Trời đêm mát như dòng nước. Một chiếc xe đua màu đỏ hào nhoáng được lái vào trong biệt thự làm thai phụ đang ngủ trên lầu thức giấc. Cửa phòng khách bị đẩy ra, một đôi nam nữ bước vào, loạng choạng ngã mình trên chiếc ghế sofa êm ái. Người đàn ông là chủ căn biệt thự này, nhưng người phụ nữ ấy lại không phải nữ chủ nhân. “Thiếu gia…” - Người giúp việc kêu lên kinh ngạc. “Cút!” - Người đàn ông tỏ vẻ không vui, giọng nói có sức nóng thiêu đốt. Sau đó, trong phòng khách chỉ còn lại hai người họ. ---- Gió thổi lay động rèm cửa sổ có những bông hoa li ti trắng. Từng cơn gió lạnh thổi vào cũng không làm tan đi sức nóng trong phòng khách. “Lăng, em yêu anh…” - Giọng người nữ hổn hển vang lên trong phòng khách rộng rãi. “Duyệt Duyệt, anh cũng yêu em…” - Người đàn ông đáp lại mơ hồ. Phòng khách được trang trí tinh tế, huyễn hoặc mê ly. ---- Cùng thời gian đó, phòng ngủ lầu trên cửa phòng bật mở. Giang Vũ Phi mắt vẫn còn ngái ngủ, tay ôm bụng bầu đã sáu tháng đi trên tấm thảm dày. Âm thanh kì…

