy còn đang lo lắng hôm nay trở về phải giải thích thế nào với Hầu gia...Nếu nói sự thật, một đội binh lính thị vệ như này mà bị Tam tiểu thư đánh cho tơi bời, vừa mất mặt mà có khi vòn chả có ai thèm tin...Mà Hầu gia trước nay đối với thuộc hạ rất chi là hà khắc,việc nhỏ như này mà còn làm không xong, nhất định kết cục sẽ rất thảm.Ai ngờ, Tam tiểu thư không những không để bụng mà còn suy nghĩ cho họ như vậy... Biết rõ là Hầu gia chả có ý đồ gì tốt đẹp mà vẫn đồng ý theo họ về Hầu phủ.... Đây là tinh thần gì? Thật đúng là Thánh mẫu nương nương tái thế mà!Lấp trên vai Bạch Đan Đan, tiểu phượng hoàng khẽ kêu lên vỗ vỗ đôi cánh nhỏ, tỏ vẻ coi thường đám người này.Haizz thật là thấy lo ngại cho trí thông minh của đám người này mà, nữ ma đầu mà tốt bụng thì có lẽ mặt trời sẽ mọc từ hướng Tây rồi!Quả nhiên, Bạch Đan Đan nói tiếp:- Nhưng mà,các ngươi làm ô nhiễm địa bàn của ta, làm a hoàn của ta bị hoảng loạn, còn làm hỏng những cơ quan mà ta bố trí ở đây, tổn thất này... cần phải bồi thường đích đáng!Thống lĩnh thị vệ ngơ người, rồi vội nói:- Dạ dạ dạ, đó là việc cần thiết, việc cần thiết! Tam tiểu thư đại nhân đại lượng, thuộc tạ cảm kích vô cùng, bồi thường thiệt hại là điều cần thiết...Chít! Chít!Lại một kẻ đen đủi nữa được ra đời...Tiểu phượng hoàng bịt bịt tai,không nhẫn tâm xem tiếp,rúc đầu vào cánh....Bạch Đan Đan cười đầy hiền lành:- Thống lĩnh đại nhân thật là hiểu chuyện! Tốt, có tiền đồ! Bổn tiểu thư chính là rất thích nói chuyện với những người biết điều như này! Đã vậy ra sẽ trừ cho các ngươi 20 phần, mỗi người 400 lượng, giao tiền ta sẽ đi cùng các ngươi!-".... hả? Bao nhiêu?"- 400 lượng bạc, không đắt chứ?- "Không... đắt...." mới lạ!Thống lĩnh thị vệ trợn mắt lên,sít chút nữa thì ngất xỉu...Đám binh lính đang nằm trên các mũi chông, có vài tên nghe vậy thì ngất luôn tại chỗ.Thống lĩnh thị vệ run run:- Tam tam tam tam.... tiểu... tiểu thư, có phải có gì đó sai sai không?Bạch Đan Đan chớp chớp mắt,nói:- Sai gì? Ngươi muốn nói, đầu óc ta đơn giản, đến tiền cũng không biết tính sao?- Không...không phải, tam tiểu thư, thuộc hạ không...không có ý đó. Chỉ là, 400 lượng... thì nhiều quá! Lại còn mỗi người 400 lượng, cộng lại không phải đã là 4000 lượng rồi sao?

Trong thời khắc này,trong mắt đám thị vệ này, Bạch Đan Đan sớm đã không còn là một bé gái mồ côi đáng thương, yếu đuối nữa mà là một nữ ma đầu đáng sợ nhất, tàn nhẫn nhất.

Gì mà cao thủ thất tầng khí huyền kinh, gì mà tướng sĩ dày dạn kinh nghiệm chốn xa trường.... tất cả đều chẳng là gì trong mắt nữ ma đầu này.

Dù cho bản thân nàng không chút huyền lực, nhưng để đối phó với họ thì đúng chỉ là cần búng búng ngón tay là xong.

Đây đúng là vị phế nhân tam tiểu thư, bất tài vô dụng, gan nhỏ như thỏ đế kia sao?

