Tác giả:

NGHỊCH THIÊN TAM TIỂU THƯ Biên dịch: Dung Nguyen Chap 1: Hồn bay phách lạc. Thiên Linh đại lục. Cực bắc Băng Nguyên. Hoàng Đan Đan toàn thân thẫm máu,linh lực cạn kiệt,không còn chút sức lực nào để tiếp tục chiến đấu... Trên gương mặt tuyệt sắc ấy, không chút biến đổi, chỉ có ánh mắt nàng ngày càng lạnh lùng vô cảm hơn, ánh mắt ấy tiết lộ sự hận thù đã đạt đến đỉnh điểm, sát khí ngút trời... - Hắc thập phương thiên trận! Thật tốn kém mà! Thiên Hoàng ấn vốn chỉ là một món Thần khí cũ nát đầy khiếm khuyết, ta nghĩ rằng các người đã tốn công vô ích mất rồi đấy. Một người đàn ông khoác chiếc áo bào trắng xóa nở nụ cười nham hiểm. - Hoàng Đan Đan, ngươi đừng tưởng ta không biết lần này ngươi lặn lội đến Cực bắc Băng Nguyên với mục đích gì? Chả phải ngươi đến để tìm Hàn Ngọc Băng, nhằm dùng nó để sửa lại Thiên Hoàng ấn ư? Hoàng Đan Đan không khỏi giật mình... Lần đến Cực Bắc Băng Nguyên này chỉ có đại tiểu thư Linh Vũ của LINH TIÊN MÔN PHÁI biết thôi. Lẽ nào là cô ấy đã bán đứng nàng? Không…

Chương 61: Đừng hiểu nhầm...

