Trời đêm mát như dòng nước. Một chiếc xe đua màu đỏ hào nhoáng được lái vào trong biệt thự làm thai phụ đang ngủ trên lầu thức giấc. Cửa phòng khách bị đẩy ra, một đôi nam nữ bước vào, loạng choạng ngã mình trên chiếc ghế sofa êm ái. Người đàn ông là chủ căn biệt thự này, nhưng người phụ nữ ấy lại không phải nữ chủ nhân. “Thiếu gia…” - Người giúp việc kêu lên kinh ngạc. “Cút!” - Người đàn ông tỏ vẻ không vui, giọng nói có sức nóng thiêu đốt. Sau đó, trong phòng khách chỉ còn lại hai người họ. ---- Gió thổi lay động rèm cửa sổ có những bông hoa li ti trắng. Từng cơn gió lạnh thổi vào cũng không làm tan đi sức nóng trong phòng khách. “Lăng, em yêu anh…” - Giọng người nữ hổn hển vang lên trong phòng khách rộng rãi. “Duyệt Duyệt, anh cũng yêu em…” - Người đàn ông đáp lại mơ hồ. Phòng khách được trang trí tinh tế, huyễn hoặc mê ly. ---- Cùng thời gian đó, phòng ngủ lầu trên cửa phòng bật mở. Giang Vũ Phi mắt vẫn còn ngái ngủ, tay ôm bụng bầu đã sáu tháng đi trên tấm thảm dày. Âm thanh kì…
Chương 550: Đây là cái ôm tạm biệt
Thề Không Vì Thê: Thiếu Phu Nhân Hào Cưới Toàn CầuTác giả: Phi Tử Nhất TiếuTruyện Ngôn TìnhTrời đêm mát như dòng nước. Một chiếc xe đua màu đỏ hào nhoáng được lái vào trong biệt thự làm thai phụ đang ngủ trên lầu thức giấc. Cửa phòng khách bị đẩy ra, một đôi nam nữ bước vào, loạng choạng ngã mình trên chiếc ghế sofa êm ái. Người đàn ông là chủ căn biệt thự này, nhưng người phụ nữ ấy lại không phải nữ chủ nhân. “Thiếu gia…” - Người giúp việc kêu lên kinh ngạc. “Cút!” - Người đàn ông tỏ vẻ không vui, giọng nói có sức nóng thiêu đốt. Sau đó, trong phòng khách chỉ còn lại hai người họ. ---- Gió thổi lay động rèm cửa sổ có những bông hoa li ti trắng. Từng cơn gió lạnh thổi vào cũng không làm tan đi sức nóng trong phòng khách. “Lăng, em yêu anh…” - Giọng người nữ hổn hển vang lên trong phòng khách rộng rãi. “Duyệt Duyệt, anh cũng yêu em…” - Người đàn ông đáp lại mơ hồ. Phòng khách được trang trí tinh tế, huyễn hoặc mê ly. ---- Cùng thời gian đó, phòng ngủ lầu trên cửa phòng bật mở. Giang Vũ Phi mắt vẫn còn ngái ngủ, tay ôm bụng bầu đã sáu tháng đi trên tấm thảm dày. Âm thanh kì… Nhưng là lần đầu cô nhìn thấy Nguyễn Thiên Lăng mới nảy sinh cảm giác này, cô vừa nhìn đã xác định là anh, nhưng anh lại không như vậy với cô.Giống như bây giờ, Cung Thiếu Huân nhận định cô, nhưng cô lại không có cảm giác đó với anh ta.“Không còn sớm nữa, anh mau về đi. Không phải ngày mai phải lên máy bay đi tham gia giải đấu sao?” “Thật không muốn đi chút nào, đi rồi sẽ mất một thời gian dài. Tiêu Vũ, em đi với anh đi.” Cung Thiếu Huân chưa từ bỏ ý định khuyên cô, nếu cô đi cùng anh ta thì thật tốt.“Tôi không đi cùng anh đâu, anh mau về đi!” Giang Vũ Phi đứng dậy, kiên định từ chối anh ta.