Tác giả:

Cố Mạn Phi giật mình tỉnh dậy,nàng ngơ người mất vài phút bởi không gian xung quanh đã hoàn toàn xa lạ...nào là những dải lụa phấp phới bay trong gió nhẹ,nào là những đồ trang trí với phượng với rồng đầy hoa lệ,nào là dãy hành lang ngoằn nghèo dài đằng đẵng... Nhìn qua dãy hành lang,qua những lùm cây Cố Mạn Phi chỉ thấy vầng trăng đang yếu ớt tỏa sáng lấp ló giữa những đám mây,thấy một vài ngôi sao đang thi nhau lấp lánh lấp lánh....Còn bản thân nàng đang bị ai đó khênh đi đâu không rõ . Nàng thấy đầu óc cực hỗn loạn,nàng thử cựa mình chút thì bàng hoàng phát hiện một vấn đề nghiêm trọng hơn __ nàng không mặc quần áo thân hình nàng được cuốn trọn trong một tấm chăn lụa mỏng màu vàng,chỉ để lộ mỗi đôi mắt ra ngoài... Đôi mắt sắc lạnh của nàng lập tức hướng về phía kẻ đang khênh nàng đi...cao to,cơ bắp rắn rỏi,nhịp đi đều đặn mặc dù đang khênh người,trang phục gọn gàng giống như cách ăn mặc của võ sỹ trong các bộ phim nàng từng xem....là kẻ luyện qua võ thuật,công phu không tồi... Đôi…

Chương 52: Biến mất...