Chương 569: Có Tin Tôi Có Thể Siết Chết Anh Không

Thề Không Vì Thê: Thiếu Phu Nhân Hào Cưới Toàn CầuTác giả: Phi Tử Nhất TiếuTruyện Ngôn TìnhTrời đêm mát như dòng nước. Một chiếc xe đua màu đỏ hào nhoáng được lái vào trong biệt thự làm thai phụ đang ngủ trên lầu thức giấc. Cửa phòng khách bị đẩy ra, một đôi nam nữ bước vào, loạng choạng ngã mình trên chiếc ghế sofa êm ái. Người đàn ông là chủ căn biệt thự này, nhưng người phụ nữ ấy lại không phải nữ chủ nhân. “Thiếu gia…” - Người giúp việc kêu lên kinh ngạc. “Cút!” - Người đàn ông tỏ vẻ không vui, giọng nói có sức nóng thiêu đốt. Sau đó, trong phòng khách chỉ còn lại hai người họ. ---- Gió thổi lay động rèm cửa sổ có những bông hoa li ti trắng. Từng cơn gió lạnh thổi vào cũng không làm tan đi sức nóng trong phòng khách. “Lăng, em yêu anh…” - Giọng người nữ hổn hển vang lên trong phòng khách rộng rãi. “Duyệt Duyệt, anh cũng yêu em…” - Người đàn ông đáp lại mơ hồ. Phòng khách được trang trí tinh tế, huyễn hoặc mê ly. ---- Cùng thời gian đó, phòng ngủ lầu trên cửa phòng bật mở. Giang Vũ Phi mắt vẫn còn ngái ngủ, tay ôm bụng bầu đã sáu tháng đi trên tấm thảm dày. Âm thanh kì… Đến khuya, anh đi vào phòng tắm rửa mặt đánh răng, sau đó đi đến giường nằm xuống…Giang Vũ Phi vẫn luôn duy trì tư thế lúc trước không động đậy, giường quá lớn, anh dịch người vài lần mới đến phía sau cô."Vũ Phi." Nguyễn Thiên Lăng chỉ mở một chiếc đèn treo tường dịu nhẹ, anh áp vào lưng cô, giọng nói ồm ồm gọi cô. Chỉ là tới gần cô, anh đã không khống chế nổi bản thân, rất muốn ôm lấy cô, yêu cô, thương cô.Bờ môi của Nguyễn Thiên Lăng đặt lên cổ cô, hôn lên bờ vai trơn láng của cô.Nhớ trước khi cô bỏ đi, người cô rất gầy, trên bờ vai đều là xương, gần như không có thịt. Nhưng mà bây giờ, người cô mượt mà hơn một chút, anh v**t v* rất có cảm xúc, cũng càng thêm yêu thích không nỡ buông tay. Môi Nguyễn Thiên Lăng từ bả vai cô đi xuống, đi đến lưng cô.Anh kéo sợi dây thắt ở phía sau cổ cô, nhẹ tay khẽ kéo, kéo váy xuống lưng cô.Giang Vũ Phi rất muốn cười khẩy. Hóa ra anh ta cho cô mặc loại váy này, là để thuận tiện cởi ra. Vòng tay quấn quanh cổ tay cô, không thể mặc áo, nhưng mà mặc loại váy này thì không phiền chuyện mặc áo và cởi áo nữa.Ngay cả điểm chi tiết tỉ mỉ ấy mà anh ta cũng nghĩ đến, quả nhiên coi cô là một công cụ t*nh d*c rồi sao?Trong lúc Giang Vũ Phi đang bi thương suy nghĩ, môi Nguyễn Thiên Lăng đã đi đến lưng cô, đó là chỗ nhạy cảm của cô, dù thân thể cô rất bài xích anh, nhưng cô vẫn không nhịn được mà khẽ run rẩy. Váy đã bị kéo xuống hoàn toàn…----Giang Vũ Phi cảm thấy mình giống như đang ở trong lò lửa. Nóng bỏng, ngột ngạt, không thở nổi.Giang Vũ Phi không giãy giụa, giống như một con rối để mặc anh làm gì thì làm.Cô không hề có cảm giác và phản ứng gì, nhưng anh lại hào hứng bừng bừng. Một lúc lâu sau, Nguyễn Thiên Lăng vùi đầu vào hõm vai cô, cái trán ướt nhẹp mồ hôi dán lên da thịt cô.Anh cứ giữ như vậy rất lâu rồi mới đứng dậy bế cô đi vào phòng tắm tắm rửa.Bố cục phòng tắm cũng được sửa lại. Bồn tắm nằm kế bên cửa, chiều dài dây xích đủ cho cô nằm trong bồn tắm, nhưng đầu phải hướng về bên phía cửa, nếu không sẽ không đủ dài.Nguyễn Thiên Lăng đặt cô vào, sau đó mở vòi nước xả nước ấm ra.Anh đi vào theo, cầm khăn mặt lau người cho cô. Giang Vũ Phi sờ dây xích trên cổ tay một chút, dây xích đụng vào bồn tắm màu trắng sữa, phát ra tiếng vang lanh lảnh.Nguyễn Thiên Lăng khẽ động đậy, anh ôm cô ngồi trong lòng, bàn tay đi xuống dưới rửa sạch cho cô.Giang Vũ Phi tiếp tục lắc lư sợi dây xích, dây xích đụng vào bồn tắm không ngừng phát ra âm thanh. Âm thanh này khiến cho Nguyễn Thiên Lăng cảm thấy rất phiền lòng.Anh biết là cô đang cố ý k*ch th*ch anh, anh khắc chế cơn bực bội trong lòng, nhanh chóng rửa sạch cho cô, sau đó kéo khăn quấn lên người cô, bế cô trở lại phòng ngủ.Nhưng mà anh vừa thả cô lên giường, Giang Vũ Phi đột nhiên kéo anh ngã xuống, cô xoay người ngồi lên người anh. Nguyễn Thiên Lăng kinh ngạc trong nháy mắt rồi lập tức trầm tĩnh lại."Em muốn làm gì?" Anh hỏi cô, trong cặp mắt tối đen không có một tia nguy hiểm nào.Mặt Giang Vũ Phi không cảm xúc, cô quấn dây xích quanh cổ anh, giữ chặt hai bên. "Anh có tin tôi có thể siết chết anh không."Dường như không ngờ rằng cô sẽ làm ra hành động như vậy, Nguyễn Thiên Lăng hơi bất ngờ một chút, nhưng không hề tức giận.Theo anh thấy, sự uy h**p này của cô căn bản không tính là gì. Phải nói là, anh cũng không để sức mạnh của cô vào mắt.

