Trời đêm mát như dòng nước. Một chiếc xe đua màu đỏ hào nhoáng được lái vào trong biệt thự làm thai phụ đang ngủ trên lầu thức giấc. Cửa phòng khách bị đẩy ra, một đôi nam nữ bước vào, loạng choạng ngã mình trên chiếc ghế sofa êm ái. Người đàn ông là chủ căn biệt thự này, nhưng người phụ nữ ấy lại không phải nữ chủ nhân. “Thiếu gia…” - Người giúp việc kêu lên kinh ngạc. “Cút!” - Người đàn ông tỏ vẻ không vui, giọng nói có sức nóng thiêu đốt. Sau đó, trong phòng khách chỉ còn lại hai người họ. ---- Gió thổi lay động rèm cửa sổ có những bông hoa li ti trắng. Từng cơn gió lạnh thổi vào cũng không làm tan đi sức nóng trong phòng khách. “Lăng, em yêu anh…” - Giọng người nữ hổn hển vang lên trong phòng khách rộng rãi. “Duyệt Duyệt, anh cũng yêu em…” - Người đàn ông đáp lại mơ hồ. Phòng khách được trang trí tinh tế, huyễn hoặc mê ly. ---- Cùng thời gian đó, phòng ngủ lầu trên cửa phòng bật mở. Giang Vũ Phi mắt vẫn còn ngái ngủ, tay ôm bụng bầu đã sáu tháng đi trên tấm thảm dày. Âm thanh kì…
Chương 681: Anh sợ anh lại đánh mất em
Thề Không Vì Thê: Thiếu Phu Nhân Hào Cưới Toàn CầuTác giả: Phi Tử Nhất TiếuTruyện Ngôn TìnhTrời đêm mát như dòng nước. Một chiếc xe đua màu đỏ hào nhoáng được lái vào trong biệt thự làm thai phụ đang ngủ trên lầu thức giấc. Cửa phòng khách bị đẩy ra, một đôi nam nữ bước vào, loạng choạng ngã mình trên chiếc ghế sofa êm ái. Người đàn ông là chủ căn biệt thự này, nhưng người phụ nữ ấy lại không phải nữ chủ nhân. “Thiếu gia…” - Người giúp việc kêu lên kinh ngạc. “Cút!” - Người đàn ông tỏ vẻ không vui, giọng nói có sức nóng thiêu đốt. Sau đó, trong phòng khách chỉ còn lại hai người họ. ---- Gió thổi lay động rèm cửa sổ có những bông hoa li ti trắng. Từng cơn gió lạnh thổi vào cũng không làm tan đi sức nóng trong phòng khách. “Lăng, em yêu anh…” - Giọng người nữ hổn hển vang lên trong phòng khách rộng rãi. “Duyệt Duyệt, anh cũng yêu em…” - Người đàn ông đáp lại mơ hồ. Phòng khách được trang trí tinh tế, huyễn hoặc mê ly. ---- Cùng thời gian đó, phòng ngủ lầu trên cửa phòng bật mở. Giang Vũ Phi mắt vẫn còn ngái ngủ, tay ôm bụng bầu đã sáu tháng đi trên tấm thảm dày. Âm thanh kì… “Chúng tôi chỉ đi ngang qua, thuận tiện đến xem hôn lễ của họ thôi.”Tiêu Lang tiến lên, đứng bên cạnh Giang Vũ Phi, nhếch môi cười thản nhiên nói.Thân hình anh cao lớn, mặc bộ âu phục sang trọng chỉnh tề, không cần nói gì, làm gì, cũng có thể tản ra khí chất quý tộc vô cùng tinh tế. So ra, anh hoàn toàn thích hợp đứng bên cạnh cô gái xinh đẹp này hơn.Trong lòng chàng trai kia xuất hiện cảm giác tự ti phức tạp, anh ta xấu hổ cười nói: “Thật sự xin lỗi, đã làm phiền rồi.”Nói xong anh ta biết điều quay người rời đi. Giang Vũ Phi nghiêng đầu mỉm cười với Tiêu Lang, lại tiếp tục đi.Tiêu Lang không nhanh không chậm đi sau lưng cô, bọn