Bạch Đan Đan nở nụ cười đầy vô hại rồi đưa mắt nhìn hết một loạt đám người, bị nàng nhìn như vậy, ai cũng không khỏi co rúm người lại, ngay cả tiếng r*n r* vì đau cũng không khỏi nhỏ hơn...

Bạch Đan Đan cười nói:

- Thật ra mà, ta cũng biết,các ngươi là kẻ thuộc hạ, chỉ biết nhận lệnh mà làm việc,vị nhị thúc này của ta sai các ngươi đến bắt người, các ngươi cũng không thể không làm, cái này thật không thể trách các ngươi!

Đám người đó trợn tròn mắt,không dám tin, vị tam tiểu thư này khi nãy còn hung tàn như vậy mà giờ lại thấu hiểu lòng người như vậy.

Bạch Đan Đan tiếp tục dịu dàng nói:

- Mọi người đều là làm theo mệnh lệnh, ta cũng không phải kẻ không nói lí, ta sẽ cùng các người đến Hầu phủ một chuyến!

Đám lính thật không dám tin vào những gì mình vừa nghe thấy...

Tên thống lĩnh thị vệ mắt đỏ hoe,cảm động vô cùng:

- Tam...tam tiểu thư, người thật là... thật là quá tốt, đại nhân đại lượng, không hổ là con gái của lão hầu gia. Thuộc hạ khi nãy đã mạo phạm người, thật đáng chết vạn lần, đáng chết vạn lần!

Vừa nói còn vừa tự tát vào mặt mình mấy cái...

Hắn khi nãy còn đang lo lắng hôm nay trở về phải giải thích thế nào với Hầu gia...

Nếu nói sự thật, một đội binh lính thị vệ như này mà bị Tam tiểu thư đánh cho tơi bời, vừa mất mặt mà có khi vòn chả có ai thèm tin...

Mà Hầu gia trước nay đối với thuộc hạ rất chi là hà khắc,việc nhỏ như này mà còn làm không xong, nhất định kết cục sẽ rất thảm.

Ai ngờ, Tam tiểu thư không những không để bụng mà còn suy nghĩ cho họ như vậy... Biết rõ là Hầu gia chả có ý đồ gì tốt đẹp mà vẫn đồng ý theo họ về Hầu phủ.... Đây là tinh thần gì? Thật đúng là Thánh mẫu nương nương tái thế mà!

Lấp trên vai Bạch Đan Đan, tiểu phượng hoàng khẽ kêu lên vỗ vỗ đôi cánh nhỏ, tỏ vẻ coi thường đám người này.

Haizz thật là thấy lo ngại cho trí thông minh của đám người này mà, nữ ma đầu mà tốt bụng thì có lẽ mặt trời sẽ mọc từ hướng Tây rồi!

Quả nhiên, Bạch Đan Đan nói tiếp:

- Nhưng mà,các ngươi làm ô nhiễm địa bàn của ta, làm a hoàn của ta bị hoảng loạn, còn làm hỏng những cơ quan mà ta bố trí ở đây, tổn thất này... cần phải bồi thường đích đáng!

Thống lĩnh thị vệ ngơ người, rồi vội nói:

- Dạ dạ dạ, đó là việc cần thiết, việc cần thiết! Tam tiểu thư đại nhân đại lượng, thuộc tạ cảm kích vô cùng, bồi thường thiệt hại là điều cần thiết...

Chít! Chít!

Lại một kẻ đen đủi nữa được ra đời...

Tiểu phượng hoàng bịt bịt tai,không nhẫn tâm xem tiếp,rúc đầu vào cánh....

Bạch Đan Đan cười đầy hiền lành:

- Thống lĩnh đại nhân thật là hiểu chuyện! Tốt, có tiền đồ! Bổn tiểu thư chính là rất thích nói chuyện với những người biết điều như này! Đã vậy ra sẽ trừ cho các ngươi 20 phần, mỗi người 400 lượng, giao tiền ta sẽ đi cùng các ngươi!

-".... hả? Bao nhiêu?"

- 400 lượng bạc, không đắt chứ?

