Trời đêm mát như dòng nước. Một chiếc xe đua màu đỏ hào nhoáng được lái vào trong biệt thự làm thai phụ đang ngủ trên lầu thức giấc. Cửa phòng khách bị đẩy ra, một đôi nam nữ bước vào, loạng choạng ngã mình trên chiếc ghế sofa êm ái. Người đàn ông là chủ căn biệt thự này, nhưng người phụ nữ ấy lại không phải nữ chủ nhân. “Thiếu gia…” - Người giúp việc kêu lên kinh ngạc. “Cút!” - Người đàn ông tỏ vẻ không vui, giọng nói có sức nóng thiêu đốt. Sau đó, trong phòng khách chỉ còn lại hai người họ. ---- Gió thổi lay động rèm cửa sổ có những bông hoa li ti trắng. Từng cơn gió lạnh thổi vào cũng không làm tan đi sức nóng trong phòng khách. “Lăng, em yêu anh…” - Giọng người nữ hổn hển vang lên trong phòng khách rộng rãi. “Duyệt Duyệt, anh cũng yêu em…” - Người đàn ông đáp lại mơ hồ. Phòng khách được trang trí tinh tế, huyễn hoặc mê ly. ---- Cùng thời gian đó, phòng ngủ lầu trên cửa phòng bật mở. Giang Vũ Phi mắt vẫn còn ngái ngủ, tay ôm bụng bầu đã sáu tháng đi trên tấm thảm dày. Âm thanh kì…