họ đi đến bên cạnh xe của anh, cô cho là anh sẽ lên xe, nhưng mà anh lại không lên.Anh vẫn tiếp tục đi theo sau cô như vậy... Mà xe của anh, cứ chậm rãi đi theo sau anh.Rốt cuộc Giang Vũ Phi cũng không nhịn được, quay người lại nghi hoặc hỏi anh: “Anh đi theo tôi làm gì?”Tiêu Lang cười nói: “Anh sợ anh lại đánh mất em.” Giang Vũ Phi hơi giật mình, áy náy nói: “Nhưng mà tôi đã quên anh, anh có thể đừng đi theo tôi được không?”“Chính là em quên anh, nên anh mới không để mất em lần nữa. Nếu không, em sẽ không bao giờ nhớ ra anh nữa.” Tiêu Lang vẫn mang dáng vẻ mỉm cười ôn hòa.Giang Vũ Phi nghe được trong lời nói của anh ta như có chút buồn bã. Chẳng lẽ anh ta có tình cảm đối với cô?“Tiêu tiên sinh...”“Anh là Tiêu Lang.” “Tôi biết, Tiêu tiên sinh...”“Gọi anh là Tiêu Lang.”“... Tiêu Lang, tôi thực sự đã quên anh, bây giờ anh cứ đi theo tôi, làm cho tôi có cảm giác rất không thoải mái. Dù sao thì trong mắt tôi, anh là một người xa lạ. Anh có thể đừng đi theo tôi không?” Giang Vũ Phi cố gắng nói nhỏ nhẹ. Tiêu Lang ngưng cười, bước hai bước về phía cô.“Đưa điện thoại của em cho anh.” Anh duỗi bàn tay thon dài sạch sẽ ra trước mặt cô.“Làm gì?” “Để anh lưu số điện thoại cho em.”Giang Vũ Phi cho rằng cho anh số điện thoại thì anh sẽ rời đi, cũng không chần chừ, liền lấy điện thoại di động đưa cho anh.Tiêu Lang nhập số điện thoại của anh vào máy cô, sau đó dùng điện thoại đi động của cô gọi sang điện thoại của anh. Anh lấy điện thoại di động của mình ra, vẻ mặt vừa ý chăm chú nhìn vào dãy số, nhếch môi cười nói: “Hóa ra em vẫn dùng số này.”Anh đưa di động cho cô, Giang Vũ Phi nhận lấy cười nói: “Vậy tạm biệt, tôi đi trước đây, có cơ hội thì lần sau gặp.”Nói xong, cô quay người tiếp tục đi. Tiêu Lang cũng đi theo cô...Giang Vũ Phi nghi hoặc nhíu mày, sao anh ta vẫn còn đi theo cô?Cô có hơi tức giận quay đầu lại: "Tiêu tiên sinh, sao anh vẫn còn đi theo tôi?" Tiêu Lang cười nho nhã nói: "Anh chưa từng nói không đi theo em nữa. Còn nữa, xin em gọi tên của anh."“...” Giang Vũ Phi không muốn để ý đến anh nữa.Thôi, anh ta muốn đi theo thì đi, dù sao thì con đường này cũng không phải là của một mình cô. ---Giang Vũ Phi chậm rãi đi dưới cây ngô đồng Pháp, hạt của cây ngô đồng từ từ rơi xuống, liên tục rơi xuống.Cô quên đi sự tồn tại của Tiêu Lang, nghĩ đến Nguyễn Thiên Lăng. Hôm nay xem như bọn họ chia tay, mối tình này đối với cô mà nói, còn chưa được một tháng đã chấm dứt.Trong trí nhớ của cô, đây là mối tình đầu của cô, mối tình đầu khắc cốt ghi tâm.Trải qua hơn mười ngày yêu nhau, mỗi một ngày đều cho cô một cảm giác rung động lòng người. Nguyễn Thiên Lăng chỉ tốn một chút thời gian như vậy đã thành công chinh phục trái tim cô.Bây giờ bọn họ chia tay chóng vánh như vậy, muốn cô chữa trị vết thương thất tình này như thế nào đây?
