Trời đêm mát như dòng nước. Một chiếc xe đua màu đỏ hào nhoáng được lái vào trong biệt thự làm thai phụ đang ngủ trên lầu thức giấc. Cửa phòng khách bị đẩy ra, một đôi nam nữ bước vào, loạng choạng ngã mình trên chiếc ghế sofa êm ái. Người đàn ông là chủ căn biệt thự này, nhưng người phụ nữ ấy lại không phải nữ chủ nhân. “Thiếu gia…” - Người giúp việc kêu lên kinh ngạc. “Cút!” - Người đàn ông tỏ vẻ không vui, giọng nói có sức nóng thiêu đốt. Sau đó, trong phòng khách chỉ còn lại hai người họ. ---- Gió thổi lay động rèm cửa sổ có những bông hoa li ti trắng. Từng cơn gió lạnh thổi vào cũng không làm tan đi sức nóng trong phòng khách. “Lăng, em yêu anh…” - Giọng người nữ hổn hển vang lên trong phòng khách rộng rãi. “Duyệt Duyệt, anh cũng yêu em…” - Người đàn ông đáp lại mơ hồ. Phòng khách được trang trí tinh tế, huyễn hoặc mê ly. ---- Cùng thời gian đó, phòng ngủ lầu trên cửa phòng bật mở. Giang Vũ Phi mắt vẫn còn ngái ngủ, tay ôm bụng bầu đã sáu tháng đi trên tấm thảm dày. Âm thanh kì…
Chương 813: Anh sợ cô chạy trốn ư
Thề Không Vì Thê: Thiếu Phu Nhân Hào Cưới Toàn CầuTác giả: Phi Tử Nhất TiếuTruyện Ngôn TìnhTrời đêm mát như dòng nước. Một chiếc xe đua màu đỏ hào nhoáng được lái vào trong biệt thự làm thai phụ đang ngủ trên lầu thức giấc. Cửa phòng khách bị đẩy ra, một đôi nam nữ bước vào, loạng choạng ngã mình trên chiếc ghế sofa êm ái. Người đàn ông là chủ căn biệt thự này, nhưng người phụ nữ ấy lại không phải nữ chủ nhân. “Thiếu gia…” - Người giúp việc kêu lên kinh ngạc. “Cút!” - Người đàn ông tỏ vẻ không vui, giọng nói có sức nóng thiêu đốt. Sau đó, trong phòng khách chỉ còn lại hai người họ. ---- Gió thổi lay động rèm cửa sổ có những bông hoa li ti trắng. Từng cơn gió lạnh thổi vào cũng không làm tan đi sức nóng trong phòng khách. “Lăng, em yêu anh…” - Giọng người nữ hổn hển vang lên trong phòng khách rộng rãi. “Duyệt Duyệt, anh cũng yêu em…” - Người đàn ông đáp lại mơ hồ. Phòng khách được trang trí tinh tế, huyễn hoặc mê ly. ---- Cùng thời gian đó, phòng ngủ lầu trên cửa phòng bật mở. Giang Vũ Phi mắt vẫn còn ngái ngủ, tay ôm bụng bầu đã sáu tháng đi trên tấm thảm dày. Âm thanh kì… Trái tim Giang Vũ Phi bỗng nhiên thắt lại. Anh không có tiền mặt cũng vẫn kiên quyết mua cho cô đôi giày đẹp nhất, là cố ý ra vẻ trước mặt cô sao?Không, anh khinh thường ra vẻ, anh đúng là có dáng vẻ như vậy. Có thể cho cô thứ tốt nhất, vậy nhất định sẽ không cho cô thứ kém hơn...Tại sao phải đối tốt với cô như vậy chứ, tính tình cô vừa ngang bướng vừa quái đản, lại còn định không tuân thủ lời hứa với anh nữa. Đáng lẽ anh nên ghét bỏ cô, không để ý tới cô mới phải... Chứ không phải vì một đôi giày mà kì kèo với nhân viên cửa hàng ở đây như vậy. Trong lòng Giang Vũ Phi cảm thấy ê ẩm chua chát, trong mắt cũng lập tức ẩm ướt."