Chương 738: Thứ cô uống là vitamin

Thề Không Vì Thê: Thiếu Phu Nhân Hào Cưới Toàn CầuTác giả: Phi Tử Nhất TiếuTruyện Ngôn TìnhTrời đêm mát như dòng nước. Một chiếc xe đua màu đỏ hào nhoáng được lái vào trong biệt thự làm thai phụ đang ngủ trên lầu thức giấc. Cửa phòng khách bị đẩy ra, một đôi nam nữ bước vào, loạng choạng ngã mình trên chiếc ghế sofa êm ái. Người đàn ông là chủ căn biệt thự này, nhưng người phụ nữ ấy lại không phải nữ chủ nhân. “Thiếu gia…” - Người giúp việc kêu lên kinh ngạc. “Cút!” - Người đàn ông tỏ vẻ không vui, giọng nói có sức nóng thiêu đốt. Sau đó, trong phòng khách chỉ còn lại hai người họ. ---- Gió thổi lay động rèm cửa sổ có những bông hoa li ti trắng. Từng cơn gió lạnh thổi vào cũng không làm tan đi sức nóng trong phòng khách. “Lăng, em yêu anh…” - Giọng người nữ hổn hển vang lên trong phòng khách rộng rãi. “Duyệt Duyệt, anh cũng yêu em…” - Người đàn ông đáp lại mơ hồ. Phòng khách được trang trí tinh tế, huyễn hoặc mê ly. ---- Cùng thời gian đó, phòng ngủ lầu trên cửa phòng bật mở. Giang Vũ Phi mắt vẫn còn ngái ngủ, tay ôm bụng bầu đã sáu tháng đi trên tấm thảm dày. Âm thanh kì… Trong xe cứu thương, Nhan Duyệt không ngừng kêu la đau đớn. Bà Nguyễn ngồi bên cạnh cũng bị cô ta làm cho đau đầu. Nhưng mà cô ta đã uống thuốc phá thai, đau bụng như vậy cũng đúng.Chuông điện thoại vang lên, bà lại đau đầu, đây là lúc nào mà lại còn có người gọi điện cho bà chứ.Thấy Nguyễn Thiên Lăng gọi đến, bà tức giận nghe máy: “Bây giờ con gọi điện đến làm gì? Con xem con đã làm ra những chuyện tốt gì đây!” “Mẹ, con đã làm gì?”“Con còn nói!” Đương nhiên bà Nguyễn không dám nói ra chuyện anh ép Nhan Duyệt uống thuốc phá thai trước mặt mọi người: “Không có việc gì thì mẹ cúp máy đây.”“Mẹ, con muốn nói với mẹ, thứ Nhan Duyệt uống không phải là thuốc phá thai mà là vitamin, chỉ có lợi cho sức khỏe chứ không hề có hại.” Nguyễn Thiên Lăng nhếch môi cười nhạt nói. Bà Nguyễn ngẩn người, bà còn muốn hỏi cho rõ ràng nhưng Nguyễn Thiên Lăng đã cúp máy.“Mẹ, con đau bụng quá, đau quá… Làm sao đây, đứa trẻ không giữ được… Mẹ, hu hu…” Nhan Duyệt đưa tay túm lấy cánh tay bà Nguyễn, tỏ vẻ khóc lóc đáng thương.Bà Nguyễn nghiêng đầu hỏi cô ta: “Thật sự đau lắm sao?” “Dạ, rất đau…” Trên mặt Nhan Duyệt toàn là nước mắt. Nếu như không giữ được đứa bé, cô ta cũng phải giữ địa vị cho mình. Cô ta càng giả vờ đáng thương, người khác càng đứng bên cạnh cô ta. Cho dù không có con, cô ta vẫn phải được gả vào Nguyễn gia.Bà Nguyễn lạnh nhạt nhìn cô ta, có đau như vậy không? Rõ ràng là uống vitamin, sao có thể đau đến như vậy được chứ.Bà Nguyễn nhìn xuống phía bên dưới của cô ta, một giọt máu cũng không có. Uống thuốc phá thai, còn đau đến mức này, bên dưới không thể không có chút máu nào. Cho nên thứ cô ta uống là vitamin, không phải thuốc phá thai.“Chịu khó chút đi, sắp đến bệnh viện rồi, để bác sĩ kiểm tra một chút. Con yên tâm, không có chuyện gì đâu.” Bà Nguyễn vỗ vỗ bàn tay cô ta, thở dài an ủi cô ta.Nhan Duyệt vẫn kêu lên đau đớn, cứ như vậy trên suốt con đường đến bệnh viện, cuối cùng không còn sức lực, chỉ có thể yếu ớt r*n r*. Bác sĩ kiểm tra cho cô ta, kết quả là sức khỏe cô không có vấn đề gì cả. Về việc uống thuốc phá thai, càng là lời nói vô căn cứ.Nhan Duyệt nằm trên giường bệnh, nghe lời bác sĩ nói, liền mở to mắt: “Không thể nào, rõ ràng là tôi đã uống thuốc phá thai.”Cô ta nói đến giữa chừng thì không nói nữa, lẽ nào Nguyễn Thiên Lăng lừa gạt cô ta? “Thứ cô uống là vitamin, không phải thuốc phá thai. Nhan tiểu thư, cô nghỉ ngơi cho tốt đi, một lát là có thể xuất viện.” Bác sĩ mỉm cười nói.Nếu không phải thấy cô ta là thiên kim nhà phó thị trưởng, bọn họ sớm đã chửi cô ta một trận rồi.Uống vitamin mà vẫn kiên quyết nói mình uống thuốc phá thai. Cứ cho là cô không biết đó là vitamin, nhưng cô la hét như vậy để làm gì, rõ ràng không hề đau bụng, lại kêu la như vậy, thật là giỏi đóng kịch. Bác sĩ nói xong liền rời khỏi phòng bệnh, Nhan Duyệt lập tức từ trong ngu ngơ lấy lại tinh thần.“Mẹ, con suýt chút nữa thì tưởng rằng không giữ được đứa bé.” Cô ta nhìn bà Nguyễn, trong mắt chảy ra giọt nước mắt đau lòng.“Lúc ấy Lăng anh ấy định b*p ch*t con, nói con phá hoại tình cảm của anh ấy và Giang Vũ Phi. Con nói không có, anh ấy không tin, liền ép con uống thuốc phá thai, nói đứa bé không còn nữa con sẽ không thể bám lấy anh ấy nữa. Mẹ, mẹ phải làm chủ cho con, hôm nay thật sự đã dọa chết con rồi.” Bà Nguyễn vốn không thích việc cô ta giả vờ trước đó, bây giờ nghe cô ta nói như vậy, sự chú ý lập tức bị chuyển dời.