“Được rồi.” Cung Thiếu Huân ủ rũ, ngay lập tức tinh thần bỗng hào hứng lên: “Tiêu Vũ, tối nay anh sẽ ở lại đây, sáng mai anh sẽ quay về sớm.” “Anh về đi, người nhà anh nhất định đang đợi anh. Cung Thiếu Huân, anh đừng mè nheo nữa, đi mau.” Giang Vũ Phi nghiêm nghị, không chút khách khí mà đuổi anh ta đi.Cung Thiếu Huân đột nhiên ôm lấy cô, lại nhanh chóng buông ra.Anh ta biểu lộ ra nụ cười đắc ý vì đạt được mục đích: “Đây là cái ôm tạm biệt.” Giang Vũ Phi xấu hổ trợn mắt, thật sự hết cách với anh ta.Lần thứ ba cô giục anh ta, Cung Thiếu Huân ngồi lên Harley, chuẩn bị rời đi.“Tiêu Vũ, đừng làm mất móc khóa anh đưa em nhé, anh về thì trả cho anh, biết chưa?” “Mau đi đi!” Giang Vũ Phi đóng cửa lại, nghe thấy Cung Thiếu Huân ở bên ngoài cười nói: “Em yêu, anh đi đây!”Ai là em yêu của anh ta!Giang Vũ Phi tức giận không nói được gì, cô quay người đi vào phòng khách, phát hiện đèn phòng khách được bật lên. Bà Tiết đứng ở cửa mỉm cười với cô, Giang Vũ Phi đau đầu, bị hiểu lầm rồi.“Tiêu Vũ, bà thấy Thiếu Huân rất tốt, hai đứa cháu cũng rất xứng đôi, hay là suy nghĩ về cậu ta một chút đi.”“Bà ơi, cháu có thể hỏi bà một câu hỏi không?” Giang Vũ Phi né tránh chuyện Cung Thiếu Huân. “Câu hỏi gì?”“Vào nhà nói đi ạ.” Cô đi vào phòng khách, khóa cửa lại, cùng ngồi trên ghế sofa với bà Tiết.“Bà, anh cháu giới thiệu cháu với bà thế nào ạ? Hai người sao lại quen biết nhau?” “Cháu nói Tiêu tiên sinh à.” Bà Tiết cười nói: “Bà dán tờ quảng cáo cho thuê phòng ở bên ngoài, cậu ấy bảo người đến dò la tình hình ở đây. Sau đó biết được bà là một bà góa có tuổi, liền rất yên tâm, còn nói cậu ấy có em gái, gần đây gặp rất nhiều chuyện đau lòng, cho nên dự định ra ngoài sống một thời gian cho khuây khỏa. Bà vừa nghe liền thấy rất vui, nói lúc nào cháu cũng có thể dọn tới đây ở, coi đây như nhà mình. Sao, Tiêu tiên sinh không nói những chuyện này với cháu sao?”Hóa ra sự việc lại đơn giản như vậy.Giang Vũ Phi cười nói: “Anh cháu chẳng nói gì với cháu cả, chỉ bảo cháu yên tâm sống ở đây, khi nào tâm trạng tốt hơn thì quay về.” “Vậy bây giờ tâm trạng của cháu đỡ hơn chưa?” Bà Tiết hỏi cô.Giang Vũ Phi cụp mắt: “Bà, cháu không nỡ xa bà.”Bà Tiết sống đến chừng này tuổi, biết rõ trên đời này không có buổi tiệc nào mà không tàn. Bà cầm tay Giang Vũ Phi, xúc động nói: “Bà cũng không nỡ xa cháu, nhưng cháu có ba mẹ của mình, cuối cùng cũng quay về bên họ thôi. Sau này khi nào có thời gian, bà rất hoan nghênh cháu đến chơi với bà."Giang Vũ Phi ngẩng mặt lên, nở nụ cười tươi: “Bà, thời gian này cháu sống rất vui vẻ. Cảm ơn bà!”“Vui là tốt rồi. Đời người ai cũng sẽ gặp rất nhiều chuyện không như ý, sau này nghĩ thoáng một chút, sống tốt một chút.”
