Ánh sáng trong suốt phản chiếu lên mặt sông, sương mù tựa như một tầng lụa mỏng hoà thành một thể với màn đêm vắng lặng. Ánh sáng yếu ớt từ phía xa đang dần dần tới gần, một chiếc thuyền gỗ mun đơn độc trôi trên sông. Hòa Sinh chống cằm ngắm cảnh đêm ở hai bên bờ sông, tính toán lộ trình còn lại. Từ Vọng Kinh đến Tô Hàng, đi qua Nam Châu, đi đường bộ bình thường phải mất nửa tháng, nay các nàng đi đường thủy, đoán chừng đi đã mười ngày. Nha hoàn Thuý Ngọc lại bắt đầu say tàu, Hòa Sinh rót cho nàng chén trà, Thuý Ngọc đội ơn nhận lấy. Uống trà xong, Hòa Sinh từ trong hộp hành lý lấy ra một quả cầu thơm, đưa tới cho nàng ngửi ngửi. Ngậm miếng đương quy, nửa điểm công hiệu cũng không có, nhất thời nửa khắc cũng tìm không thấy đại phu, lại nôn nhiều như vậy, đoán chừng chống đỡ không bao lâu nữa thì người sẽ chịu không nổi mất. ” Hương này tốt lắm đó, ngày thường ta mệt muốn chết luôn, cầm cái này ngửi ngửi, tinh thần liền tốt lên rất nhiều. Ngươi cũng ngửi thử xem.” Thuý Ngọc không dám…
Chương 59
Độc Sủng - A Bạch Bất BạchTác giả: A Bạch Bất BạchTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngÁnh sáng trong suốt phản chiếu lên mặt sông, sương mù tựa như một tầng lụa mỏng hoà thành một thể với màn đêm vắng lặng. Ánh sáng yếu ớt từ phía xa đang dần dần tới gần, một chiếc thuyền gỗ mun đơn độc trôi trên sông. Hòa Sinh chống cằm ngắm cảnh đêm ở hai bên bờ sông, tính toán lộ trình còn lại. Từ Vọng Kinh đến Tô Hàng, đi qua Nam Châu, đi đường bộ bình thường phải mất nửa tháng, nay các nàng đi đường thủy, đoán chừng đi đã mười ngày. Nha hoàn Thuý Ngọc lại bắt đầu say tàu, Hòa Sinh rót cho nàng chén trà, Thuý Ngọc đội ơn nhận lấy. Uống trà xong, Hòa Sinh từ trong hộp hành lý lấy ra một quả cầu thơm, đưa tới cho nàng ngửi ngửi. Ngậm miếng đương quy, nửa điểm công hiệu cũng không có, nhất thời nửa khắc cũng tìm không thấy đại phu, lại nôn nhiều như vậy, đoán chừng chống đỡ không bao lâu nữa thì người sẽ chịu không nổi mất. ” Hương này tốt lắm đó, ngày thường ta mệt muốn chết luôn, cầm cái này ngửi ngửi, tinh thần liền tốt lên rất nhiều. Ngươi cũng ngửi thử xem.” Thuý Ngọc không dám… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.thì ra đây là một hốc tối, phân nửa bên trái là tường, kì thực là có thể đẩy cửa, nửa bên phải là nhìn xuyên qua, có thể trông thấy cảnh tượng cung điện đối diện.Hòa Sinh giật mình, tường bên kia, đối diện với án thư của Thánh Nhân.Cách tường gần như trong suốt, đầu Thánh Nhân ở trước mắt dao động, Thẩm Hạo vừa vặn đứng đối diện nàng.Chuyện gì xảy ra, bọn họ giống như không nhìn thấy nàng?
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
thì ra đây là một hốc tối, phân nửa bên trái là tường, kì thực là có thể đẩy cửa, nửa bên phải là nhìn xuyên qua, có thể trông thấy cảnh tượng cung điện đối diện.Hòa Sinh giật mình, tường bên kia, đối diện với án thư của Thánh Nhân.Cách tường gần như trong suốt, đầu Thánh Nhân ở trước mắt dao động, Thẩm Hạo vừa vặn đứng đối diện nàng.Chuyện gì xảy ra, bọn họ giống như không nhìn thấy nàng?
Độc Sủng - A Bạch Bất BạchTác giả: A Bạch Bất BạchTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngÁnh sáng trong suốt phản chiếu lên mặt sông, sương mù tựa như một tầng lụa mỏng hoà thành một thể với màn đêm vắng lặng. Ánh sáng yếu ớt từ phía xa đang dần dần tới gần, một chiếc thuyền gỗ mun đơn độc trôi trên sông. Hòa Sinh chống cằm ngắm cảnh đêm ở hai bên bờ sông, tính toán lộ trình còn lại. Từ Vọng Kinh đến Tô Hàng, đi qua Nam Châu, đi đường bộ bình thường phải mất nửa tháng, nay các nàng đi đường thủy, đoán chừng đi đã mười ngày. Nha hoàn Thuý Ngọc lại bắt đầu say tàu, Hòa Sinh rót cho nàng chén trà, Thuý Ngọc đội ơn nhận lấy. Uống trà xong, Hòa Sinh từ trong hộp hành lý lấy ra một quả cầu thơm, đưa tới cho nàng ngửi ngửi. Ngậm miếng đương quy, nửa điểm công hiệu cũng không có, nhất thời nửa khắc cũng tìm không thấy đại phu, lại nôn nhiều như vậy, đoán chừng chống đỡ không bao lâu nữa thì người sẽ chịu không nổi mất. ” Hương này tốt lắm đó, ngày thường ta mệt muốn chết luôn, cầm cái này ngửi ngửi, tinh thần liền tốt lên rất nhiều. Ngươi cũng ngửi thử xem.” Thuý Ngọc không dám… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.thì ra đây là một hốc tối, phân nửa bên trái là tường, kì thực là có thể đẩy cửa, nửa bên phải là nhìn xuyên qua, có thể trông thấy cảnh tượng cung điện đối diện.Hòa Sinh giật mình, tường bên kia, đối diện với án thư của Thánh Nhân.Cách tường gần như trong suốt, đầu Thánh Nhân ở trước mắt dao động, Thẩm Hạo vừa vặn đứng đối diện nàng.Chuyện gì xảy ra, bọn họ giống như không nhìn thấy nàng?