Nghịch Thiên Tam Tiểu ThưTác giả: TueNghiAnTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNGHỊCH THIÊN TAM TIỂU THƯ Biên dịch: Dung Nguyen Chap 1: Hồn bay phách lạc. Thiên Linh đại lục. Cực bắc Băng Nguyên. Hoàng Đan Đan toàn thân thẫm máu,linh lực cạn kiệt,không còn chút sức lực nào để tiếp tục chiến đấu... Trên gương mặt tuyệt sắc ấy, không chút biến đổi, chỉ có ánh mắt nàng ngày càng lạnh lùng vô cảm hơn, ánh mắt ấy tiết lộ sự hận thù đã đạt đến đỉnh điểm, sát khí ngút trời... - Hắc thập phương thiên trận! Thật tốn kém mà! Thiên Hoàng ấn vốn chỉ là một món Thần khí cũ nát đầy khiếm khuyết, ta nghĩ rằng các người đã tốn công vô ích mất rồi đấy. Một người đàn ông khoác chiếc áo bào trắng xóa nở nụ cười nham hiểm. - Hoàng Đan Đan, ngươi đừng tưởng ta không biết lần này ngươi lặn lội đến Cực bắc Băng Nguyên với mục đích gì? Chả phải ngươi đến để tìm Hàn Ngọc Băng, nhằm dùng nó để sửa lại Thiên Hoàng ấn ư? Hoàng Đan Đan không khỏi giật mình... Lần đến Cực Bắc Băng Nguyên này chỉ có đại tiểu thư Linh Vũ của LINH TIÊN MÔN PHÁI biết thôi. Lẽ nào là cô ấy đã bán đứng nàng? Không… Nghe vậy, Bạch Lưu Cảnh bỗng nhớ lại một việc.Bạch Nhu Kỳ nhắc đi nhắc lại việc bị Bạch Đan Đan dùng yêu pháp đánh bị thương, nhưng hiển nhiên là không thể có chuyện đó được.Rõ ràng là Bạch Đan Đan đã dùng một loại huyền khí cao cấp nào đó....Nhưng con nha đầu này có thể có món huyền khí gì chứ? Chắc chắn là đồ mà Bạch Lưu Phong đã để lại!Từ khi Bạch Lưu Phong mất tích, Bạch Lưu Cảnh đã dò hỏi Bạch Đan Đan nhiều lần, nhằm tìm ra những loại dược đan và huyền khí quý hiếm mà Bạch Lưu Phong để lại... Nhưng căn bản là không dò ra được chút manh mối nào cả.Bạch Đan Đan thì lúc nào cũng nhu nhược,sợ sệt.... không có vẻ gì như là đang nói dối cả... Bạch Lưu Cảnh cũng chỉ đành bỏ cuộc.Giờ nghĩ lại, con nha đầu này bỗng trở lên mạnh mẽ,lợi hại như này.... lẽ nào... ả đã tìm ra những báu vật mà Bạch Lưu Phong để lại?Nghĩ tới đây, ánh mắt ông ta có chút thay đổi....Nếu như trong tay con nha đầu này thật sự có đồ mà Bạch Lưu Cảnh để lại thì ông ta nhất định phải nghĩ cách mà chiếm lấy....Thế nên, việc quan trọng trước mắt là mượn nước đẩy thuyền, tìm cách đuổi con nha đầu ra khỏi căn biệt viên đó.... có vậy ông ta mới có thể từ từ đến đó mà tìm kiếm những món báu vật mà Bạch Lưu Phong để lại.Bạch Lưu Cảnh bày ra một bộ mặt giả nhân giả nghĩa, than thở mà rằng:- Nhu Kỳ con nói đúng! Đại ca ta đi sớm quá.... Đan Đan thật là đáng thương, từ nhỏ đã sớm mất cả mẹ cả cha...Nói rồi, hai mắt long lanh nước như sắp muốn rơi lệ...Ngừng một lát, dùng tay áo chấm chấm nơi khóe mắt rồi mới nói tiếp:- Đan Đan à, đợt tới... con hãy đi cùng tứ muội đến trang trại ở một thời gian nhé!- Ồ?Bạch Đan Đan cười như không cười nhìn ông ta.Bạch Lưu Cảnh bị ánh mắt sâu thẳm ấy nhìn qua, không hiểu sao,trong lòng cứ thấy lạnh lạnh...Ông ta ngạc nhiên.....Con nha đầu này rõ ràng là một phế nhân không thể tu luyện được.... nhưng tại sao ánh mắt lại có thể lạnh lùng, sắc lạnh đến như vậy.... thậm chí còn như có thần sự của một tuyệt thế cao thủ, khiến người khác không dám nhìn thẳng vào....Nhất định là ông ta nhìn nhầm rồi....Bạch Lưu Cảnh cố định thần, tiếp tục biểu diễn cái nụ cười tự thấy là hiền từ nhất, nói:- Đan Đan à, con đừng hiểu nhầm, nhị thúc không có ý trách cứ gì con cả! Chỉ là, hôm đó con tư thông với nam nhân lạ và bị người khác bắt gặp vậy.... chuyện này đồn ra ngoài, con ở lại kinh thành thì cũng không thể yên ổn được....nhị thúc cũng là nghĩ cho con...con đến trang trại ở một thời gian, đợi khi mọi việc qua đi thì vẫn có thể trở về mà!Bạch Đan Đan khẽ cười, nói:- Vậy sao? Nhưng ta nghe nói chỉ có những cô nương làm sai việc gì thì mới bị đưa đến trang trại ở, nhị thúc.... không phải thúc đang ruồng rẫy ta đấy chứ?Bạch Lưu Cảnh vội cười mà rằng:- Sao lại thế được? Đan Đan con nghĩ nhiều quá rồi đấy!Thật lòng mà nói, ông ta chỉ muốn tống khứ ngay cái con nha đầu rách chuyện này đi khỏi đây luôn mà thôi!Nhưng giờ con nha đầu này đã thông minh hơn... để tránh ả ra ngoài nói lung tung, nên không thể như ngày xưa, quát nạt ả được.... giờ chỉ có thể nói ngon ngọt để lừa ả mà thôi...Hầu gia phu nhân cũng góp lời:- Đúng đấy Đan Đan ạ, nhị thúc là người thân ruột thịt của con, sao lại có thể hại con được chứ? Con còn ít tuổi, không hiểu chuyện, không biết rằng với tin đồn kia đối với một cô nương chưa xuất giá như con là đáng sợ đến mức nào đâu! Đây là chúng ta đang nghĩ cho tương lai của con đó!Đến cả Bạch Nhi Kỳ cũng nói:- Tam muội, phụ thân phụ mẫu ta làm tất cả đều là vì tốt cho muội. Sao muội lại không chịu hiểu chứ?Ba người họ kẻ đàn kẻ hát, kẻ tung người hứng, khẩu phật tâm xà mà khuyên nhủ Bạch Đan Đan....tựa như nếu nàng còn không đồng ý thì sẽ bị coi là kẻ vong ân phụ nghĩa, lòng lang dạ sói vậy...Bạch Đan Đan cầm lấy tách trà, vừa uống vừa nhìn bọn họ diễn...Đến tận khi họ diễn xong rồi thì mới chậm chạp lên tiếng....