Trong xe cứu thương, Nhan Duyệt không ngừng kêu la đau đớn. Bà Nguyễn ngồi bên cạnh cũng bị cô ta làm cho đau đầu. Nhưng mà cô ta đã uống thuốc phá thai, đau bụng như vậy cũng đúng.

Chuông điện thoại vang lên, bà lại đau đầu, đây là lúc nào mà lại còn có người gọi điện cho bà chứ.

Thấy Nguyễn Thiên Lăng gọi đến, bà tức giận nghe máy: “Bây giờ con gọi điện đến làm gì? Con xem con đã làm ra những chuyện tốt gì đây!” 

“Mẹ, con đã làm gì?”

“Con còn nói!” Đương nhiên bà Nguyễn không dám nói ra chuyện anh ép Nhan Duyệt uống thuốc phá thai trước mặt mọi người: “Không có việc gì thì mẹ cúp máy đây.”

“Mẹ, con muốn nói với mẹ, thứ Nhan Duyệt uống không phải là thuốc phá thai mà là vitamin, chỉ có lợi cho sức khỏe chứ không hề có hại.” Nguyễn Thiên Lăng nhếch môi cười nhạt nói. 

Bà Nguyễn ngẩn người, bà còn muốn hỏi cho rõ ràng nhưng Nguyễn Thiên Lăng đã cúp máy.

“Mẹ, con đau bụng quá, đau quá… Làm sao đây, đứa trẻ không giữ được… Mẹ, hu hu…” Nhan Duyệt đưa tay túm lấy cánh tay bà Nguyễn, tỏ vẻ khóc lóc đáng thương.

Bà Nguyễn nghiêng đầu hỏi cô ta: “Thật sự đau lắm sao?” 

“Dạ, rất đau…” Trên mặt Nhan Duyệt toàn là nước mắt. Nếu như không giữ được đứa bé, cô ta cũng phải giữ địa vị cho mình. Cô ta càng giả vờ đáng thương, người khác càng đứng bên cạnh cô ta. Cho dù không có con, cô ta vẫn phải được gả vào Nguyễn gia.

Bà Nguyễn lạnh nhạt nhìn cô ta, có đau như vậy không? Rõ ràng là uống vitamin, sao có thể đau đến như vậy được chứ.

Bà Nguyễn nhìn xuống phía bên dưới của cô ta, một giọt máu cũng không có. 

Uống thuốc phá thai, còn đau đến mức này, bên dưới không thể không có chút máu nào. Cho nên thứ cô ta uống là vitamin, không phải thuốc phá thai.

“Chịu khó chút đi, sắp đến bệnh viện rồi, để bác sĩ kiểm tra một chút. Con yên tâm, không có chuyện gì đâu.” Bà Nguyễn vỗ vỗ bàn tay cô ta, thở dài an ủi cô ta.

Nhan Duyệt vẫn kêu lên đau đớn, cứ như vậy trên suốt con đường đến bệnh viện, cuối cùng không còn sức lực, chỉ có thể yếu ớt r*n r*. 

Bác sĩ kiểm tra cho cô ta, kết quả là sức khỏe cô không có vấn đề gì cả. Về việc uống thuốc phá thai, càng là lời nói vô căn cứ.

Nhan Duyệt nằm trên giường bệnh, nghe lời bác sĩ nói, liền mở to mắt: “Không thể nào, rõ ràng là tôi đã uống thuốc phá thai.”

Cô ta nói đến giữa chừng thì không nói nữa, lẽ nào Nguyễn Thiên Lăng lừa gạt cô ta? 

“Thứ cô uống là vitamin, không phải thuốc phá thai. Nhan tiểu thư, cô nghỉ ngơi cho tốt đi, một lát là có thể xuất viện.” Bác sĩ mỉm cười nói.

Nếu không phải thấy cô ta là thiên kim nhà phó thị trưởng, bọn họ sớm đã chửi cô ta một trận rồi.