Độc Phi Vs Tà VươngTác giả: TueNghiAnTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngCố Mạn Phi giật mình tỉnh dậy,nàng ngơ người mất vài phút bởi không gian xung quanh đã hoàn toàn xa lạ...nào là những dải lụa phấp phới bay trong gió nhẹ,nào là những đồ trang trí với phượng với rồng đầy hoa lệ,nào là dãy hành lang ngoằn nghèo dài đằng đẵng... Nhìn qua dãy hành lang,qua những lùm cây Cố Mạn Phi chỉ thấy vầng trăng đang yếu ớt tỏa sáng lấp ló giữa những đám mây,thấy một vài ngôi sao đang thi nhau lấp lánh lấp lánh....Còn bản thân nàng đang bị ai đó khênh đi đâu không rõ . Nàng thấy đầu óc cực hỗn loạn,nàng thử cựa mình chút thì bàng hoàng phát hiện một vấn đề nghiêm trọng hơn __ nàng không mặc quần áo thân hình nàng được cuốn trọn trong một tấm chăn lụa mỏng màu vàng,chỉ để lộ mỗi đôi mắt ra ngoài... Đôi mắt sắc lạnh của nàng lập tức hướng về phía kẻ đang khênh nàng đi...cao to,cơ bắp rắn rỏi,nhịp đi đều đặn mặc dù đang khênh người,trang phục gọn gàng giống như cách ăn mặc của võ sỹ trong các bộ phim nàng từng xem....là kẻ luyện qua võ thuật,công phu không tồi... Đôi… Mấy người cận vệ này đều là tâm phúc của Thái tử, không những võ công cao cường mà còn dày dạn kinh nghiệm, tâm tư thì tỉ mỉ, làm việc rất thỏa đáng, lần tìm dấu vết lại càng tinh thông...Họ muốn theo dấu vết của bất kì ai thì hầu như chưa bao giờ thất bại, vậy mà giờ họ tìm không ra người đó, lẽ nào... người đó đã gặp nạn? Hoặc đã bị người của Tây Môn Hàn bắt đi??- Bên Tứ hoàng tử có động tĩnh gì không?Thái tử trầm giọng hỏi.- Khởi bẩm điện hạ, người của Tứ điện hạ cũng đang truy tìm tung tích của vị tiểu công tử đó ạ...Tây Môn Gia Khánh: "..."....Trong gian phòng khác...Khuôn mặt Tây Môn Hàn lạnh băng, ra một trưởng trúng chiếc bàn, khiến đồ trên bàn đổ lăn lóc,vỡ tan tành...- Một đám phế vật...! Tại sao lại không thấy người đâu nữa? Bản Vương không phải đã ra lệnh cho các người phong tỏa toàn bộ các cửa ra vào rồi sao?Hắn một lòng muốn chiếm lấy hoan hình thảo về tay mình nên ngay khi Cố Mạn Phi buông lời từ chối thì hắn đã mật lệnh cho người của hắn mai phục ở khắp các cửa ra vào... chỉ cần người vừa bước chân ra khỏi cửa trường đấu giá này thì lập tức sẽ bắt lại hoặc giết ngay tại chỗ.Hắn những tưởng mọi việc vậy là xong,ai dè người đó bỗng dưng biến mất!Người hộ vệ phụ trách việc này, mặt mũi thấm đẫm mồ hôi:- Thuộc hạ vô dụng,nhưng thuộc hạ thật sự đã phong tỏa toàn bộ các cửa ra vào, ngay cả một con ruồi bay qua cũng có thể phân biệt đực cái, trong khoảng thời gian này cũng không hề có bất kì một người nào đi ra ngoài... Càng đáng ngờ hơn là, trên nhị lầu này chúng ta cũng có bố trí do thám, người đó chỉ cần bước chân ra khỏi phòng thì sẽ bị phát giác ngay, nhưng do thám của chúng ta hoàn toàn không thấy người đó ra khỏi phòng... Vị công tử đó giống như là tự bốc hơi mất vậy....!Tây Môn Hàn: "...."Bốc hơi?? Bằng không biến mất??Trong giang hồ đúng là có loại công phu này,nhưng cần phải có cửu phẩm ninh lực trở nên thì mới có thể học được loại công phu đó... nhân tài như vậy trên đại lục này đâu dễ có? 10 đầu ngón tay còn quá thừa để đếm...Ngay cả người được mệnh danh đệ nhất thiên tài Tây Môn Gia Khánh cũng còn xa lắm mới đạt đến ngưỡng đó... tên tiểu tử tướng mạo bình thường,dáng người thấp bé chỉ khoảng mười mấy tuổi đó mà lại lợi hại vậy sao?Vịt luộc chín cứ vậy bay mất, giống như vài cái tát trời giáng vào mặt Tây Môn Hàn vậy! Tâm trạng hắn lúc này hai từ tồi tệ cũng không thể diễn tả hết...Cũng đúng lúc này, người hộ vệ được hắn phái đi theo, theo dõi tên thư sinh kia cũng trở về, cấp báo cho hắn một tin, mà nghe xong hắn chỉ muốn ói máu...Tên thư sinh đó cũng biến mất rồi....!!!Tây Môn Hàn nổi trận lôi đình...Hắn ra tay trừng trị những tên thuộc hạ làm việc bất lợi.... Rồi ra lệnh cho những kẻ thuộc hạ khác phong tỏa toàn thành, lục soát mọi ngóc ngách trong thành, bằng giá nào cũng phải tìm ra hai tên tiểu tử to gan lớn mật dám làm mất mặt Tứ hoàng tử...Tây Môn Hàn quyền lực thông thiên, trong tay còn lắm quyền chỉ huy một bộ phận lính ngự lâm quân,còn tiếp quản một tổ chức mà ai trên Phi Tinh quốc này nghe đến tên thôi cũng không khỏi kinh hãi - Am binh doanh.Tính chất của tổ chức " Am binh doanh " này có nét giống với Đông Quảng Tây Quảng của thời nhà Minh, người trong tổ chức này đều là những kẻ b**n th** tinh anh,thủ đoạn tra tấn hàng đầu, trình truy lùng dấu vết cũng không tồi,phàm là ai một khi đã bị chúng nhắm đến thì khó mà thoát nổi...Bên cạnh Tây Môn Hàn nhân tài không ít, trong đó có người rất giỏi vẽ chân dung, chỉ chút thời gian đã vẽ xong họa chân dung của tên thư sinh và vị tiểu công tử kia...rồi phân phát khắp loạt cho các thành viên trong" Am binh doanh "...Mệnh lệnh của Tây Môn Hàn vừa hạ xuống thì vô số binh lính được điều động để lục soát toàn thành....