- "Không... đắt...." mới lạ!

Thống lĩnh thị vệ trợn mắt lên,sít chút nữa thì ngất xỉu...

Đám binh lính đang nằm trên các mũi chông, có vài tên nghe vậy thì ngất luôn tại chỗ.

Thống lĩnh thị vệ run run:

- Tam tam tam tam.... tiểu... tiểu thư, có phải có gì đó sai sai không?

Bạch Đan Đan chớp chớp mắt,nói:

- Sai gì? Ngươi muốn nói, đầu óc ta đơn giản, đến tiền cũng không biết tính sao?

- Không...không phải, tam tiểu thư, thuộc hạ không...không có ý đó. Chỉ là, 400 lượng... thì nhiều quá! Lại còn mỗi người 400 lượng, cộng lại không phải đã là 4000 lượng rồi sao?

Nghịch Thiên Tam Tiểu ThưTác giả: TueNghiAnTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNGHỊCH THIÊN TAM TIỂU THƯ Biên dịch: Dung Nguyen Chap 1: Hồn bay phách lạc. Thiên Linh đại lục. Cực bắc Băng Nguyên. Hoàng Đan Đan toàn thân thẫm máu,linh lực cạn kiệt,không còn chút sức lực nào để tiếp tục chiến đấu... Trên gương mặt tuyệt sắc ấy, không chút biến đổi, chỉ có ánh mắt nàng ngày càng lạnh lùng vô cảm hơn, ánh mắt ấy tiết lộ sự hận thù đã đạt đến đỉnh điểm, sát khí ngút trời... - Hắc thập phương thiên trận! Thật tốn kém mà! Thiên Hoàng ấn vốn chỉ là một món Thần khí cũ nát đầy khiếm khuyết, ta nghĩ rằng các người đã tốn công vô ích mất rồi đấy. Một người đàn ông khoác chiếc áo bào trắng xóa nở nụ cười nham hiểm. - Hoàng Đan Đan, ngươi đừng tưởng ta không biết lần này ngươi lặn lội đến Cực bắc Băng Nguyên với mục đích gì? Chả phải ngươi đến để tìm Hàn Ngọc Băng, nhằm dùng nó để sửa lại Thiên Hoàng ấn ư? Hoàng Đan Đan không khỏi giật mình... Lần đến Cực Bắc Băng Nguyên này chỉ có đại tiểu thư Linh Vũ của LINH TIÊN MÔN PHÁI biết thôi. Lẽ nào là cô ấy đã bán đứng nàng? Không… Trong thời khắc này,trong mắt đám thị vệ này, Bạch Đan Đan sớm đã không còn là một bé gái mồ côi đáng thương, yếu đuối nữa mà là một nữ ma đầu đáng sợ nhất, tàn nhẫn nhất.Gì mà cao thủ thất tầng khí huyền kinh, gì mà tướng sĩ dày dạn kinh nghiệm chốn xa trường.... tất cả đều chẳng là gì trong mắt nữ ma đầu này.Dù cho bản thân nàng không chút huyền lực, nhưng để đối phó với họ thì đúng chỉ là cần búng búng ngón tay là xong.Đây đúng là vị phế nhân tam tiểu thư, bất tài vô dụng, gan nhỏ như thỏ đế kia sao?Bạch Đan Đan nở nụ cười đầy vô hại rồi đưa mắt nhìn hết một loạt đám người, bị nàng nhìn như vậy, ai cũng không khỏi co rúm người lại, ngay cả tiếng r*n r* vì đau cũng không khỏi nhỏ hơn...Bạch Đan Đan cười nói:- Thật ra mà, ta cũng biết,các ngươi là kẻ thuộc hạ, chỉ biết nhận lệnh mà làm việc,vị nhị thúc này của ta sai các ngươi đến bắt người, các ngươi cũng không thể không làm, cái này thật không thể trách các ngươi!