... Em không quan tâm có đẹp hay không, chọn đôi này đi, em thấy đôi này cũng không tệ đâu." Nói xong, cô ngồi xuống muốn đổi giày.Đột nhiên Nguyễn Thiên Lăng tháo đồng hồ Rolex trên cổ tay xuống, ném cho nhân viên cửa hàng: "Đồng hồ này cho cô đấy, đủ mua đôi giày kia rồi chứ..." Giang Vũ Phi giật mình mở to hai mắt, cái đồng hồ kia ít nhất cũng mấy trăm ngàn. Anh dùng đồng hồ mấy trăm ngàn đổi một đôi giày hơn một ngàn đồng, có phải anh điên rồi hay không.Giang Vũ Phi tiến lên cầm lấy đồng hồ: "Anh đưa thẻ cho em, em đi rút tiền."Anh không đi thì thôi, cô đi cũng được. "Không được!" Nguyễn Thiên Lăng lại phản đối cô."Vì sao? Không cho em đi cũng được, vậy anh đi.""..." Nguyễn Thiên Lăng mím môi không trả lời, anh không nhịn được nói: "Đưa đồng hồ đây!" "Không đưa!" Giang Vũ Phi nắm chặt đồng hồ, bỗng nhiên trong đầu lóe lên, lập tức đã hiểu vì sao anh không chịu đi rút tiền.Anh sợ cô chạy trốn ư?Giang Vũ Phi giương mắt lên, thăm dò hỏi anh: "Chúng ta cùng đi rút tiền, rút tiền xong rồi quay lại mua giày, như vậy được không?" Móa, tại sao anh không nghĩ đến biện pháp này chứ.Nguyễn Thiên Lăng lập tức giãn lông mày: "Bây giờ đi luôn thôi!"Quả nhiên là anh sợ cô chạy trốn nên mới không muốn đi rút tiền. Giang Vũ Phi lại thấy hơi cay mũi, cô mau chóng ngồi xuống đổi giày, đi rút tiền cùng anh.Mua giày xong, Giang Vũ Phi đi giày đế bằng thoải mái dễ chịu ra cửa hàng, Nguyễn Thiên Lăng trước sau như một đi theo cô. Giang Vũ Phi đi đến ghế dài ven đường ngồi xuống, Nguyễn Thiên Lăng cũng ngồi xuống bên cạnh cô."Anh cứ đi theo em như vậy, không sợ lãng phí thời gian sao?" Cô nghiêng đầu hỏi anh. Vẻ mặt Nguyễn Thiên Lăng vẫn lạnh lùng, không trả lời cô."Tại sao cứ phải đi theo em làm gì?"Anh cũng không biết vì sao, anh chỉ nghĩ là cô đi đâu thì anh đi đó, giống như làm như vậy, anh nhất định sẽ có thể tìm được cơ hội khiến cô hồi tâm chuyển ý... "Vì sao?" Giang Vũ Phi kiên trì hỏi.Nguyễn Thiên Lăng bực bội trừng mắt với cô: "Em nói cho anh biết giữa em và Tiêu Lang có bí mật gì thì anh sẽ không đi theo em nữa!""Em và anh ấy không có bí mật gì hết." "Anh không tin.""Được rồi, em có quan hệ với anh ấy đấy, em thích anh ấy, em muốn chọn anh ấy, được chưa?"Trong nháy mắt sắc mặt của Nguyễn Thiên Lăng trở nên âm trầm, trong mắt lập tức lộ ra vẻ lạnh lùng, còn ẩn chứa cả sát ý nữa. Dáng vẻ của anh thật khủng khiếp, giống như muốn ăn thịt người vậy. Lúc Giang Vũ Phi đang sợ anh sẽ nổi giận, anh đột nhiên thu lại sự giận dữ, nhếch môi cười lạnh: "Anh không tin."Giang Vũ Phi hơi ngạc nhiên, cô cho rằng anh sẽ tin. Vừa rồi anh có phản ứng như vậy, rõ ràng chính là đã tin những gì cô nói rồi. Vì sao chỉ trong thời gian ngắn ngủi một giây đồng hồ, anh lại không tin nữa?"Đây là sự thật, vì sao anh không tin chứ?" Giang Vũ Phi thăm dò hỏi. Nguyễn Thiên Lăng nhếch môi, rất tự tin nói: "Giang Vũ Phi, người em yêu là ai chứ, anh có mắt với đầu óc."