Mấy người cận vệ này đều là tâm phúc của Thái tử, không những võ công cao cường mà còn dày dạn kinh nghiệm, tâm tư thì tỉ mỉ, làm việc rất thỏa đáng, lần tìm dấu vết lại càng tinh thông...

Họ muốn theo dấu vết của bất kì ai thì hầu như chưa bao giờ thất bại, vậy mà giờ họ tìm không ra người đó, lẽ nào... người đó đã gặp nạn? Hoặc đã bị người của Tây Môn Hàn bắt đi??

- Bên Tứ hoàng tử có động tĩnh gì không?

Thái tử trầm giọng hỏi.

- Khởi bẩm điện hạ, người của Tứ điện hạ cũng đang truy tìm tung tích của vị tiểu công tử đó ạ...

Tây Môn Gia Khánh: "..."

....

Trong gian phòng khác...

Khuôn mặt Tây Môn Hàn lạnh băng, ra một trưởng trúng chiếc bàn, khiến đồ trên bàn đổ lăn lóc,vỡ tan tành...

- Một đám phế vật...! Tại sao lại không thấy người đâu nữa? Bản Vương không phải đã ra lệnh cho các người phong tỏa toàn bộ các cửa ra vào rồi sao?

Hắn một lòng muốn chiếm lấy hoan hình thảo về tay mình nên ngay khi Cố Mạn Phi buông lời từ chối thì hắn đã mật lệnh cho người của hắn mai phục ở khắp các cửa ra vào... chỉ cần người vừa bước chân ra khỏi cửa trường đấu giá này thì lập tức sẽ bắt lại hoặc giết ngay tại chỗ.

Hắn những tưởng mọi việc vậy là xong,ai dè người đó bỗng dưng biến mất!

Người hộ vệ phụ trách việc này, mặt mũi thấm đẫm mồ hôi:

- Thuộc hạ vô dụng,nhưng thuộc hạ thật sự đã phong tỏa toàn bộ các cửa ra vào, ngay cả một con ruồi bay qua cũng có thể phân biệt đực cái, trong khoảng thời gian này cũng không hề có bất kì một người nào đi ra ngoài... Càng đáng ngờ hơn là, trên nhị lầu này chúng ta cũng có bố trí do thám, người đó chỉ cần bước chân ra khỏi phòng thì sẽ bị phát giác ngay, nhưng do thám của chúng ta hoàn toàn không thấy người đó ra khỏi phòng... Vị công tử đó giống như là tự bốc hơi mất vậy....!

Tây Môn Hàn: "...."

Bốc hơi?? Bằng không biến mất??

Trong giang hồ đúng là có loại công phu này,nhưng cần phải có cửu phẩm ninh lực trở nên thì mới có thể học được loại công phu đó... nhân tài như vậy trên đại lục này đâu dễ có? 10 đầu ngón tay còn quá thừa để đếm...

Ngay cả người được mệnh danh đệ nhất thiên tài Tây Môn Gia Khánh cũng còn xa lắm mới đạt đến ngưỡng đó... tên tiểu tử tướng mạo bình thường,dáng người thấp bé chỉ khoảng mười mấy tuổi đó mà lại lợi hại vậy sao?

Vịt luộc chín cứ vậy bay mất, giống như vài cái tát trời giáng vào mặt Tây Môn Hàn vậy! Tâm trạng hắn lúc này hai từ tồi tệ cũng không thể diễn tả hết...

Cũng đúng lúc này, người hộ vệ được hắn phái đi theo, theo dõi tên thư sinh kia cũng trở về, cấp báo cho hắn một tin, mà nghe xong hắn chỉ muốn ói máu...

Tên thư sinh đó cũng biến mất rồi....!!!

Tây Môn Hàn nổi trận lôi đình...

