Trời đêm mát như dòng nước. Một chiếc xe đua màu đỏ hào nhoáng được lái vào trong biệt thự làm thai phụ đang ngủ trên lầu thức giấc. Cửa phòng khách bị đẩy ra, một đôi nam nữ bước vào, loạng choạng ngã mình trên chiếc ghế sofa êm ái. Người đàn ông là chủ căn biệt thự này, nhưng người phụ nữ ấy lại không phải nữ chủ nhân. “Thiếu gia…” - Người giúp việc kêu lên kinh ngạc. “Cút!” - Người đàn ông tỏ vẻ không vui, giọng nói có sức nóng thiêu đốt. Sau đó, trong phòng khách chỉ còn lại hai người họ. ---- Gió thổi lay động rèm cửa sổ có những bông hoa li ti trắng. Từng cơn gió lạnh thổi vào cũng không làm tan đi sức nóng trong phòng khách. “Lăng, em yêu anh…” - Giọng người nữ hổn hển vang lên trong phòng khách rộng rãi. “Duyệt Duyệt, anh cũng yêu em…” - Người đàn ông đáp lại mơ hồ. Phòng khách được trang trí tinh tế, huyễn hoặc mê ly. ---- Cùng thời gian đó, phòng ngủ lầu trên cửa phòng bật mở. Giang Vũ Phi mắt vẫn còn ngái ngủ, tay ôm bụng bầu đã sáu tháng đi trên tấm thảm dày. Âm thanh kì…
Chương 771: Họ không phải ba mẹ ruột của em
Thề Không Vì Thê: Thiếu Phu Nhân Hào Cưới Toàn CầuTác giả: Phi Tử Nhất TiếuTruyện Ngôn TìnhTrời đêm mát như dòng nước. Một chiếc xe đua màu đỏ hào nhoáng được lái vào trong biệt thự làm thai phụ đang ngủ trên lầu thức giấc. Cửa phòng khách bị đẩy ra, một đôi nam nữ bước vào, loạng choạng ngã mình trên chiếc ghế sofa êm ái. Người đàn ông là chủ căn biệt thự này, nhưng người phụ nữ ấy lại không phải nữ chủ nhân. “Thiếu gia…” - Người giúp việc kêu lên kinh ngạc. “Cút!” - Người đàn ông tỏ vẻ không vui, giọng nói có sức nóng thiêu đốt. Sau đó, trong phòng khách chỉ còn lại hai người họ. ---- Gió thổi lay động rèm cửa sổ có những bông hoa li ti trắng. Từng cơn gió lạnh thổi vào cũng không làm tan đi sức nóng trong phòng khách. “Lăng, em yêu anh…” - Giọng người nữ hổn hển vang lên trong phòng khách rộng rãi. “Duyệt Duyệt, anh cũng yêu em…” - Người đàn ông đáp lại mơ hồ. Phòng khách được trang trí tinh tế, huyễn hoặc mê ly. ---- Cùng thời gian đó, phòng ngủ lầu trên cửa phòng bật mở. Giang Vũ Phi mắt vẫn còn ngái ngủ, tay ôm bụng bầu đã sáu tháng đi trên tấm thảm dày. Âm thanh kì… “…” Giang Vũ Phi nhìn Tiêu Lang chằm chằm một lúc rất lâu mà không có phản ứng gì hết.“Vũ Phi, đây là sự thật.”“Tại sao tôi phải tin lời anh nói?” Giang Vũ Phi run rẩy hỏi. Cô không thể tiếp nhận sự thật này. Ba cô sao lại không phải là ba ruột chứ?Nếu như không phải… Chẳng lẽ mẹ cô đã có quan hệ ngoài luồng? Hay là… trước khi kết hôn đã có cô rồi?Tiêu Lang không đành lòng, anh biết cô không thể chịu được. “Còn hôm tiệc đính hôn của chúng ta lần trước không? Lúc đó anh không từ mà biệt, chọn không đính hôn với em, không chỉ bởi vì người nhà họ Nguyễn đến đó quậy phá mà bởi vì chúng ta không thể đính hôn, cho nên anh mới phải lựa chọn từ bỏ em… Bản xét nghiệm huyết thống này là có kết quả từ lúc đó… Nếu em không tin, anh có thể đưa em đi xét nghiệm DNA lần nữa.”Giang Vũ Phi vẫn không tin nổi, kì thực nói cô không tin không bằng nói là cô không thể chấp nhận nổi. Người ba mà cô luôn tưởng nhớ hai mươi mấy năm qua lại không phải là ba ruột của cô…Chuyện này quá hoang đường… “Tiêu Lang, tôi vẫn chưa thể tin chuyện anh nói… Lúc đầu chúng ta chỉ là bèo nước gặp nhau, sao anh lại có thể biết được thân thế của tôi? Vì sao lại đi xét nghiệm DNA của tôi?