Trời đêm mát như dòng nước. Một chiếc xe đua màu đỏ hào nhoáng được lái vào trong biệt thự làm thai phụ đang ngủ trên lầu thức giấc. Cửa phòng khách bị đẩy ra, một đôi nam nữ bước vào, loạng choạng ngã mình trên chiếc ghế sofa êm ái. Người đàn ông là chủ căn biệt thự này, nhưng người phụ nữ ấy lại không phải nữ chủ nhân. “Thiếu gia…” - Người giúp việc kêu lên kinh ngạc. “Cút!” - Người đàn ông tỏ vẻ không vui, giọng nói có sức nóng thiêu đốt. Sau đó, trong phòng khách chỉ còn lại hai người họ. ---- Gió thổi lay động rèm cửa sổ có những bông hoa li ti trắng. Từng cơn gió lạnh thổi vào cũng không làm tan đi sức nóng trong phòng khách. “Lăng, em yêu anh…” - Giọng người nữ hổn hển vang lên trong phòng khách rộng rãi. “Duyệt Duyệt, anh cũng yêu em…” - Người đàn ông đáp lại mơ hồ. Phòng khách được trang trí tinh tế, huyễn hoặc mê ly. ---- Cùng thời gian đó, phòng ngủ lầu trên cửa phòng bật mở. Giang Vũ Phi mắt vẫn còn ngái ngủ, tay ôm bụng bầu đã sáu tháng đi trên tấm thảm dày. Âm thanh kì…