Đến khuya, anh đi vào phòng tắm rửa mặt đánh răng, sau đó đi đến giường nằm xuống…

Giang Vũ Phi vẫn luôn duy trì tư thế lúc trước không động đậy, giường quá lớn, anh dịch người vài lần mới đến phía sau cô.

"Vũ Phi." Nguyễn Thiên Lăng chỉ mở một chiếc đèn treo tường dịu nhẹ, anh áp vào lưng cô, giọng nói ồm ồm gọi cô. 

Chỉ là tới gần cô, anh đã không khống chế nổi bản thân, rất muốn ôm lấy cô, yêu cô, thương cô.

Bờ môi của Nguyễn Thiên Lăng đặt lên cổ cô, hôn lên bờ vai trơn láng của cô.

Nhớ trước khi cô bỏ đi, người cô rất gầy, trên bờ vai đều là xương, gần như không có thịt. Nhưng mà bây giờ, người cô mượt mà hơn một chút, anh v**t v* rất có cảm xúc, cũng càng thêm yêu thích không nỡ buông tay. 

Môi Nguyễn Thiên Lăng từ bả vai cô đi xuống, đi đến lưng cô.

Anh kéo sợi dây thắt ở phía sau cổ cô, nhẹ tay khẽ kéo, kéo váy xuống lưng cô.

Giang Vũ Phi rất muốn cười khẩy. 

Hóa ra anh ta cho cô mặc loại váy này, là để thuận tiện cởi ra. Vòng tay quấn quanh cổ tay cô, không thể mặc áo, nhưng mà mặc loại váy này thì không phiền chuyện mặc áo và cởi áo nữa.

Ngay cả điểm chi tiết tỉ mỉ ấy mà anh ta cũng nghĩ đến, quả nhiên coi cô là một công cụ t*nh d*c rồi sao?

Trong lúc Giang Vũ Phi đang bi thương suy nghĩ, môi Nguyễn Thiên Lăng đã đi đến lưng cô, đó là chỗ nhạy cảm của cô, dù thân thể cô rất bài xích anh, nhưng cô vẫn không nhịn được mà khẽ run rẩy. 

Váy đã bị kéo xuống hoàn toàn…

----

Giang Vũ Phi cảm thấy mình giống như đang ở trong lò lửa. 

Nóng bỏng, ngột ngạt, không thở nổi.

Giang Vũ Phi không giãy giụa, giống như một con rối để mặc anh làm gì thì làm.

Cô không hề có cảm giác và phản ứng gì, nhưng anh lại hào hứng bừng bừng. 

Một lúc lâu sau, Nguyễn Thiên Lăng vùi đầu vào hõm vai cô, cái trán ướt nhẹp mồ hôi dán lên da thịt cô.

Anh cứ giữ như vậy rất lâu rồi mới đứng dậy bế cô đi vào phòng tắm tắm rửa.

Bố cục phòng tắm cũng được sửa lại. 

Bồn tắm nằm kế bên cửa, chiều dài dây xích đủ cho cô nằm trong bồn tắm, nhưng đầu phải hướng về bên phía cửa, nếu không sẽ không đủ dài.

Nguyễn Thiên Lăng đặt cô vào, sau đó mở vòi nước xả nước ấm ra.

Anh đi vào theo, cầm khăn mặt lau người cho cô. 

Giang Vũ Phi sờ dây xích trên cổ tay một chút, dây xích đụng vào bồn tắm màu trắng sữa, phát ra tiếng vang lanh lảnh.

Nguyễn Thiên Lăng khẽ động đậy, anh ôm cô ngồi trong lòng, bàn tay đi xuống dưới rửa sạch cho cô.

Giang Vũ Phi tiếp tục lắc lư sợi dây xích, dây xích đụng vào bồn tắm không ngừng phát ra âm thanh. 