“Chúng tôi chỉ đi ngang qua, thuận tiện đến xem hôn lễ của họ thôi.”
Tiêu Lang tiến lên, đứng bên cạnh Giang Vũ Phi, nhếch môi cười thản nhiên nói.
Thân hình anh cao lớn, mặc bộ âu phục sang trọng chỉnh tề, không cần nói gì, làm gì, cũng có thể tản ra khí chất quý tộc vô cùng tinh tế.
So ra, anh hoàn toàn thích hợp đứng bên cạnh cô gái xinh đẹp này hơn.
Trong lòng chàng trai kia xuất hiện cảm giác tự ti phức tạp, anh ta xấu hổ cười nói: “Thật sự xin lỗi, đã làm phiền rồi.”
Nói xong anh ta biết điều quay người rời đi.
Giang Vũ Phi nghiêng đầu mỉm cười với Tiêu Lang, lại tiếp tục đi.
Tiêu Lang không nhanh không chậm đi sau lưng cô, bọn họ đi đến bên cạnh xe của anh, cô cho là anh sẽ lên xe, nhưng mà anh lại không lên.
Anh vẫn tiếp tục đi theo sau cô như vậy...
Mà xe của anh, cứ chậm rãi đi theo sau anh.
Rốt cuộc Giang Vũ Phi cũng không nhịn được, quay người lại nghi hoặc hỏi anh: “Anh đi theo tôi làm gì?”
Tiêu Lang cười nói: “Anh sợ anh lại đánh mất em.”
Giang Vũ Phi hơi giật mình, áy náy nói: “Nhưng mà tôi đã quên anh, anh có thể đừng đi theo tôi được không?”
“Chính là em quên anh, nên anh mới không để mất em lần nữa. Nếu không, em sẽ không bao giờ nhớ ra anh nữa.” Tiêu Lang vẫn mang dáng vẻ mỉm cười ôn hòa.
Giang Vũ Phi nghe được trong lời nói của anh ta như có chút buồn bã.
Chẳng lẽ anh ta có tình cảm đối với cô?
“Tiêu tiên sinh...”
“Anh là Tiêu Lang.”
“Tôi biết, Tiêu tiên sinh...”
“Gọi anh là Tiêu Lang.”
“... Tiêu Lang, tôi thực sự đã quên anh, bây giờ anh cứ đi theo tôi, làm cho tôi có cảm giác rất không thoải mái. Dù sao thì trong mắt tôi, anh là một người xa lạ. Anh có thể đừng đi theo tôi không?” Giang Vũ Phi cố gắng nói nhỏ nhẹ.
Tiêu Lang ngưng cười, bước hai bước về phía cô.
“Đưa điện thoại của em cho anh.” Anh duỗi bàn tay thon dài sạch sẽ ra trước mặt cô.
“Làm gì?”
“Để anh lưu số điện thoại cho em.”
Giang Vũ Phi cho rằng cho anh số điện thoại thì anh sẽ rời đi, cũng không chần chừ, liền lấy điện thoại di động đưa cho anh.
Tiêu Lang nhập số điện thoại của anh vào máy cô, sau đó dùng điện thoại đi động của cô gọi sang điện thoại của anh.
Anh lấy điện thoại di động của mình ra, vẻ mặt vừa ý chăm chú nhìn vào dãy số, nhếch môi cười nói: “Hóa ra em vẫn dùng số này.”
Anh đưa di động cho cô, Giang Vũ Phi nhận lấy cười nói: “Vậy tạm biệt, tôi đi trước đây, có cơ hội thì lần sau gặp.”
Nói xong, cô quay người tiếp tục đi.
Tiêu Lang cũng đi theo cô...
Giang Vũ Phi nghi hoặc nhíu mày, sao anh ta vẫn còn đi theo cô?