Chương 600: Thiếu gia sở hữu rất nhiều sản nghiệp

Thề Không Vì Thê: Thiếu Phu Nhân Hào Cưới Toàn CầuTác giả: Phi Tử Nhất TiếuTruyện Ngôn TìnhTrời đêm mát như dòng nước. Một chiếc xe đua màu đỏ hào nhoáng được lái vào trong biệt thự làm thai phụ đang ngủ trên lầu thức giấc. Cửa phòng khách bị đẩy ra, một đôi nam nữ bước vào, loạng choạng ngã mình trên chiếc ghế sofa êm ái. Người đàn ông là chủ căn biệt thự này, nhưng người phụ nữ ấy lại không phải nữ chủ nhân. “Thiếu gia…” - Người giúp việc kêu lên kinh ngạc. “Cút!” - Người đàn ông tỏ vẻ không vui, giọng nói có sức nóng thiêu đốt. Sau đó, trong phòng khách chỉ còn lại hai người họ. ---- Gió thổi lay động rèm cửa sổ có những bông hoa li ti trắng. Từng cơn gió lạnh thổi vào cũng không làm tan đi sức nóng trong phòng khách. “Lăng, em yêu anh…” - Giọng người nữ hổn hển vang lên trong phòng khách rộng rãi. “Duyệt Duyệt, anh cũng yêu em…” - Người đàn ông đáp lại mơ hồ. Phòng khách được trang trí tinh tế, huyễn hoặc mê ly. ---- Cùng thời gian đó, phòng ngủ lầu trên cửa phòng bật mở. Giang Vũ Phi mắt vẫn còn ngái ngủ, tay ôm bụng bầu đã sáu tháng đi trên tấm thảm dày. Âm thanh kì… Mất trí nhớ chọn lọc chính là lựa chọn quên đi những điều không tốt, những đau khổ, những chuyện không bao giờ muốn nhớ lại.Cô lựa chọn quên anh, bởi vì anh chính là nguyên nhân khiến cô đau khổ.Vậy mà cô lại đau khổ đến vậy, đến mức độ mất trí nhớ… Tâm trạng Nguyễn Thiên Lăng hụt hẫng, anh phất phất tay, bảo bác sĩ lui ra ngoài.Anh vẫn cứ dựa vào đầu giường, cúi thấp đầu, tóc trên trán rủ xuống, che đi mắt anh, cùng với cảm xúc trong mắt anh.Thím Lý đẩy cửa vào, chẳng hiểu sao cũng cảm nhận được sự bi thương của anh. “Thiếu gia, cậu tìm tôi có chuyện gì không?” Thím Lý đi đến bên giường, hết sức cẩn thận hỏi.Nguyễn Thiên Lăng ngẩng đầu, ánh mắt bình thản, tựa như sự lạc lõng vừa rồi đều là ảo giác của người khác vậy.“Giang Vũ Phi mất trí nhớ sao?” “Vâng, thiếu gia, cậu cũng biết?”“Thím nói cho tôi biết một chút tình hình của cô ấy hai ngày này đi.”“Được.” Thím Lý gật gật đầu, kể chuyện sau khi Giang Vũ Phi tỉnh lại cho anh nghe. Còn kể cả những chuyện trong quá khứ bà nói với Giang Vũ Phi.“Thiếu gia, tôi không dám nói toàn bộ sự thật cho cho cô Giang biết, chỉ kể đại khái một vài chuyện.”Nguyễn Thiên Lăng liếc mắt nhìn thím Lý, chỉ nói một câu: “Thím làm rất tốt.” Thím Lý lập tức lộ ra vẻ mặt tươi cười.Bà chăm sóc Nguyễn Thiên Lăng đã hai mươi năm, từ mỗi cái liếc mắt, mỗi động tác, mỗi câu nói của anh là có thể nhìn ra suy nghĩ của anh.Có câu nói này của anh, bà lại càng thêm yên tâm mạnh dạn. “Đi đi, chăm sóc cô ấy tử tế.” Nguyễn Thiên Lăng nhếch môi nói.“Vâng.” Thím Lý lui ra ngoài, trở lại phòng bệnh của Giang Vũ Phi.Giang Vũ Phi vẫn đang xem tivi, ở bệnh viện nhàm chán, cũng chỉ có thể xem tivi để giết thời gian. Thấy thím Lý trở lại, cô chỉ cười với bà một cái.Thím Lý ngồi bên cạnh cô, xem tivi cùng cô.Vừa lúc trên tivi đang phát một đoạn quảng cáo đá quý. Hiện trường là buổi vũ hội lộng lẫy, một nữ minh tinh xinh đẹp đeo nguyên bộ trang sức đá quý, ánh sáng lấp lánh, chậm rãi đi xuống từ cầu thang xoắn ốc.Cô ấy mặc trang phục lộng lẫy, tư thái sang trọng, phong hoa tuyệt đại, khuynh quốc khuynh thành.Trong vũ hội, tất cả nam nữ với quần áo thời thượng đều bị cô thu hút ánh mắt. Một diễn viên nam khác rất đẹp trai tiến lên hai bước, anh ta nắm lấy bàn tay đang duỗi ra của cô ấy, bờ môi mỏng áp xuống, hôn lên mu bàn tay cô ấy, sau đó giọng nói trầm thấp mở miệng: “Y Love, you perfect.”Xem đến đây, thím Lý cười nói: “Cô Giang, cô biết không? Đây là quảng cáo của một công ty đá quý do thiếu gia quản lý, tên công ty đá quý là Y Love.”Giang Vũ Phi hơi ngạc nhiên: “Thật sao?” “Đúng vậy, thiếu gia sở hữu rất nhiều sản nghiệp. Có bất động sản, khách sạn, vàng bạc đá quý, thiết bị điện gia dụng, chuỗi siêu thị, còn có công ty giải trí nữa.”Giang Vũ Phi nghe mà âm thầm tặc luỡi, như thế này thì thật là nhiều tiền.Thím Lý càng vui vẻ cười lớn, tiếp tục nói: “Cô Giang, cô biết không? Năm nay thiếu gia vẫn chưa đầy hai mươi tám tuổi, nhưng cậu ấy đã là chủ tịch tuổi trẻ tài cao nhất thành phố A. Tôi làm ở Nguyễn gia hai mươi năm, gần như là nhìn thiếu gia lớn lên. Năm mười sáu tuổi thiếu gia đã đến công ty rèn luyện, khi cậu ấy hai mươi hai tuổi đi du học trở về, lão thái gia đã giao công ty cho cậu ấy toàn quyền quản lý. Trong thời gian mấy năm này, Nguyễn thị phát triển không ngừng dưới sự quản lý của thiếu gia, ngay cả lão thái gia cũng nói năng lực của thiếu gia không kém ông.” “Thật là lợi hại.” Giang Vũ Phi nghe nhiều như vậy, chỉ có một câu cảm thán này.