“Anh làm theo lời của ba anh, về thành phố A để tìm người em bị thất lạc nhiều năm, nhưng mãi vẫn không tìm thấy. Vì vậy anh liền tìm từ ba người trợ thủ của ba em, sau đó tìm ra Giang Lân, nhưng lại biết được tin Giang Lân đã chết vì bệnh tật mười mấy năm về trước. Em lại là người con gái duy nhất của Giang Lân, anh không hề nghi ngờ gì cả, nhưng anh thấy dáng vẻ em rất giống ba em, nên anh đã lấy mẫu DNA của em và ba anh đi làm xét nghiệm. Anh thật vô dụng, bởi vì chúng ta là anh em họ, sợ xác suất không cao nên anh mới dùng của ba anh… Sau khi có kết quả, anh cũng không ngờ em lại là con gái của chú anh. Anh nghĩ lúc đó ba em nhờ Giang Lân chăm sóc em nên em mới lớn lên cùng với Giang Lân…”Giang Vũ Phi sững sờ hỏi: “Ý anh nói là mẹ em và chú anh…” “Không, vợ Giang Lân không phải mẹ em. Nói cách khác, ba mẹ mà em biết hai mươi năm nay không phải là ba mẹ đã sinh ra em.”Ầm…Lúc này Giang Vũ Phi thật sự chấn động, thân thể cô lảo đảo, gương mặt trắng bệch không còn chút hồng hào nào cả. Ba không phải ba ruột thì thôi, bây giờ đến cả mẹ cũng không phải mẹ ruột đã sinh ra cô…Người thân duy nhất trong lòng cô, người mẹ cô kính yêu hơn hai mươi năm nay… lại không phải là mẹ ruột của cô.Tay Giang Vũ Phi nắm chặt ghế sofa, trong tai vẫn vang vọng giọng mẹ đã nói chuyện điện thoại với cô ngày hôm qua. “Con không phải là do mẹ sinh ra, là mẹ nhặt được từ thùng rác về…”Bà ấy không phải người sinh cô ra ư?“Tôi không tin! Anh đang gạt tôi, tôi sẽ không tin lời anh nói!” Giang Vũ Phi kích động đứng dậy, muốn rời đi. “Vũ Phi, em định đi đâu?” Tiêu Lang bước đến gần giữ lấy cô.“Bỏ tôi ra!” Cô dùng sức hất tay anh ra: “Tôi muốn hỏi mẹ tôi, nếu như anh nói là sự thật thì tôi phải đi chứng minh là đúng chứ!”“Anh nói đều là thật!” Tiêu Lang nói chắc nịch: “Vũ Phi, em không hồi phục trí nhớ ư? Hồi phục trí nhớ em sẽ càng tin lời anh nói.” Giang Vũ Phi nhìn anh nói: “Ai biết được anh là người tốt hay kẻ xấu… Anh muốn tôi hồi phục trí nhớ, tôi thấy anh có vấn đề đó, còn nữa những lời anh vừa nói cũng có vấn đề!”
“…” Giang Vũ Phi nhìn Tiêu Lang chằm chằm một lúc rất lâu mà không có phản ứng gì hết.
“Vũ Phi, đây là sự thật.”
“Tại sao tôi phải tin lời anh nói?” Giang Vũ Phi run rẩy hỏi.
Cô không thể tiếp nhận sự thật này. Ba cô sao lại không phải là ba ruột chứ?
Nếu như không phải… Chẳng lẽ mẹ cô đã có quan hệ ngoài luồng? Hay là… trước khi kết hôn đã có cô rồi?
Tiêu Lang không đành lòng, anh biết cô không thể chịu được.
“Còn hôm tiệc đính hôn của chúng ta lần trước không? Lúc đó anh không từ mà biệt, chọn không đính hôn với em, không chỉ bởi vì người nhà họ Nguyễn đến đó quậy phá mà bởi vì chúng ta không thể đính hôn, cho nên anh mới phải lựa chọn từ bỏ em… Bản xét nghiệm huyết thống này là có kết quả từ lúc đó… Nếu em không tin, anh có thể đưa em đi xét nghiệm DNA lần nữa.”
Giang Vũ Phi vẫn không tin nổi, kì thực nói cô không tin không bằng nói là cô không thể chấp nhận nổi. Người ba mà cô luôn tưởng nhớ hai mươi mấy năm qua lại không phải là ba ruột của cô…
Chuyện này quá hoang đường…
“Tiêu Lang, tôi vẫn chưa thể tin chuyện anh nói… Lúc đầu chúng ta chỉ là bèo nước gặp nhau, sao anh lại có thể biết được thân thế của tôi? Vì sao lại đi xét nghiệm DNA của tôi?