Cô có hơi tức giận quay đầu lại: "Tiêu tiên sinh, sao anh vẫn còn đi theo tôi?"
Tiêu Lang cười nho nhã nói: "Anh chưa từng nói không đi theo em nữa. Còn nữa, xin em gọi tên của anh."
“...” Giang Vũ Phi không muốn để ý đến anh nữa.
Thôi, anh ta muốn đi theo thì đi, dù sao thì con đường này cũng không phải là của một mình cô.
---
Giang Vũ Phi chậm rãi đi dưới cây ngô đồng Pháp, hạt của cây ngô đồng từ từ rơi xuống, liên tục rơi xuống.
Cô quên đi sự tồn tại của Tiêu Lang, nghĩ đến Nguyễn Thiên Lăng.
Hôm nay xem như bọn họ chia tay, mối tình này đối với cô mà nói, còn chưa được một tháng đã chấm dứt.
Trong trí nhớ của cô, đây là mối tình đầu của cô, mối tình đầu khắc cốt ghi tâm.
Trải qua hơn mười ngày yêu nhau, mỗi một ngày đều cho cô một cảm giác rung động lòng người.
Nguyễn Thiên Lăng chỉ tốn một chút thời gian như vậy đã thành công chinh phục trái tim cô.
Bây giờ bọn họ chia tay chóng vánh như vậy, muốn cô chữa trị vết thương thất tình này như thế nào đây?
Thề Không Vì Thê: Thiếu Phu Nhân Hào Cưới Toàn CầuTác giả: Phi Tử Nhất TiếuTruyện Ngôn TìnhTrời đêm mát như dòng nước. Một chiếc xe đua màu đỏ hào nhoáng được lái vào trong biệt thự làm thai phụ đang ngủ trên lầu thức giấc. Cửa phòng khách bị đẩy ra, một đôi nam nữ bước vào, loạng choạng ngã mình trên chiếc ghế sofa êm ái. Người đàn ông là chủ căn biệt thự này, nhưng người phụ nữ ấy lại không phải nữ chủ nhân. “Thiếu gia…” - Người giúp việc kêu lên kinh ngạc. “Cút!” - Người đàn ông tỏ vẻ không vui, giọng nói có sức nóng thiêu đốt. Sau đó, trong phòng khách chỉ còn lại hai người họ. ---- Gió thổi lay động rèm cửa sổ có những bông hoa li ti trắng. Từng cơn gió lạnh thổi vào cũng không làm tan đi sức nóng trong phòng khách. “Lăng, em yêu anh…” - Giọng người nữ hổn hển vang lên trong phòng khách rộng rãi. “Duyệt Duyệt, anh cũng yêu em…” - Người đàn ông đáp lại mơ hồ. Phòng khách được trang trí tinh tế, huyễn hoặc mê ly. ---- Cùng thời gian đó, phòng ngủ lầu trên cửa phòng bật mở. Giang Vũ Phi mắt vẫn còn ngái ngủ, tay ôm bụng bầu đã sáu tháng đi trên tấm thảm dày. Âm thanh kì… “Chúng tôi chỉ đi ngang qua, thuận tiện đến xem hôn lễ của họ thôi.”Tiêu Lang tiến lên, đứng bên cạnh Giang Vũ Phi, nhếch môi cười thản nhiên nói.Thân hình anh cao lớn, mặc bộ âu phục sang trọng chỉnh tề, không cần nói gì, làm gì, cũng có thể tản ra khí chất quý tộc vô cùng tinh tế. So ra, anh hoàn toàn thích hợp đứng bên cạnh cô gái xinh đẹp này hơn.Trong lòng chàng trai kia xuất hiện cảm giác tự ti phức tạp, anh ta xấu hổ cười nói: “Thật sự xin lỗi, đã làm phiền rồi.”Nói xong anh ta biết điều quay người rời đi. Giang Vũ Phi nghiêng đầu mỉm cười với Tiêu Lang, lại tiếp tục đi.Tiêu Lang không nhanh không chậm đi sau lưng cô, bọn họ đi đến bên cạnh xe của anh, cô cho là anh sẽ lên xe, nhưng mà anh lại không lên.Anh vẫn tiếp tục đi theo sau cô như vậy... Mà xe của anh, cứ chậm rãi đi theo sau anh.Rốt cuộc Giang Vũ Phi cũng không nhịn được, quay người lại nghi hoặc hỏi anh: “Anh đi theo tôi làm gì?”Tiêu Lang cười nói: “Anh sợ anh lại đánh mất em.” Giang Vũ Phi hơi giật mình, áy náy nói: “Nhưng mà tôi đã quên anh, anh có thể đừng đi theo tôi được không?”