Mất trí nhớ chọn lọc chính là lựa chọn quên đi những điều không tốt, những đau khổ, những chuyện không bao giờ muốn nhớ lại.

Cô lựa chọn quên anh, bởi vì anh chính là nguyên nhân khiến cô đau khổ.

Vậy mà cô lại đau khổ đến vậy, đến mức độ mất trí nhớ… 

Tâm trạng Nguyễn Thiên Lăng hụt hẫng, anh phất phất tay, bảo bác sĩ lui ra ngoài.

Anh vẫn cứ dựa vào đầu giường, cúi thấp đầu, tóc trên trán rủ xuống, che đi mắt anh, cùng với cảm xúc trong mắt anh.

Thím Lý đẩy cửa vào, chẳng hiểu sao cũng cảm nhận được sự bi thương của anh. 

“Thiếu gia, cậu tìm tôi có chuyện gì không?” Thím Lý đi đến bên giường, hết sức cẩn thận hỏi.

Nguyễn Thiên Lăng ngẩng đầu, ánh mắt bình thản, tựa như sự lạc lõng vừa rồi đều là ảo giác của người khác vậy.

“Giang Vũ Phi mất trí nhớ sao?” 

“Vâng, thiếu gia, cậu cũng biết?”

“Thím nói cho tôi biết một chút tình hình của cô ấy hai ngày này đi.”

“Được.” Thím Lý gật gật đầu, kể chuyện sau khi Giang Vũ Phi tỉnh lại cho anh nghe. 

Còn kể cả những chuyện trong quá khứ bà nói với Giang Vũ Phi.

“Thiếu gia, tôi không dám nói toàn bộ sự thật cho cho cô Giang biết, chỉ kể đại khái một vài chuyện.”

Nguyễn Thiên Lăng liếc mắt nhìn thím Lý, chỉ nói một câu: “Thím làm rất tốt.” 

Thím Lý lập tức lộ ra vẻ mặt tươi cười.

Bà chăm sóc Nguyễn Thiên Lăng đã hai mươi năm, từ mỗi cái liếc mắt, mỗi động tác, mỗi câu nói của anh là có thể nhìn ra suy nghĩ của anh.

Có câu nói này của anh, bà lại càng thêm yên tâm mạnh dạn. 

“Đi đi, chăm sóc cô ấy tử tế.” Nguyễn Thiên Lăng nhếch môi nói.

“Vâng.” Thím Lý lui ra ngoài, trở lại phòng bệnh của Giang Vũ Phi.

Giang Vũ Phi vẫn đang xem tivi, ở bệnh viện nhàm chán, cũng chỉ có thể xem tivi để giết thời gian. 

Thấy thím Lý trở lại, cô chỉ cười với bà một cái.

Thím Lý ngồi bên cạnh cô, xem tivi cùng cô.

Vừa lúc trên tivi đang phát một đoạn quảng cáo đá quý. 

Hiện trường là buổi vũ hội lộng lẫy, một nữ minh tinh xinh đẹp đeo nguyên bộ trang sức đá quý, ánh sáng lấp lánh, chậm rãi đi xuống từ cầu thang xoắn ốc.

Cô ấy mặc trang phục lộng lẫy, tư thái sang trọng, phong hoa tuyệt đại, khuynh quốc khuynh thành.

Trong vũ hội, tất cả nam nữ với quần áo thời thượng đều bị cô thu hút ánh mắt. 

Một diễn viên nam khác rất đẹp trai tiến lên hai bước, anh ta nắm lấy bàn tay đang duỗi ra của cô ấy, bờ môi mỏng áp xuống, hôn lên mu bàn tay cô ấy, sau đó giọng nói trầm thấp mở miệng: “Y Love, you perfect.”

Xem đến đây, thím Lý cười nói: “Cô Giang, cô biết không? Đây là quảng cáo của một công ty đá quý do thiếu gia quản lý, tên công ty đá quý là Y Love.”

Giang Vũ Phi hơi ngạc nhiên: “Thật sao?” 