Nghe vậy, Bạch Lưu Cảnh bỗng nhớ lại một việc.

Bạch Nhu Kỳ nhắc đi nhắc lại việc bị Bạch Đan Đan dùng yêu pháp đánh bị thương, nhưng hiển nhiên là không thể có chuyện đó được.

Rõ ràng là Bạch Đan Đan đã dùng một loại huyền khí cao cấp nào đó....

Nhưng con nha đầu này có thể có món huyền khí gì chứ? Chắc chắn là đồ mà Bạch Lưu Phong đã để lại!

Từ khi Bạch Lưu Phong mất tích, Bạch Lưu Cảnh đã dò hỏi Bạch Đan Đan nhiều lần, nhằm tìm ra những loại dược đan và huyền khí quý hiếm mà Bạch Lưu Phong để lại... Nhưng căn bản là không dò ra được chút manh mối nào cả.

Bạch Đan Đan thì lúc nào cũng nhu nhược,sợ sệt.... không có vẻ gì như là đang nói dối cả... Bạch Lưu Cảnh cũng chỉ đành bỏ cuộc.

Giờ nghĩ lại, con nha đầu này bỗng trở lên mạnh mẽ,lợi hại như này.... lẽ nào... ả đã tìm ra những báu vật mà Bạch Lưu Phong để lại?

Nghĩ tới đây, ánh mắt ông ta có chút thay đổi....

Nếu như trong tay con nha đầu này thật sự có đồ mà Bạch Lưu Cảnh để lại thì ông ta nhất định phải nghĩ cách mà chiếm lấy....

Thế nên, việc quan trọng trước mắt là mượn nước đẩy thuyền, tìm cách đuổi con nha đầu ra khỏi căn biệt viên đó.... có vậy ông ta mới có thể từ từ đến đó mà tìm kiếm những món báu vật mà Bạch Lưu Phong để lại.

Bạch Lưu Cảnh bày ra một bộ mặt giả nhân giả nghĩa, than thở mà rằng:

- Nhu Kỳ con nói đúng! Đại ca ta đi sớm quá.... Đan Đan thật là đáng thương, từ nhỏ đã sớm mất cả mẹ cả cha...

Nói rồi, hai mắt long lanh nước như sắp muốn rơi lệ...

Ngừng một lát, dùng tay áo chấm chấm nơi khóe mắt rồi mới nói tiếp:

- Đan Đan à, đợt tới... con hãy đi cùng tứ muội đến trang trại ở một thời gian nhé!

- Ồ?

Bạch Đan Đan cười như không cười nhìn ông ta.

Bạch Lưu Cảnh bị ánh mắt sâu thẳm ấy nhìn qua, không hiểu sao,trong lòng cứ thấy lạnh lạnh...

Ông ta ngạc nhiên.....

Con nha đầu này rõ ràng là một phế nhân không thể tu luyện được.... nhưng tại sao ánh mắt lại có thể lạnh lùng, sắc lạnh đến như vậy.... thậm chí còn như có thần sự của một tuyệt thế cao thủ, khiến người khác không dám nhìn thẳng vào....

Nhất định là ông ta nhìn nhầm rồi....

Bạch Lưu Cảnh cố định thần, tiếp tục biểu diễn cái nụ cười tự thấy là hiền từ nhất, nói:

- Đan Đan à, con đừng hiểu nhầm, nhị thúc không có ý trách cứ gì con cả! Chỉ là, hôm đó con tư thông với nam nhân lạ và bị người khác bắt gặp vậy.... chuyện này đồn ra ngoài, con ở lại kinh thành thì cũng không thể yên ổn được....nhị thúc cũng là nghĩ cho con...con đến trang trại ở một thời gian, đợi khi mọi việc qua đi thì vẫn có thể trở về mà!

Bạch Đan Đan khẽ cười, nói:

- Vậy sao? Nhưng ta nghe nói chỉ có những cô nương làm sai việc gì thì mới bị đưa đến trang trại ở, nhị thúc.... không phải thúc đang ruồng rẫy ta đấy chứ?

Bạch Lưu Cảnh vội cười mà rằng:

- Sao lại thế được? Đan Đan con nghĩ nhiều quá rồi đấy!

Thật lòng mà nói, ông ta chỉ muốn tống khứ ngay cái con nha đầu rách chuyện này đi khỏi đây luôn mà thôi!