“Chính là em quên anh, nên anh mới không để mất em lần nữa. Nếu không, em sẽ không bao giờ nhớ ra anh nữa.” Tiêu Lang vẫn mang dáng vẻ mỉm cười ôn hòa.Giang Vũ Phi nghe được trong lời nói của anh ta như có chút buồn bã. Chẳng lẽ anh ta có tình cảm đối với cô?“Tiêu tiên sinh...”“Anh là Tiêu Lang.” “Tôi biết, Tiêu tiên sinh...”“Gọi anh là Tiêu Lang.”“... Tiêu Lang, tôi thực sự đã quên anh, bây giờ anh cứ đi theo tôi, làm cho tôi có cảm giác rất không thoải mái. Dù sao thì trong mắt tôi, anh là một người xa lạ. Anh có thể đừng đi theo tôi không?” Giang Vũ Phi cố gắng nói nhỏ nhẹ. Tiêu Lang ngưng cười, bước hai bước về phía cô.“Đưa điện thoại của em cho anh.” Anh duỗi bàn tay thon dài sạch sẽ ra trước mặt cô.“Làm gì?” “Để anh lưu số điện thoại cho em.”Giang Vũ Phi cho rằng cho anh số điện thoại thì anh sẽ rời đi, cũng không chần chừ, liền lấy điện thoại di động đưa cho anh.Tiêu Lang nhập số điện thoại của anh vào máy cô, sau đó dùng điện thoại đi động của cô gọi sang điện thoại của anh. Anh lấy điện thoại di động của mình ra, vẻ mặt vừa ý chăm chú nhìn vào dãy số, nhếch môi cười nói: “Hóa ra em vẫn dùng số này.”Anh đưa di động cho cô, Giang Vũ Phi nhận lấy cười nói: “Vậy tạm biệt, tôi đi trước đây, có cơ hội thì lần sau gặp.”Nói xong, cô quay người tiếp tục đi. Tiêu Lang cũng đi theo cô...Giang Vũ Phi nghi hoặc nhíu mày, sao anh ta vẫn còn đi theo cô?Cô có hơi tức giận quay đầu lại: "Tiêu tiên sinh, sao anh vẫn còn đi theo tôi?" Tiêu Lang cười nho nhã nói: "Anh chưa từng nói không đi theo em nữa. Còn nữa, xin em gọi tên của anh."“...” Giang Vũ Phi không muốn để ý đến anh nữa.Thôi, anh ta muốn đi theo thì đi, dù sao thì con đường này cũng không phải là của một mình cô. ---Giang Vũ Phi chậm rãi đi dưới cây ngô đồng Pháp, hạt của cây ngô đồng từ từ rơi xuống, liên tục rơi xuống.Cô quên đi sự tồn tại của Tiêu Lang, nghĩ đến Nguyễn Thiên Lăng. Hôm nay xem như bọn họ chia tay, mối tình này đối với cô mà nói, còn chưa được một tháng đã chấm dứt.Trong trí nhớ của cô, đây là mối tình đầu của cô, mối tình đầu khắc cốt ghi tâm.Trải qua hơn mười ngày yêu nhau, mỗi một ngày đều cho cô một cảm giác rung động lòng người. Nguyễn Thiên Lăng chỉ tốn một chút thời gian như vậy đã thành công chinh phục trái tim cô.Bây giờ bọn họ chia tay chóng vánh như vậy, muốn cô chữa trị vết thương thất tình này như thế nào đây?