Uống vitamin mà vẫn kiên quyết nói mình uống thuốc phá thai. Cứ cho là cô không biết đó là vitamin, nhưng cô la hét như vậy để làm gì, rõ ràng không hề đau bụng, lại kêu la như vậy, thật là giỏi đóng kịch. 

Bác sĩ nói xong liền rời khỏi phòng bệnh, Nhan Duyệt lập tức từ trong ngu ngơ lấy lại tinh thần.

“Mẹ, con suýt chút nữa thì tưởng rằng không giữ được đứa bé.” Cô ta nhìn bà Nguyễn, trong mắt chảy ra giọt nước mắt đau lòng.

“Lúc ấy Lăng anh ấy định b*p ch*t con, nói con phá hoại tình cảm của anh ấy và Giang Vũ Phi. Con nói không có, anh ấy không tin, liền ép con uống thuốc phá thai, nói đứa bé không còn nữa con sẽ không thể bám lấy anh ấy nữa. Mẹ, mẹ phải làm chủ cho con, hôm nay thật sự đã dọa chết con rồi.” 

Bà Nguyễn vốn không thích việc cô ta giả vờ trước đó, bây giờ nghe cô ta nói như vậy, sự chú ý lập tức bị chuyển dời.

Thề Không Vì Thê: Thiếu Phu Nhân Hào Cưới Toàn CầuTác giả: Phi Tử Nhất TiếuTruyện Ngôn TìnhTrời đêm mát như dòng nước. Một chiếc xe đua màu đỏ hào nhoáng được lái vào trong biệt thự làm thai phụ đang ngủ trên lầu thức giấc. Cửa phòng khách bị đẩy ra, một đôi nam nữ bước vào, loạng choạng ngã mình trên chiếc ghế sofa êm ái. Người đàn ông là chủ căn biệt thự này, nhưng người phụ nữ ấy lại không phải nữ chủ nhân. “Thiếu gia…” - Người giúp việc kêu lên kinh ngạc. “Cút!” - Người đàn ông tỏ vẻ không vui, giọng nói có sức nóng thiêu đốt. Sau đó, trong phòng khách chỉ còn lại hai người họ. ---- Gió thổi lay động rèm cửa sổ có những bông hoa li ti trắng. Từng cơn gió lạnh thổi vào cũng không làm tan đi sức nóng trong phòng khách. “Lăng, em yêu anh…” - Giọng người nữ hổn hển vang lên trong phòng khách rộng rãi. “Duyệt Duyệt, anh cũng yêu em…” - Người đàn ông đáp lại mơ hồ. Phòng khách được trang trí tinh tế, huyễn hoặc mê ly. ---- Cùng thời gian đó, phòng ngủ lầu trên cửa phòng bật mở. Giang Vũ Phi mắt vẫn còn ngái ngủ, tay ôm bụng bầu đã sáu tháng đi trên tấm thảm dày. Âm thanh kì… Trong xe cứu thương, Nhan Duyệt không ngừng kêu la đau đớn. Bà Nguyễn ngồi bên cạnh cũng bị cô ta làm cho đau đầu. Nhưng mà cô ta đã uống thuốc phá thai, đau bụng như vậy cũng đúng.Chuông điện thoại vang lên, bà lại đau đầu, đây là lúc nào mà lại còn có người gọi điện cho bà chứ.Thấy Nguyễn Thiên Lăng gọi đến, bà tức giận nghe máy: “Bây giờ con gọi điện đến làm gì? Con xem con đã làm ra những chuyện tốt gì đây!” “Mẹ, con đã làm gì?”“Con còn nói!” Đương nhiên bà Nguyễn không dám nói ra chuyện anh ép Nhan Duyệt uống thuốc phá thai trước mặt mọi người: “Không có việc gì thì mẹ cúp máy đây.”“Mẹ, con muốn nói với mẹ, thứ Nhan Duyệt uống không phải là thuốc phá thai mà là vitamin, chỉ có lợi cho sức khỏe chứ không hề có hại.” Nguyễn Thiên Lăng nhếch môi cười nhạt nói. Bà Nguyễn ngẩn người, bà còn muốn hỏi cho rõ ràng nhưng Nguyễn Thiên Lăng đã cúp máy.