Nhưng là lần đầu cô nhìn thấy Nguyễn Thiên Lăng mới nảy sinh cảm giác này, cô vừa nhìn đã xác định là anh, nhưng anh lại không như vậy với cô.
Giống như bây giờ, Cung Thiếu Huân nhận định cô, nhưng cô lại không có cảm giác đó với anh ta.
“Không còn sớm nữa, anh mau về đi. Không phải ngày mai phải lên máy bay đi tham gia giải đấu sao?”
“Thật không muốn đi chút nào, đi rồi sẽ mất một thời gian dài. Tiêu Vũ, em đi với anh đi.” Cung Thiếu Huân chưa từ bỏ ý định khuyên cô, nếu cô đi cùng anh ta thì thật tốt.
“Tôi không đi cùng anh đâu, anh mau về đi!” Giang Vũ Phi đứng dậy, kiên định từ chối anh ta.
“Được rồi.” Cung Thiếu Huân ủ rũ, ngay lập tức tinh thần bỗng hào hứng lên: “Tiêu Vũ, tối nay anh sẽ ở lại đây, sáng mai anh sẽ quay về sớm.”
“Anh về đi, người nhà anh nhất định đang đợi anh. Cung Thiếu Huân, anh đừng mè nheo nữa, đi mau.” Giang Vũ Phi nghiêm nghị, không chút khách khí mà đuổi anh ta đi.
Cung Thiếu Huân đột nhiên ôm lấy cô, lại nhanh chóng buông ra.
Anh ta biểu lộ ra nụ cười đắc ý vì đạt được mục đích: “Đây là cái ôm tạm biệt.”
Giang Vũ Phi xấu hổ trợn mắt, thật sự hết cách với anh ta.
Lần thứ ba cô giục anh ta, Cung Thiếu Huân ngồi lên Harley, chuẩn bị rời đi.
“Tiêu Vũ, đừng làm mất móc khóa anh đưa em nhé, anh về thì trả cho anh, biết chưa?”
“Mau đi đi!” Giang Vũ Phi đóng cửa lại, nghe thấy Cung Thiếu Huân ở bên ngoài cười nói: “Em yêu, anh đi đây!”
Ai là em yêu của anh ta!
Giang Vũ Phi tức giận không nói được gì, cô quay người đi vào phòng khách, phát hiện đèn phòng khách được bật lên.
Bà Tiết đứng ở cửa mỉm cười với cô, Giang Vũ Phi đau đầu, bị hiểu lầm rồi.
“Tiêu Vũ, bà thấy Thiếu Huân rất tốt, hai đứa cháu cũng rất xứng đôi, hay là suy nghĩ về cậu ta một chút đi.”
“Bà ơi, cháu có thể hỏi bà một câu hỏi không?” Giang Vũ Phi né tránh chuyện Cung Thiếu Huân.
“Câu hỏi gì?”
“Vào nhà nói đi ạ.” Cô đi vào phòng khách, khóa cửa lại, cùng ngồi trên ghế sofa với bà Tiết.
“Bà, anh cháu giới thiệu cháu với bà thế nào ạ? Hai người sao lại quen biết nhau?”
“Cháu nói Tiêu tiên sinh à.” Bà Tiết cười nói: “Bà dán tờ quảng cáo cho thuê phòng ở bên ngoài, cậu ấy bảo người đến dò la tình hình ở đây. Sau đó biết được bà là một bà góa có tuổi, liền rất yên tâm, còn nói cậu ấy có em gái, gần đây gặp rất nhiều chuyện đau lòng, cho nên dự định ra ngoài sống một thời gian cho khuây khỏa. Bà vừa nghe liền thấy rất vui, nói lúc nào cháu cũng có thể dọn tới đây ở, coi đây như nhà mình. Sao, Tiêu tiên sinh không nói những chuyện này với cháu sao?”