Nhưng giờ con nha đầu này đã thông minh hơn... để tránh ả ra ngoài nói lung tung, nên không thể như ngày xưa, quát nạt ả được.... giờ chỉ có thể nói ngon ngọt để lừa ả mà thôi...

Hầu gia phu nhân cũng góp lời:

- Đúng đấy Đan Đan ạ, nhị thúc là người thân ruột thịt của con, sao lại có thể hại con được chứ? Con còn ít tuổi, không hiểu chuyện, không biết rằng với tin đồn kia đối với một cô nương chưa xuất giá như con là đáng sợ đến mức nào đâu! Đây là chúng ta đang nghĩ cho tương lai của con đó!

Đến cả Bạch Nhi Kỳ cũng nói:

- Tam muội, phụ thân phụ mẫu ta làm tất cả đều là vì tốt cho muội. Sao muội lại không chịu hiểu chứ?

Ba người họ kẻ đàn kẻ hát, kẻ tung người hứng, khẩu phật tâm xà mà khuyên nhủ Bạch Đan Đan....tựa như nếu nàng còn không đồng ý thì sẽ bị coi là kẻ vong ân phụ nghĩa, lòng lang dạ sói vậy...

Bạch Đan Đan cầm lấy tách trà, vừa uống vừa nhìn bọn họ diễn...

Đến tận khi họ diễn xong rồi thì mới chậm chạp lên tiếng....