Hắn ra tay trừng trị những tên thuộc hạ làm việc bất lợi.... Rồi ra lệnh cho những kẻ thuộc hạ khác phong tỏa toàn thành, lục soát mọi ngóc ngách trong thành, bằng giá nào cũng phải tìm ra hai tên tiểu tử to gan lớn mật dám làm mất mặt Tứ hoàng tử...

Tây Môn Hàn quyền lực thông thiên, trong tay còn lắm quyền chỉ huy một bộ phận lính ngự lâm quân,còn tiếp quản một tổ chức mà ai trên Phi Tinh quốc này nghe đến tên thôi cũng không khỏi kinh hãi - Am binh doanh.

Tính chất của tổ chức " Am binh doanh " này có nét giống với Đông Quảng Tây Quảng của thời nhà Minh, người trong tổ chức này đều là những kẻ b**n th** tinh anh,thủ đoạn tra tấn hàng đầu, trình truy lùng dấu vết cũng không tồi,phàm là ai một khi đã bị chúng nhắm đến thì khó mà thoát nổi...

Bên cạnh Tây Môn Hàn nhân tài không ít, trong đó có người rất giỏi vẽ chân dung, chỉ chút thời gian đã vẽ xong họa chân dung của tên thư sinh và vị tiểu công tử kia...rồi phân phát khắp loạt cho các thành viên trong

" Am binh doanh "...

Mệnh lệnh của Tây Môn Hàn vừa hạ xuống thì vô số binh lính được điều động để lục soát toàn thành....