Trái tim Giang Vũ Phi bỗng nhiên thắt lại. Anh không có tiền mặt cũng vẫn kiên quyết mua cho cô đôi giày đẹp nhất, là cố ý ra vẻ trước mặt cô sao?
Không, anh khinh thường ra vẻ, anh đúng là có dáng vẻ như vậy. Có thể cho cô thứ tốt nhất, vậy nhất định sẽ không cho cô thứ kém hơn...
Tại sao phải đối tốt với cô như vậy chứ, tính tình cô vừa ngang bướng vừa quái đản, lại còn định không tuân thủ lời hứa với anh nữa. Đáng lẽ anh nên ghét bỏ cô, không để ý tới cô mới phải... Chứ không phải vì một đôi giày mà kì kèo với nhân viên cửa hàng ở đây như vậy.
Trong lòng Giang Vũ Phi cảm thấy ê ẩm chua chát, trong mắt cũng lập tức ẩm ướt.
"... Em không quan tâm có đẹp hay không, chọn đôi này đi, em thấy đôi này cũng không tệ đâu." Nói xong, cô ngồi xuống muốn đổi giày.
Đột nhiên Nguyễn Thiên Lăng tháo đồng hồ Rolex trên cổ tay xuống, ném cho nhân viên cửa hàng: "Đồng hồ này cho cô đấy, đủ mua đôi giày kia rồi chứ..."
Giang Vũ Phi giật mình mở to hai mắt, cái đồng hồ kia ít nhất cũng mấy trăm ngàn. Anh dùng đồng hồ mấy trăm ngàn đổi một đôi giày hơn một ngàn đồng, có phải anh điên rồi hay không.
Giang Vũ Phi tiến lên cầm lấy đồng hồ: "Anh đưa thẻ cho em, em đi rút tiền."
Anh không đi thì thôi, cô đi cũng được.
"Không được!" Nguyễn Thiên Lăng lại phản đối cô.
"Vì sao? Không cho em đi cũng được, vậy anh đi."
"..." Nguyễn Thiên Lăng mím môi không trả lời, anh không nhịn được nói: "Đưa đồng hồ đây!"
"Không đưa!" Giang Vũ Phi nắm chặt đồng hồ, bỗng nhiên trong đầu lóe lên, lập tức đã hiểu vì sao anh không chịu đi rút tiền.
Anh sợ cô chạy trốn ư?
Giang Vũ Phi giương mắt lên, thăm dò hỏi anh: "Chúng ta cùng đi rút tiền, rút tiền xong rồi quay lại mua giày, như vậy được không?"
Móa, tại sao anh không nghĩ đến biện pháp này chứ.
Nguyễn Thiên Lăng lập tức giãn lông mày: "Bây giờ đi luôn thôi!"
Quả nhiên là anh sợ cô chạy trốn nên mới không muốn đi rút tiền.
Giang Vũ Phi lại thấy hơi cay mũi, cô mau chóng ngồi xuống đổi giày, đi rút tiền cùng anh.
Mua giày xong, Giang Vũ Phi đi giày đế bằng thoải mái dễ chịu ra cửa hàng, Nguyễn Thiên Lăng trước sau như một đi theo cô. Giang Vũ Phi đi đến ghế dài ven đường ngồi xuống, Nguyễn Thiên Lăng cũng ngồi xuống bên cạnh cô.
"Anh cứ đi theo em như vậy, không sợ lãng phí thời gian sao?" Cô nghiêng đầu hỏi anh.
Vẻ mặt Nguyễn Thiên Lăng vẫn lạnh lùng, không trả lời cô.
"Tại sao cứ phải đi theo em làm gì?"
Anh cũng không biết vì sao, anh chỉ nghĩ là cô đi đâu thì anh đi đó, giống như làm như vậy, anh nhất định sẽ có thể tìm được cơ hội khiến cô hồi tâm chuyển ý...
"Vì sao?" Giang Vũ Phi kiên trì hỏi.
Nguyễn Thiên Lăng bực bội trừng mắt với cô: "Em nói cho anh biết giữa em và Tiêu Lang có bí mật gì thì anh sẽ không đi theo em nữa!"