Âm thanh này khiến cho Nguyễn Thiên Lăng cảm thấy rất phiền lòng.

Anh biết là cô đang cố ý k*ch th*ch anh, anh khắc chế cơn bực bội trong lòng, nhanh chóng rửa sạch cho cô, sau đó kéo khăn quấn lên người cô, bế cô trở lại phòng ngủ.

Nhưng mà anh vừa thả cô lên giường, Giang Vũ Phi đột nhiên kéo anh ngã xuống, cô xoay người ngồi lên người anh. 

Nguyễn Thiên Lăng kinh ngạc trong nháy mắt rồi lập tức trầm tĩnh lại.

"Em muốn làm gì?" Anh hỏi cô, trong cặp mắt tối đen không có một tia nguy hiểm nào.

Mặt Giang Vũ Phi không cảm xúc, cô quấn dây xích quanh cổ anh, giữ chặt hai bên. 

"Anh có tin tôi có thể siết chết anh không."

Dường như không ngờ rằng cô sẽ làm ra hành động như vậy, Nguyễn Thiên Lăng hơi bất ngờ một chút, nhưng không hề tức giận.

Theo anh thấy, sự uy h**p này của cô căn bản không tính là gì. 

Phải nói là, anh cũng không để sức mạnh của cô vào mắt.