“Anh làm theo lời của ba anh, về thành phố A để tìm người em bị thất lạc nhiều năm, nhưng mãi vẫn không tìm thấy. Vì vậy anh liền tìm từ ba người trợ thủ của ba em, sau đó tìm ra Giang Lân, nhưng lại biết được tin Giang Lân đã chết vì bệnh tật mười mấy năm về trước. Em lại là người con gái duy nhất của Giang Lân, anh không hề nghi ngờ gì cả, nhưng anh thấy dáng vẻ em rất giống ba em, nên anh đã lấy mẫu DNA của em và ba anh đi làm xét nghiệm. Anh thật vô dụng, bởi vì chúng ta là anh em họ, sợ xác suất không cao nên anh mới dùng của ba anh… Sau khi có kết quả, anh cũng không ngờ em lại là con gái của chú anh. Anh nghĩ lúc đó ba em nhờ Giang Lân chăm sóc em nên em mới lớn lên cùng với Giang Lân…”
Giang Vũ Phi sững sờ hỏi: “Ý anh nói là mẹ em và chú anh…”
“Không, vợ Giang Lân không phải mẹ em. Nói cách khác, ba mẹ mà em biết hai mươi năm nay không phải là ba mẹ đã sinh ra em.”
Ầm…
Lúc này Giang Vũ Phi thật sự chấn động, thân thể cô lảo đảo, gương mặt trắng bệch không còn chút hồng hào nào cả.
Ba không phải ba ruột thì thôi, bây giờ đến cả mẹ cũng không phải mẹ ruột đã sinh ra cô…
Người thân duy nhất trong lòng cô, người mẹ cô kính yêu hơn hai mươi năm nay… lại không phải là mẹ ruột của cô.
Tay Giang Vũ Phi nắm chặt ghế sofa, trong tai vẫn vang vọng giọng mẹ đã nói chuyện điện thoại với cô ngày hôm qua.
“Con không phải là do mẹ sinh ra, là mẹ nhặt được từ thùng rác về…”
Bà ấy không phải người sinh cô ra ư?
“Tôi không tin! Anh đang gạt tôi, tôi sẽ không tin lời anh nói!” Giang Vũ Phi kích động đứng dậy, muốn rời đi.
“Vũ Phi, em định đi đâu?” Tiêu Lang bước đến gần giữ lấy cô.
“Bỏ tôi ra!” Cô dùng sức hất tay anh ra: “Tôi muốn hỏi mẹ tôi, nếu như anh nói là sự thật thì tôi phải đi chứng minh là đúng chứ!”
“Anh nói đều là thật!” Tiêu Lang nói chắc nịch: “Vũ Phi, em không hồi phục trí nhớ ư? Hồi phục trí nhớ em sẽ càng tin lời anh nói.”
Giang Vũ Phi nhìn anh nói: “Ai biết được anh là người tốt hay kẻ xấu… Anh muốn tôi hồi phục trí nhớ, tôi thấy anh có vấn đề đó, còn nữa những lời anh vừa nói cũng có vấn đề!”
Thề Không Vì Thê: Thiếu Phu Nhân Hào Cưới Toàn CầuTác giả: Phi Tử Nhất TiếuTruyện Ngôn TìnhTrời đêm mát như dòng nước. Một chiếc xe đua màu đỏ hào nhoáng được lái vào trong biệt thự làm thai phụ đang ngủ trên lầu thức giấc. Cửa phòng khách bị đẩy ra, một đôi nam nữ bước vào, loạng choạng ngã mình trên chiếc ghế sofa êm ái. Người đàn ông là chủ căn biệt thự này, nhưng người phụ nữ ấy lại không phải nữ chủ nhân. “Thiếu gia…” - Người giúp việc kêu lên kinh ngạc. “Cút!” - Người đàn ông tỏ vẻ không vui, giọng nói có sức nóng thiêu đốt. Sau đó, trong phòng khách chỉ còn lại hai người họ. ---- Gió thổi lay động rèm cửa sổ có những bông hoa li ti trắng. Từng cơn gió lạnh thổi vào cũng không làm tan đi sức nóng trong phòng khách. “Lăng, em yêu anh…” - Giọng người nữ hổn hển vang lên trong phòng khách rộng rãi. “Duyệt Duyệt, anh cũng yêu em…” - Người đàn ông đáp lại mơ hồ. Phòng khách được trang trí tinh tế, huyễn hoặc mê ly. ---- Cùng thời gian đó, phòng ngủ lầu trên cửa phòng bật mở. Giang Vũ Phi mắt vẫn còn ngái ngủ, tay ôm bụng bầu đã sáu tháng đi trên tấm thảm dày. Âm thanh kì… “…” Giang Vũ Phi nhìn Tiêu Lang chằm chằm một lúc rất lâu mà không có phản ứng gì hết.