“Đúng vậy, thiếu gia sở hữu rất nhiều sản nghiệp. Có bất động sản, khách sạn, vàng bạc đá quý, thiết bị điện gia dụng, chuỗi siêu thị, còn có công ty giải trí nữa.”

Giang Vũ Phi nghe mà âm thầm tặc luỡi, như thế này thì thật là nhiều tiền.

Thím Lý càng vui vẻ cười lớn, tiếp tục nói: “Cô Giang, cô biết không? Năm nay thiếu gia vẫn chưa đầy hai mươi tám tuổi, nhưng cậu ấy đã là chủ tịch tuổi trẻ tài cao nhất thành phố A. Tôi làm ở Nguyễn gia hai mươi năm, gần như là nhìn thiếu gia lớn lên. Năm mười sáu tuổi thiếu gia đã đến công ty rèn luyện, khi cậu ấy hai mươi hai tuổi đi du học trở về, lão thái gia đã giao công ty cho cậu ấy toàn quyền quản lý. Trong thời gian mấy năm này, Nguyễn thị phát triển không ngừng dưới sự quản lý của thiếu gia, ngay cả lão thái gia cũng nói năng lực của thiếu gia không kém ông.” 

“Thật là lợi hại.” Giang Vũ Phi nghe nhiều như vậy, chỉ có một câu cảm thán này.