Hóa ra sự việc lại đơn giản như vậy.
Giang Vũ Phi cười nói: “Anh cháu chẳng nói gì với cháu cả, chỉ bảo cháu yên tâm sống ở đây, khi nào tâm trạng tốt hơn thì quay về.”
“Vậy bây giờ tâm trạng của cháu đỡ hơn chưa?” Bà Tiết hỏi cô.
Giang Vũ Phi cụp mắt: “Bà, cháu không nỡ xa bà.”
Bà Tiết sống đến chừng này tuổi, biết rõ trên đời này không có buổi tiệc nào mà không tàn.
Bà cầm tay Giang Vũ Phi, xúc động nói: “Bà cũng không nỡ xa cháu, nhưng cháu có ba mẹ của mình, cuối cùng cũng quay về bên họ thôi. Sau này khi nào có thời gian, bà rất hoan nghênh cháu đến chơi với bà."
Giang Vũ Phi ngẩng mặt lên, nở nụ cười tươi: “Bà, thời gian này cháu sống rất vui vẻ. Cảm ơn bà!”
“Vui là tốt rồi. Đời người ai cũng sẽ gặp rất nhiều chuyện không như ý, sau này nghĩ thoáng một chút, sống tốt một chút.”
Thề Không Vì Thê: Thiếu Phu Nhân Hào Cưới Toàn CầuTác giả: Phi Tử Nhất TiếuTruyện Ngôn TìnhTrời đêm mát như dòng nước. Một chiếc xe đua màu đỏ hào nhoáng được lái vào trong biệt thự làm thai phụ đang ngủ trên lầu thức giấc. Cửa phòng khách bị đẩy ra, một đôi nam nữ bước vào, loạng choạng ngã mình trên chiếc ghế sofa êm ái. Người đàn ông là chủ căn biệt thự này, nhưng người phụ nữ ấy lại không phải nữ chủ nhân. “Thiếu gia…” - Người giúp việc kêu lên kinh ngạc. “Cút!” - Người đàn ông tỏ vẻ không vui, giọng nói có sức nóng thiêu đốt. Sau đó, trong phòng khách chỉ còn lại hai người họ. ---- Gió thổi lay động rèm cửa sổ có những bông hoa li ti trắng. Từng cơn gió lạnh thổi vào cũng không làm tan đi sức nóng trong phòng khách. “Lăng, em yêu anh…” - Giọng người nữ hổn hển vang lên trong phòng khách rộng rãi. “Duyệt Duyệt, anh cũng yêu em…” - Người đàn ông đáp lại mơ hồ. Phòng khách được trang trí tinh tế, huyễn hoặc mê ly. ---- Cùng thời gian đó, phòng ngủ lầu trên cửa phòng bật mở. Giang Vũ Phi mắt vẫn còn ngái ngủ, tay ôm bụng bầu đã sáu tháng đi trên tấm thảm dày. Âm thanh kì… Nhưng là lần đầu cô nhìn thấy Nguyễn Thiên Lăng mới nảy sinh cảm giác này, cô vừa nhìn đã xác định là anh, nhưng anh lại không như vậy với cô.Giống như bây giờ, Cung Thiếu Huân nhận định cô, nhưng cô lại không có cảm giác đó với anh ta.“Không còn sớm nữa, anh mau về đi. Không phải ngày mai phải lên máy bay đi tham gia giải đấu sao?” “Thật không muốn đi chút nào, đi rồi sẽ mất một thời gian dài. Tiêu Vũ, em đi với anh đi.” Cung Thiếu Huân chưa từ bỏ ý định khuyên cô, nếu cô đi cùng anh ta thì thật tốt.“Tôi không đi cùng anh đâu, anh mau về đi!” Giang Vũ Phi đứng dậy, kiên định từ chối anh ta.