“Vũ Phi, đây là sự thật.”“Tại sao tôi phải tin lời anh nói?” Giang Vũ Phi run rẩy hỏi. Cô không thể tiếp nhận sự thật này. Ba cô sao lại không phải là ba ruột chứ?Nếu như không phải… Chẳng lẽ mẹ cô đã có quan hệ ngoài luồng? Hay là… trước khi kết hôn đã có cô rồi?Tiêu Lang không đành lòng, anh biết cô không thể chịu được. “Còn hôm tiệc đính hôn của chúng ta lần trước không? Lúc đó anh không từ mà biệt, chọn không đính hôn với em, không chỉ bởi vì người nhà họ Nguyễn đến đó quậy phá mà bởi vì chúng ta không thể đính hôn, cho nên anh mới phải lựa chọn từ bỏ em… Bản xét nghiệm huyết thống này là có kết quả từ lúc đó… Nếu em không tin, anh có thể đưa em đi xét nghiệm DNA lần nữa.”Giang Vũ Phi vẫn không tin nổi, kì thực nói cô không tin không bằng nói là cô không thể chấp nhận nổi. Người ba mà cô luôn tưởng nhớ hai mươi mấy năm qua lại không phải là ba ruột của cô…Chuyện này quá hoang đường… “Tiêu Lang, tôi vẫn chưa thể tin chuyện anh nói… Lúc đầu chúng ta chỉ là bèo nước gặp nhau, sao anh lại có thể biết được thân thế của tôi? Vì sao lại đi xét nghiệm DNA của tôi?“Anh làm theo lời của ba anh, về thành phố A để tìm người em bị thất lạc nhiều năm, nhưng mãi vẫn không tìm thấy. Vì vậy anh liền tìm từ ba người trợ thủ của ba em, sau đó tìm ra Giang Lân, nhưng lại biết được tin Giang Lân đã chết vì bệnh tật mười mấy năm về trước. Em lại là người con gái duy nhất của Giang Lân, anh không hề nghi ngờ gì cả, nhưng anh thấy dáng vẻ em rất giống ba em, nên anh đã lấy mẫu DNA của em và ba anh đi làm xét nghiệm. Anh thật vô dụng, bởi vì chúng ta là anh em họ, sợ xác suất không cao nên anh mới dùng của ba anh… Sau khi có kết quả, anh cũng không ngờ em lại là con gái của chú anh. Anh nghĩ lúc đó ba em nhờ Giang Lân chăm sóc em nên em mới lớn lên cùng với Giang Lân…”Giang Vũ Phi sững sờ hỏi: “Ý anh nói là mẹ em và chú anh…” “Không, vợ Giang Lân không phải mẹ em. Nói cách khác, ba mẹ mà em biết hai mươi năm nay không phải là ba mẹ đã sinh ra em.”Ầm…Lúc này Giang Vũ Phi thật sự chấn động, thân thể cô lảo đảo, gương mặt trắng bệch không còn chút hồng hào nào cả. Ba không phải ba ruột thì thôi, bây giờ đến cả mẹ cũng không phải mẹ ruột đã sinh ra cô…Người thân duy nhất trong lòng cô, người mẹ cô kính yêu hơn hai mươi năm nay… lại không phải là mẹ ruột của cô.Tay Giang Vũ Phi nắm chặt ghế sofa, trong tai vẫn vang vọng giọng mẹ đã nói chuyện điện thoại với cô ngày hôm qua. “Con không phải là do mẹ sinh ra, là mẹ nhặt được từ thùng rác về…”Bà ấy không phải người sinh cô ra ư?“Tôi không tin! Anh đang gạt tôi, tôi sẽ không tin lời anh nói!” Giang Vũ Phi kích động đứng dậy, muốn rời đi. “Vũ Phi, em định đi đâu?” Tiêu Lang bước đến gần giữ lấy cô.“Bỏ tôi ra!” Cô dùng sức hất tay anh ra: “Tôi muốn hỏi mẹ tôi, nếu như anh nói là sự thật thì tôi phải đi chứng minh là đúng chứ!”“Anh nói đều là thật!” Tiêu Lang nói chắc nịch: “Vũ Phi, em không hồi phục trí nhớ ư? Hồi phục trí nhớ em sẽ càng tin lời anh nói.” Giang Vũ Phi nhìn anh nói: “Ai biết được anh là người tốt hay kẻ xấu… Anh muốn tôi hồi phục trí nhớ, tôi thấy anh có vấn đề đó, còn nữa những lời anh vừa nói cũng có vấn đề!”