Thề Không Vì Thê: Thiếu Phu Nhân Hào Cưới Toàn CầuTác giả: Phi Tử Nhất TiếuTruyện Ngôn TìnhTrời đêm mát như dòng nước. Một chiếc xe đua màu đỏ hào nhoáng được lái vào trong biệt thự làm thai phụ đang ngủ trên lầu thức giấc. Cửa phòng khách bị đẩy ra, một đôi nam nữ bước vào, loạng choạng ngã mình trên chiếc ghế sofa êm ái. Người đàn ông là chủ căn biệt thự này, nhưng người phụ nữ ấy lại không phải nữ chủ nhân. “Thiếu gia…” - Người giúp việc kêu lên kinh ngạc. “Cút!” - Người đàn ông tỏ vẻ không vui, giọng nói có sức nóng thiêu đốt. Sau đó, trong phòng khách chỉ còn lại hai người họ. ---- Gió thổi lay động rèm cửa sổ có những bông hoa li ti trắng. Từng cơn gió lạnh thổi vào cũng không làm tan đi sức nóng trong phòng khách. “Lăng, em yêu anh…” - Giọng người nữ hổn hển vang lên trong phòng khách rộng rãi. “Duyệt Duyệt, anh cũng yêu em…” - Người đàn ông đáp lại mơ hồ. Phòng khách được trang trí tinh tế, huyễn hoặc mê ly. ---- Cùng thời gian đó, phòng ngủ lầu trên cửa phòng bật mở. Giang Vũ Phi mắt vẫn còn ngái ngủ, tay ôm bụng bầu đã sáu tháng đi trên tấm thảm dày. Âm thanh kì… Đến khuya, anh đi vào phòng tắm rửa mặt đánh răng, sau đó đi đến giường nằm xuống…Giang Vũ Phi vẫn luôn duy trì tư thế lúc trước không động đậy, giường quá lớn, anh dịch người vài lần mới đến phía sau cô."Vũ Phi." Nguyễn Thiên Lăng chỉ mở một chiếc đèn treo tường dịu nhẹ, anh áp vào lưng cô, giọng nói ồm ồm gọi cô. Chỉ là tới gần cô, anh đã không khống chế nổi bản thân, rất muốn ôm lấy cô, yêu cô, thương cô.Bờ môi của Nguyễn Thiên Lăng đặt lên cổ cô, hôn lên bờ vai trơn láng của cô.Nhớ trước khi cô bỏ đi, người cô rất gầy, trên bờ vai đều là xương, gần như không có thịt. Nhưng mà bây giờ, người cô mượt mà hơn một chút, anh v**t v* rất có cảm xúc, cũng càng thêm yêu thích không nỡ buông tay. Môi Nguyễn Thiên Lăng từ bả vai cô đi xuống, đi đến lưng cô.Anh kéo sợi dây thắt ở phía sau cổ cô, nhẹ tay khẽ kéo, kéo váy xuống lưng cô.Giang Vũ Phi rất muốn cười khẩy. Hóa ra anh ta cho cô mặc loại váy này, là để thuận tiện cởi ra. Vòng tay quấn quanh cổ tay cô, không thể mặc áo, nhưng mà mặc loại váy này thì không phiền chuyện mặc áo và cởi áo nữa.Ngay cả điểm chi tiết tỉ mỉ ấy mà anh ta cũng nghĩ đến, quả nhiên coi cô là một công cụ t*nh d*c rồi sao?Trong lúc Giang Vũ Phi đang bi thương suy nghĩ, môi Nguyễn Thiên Lăng đã đi đến lưng cô, đó là chỗ nhạy cảm của cô, dù thân thể cô rất bài xích anh, nhưng cô vẫn không nhịn được mà khẽ run rẩy. Váy đã bị kéo xuống hoàn toàn…----Giang Vũ Phi cảm thấy mình giống như đang ở trong lò lửa. Nóng bỏng, ngột ngạt, không thở nổi.Giang Vũ Phi không giãy giụa, giống như một con rối để mặc anh làm gì thì làm.Cô không hề có cảm giác và phản ứng gì, nhưng anh lại hào hứng bừng bừng. Một lúc lâu sau, Nguyễn Thiên Lăng vùi đầu vào hõm vai cô, cái trán ướt nhẹp mồ hôi dán lên da thịt cô.Anh cứ giữ như vậy rất lâu rồi mới đứng dậy bế cô đi vào phòng tắm tắm rửa.Bố cục phòng tắm cũng được sửa lại. Bồn tắm nằm kế bên cửa, chiều dài dây xích đủ cho cô nằm trong bồn tắm, nhưng đầu phải hướng về bên phía cửa, nếu không sẽ không đủ dài.Nguyễn Thiên Lăng đặt cô vào, sau đó mở vòi nước xả nước ấm ra.Anh đi vào theo, cầm khăn mặt lau người cho cô. Giang Vũ Phi sờ dây xích trên cổ tay một chút, dây xích đụng vào bồn tắm màu trắng sữa, phát ra tiếng vang lanh lảnh.Nguyễn Thiên Lăng khẽ động đậy, anh ôm cô ngồi trong lòng, bàn tay đi xuống dưới rửa sạch cho cô.Giang Vũ Phi tiếp tục lắc lư sợi dây xích, dây xích đụng vào bồn tắm không ngừng phát ra âm thanh. Âm thanh này khiến cho Nguyễn Thiên Lăng cảm thấy rất phiền lòng.Anh biết là cô đang cố ý k*ch th*ch anh, anh khắc chế cơn bực bội trong lòng, nhanh chóng rửa sạch cho cô, sau đó kéo khăn quấn lên người cô, bế cô trở lại phòng ngủ.Nhưng mà anh vừa thả cô lên giường, Giang Vũ Phi đột nhiên kéo anh ngã xuống, cô xoay người ngồi lên người anh. Nguyễn Thiên Lăng kinh ngạc trong nháy mắt rồi lập tức trầm tĩnh lại."Em muốn làm gì?" Anh hỏi cô, trong cặp mắt tối đen không có một tia nguy hiểm nào.Mặt Giang Vũ Phi không cảm xúc, cô quấn dây xích quanh cổ anh, giữ chặt hai bên. "Anh có tin tôi có thể siết chết anh không."Dường như không ngờ rằng cô sẽ làm ra hành động như vậy, Nguyễn Thiên Lăng hơi bất ngờ một chút, nhưng không hề tức giận.Theo anh thấy, sự uy h**p này của cô căn bản không tính là gì. Phải nói là, anh cũng không để sức mạnh của cô vào mắt.

Chương 569: Có Tin Tôi Có Thể Siết Chết Anh Không