Thề Không Vì Thê: Thiếu Phu Nhân Hào Cưới Toàn CầuTác giả: Phi Tử Nhất TiếuTruyện Ngôn TìnhTrời đêm mát như dòng nước. Một chiếc xe đua màu đỏ hào nhoáng được lái vào trong biệt thự làm thai phụ đang ngủ trên lầu thức giấc. Cửa phòng khách bị đẩy ra, một đôi nam nữ bước vào, loạng choạng ngã mình trên chiếc ghế sofa êm ái. Người đàn ông là chủ căn biệt thự này, nhưng người phụ nữ ấy lại không phải nữ chủ nhân. “Thiếu gia…” - Người giúp việc kêu lên kinh ngạc. “Cút!” - Người đàn ông tỏ vẻ không vui, giọng nói có sức nóng thiêu đốt. Sau đó, trong phòng khách chỉ còn lại hai người họ. ---- Gió thổi lay động rèm cửa sổ có những bông hoa li ti trắng. Từng cơn gió lạnh thổi vào cũng không làm tan đi sức nóng trong phòng khách. “Lăng, em yêu anh…” - Giọng người nữ hổn hển vang lên trong phòng khách rộng rãi. “Duyệt Duyệt, anh cũng yêu em…” - Người đàn ông đáp lại mơ hồ. Phòng khách được trang trí tinh tế, huyễn hoặc mê ly. ---- Cùng thời gian đó, phòng ngủ lầu trên cửa phòng bật mở. Giang Vũ Phi mắt vẫn còn ngái ngủ, tay ôm bụng bầu đã sáu tháng đi trên tấm thảm dày. Âm thanh kì… Mất trí nhớ chọn lọc chính là lựa chọn quên đi những điều không tốt, những đau khổ, những chuyện không bao giờ muốn nhớ lại.Cô lựa chọn quên anh, bởi vì anh chính là nguyên nhân khiến cô đau khổ.Vậy mà cô lại đau khổ đến vậy, đến mức độ mất trí nhớ… Tâm trạng Nguyễn Thiên Lăng hụt hẫng, anh phất phất tay, bảo bác sĩ lui ra ngoài.Anh vẫn cứ dựa vào đầu giường, cúi thấp đầu, tóc trên trán rủ xuống, che đi mắt anh, cùng với cảm xúc trong mắt anh.Thím Lý đẩy cửa vào, chẳng hiểu sao cũng cảm nhận được sự bi thương của anh. “Thiếu gia, cậu tìm tôi có chuyện gì không?” Thím Lý đi đến bên giường, hết sức cẩn thận hỏi.Nguyễn Thiên Lăng ngẩng đầu, ánh mắt bình thản, tựa như sự lạc lõng vừa rồi đều là ảo giác của người khác vậy.“Giang Vũ Phi mất trí nhớ sao?” “Vâng, thiếu gia, cậu cũng biết?”“Thím nói cho tôi biết một chút tình hình của cô ấy hai ngày này đi.”“Được.” Thím Lý gật gật đầu, kể chuyện sau khi Giang Vũ Phi tỉnh lại cho anh nghe. Còn kể cả những chuyện trong quá khứ bà nói với Giang Vũ Phi.“Thiếu gia, tôi không dám nói toàn bộ sự thật cho cho cô Giang biết, chỉ kể đại khái một vài chuyện.”Nguyễn Thiên Lăng liếc mắt nhìn thím Lý, chỉ nói một câu: “Thím làm rất tốt.” Thím Lý lập tức lộ ra vẻ mặt tươi cười.Bà chăm sóc Nguyễn Thiên Lăng đã hai mươi năm, từ mỗi cái liếc mắt, mỗi động tác, mỗi câu nói của anh là có thể nhìn ra suy nghĩ của anh.Có câu nói này của anh, bà lại càng thêm yên tâm mạnh dạn. “Đi đi, chăm sóc cô ấy tử tế.” Nguyễn Thiên Lăng nhếch môi nói.“Vâng.” Thím Lý lui ra ngoài, trở lại phòng bệnh của Giang Vũ Phi.Giang Vũ Phi vẫn đang xem tivi, ở bệnh viện nhàm chán, cũng chỉ có thể xem tivi để giết thời gian. Thấy thím Lý trở lại, cô chỉ cười với bà một cái.Thím Lý ngồi bên cạnh cô, xem tivi cùng cô.Vừa lúc trên tivi đang phát một đoạn quảng cáo đá quý. Hiện trường là buổi vũ hội lộng lẫy, một nữ minh tinh xinh đẹp đeo nguyên bộ trang sức đá quý, ánh sáng lấp lánh, chậm rãi đi xuống từ cầu thang xoắn ốc.Cô ấy mặc trang phục lộng lẫy, tư thái sang trọng, phong hoa tuyệt đại, khuynh quốc khuynh thành.Trong vũ hội, tất cả nam nữ với quần áo thời thượng đều bị cô thu hút ánh mắt. Một diễn viên nam khác rất đẹp trai tiến lên hai bước, anh ta nắm lấy bàn tay đang duỗi ra của cô ấy, bờ môi mỏng áp xuống, hôn lên mu bàn tay cô ấy, sau đó giọng nói trầm thấp mở miệng: “Y Love, you perfect.”Xem đến đây, thím Lý cười nói: “Cô Giang, cô biết không? Đây là quảng cáo của một công ty đá quý do thiếu gia quản lý, tên công ty đá quý là Y Love.”Giang Vũ Phi hơi ngạc nhiên: “Thật sao?” “Đúng vậy, thiếu gia sở hữu rất nhiều sản nghiệp. Có bất động sản, khách sạn, vàng bạc đá quý, thiết bị điện gia dụng, chuỗi siêu thị, còn có công ty giải trí nữa.”Giang Vũ Phi nghe mà âm thầm tặc luỡi, như thế này thì thật là nhiều tiền.Thím Lý càng vui vẻ cười lớn, tiếp tục nói: “Cô Giang, cô biết không? Năm nay thiếu gia vẫn chưa đầy hai mươi tám tuổi, nhưng cậu ấy đã là chủ tịch tuổi trẻ tài cao nhất thành phố A. Tôi làm ở Nguyễn gia hai mươi năm, gần như là nhìn thiếu gia lớn lên. Năm mười sáu tuổi thiếu gia đã đến công ty rèn luyện, khi cậu ấy hai mươi hai tuổi đi du học trở về, lão thái gia đã giao công ty cho cậu ấy toàn quyền quản lý. Trong thời gian mấy năm này, Nguyễn thị phát triển không ngừng dưới sự quản lý của thiếu gia, ngay cả lão thái gia cũng nói năng lực của thiếu gia không kém ông.” “Thật là lợi hại.” Giang Vũ Phi nghe nhiều như vậy, chỉ có một câu cảm thán này.

Chương 600: Thiếu gia sở hữu rất nhiều sản nghiệp