Đám người đó trợn tròn mắt,không dám tin, vị tam tiểu thư này khi nãy còn hung tàn như vậy mà giờ lại thấu hiểu lòng người như vậy.Bạch Đan Đan tiếp tục dịu dàng nói:- Mọi người đều là làm theo mệnh lệnh, ta cũng không phải kẻ không nói lí, ta sẽ cùng các người đến Hầu phủ một chuyến!Đám lính thật không dám tin vào những gì mình vừa nghe thấy...Tên thống lĩnh thị vệ mắt đỏ hoe,cảm động vô cùng:- Tam...tam tiểu thư, người thật là... thật là quá tốt, đại nhân đại lượng, không hổ là con gái của lão hầu gia. Thuộc hạ khi nãy đã mạo phạm người, thật đáng chết vạn lần, đáng chết vạn lần!Vừa nói còn vừa tự tát vào mặt mình mấy cái...Hắn khi nãy còn đang lo lắng hôm nay trở về phải giải thích thế nào với Hầu gia...Nếu nói sự thật, một đội binh lính thị vệ như này mà bị Tam tiểu thư đánh cho tơi bời, vừa mất mặt mà có khi vòn chả có ai thèm tin...Mà Hầu gia trước nay đối với thuộc hạ rất chi là hà khắc,việc nhỏ như này mà còn làm không xong, nhất định kết cục sẽ rất thảm.Ai ngờ, Tam tiểu thư không những không để bụng mà còn suy nghĩ cho họ như vậy... Biết rõ là Hầu gia chả có ý đồ gì tốt đẹp mà vẫn đồng ý theo họ về Hầu phủ.... Đây là tinh thần gì? Thật đúng là Thánh mẫu nương nương tái thế mà!Lấp trên vai Bạch Đan Đan, tiểu phượng hoàng khẽ kêu lên vỗ vỗ đôi cánh nhỏ, tỏ vẻ coi thường đám người này.Haizz thật là thấy lo ngại cho trí thông minh của đám người này mà, nữ ma đầu mà tốt bụng thì có lẽ mặt trời sẽ mọc từ hướng Tây rồi!Quả nhiên, Bạch Đan Đan nói tiếp:- Nhưng mà,các ngươi làm ô nhiễm địa bàn của ta, làm a hoàn của ta bị hoảng loạn, còn làm hỏng những cơ quan mà ta bố trí ở đây, tổn thất này... cần phải bồi thường đích đáng!Thống lĩnh thị vệ ngơ người, rồi vội nói:- Dạ dạ dạ, đó là việc cần thiết, việc cần thiết! Tam tiểu thư đại nhân đại lượng, thuộc tạ cảm kích vô cùng, bồi thường thiệt hại là điều cần thiết...Chít! Chít!Lại một kẻ đen đủi nữa được ra đời...Tiểu phượng hoàng bịt bịt tai,không nhẫn tâm xem tiếp,rúc đầu vào cánh....Bạch Đan Đan cười đầy hiền lành:- Thống lĩnh đại nhân thật là hiểu chuyện! Tốt, có tiền đồ! Bổn tiểu thư chính là rất thích nói chuyện với những người biết điều như này! Đã vậy ra sẽ trừ cho các ngươi 20 phần, mỗi người 400 lượng, giao tiền ta sẽ đi cùng các ngươi!-".... hả? Bao nhiêu?"- 400 lượng bạc, không đắt chứ?- "Không... đắt...." mới lạ!Thống lĩnh thị vệ trợn mắt lên,sít chút nữa thì ngất xỉu...Đám binh lính đang nằm trên các mũi chông, có vài tên nghe vậy thì ngất luôn tại chỗ.Thống lĩnh thị vệ run run:- Tam tam tam tam.... tiểu... tiểu thư, có phải có gì đó sai sai không?Bạch Đan Đan chớp chớp mắt,nói:- Sai gì? Ngươi muốn nói, đầu óc ta đơn giản, đến tiền cũng không biết tính sao?- Không...không phải, tam tiểu thư, thuộc hạ không...không có ý đó. Chỉ là, 400 lượng... thì nhiều quá! Lại còn mỗi người 400 lượng, cộng lại không phải đã là 4000 lượng rồi sao?

Chương 53: Tốt , có tiền đồ ...