“Mẹ, con đau bụng quá, đau quá… Làm sao đây, đứa trẻ không giữ được… Mẹ, hu hu…” Nhan Duyệt đưa tay túm lấy cánh tay bà Nguyễn, tỏ vẻ khóc lóc đáng thương.Bà Nguyễn nghiêng đầu hỏi cô ta: “Thật sự đau lắm sao?” “Dạ, rất đau…” Trên mặt Nhan Duyệt toàn là nước mắt. Nếu như không giữ được đứa bé, cô ta cũng phải giữ địa vị cho mình. Cô ta càng giả vờ đáng thương, người khác càng đứng bên cạnh cô ta. Cho dù không có con, cô ta vẫn phải được gả vào Nguyễn gia.Bà Nguyễn lạnh nhạt nhìn cô ta, có đau như vậy không? Rõ ràng là uống vitamin, sao có thể đau đến như vậy được chứ.Bà Nguyễn nhìn xuống phía bên dưới của cô ta, một giọt máu cũng không có. Uống thuốc phá thai, còn đau đến mức này, bên dưới không thể không có chút máu nào. Cho nên thứ cô ta uống là vitamin, không phải thuốc phá thai.“Chịu khó chút đi, sắp đến bệnh viện rồi, để bác sĩ kiểm tra một chút. Con yên tâm, không có chuyện gì đâu.” Bà Nguyễn vỗ vỗ bàn tay cô ta, thở dài an ủi cô ta.Nhan Duyệt vẫn kêu lên đau đớn, cứ như vậy trên suốt con đường đến bệnh viện, cuối cùng không còn sức lực, chỉ có thể yếu ớt r*n r*. Bác sĩ kiểm tra cho cô ta, kết quả là sức khỏe cô không có vấn đề gì cả. Về việc uống thuốc phá thai, càng là lời nói vô căn cứ.Nhan Duyệt nằm trên giường bệnh, nghe lời bác sĩ nói, liền mở to mắt: “Không thể nào, rõ ràng là tôi đã uống thuốc phá thai.”Cô ta nói đến giữa chừng thì không nói nữa, lẽ nào Nguyễn Thiên Lăng lừa gạt cô ta? “Thứ cô uống là vitamin, không phải thuốc phá thai. Nhan tiểu thư, cô nghỉ ngơi cho tốt đi, một lát là có thể xuất viện.” Bác sĩ mỉm cười nói.Nếu không phải thấy cô ta là thiên kim nhà phó thị trưởng, bọn họ sớm đã chửi cô ta một trận rồi.Uống vitamin mà vẫn kiên quyết nói mình uống thuốc phá thai. Cứ cho là cô không biết đó là vitamin, nhưng cô la hét như vậy để làm gì, rõ ràng không hề đau bụng, lại kêu la như vậy, thật là giỏi đóng kịch. Bác sĩ nói xong liền rời khỏi phòng bệnh, Nhan Duyệt lập tức từ trong ngu ngơ lấy lại tinh thần.“Mẹ, con suýt chút nữa thì tưởng rằng không giữ được đứa bé.” Cô ta nhìn bà Nguyễn, trong mắt chảy ra giọt nước mắt đau lòng.“Lúc ấy Lăng anh ấy định b*p ch*t con, nói con phá hoại tình cảm của anh ấy và Giang Vũ Phi. Con nói không có, anh ấy không tin, liền ép con uống thuốc phá thai, nói đứa bé không còn nữa con sẽ không thể bám lấy anh ấy nữa. Mẹ, mẹ phải làm chủ cho con, hôm nay thật sự đã dọa chết con rồi.” Bà Nguyễn vốn không thích việc cô ta giả vờ trước đó, bây giờ nghe cô ta nói như vậy, sự chú ý lập tức bị chuyển dời.

Chương 738: Thứ cô uống là vitamin