Độc Phi Vs Tà VươngTác giả: TueNghiAnTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngCố Mạn Phi giật mình tỉnh dậy,nàng ngơ người mất vài phút bởi không gian xung quanh đã hoàn toàn xa lạ...nào là những dải lụa phấp phới bay trong gió nhẹ,nào là những đồ trang trí với phượng với rồng đầy hoa lệ,nào là dãy hành lang ngoằn nghèo dài đằng đẵng... Nhìn qua dãy hành lang,qua những lùm cây Cố Mạn Phi chỉ thấy vầng trăng đang yếu ớt tỏa sáng lấp ló giữa những đám mây,thấy một vài ngôi sao đang thi nhau lấp lánh lấp lánh....Còn bản thân nàng đang bị ai đó khênh đi đâu không rõ . Nàng thấy đầu óc cực hỗn loạn,nàng thử cựa mình chút thì bàng hoàng phát hiện một vấn đề nghiêm trọng hơn __ nàng không mặc quần áo thân hình nàng được cuốn trọn trong một tấm chăn lụa mỏng màu vàng,chỉ để lộ mỗi đôi mắt ra ngoài... Đôi mắt sắc lạnh của nàng lập tức hướng về phía kẻ đang khênh nàng đi...cao to,cơ bắp rắn rỏi,nhịp đi đều đặn mặc dù đang khênh người,trang phục gọn gàng giống như cách ăn mặc của võ sỹ trong các bộ phim nàng từng xem....là kẻ luyện qua võ thuật,công phu không tồi... Đôi… Mấy người cận vệ này đều là tâm phúc của Thái tử, không những võ công cao cường mà còn dày dạn kinh nghiệm, tâm tư thì tỉ mỉ, làm việc rất thỏa đáng, lần tìm dấu vết lại càng tinh thông...Họ muốn theo dấu vết của bất kì ai thì hầu như chưa bao giờ thất bại, vậy mà giờ họ tìm không ra người đó, lẽ nào... người đó đã gặp nạn? Hoặc đã bị người của Tây Môn Hàn bắt đi??- Bên Tứ hoàng tử có động tĩnh gì không?Thái tử trầm giọng hỏi.- Khởi bẩm điện hạ, người của Tứ điện hạ cũng đang truy tìm tung tích của vị tiểu công tử đó ạ...Tây Môn Gia Khánh: "..."....Trong gian phòng khác...Khuôn mặt Tây Môn Hàn lạnh băng, ra một trưởng trúng chiếc bàn, khiến đồ trên bàn đổ lăn lóc,vỡ tan tành...- Một đám phế vật...! Tại sao lại không thấy người đâu nữa? Bản Vương không phải đã ra lệnh cho các người phong tỏa toàn bộ các cửa ra vào rồi sao?Hắn một lòng muốn chiếm lấy hoan hình thảo về tay mình nên ngay khi Cố Mạn Phi buông lời từ chối thì hắn đã mật lệnh cho người của hắn mai phục ở khắp các cửa ra vào... chỉ cần người vừa bước chân ra khỏi cửa trường đấu giá này thì lập tức sẽ bắt lại hoặc giết ngay tại chỗ.Hắn những tưởng mọi việc vậy là xong,ai dè người đó bỗng dưng biến mất!Người hộ vệ phụ trách việc này, mặt mũi thấm đẫm mồ hôi:- Thuộc hạ vô dụng,nhưng thuộc hạ thật sự đã phong tỏa toàn bộ các cửa ra vào, ngay cả một con ruồi bay qua cũng có thể phân biệt đực cái, trong khoảng thời gian này cũng không hề có bất kì một người nào đi ra ngoài... Càng đáng ngờ hơn là, trên nhị lầu này chúng ta cũng có bố trí do thám, người đó chỉ cần bước chân ra khỏi phòng thì sẽ bị phát giác ngay, nhưng do thám của chúng ta hoàn toàn không thấy người đó ra khỏi phòng... Vị công tử đó giống như là tự bốc hơi mất vậy....!Tây Môn Hàn: "...."Bốc hơi?? Bằng không biến mất??Trong giang hồ đúng là có loại công phu này,nhưng cần phải có cửu phẩm ninh lực trở nên thì mới có thể học được loại công phu đó... nhân tài như vậy trên đại lục này đâu dễ có? 10 đầu ngón tay còn quá thừa để đếm...Ngay cả người được mệnh danh đệ nhất thiên tài Tây Môn Gia Khánh cũng còn xa lắm mới đạt đến ngưỡng đó... tên tiểu tử tướng mạo bình thường,dáng người thấp bé chỉ khoảng mười mấy tuổi đó mà lại lợi hại vậy sao?Vịt luộc chín cứ vậy bay mất, giống như vài cái tát trời giáng vào mặt Tây Môn Hàn vậy! Tâm trạng hắn lúc này hai từ tồi tệ cũng không thể diễn tả hết...Cũng đúng lúc này, người hộ vệ được hắn phái đi theo, theo dõi tên thư sinh kia cũng trở về, cấp báo cho hắn một tin, mà nghe xong hắn chỉ muốn ói máu...Tên thư sinh đó cũng biến mất rồi....!!!Tây Môn Hàn nổi trận lôi đình...Hắn ra tay trừng trị những tên thuộc hạ làm việc bất lợi.... Rồi ra lệnh cho những kẻ thuộc hạ khác phong tỏa toàn thành, lục soát mọi ngóc ngách trong thành, bằng giá nào cũng phải tìm ra hai tên tiểu tử to gan lớn mật dám làm mất mặt Tứ hoàng tử...Tây Môn Hàn quyền lực thông thiên, trong tay còn lắm quyền chỉ huy một bộ phận lính ngự lâm quân,còn tiếp quản một tổ chức mà ai trên Phi Tinh quốc này nghe đến tên thôi cũng không khỏi kinh hãi - Am binh doanh.Tính chất của tổ chức " Am binh doanh " này có nét giống với Đông Quảng Tây Quảng của thời nhà Minh, người trong tổ chức này đều là những kẻ b**n th** tinh anh,thủ đoạn tra tấn hàng đầu, trình truy lùng dấu vết cũng không tồi,phàm là ai một khi đã bị chúng nhắm đến thì khó mà thoát nổi...Bên cạnh Tây Môn Hàn nhân tài không ít, trong đó có người rất giỏi vẽ chân dung, chỉ chút thời gian đã vẽ xong họa chân dung của tên thư sinh và vị tiểu công tử kia...rồi phân phát khắp loạt cho các thành viên trong" Am binh doanh "...Mệnh lệnh của Tây Môn Hàn vừa hạ xuống thì vô số binh lính được điều động để lục soát toàn thành....

Chương 52: Biến mất...