"Em và anh ấy không có bí mật gì hết."
"Anh không tin."
"Được rồi, em có quan hệ với anh ấy đấy, em thích anh ấy, em muốn chọn anh ấy, được chưa?"
Trong nháy mắt sắc mặt của Nguyễn Thiên Lăng trở nên âm trầm, trong mắt lập tức lộ ra vẻ lạnh lùng, còn ẩn chứa cả sát ý nữa. Dáng vẻ của anh thật khủng khiếp, giống như muốn ăn thịt người vậy.
Lúc Giang Vũ Phi đang sợ anh sẽ nổi giận, anh đột nhiên thu lại sự giận dữ, nhếch môi cười lạnh: "Anh không tin."
Giang Vũ Phi hơi ngạc nhiên, cô cho rằng anh sẽ tin. Vừa rồi anh có phản ứng như vậy, rõ ràng chính là đã tin những gì cô nói rồi. Vì sao chỉ trong thời gian ngắn ngủi một giây đồng hồ, anh lại không tin nữa?
"Đây là sự thật, vì sao anh không tin chứ?" Giang Vũ Phi thăm dò hỏi.
Nguyễn Thiên Lăng nhếch môi, rất tự tin nói: "Giang Vũ Phi, người em yêu là ai chứ, anh có mắt với đầu óc."
Thề Không Vì Thê: Thiếu Phu Nhân Hào Cưới Toàn CầuTác giả: Phi Tử Nhất TiếuTruyện Ngôn TìnhTrời đêm mát như dòng nước. Một chiếc xe đua màu đỏ hào nhoáng được lái vào trong biệt thự làm thai phụ đang ngủ trên lầu thức giấc. Cửa phòng khách bị đẩy ra, một đôi nam nữ bước vào, loạng choạng ngã mình trên chiếc ghế sofa êm ái. Người đàn ông là chủ căn biệt thự này, nhưng người phụ nữ ấy lại không phải nữ chủ nhân. “Thiếu gia…” - Người giúp việc kêu lên kinh ngạc. “Cút!” - Người đàn ông tỏ vẻ không vui, giọng nói có sức nóng thiêu đốt. Sau đó, trong phòng khách chỉ còn lại hai người họ. ---- Gió thổi lay động rèm cửa sổ có những bông hoa li ti trắng. Từng cơn gió lạnh thổi vào cũng không làm tan đi sức nóng trong phòng khách. “Lăng, em yêu anh…” - Giọng người nữ hổn hển vang lên trong phòng khách rộng rãi. “Duyệt Duyệt, anh cũng yêu em…” - Người đàn ông đáp lại mơ hồ. Phòng khách được trang trí tinh tế, huyễn hoặc mê ly. ---- Cùng thời gian đó, phòng ngủ lầu trên cửa phòng bật mở. Giang Vũ Phi mắt vẫn còn ngái ngủ, tay ôm bụng bầu đã sáu tháng đi trên tấm thảm dày. Âm thanh kì… Trái tim Giang Vũ Phi bỗng nhiên thắt lại. Anh không có tiền mặt cũng vẫn kiên quyết mua cho cô đôi giày đẹp nhất, là cố ý ra vẻ trước mặt cô sao?Không, anh khinh thường ra vẻ, anh đúng là có dáng vẻ như vậy. Có thể cho cô thứ tốt nhất, vậy nhất định sẽ không cho cô thứ kém hơn...Tại sao phải đối tốt với cô như vậy chứ, tính tình cô vừa ngang bướng vừa quái đản, lại còn định không tuân thủ lời hứa với anh nữa. Đáng lẽ anh nên ghét bỏ cô, không để ý tới cô mới phải... Chứ không phải vì một đôi giày mà kì kèo với nhân viên cửa hàng ở đây như vậy. Trong lòng Giang Vũ Phi cảm thấy ê ẩm chua chát, trong mắt cũng lập tức ẩm ướt."... Em không quan tâm có đẹp hay không, chọn đôi này đi, em thấy đôi này cũng không tệ đâu." Nói xong, cô ngồi xuống muốn đổi giày.