Nghịch Thiên Tam Tiểu ThưTác giả: TueNghiAnTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNGHỊCH THIÊN TAM TIỂU THƯ Biên dịch: Dung Nguyen Chap 1: Hồn bay phách lạc. Thiên Linh đại lục. Cực bắc Băng Nguyên. Hoàng Đan Đan toàn thân thẫm máu,linh lực cạn kiệt,không còn chút sức lực nào để tiếp tục chiến đấu... Trên gương mặt tuyệt sắc ấy, không chút biến đổi, chỉ có ánh mắt nàng ngày càng lạnh lùng vô cảm hơn, ánh mắt ấy tiết lộ sự hận thù đã đạt đến đỉnh điểm, sát khí ngút trời... - Hắc thập phương thiên trận! Thật tốn kém mà! Thiên Hoàng ấn vốn chỉ là một món Thần khí cũ nát đầy khiếm khuyết, ta nghĩ rằng các người đã tốn công vô ích mất rồi đấy. Một người đàn ông khoác chiếc áo bào trắng xóa nở nụ cười nham hiểm. - Hoàng Đan Đan, ngươi đừng tưởng ta không biết lần này ngươi lặn lội đến Cực bắc Băng Nguyên với mục đích gì? Chả phải ngươi đến để tìm Hàn Ngọc Băng, nhằm dùng nó để sửa lại Thiên Hoàng ấn ư? Hoàng Đan Đan không khỏi giật mình... Lần đến Cực Bắc Băng Nguyên này chỉ có đại tiểu thư Linh Vũ của LINH TIÊN MÔN PHÁI biết thôi. Lẽ nào là cô ấy đã bán đứng nàng? Không… Nghe vậy, Bạch Lưu Cảnh bỗng nhớ lại một việc.Bạch Nhu Kỳ nhắc đi nhắc lại việc bị Bạch Đan Đan dùng yêu pháp đánh bị thương, nhưng hiển nhiên là không thể có chuyện đó được.Rõ ràng là Bạch Đan Đan đã dùng một loại huyền khí cao cấp nào đó....Nhưng con nha đầu này có thể có món huyền khí gì chứ? Chắc chắn là đồ mà Bạch Lưu Phong đã để lại!Từ khi Bạch Lưu Phong mất tích, Bạch Lưu Cảnh đã dò hỏi Bạch Đan Đan nhiều lần, nhằm tìm ra những loại dược đan và huyền khí quý hiếm mà Bạch Lưu Phong để lại... Nhưng căn bản là không dò ra được chút manh mối nào cả.Bạch Đan Đan thì lúc nào cũng nhu nhược,sợ sệt.... không có vẻ gì như là đang nói dối cả... Bạch Lưu Cảnh cũng chỉ đành bỏ cuộc.Giờ nghĩ lại, con nha đầu này bỗng trở lên mạnh mẽ,lợi hại như này.... lẽ nào... ả đã tìm ra những báu vật mà Bạch Lưu Phong để lại?Nghĩ tới đây, ánh mắt ông ta có chút thay đổi....Nếu như trong tay con nha đầu này thật sự có đồ mà Bạch Lưu Cảnh để lại thì ông ta nhất định phải nghĩ cách mà chiếm lấy....Thế nên, việc quan trọng trước mắt là mượn nước đẩy thuyền, tìm cách đuổi con nha đầu ra khỏi căn biệt viên đó.... có vậy ông ta mới có thể từ từ đến đó mà tìm kiếm những món báu vật mà Bạch Lưu Phong để lại.Bạch Lưu Cảnh bày ra một bộ mặt giả nhân giả nghĩa, than thở mà rằng:- Nhu Kỳ con nói đúng! Đại ca ta đi sớm quá.... Đan Đan thật là đáng thương, từ nhỏ đã sớm mất cả mẹ cả cha...Nói rồi, hai mắt long lanh nước như sắp muốn rơi lệ...Ngừng một lát, dùng tay áo chấm chấm nơi khóe mắt rồi mới nói tiếp:- Đan Đan à, đợt tới... con hãy đi cùng tứ muội đến trang trại ở một thời gian nhé!- Ồ?Bạch Đan Đan cười như không cười nhìn ông ta.Bạch Lưu Cảnh bị ánh mắt sâu thẳm ấy nhìn qua, không hiểu sao,trong lòng cứ thấy lạnh lạnh...Ông ta ngạc nhiên.....Con nha đầu này rõ ràng là một phế nhân không thể tu luyện được.... nhưng tại sao ánh mắt lại có thể lạnh lùng, sắc lạnh đến như vậy.... thậm chí còn như có thần sự của một tuyệt thế cao thủ, khiến người khác không dám nhìn thẳng vào....Nhất định là ông ta nhìn nhầm rồi....Bạch Lưu Cảnh cố định thần, tiếp tục biểu diễn cái nụ cười tự thấy là hiền từ nhất, nói:- Đan Đan à, con đừng hiểu nhầm, nhị thúc không có ý trách cứ gì con cả! Chỉ là, hôm đó con tư thông với nam nhân lạ và bị người khác bắt gặp vậy.... chuyện này đồn ra ngoài, con ở lại kinh thành thì cũng không thể yên ổn được....nhị thúc cũng là nghĩ cho con...con đến trang trại ở một thời gian, đợi khi mọi việc qua đi thì vẫn có thể trở về mà!Bạch Đan Đan khẽ cười, nói:- Vậy sao? Nhưng ta nghe nói chỉ có những cô nương làm sai việc gì thì mới bị đưa đến trang trại ở, nhị thúc.... không phải thúc đang ruồng rẫy ta đấy chứ?Bạch Lưu Cảnh vội cười mà rằng:- Sao lại thế được? Đan Đan con nghĩ nhiều quá rồi đấy!Thật lòng mà nói, ông ta chỉ muốn tống khứ ngay cái con nha đầu rách chuyện này đi khỏi đây luôn mà thôi!Nhưng giờ con nha đầu này đã thông minh hơn... để tránh ả ra ngoài nói lung tung, nên không thể như ngày xưa, quát nạt ả được.... giờ chỉ có thể nói ngon ngọt để lừa ả mà thôi...Hầu gia phu nhân cũng góp lời:- Đúng đấy Đan Đan ạ, nhị thúc là người thân ruột thịt của con, sao lại có thể hại con được chứ? Con còn ít tuổi, không hiểu chuyện, không biết rằng với tin đồn kia đối với một cô nương chưa xuất giá như con là đáng sợ đến mức nào đâu! Đây là chúng ta đang nghĩ cho tương lai của con đó!Đến cả Bạch Nhi Kỳ cũng nói:- Tam muội, phụ thân phụ mẫu ta làm tất cả đều là vì tốt cho muội. Sao muội lại không chịu hiểu chứ?Ba người họ kẻ đàn kẻ hát, kẻ tung người hứng, khẩu phật tâm xà mà khuyên nhủ Bạch Đan Đan....tựa như nếu nàng còn không đồng ý thì sẽ bị coi là kẻ vong ân phụ nghĩa, lòng lang dạ sói vậy...Bạch Đan Đan cầm lấy tách trà, vừa uống vừa nhìn bọn họ diễn...Đến tận khi họ diễn xong rồi thì mới chậm chạp lên tiếng....

Chương 61: Đừng hiểu nhầm...