“Được rồi.” Cung Thiếu Huân ủ rũ, ngay lập tức tinh thần bỗng hào hứng lên: “Tiêu Vũ, tối nay anh sẽ ở lại đây, sáng mai anh sẽ quay về sớm.” “Anh về đi, người nhà anh nhất định đang đợi anh. Cung Thiếu Huân, anh đừng mè nheo nữa, đi mau.” Giang Vũ Phi nghiêm nghị, không chút khách khí mà đuổi anh ta đi.Cung Thiếu Huân đột nhiên ôm lấy cô, lại nhanh chóng buông ra.Anh ta biểu lộ ra nụ cười đắc ý vì đạt được mục đích: “Đây là cái ôm tạm biệt.” Giang Vũ Phi xấu hổ trợn mắt, thật sự hết cách với anh ta.Lần thứ ba cô giục anh ta, Cung Thiếu Huân ngồi lên Harley, chuẩn bị rời đi.“Tiêu Vũ, đừng làm mất móc khóa anh đưa em nhé, anh về thì trả cho anh, biết chưa?” “Mau đi đi!” Giang Vũ Phi đóng cửa lại, nghe thấy Cung Thiếu Huân ở bên ngoài cười nói: “Em yêu, anh đi đây!”Ai là em yêu của anh ta!Giang Vũ Phi tức giận không nói được gì, cô quay người đi vào phòng khách, phát hiện đèn phòng khách được bật lên. Bà Tiết đứng ở cửa mỉm cười với cô, Giang Vũ Phi đau đầu, bị hiểu lầm rồi.“Tiêu Vũ, bà thấy Thiếu Huân rất tốt, hai đứa cháu cũng rất xứng đôi, hay là suy nghĩ về cậu ta một chút đi.”“Bà ơi, cháu có thể hỏi bà một câu hỏi không?” Giang Vũ Phi né tránh chuyện Cung Thiếu Huân. “Câu hỏi gì?”“Vào nhà nói đi ạ.” Cô đi vào phòng khách, khóa cửa lại, cùng ngồi trên ghế sofa với bà Tiết.“Bà, anh cháu giới thiệu cháu với bà thế nào ạ? Hai người sao lại quen biết nhau?” “Cháu nói Tiêu tiên sinh à.” Bà Tiết cười nói: “Bà dán tờ quảng cáo cho thuê phòng ở bên ngoài, cậu ấy bảo người đến dò la tình hình ở đây. Sau đó biết được bà là một bà góa có tuổi, liền rất yên tâm, còn nói cậu ấy có em gái, gần đây gặp rất nhiều chuyện đau lòng, cho nên dự định ra ngoài sống một thời gian cho khuây khỏa. Bà vừa nghe liền thấy rất vui, nói lúc nào cháu cũng có thể dọn tới đây ở, coi đây như nhà mình. Sao, Tiêu tiên sinh không nói những chuyện này với cháu sao?”Hóa ra sự việc lại đơn giản như vậy.Giang Vũ Phi cười nói: “Anh cháu chẳng nói gì với cháu cả, chỉ bảo cháu yên tâm sống ở đây, khi nào tâm trạng tốt hơn thì quay về.” “Vậy bây giờ tâm trạng của cháu đỡ hơn chưa?” Bà Tiết hỏi cô.Giang Vũ Phi cụp mắt: “Bà, cháu không nỡ xa bà.”Bà Tiết sống đến chừng này tuổi, biết rõ trên đời này không có buổi tiệc nào mà không tàn. Bà cầm tay Giang Vũ Phi, xúc động nói: “Bà cũng không nỡ xa cháu, nhưng cháu có ba mẹ của mình, cuối cùng cũng quay về bên họ thôi. Sau này khi nào có thời gian, bà rất hoan nghênh cháu đến chơi với bà."Giang Vũ Phi ngẩng mặt lên, nở nụ cười tươi: “Bà, thời gian này cháu sống rất vui vẻ. Cảm ơn bà!”“Vui là tốt rồi. Đời người ai cũng sẽ gặp rất nhiều chuyện không như ý, sau này nghĩ thoáng một chút, sống tốt một chút.”