Đột nhiên Nguyễn Thiên Lăng tháo đồng hồ Rolex trên cổ tay xuống, ném cho nhân viên cửa hàng: "Đồng hồ này cho cô đấy, đủ mua đôi giày kia rồi chứ..." Giang Vũ Phi giật mình mở to hai mắt, cái đồng hồ kia ít nhất cũng mấy trăm ngàn. Anh dùng đồng hồ mấy trăm ngàn đổi một đôi giày hơn một ngàn đồng, có phải anh điên rồi hay không.Giang Vũ Phi tiến lên cầm lấy đồng hồ: "Anh đưa thẻ cho em, em đi rút tiền."Anh không đi thì thôi, cô đi cũng được. "Không được!" Nguyễn Thiên Lăng lại phản đối cô."Vì sao? Không cho em đi cũng được, vậy anh đi.""..." Nguyễn Thiên Lăng mím môi không trả lời, anh không nhịn được nói: "Đưa đồng hồ đây!" "Không đưa!" Giang Vũ Phi nắm chặt đồng hồ, bỗng nhiên trong đầu lóe lên, lập tức đã hiểu vì sao anh không chịu đi rút tiền.Anh sợ cô chạy trốn ư?Giang Vũ Phi giương mắt lên, thăm dò hỏi anh: "Chúng ta cùng đi rút tiền, rút tiền xong rồi quay lại mua giày, như vậy được không?" Móa, tại sao anh không nghĩ đến biện pháp này chứ.Nguyễn Thiên Lăng lập tức giãn lông mày: "Bây giờ đi luôn thôi!"Quả nhiên là anh sợ cô chạy trốn nên mới không muốn đi rút tiền. Giang Vũ Phi lại thấy hơi cay mũi, cô mau chóng ngồi xuống đổi giày, đi rút tiền cùng anh.Mua giày xong, Giang Vũ Phi đi giày đế bằng thoải mái dễ chịu ra cửa hàng, Nguyễn Thiên Lăng trước sau như một đi theo cô. Giang Vũ Phi đi đến ghế dài ven đường ngồi xuống, Nguyễn Thiên Lăng cũng ngồi xuống bên cạnh cô."Anh cứ đi theo em như vậy, không sợ lãng phí thời gian sao?" Cô nghiêng đầu hỏi anh. Vẻ mặt Nguyễn Thiên Lăng vẫn lạnh lùng, không trả lời cô."Tại sao cứ phải đi theo em làm gì?"Anh cũng không biết vì sao, anh chỉ nghĩ là cô đi đâu thì anh đi đó, giống như làm như vậy, anh nhất định sẽ có thể tìm được cơ hội khiến cô hồi tâm chuyển ý... "Vì sao?" Giang Vũ Phi kiên trì hỏi.Nguyễn Thiên Lăng bực bội trừng mắt với cô: "Em nói cho anh biết giữa em và Tiêu Lang có bí mật gì thì anh sẽ không đi theo em nữa!""Em và anh ấy không có bí mật gì hết." "Anh không tin.""Được rồi, em có quan hệ với anh ấy đấy, em thích anh ấy, em muốn chọn anh ấy, được chưa?"Trong nháy mắt sắc mặt của Nguyễn Thiên Lăng trở nên âm trầm, trong mắt lập tức lộ ra vẻ lạnh lùng, còn ẩn chứa cả sát ý nữa. Dáng vẻ của anh thật khủng khiếp, giống như muốn ăn thịt người vậy. Lúc Giang Vũ Phi đang sợ anh sẽ nổi giận, anh đột nhiên thu lại sự giận dữ, nhếch môi cười lạnh: "Anh không tin."Giang Vũ Phi hơi ngạc nhiên, cô cho rằng anh sẽ tin. Vừa rồi anh có phản ứng như vậy, rõ ràng chính là đã tin những gì cô nói rồi. Vì sao chỉ trong thời gian ngắn ngủi một giây đồng hồ, anh lại không tin nữa?"Đây là sự thật, vì sao anh không tin chứ?" Giang Vũ Phi thăm dò hỏi. Nguyễn Thiên Lăng nhếch môi, rất tự tin nói: "Giang Vũ Phi, người em yêu là ai chứ, anh có mắt với đầu óc."