Trời đêm mát như dòng nước. Một chiếc xe đua màu đỏ hào nhoáng được lái vào trong biệt thự làm thai phụ đang ngủ trên lầu thức giấc. Cửa phòng khách bị đẩy ra, một đôi nam nữ bước vào, loạng choạng ngã mình trên chiếc ghế sofa êm ái. Người đàn ông là chủ căn biệt thự này, nhưng người phụ nữ ấy lại không phải nữ chủ nhân. “Thiếu gia…” - Người giúp việc kêu lên kinh ngạc. “Cút!” - Người đàn ông tỏ vẻ không vui, giọng nói có sức nóng thiêu đốt. Sau đó, trong phòng khách chỉ còn lại hai người họ. ---- Gió thổi lay động rèm cửa sổ có những bông hoa li ti trắng. Từng cơn gió lạnh thổi vào cũng không làm tan đi sức nóng trong phòng khách. “Lăng, em yêu anh…” - Giọng người nữ hổn hển vang lên trong phòng khách rộng rãi. “Duyệt Duyệt, anh cũng yêu em…” - Người đàn ông đáp lại mơ hồ. Phòng khách được trang trí tinh tế, huyễn hoặc mê ly. ---- Cùng thời gian đó, phòng ngủ lầu trên cửa phòng bật mở. Giang Vũ Phi mắt vẫn còn ngái ngủ, tay ôm bụng bầu đã sáu tháng đi trên tấm thảm dày. Âm thanh kì…
Chương 822: Ông chỉ có suy nghĩ ích kỷ
Thề Không Vì Thê: Thiếu Phu Nhân Hào Cưới Toàn CầuTác giả: Phi Tử Nhất TiếuTruyện Ngôn TìnhTrời đêm mát như dòng nước. Một chiếc xe đua màu đỏ hào nhoáng được lái vào trong biệt thự làm thai phụ đang ngủ trên lầu thức giấc. Cửa phòng khách bị đẩy ra, một đôi nam nữ bước vào, loạng choạng ngã mình trên chiếc ghế sofa êm ái. Người đàn ông là chủ căn biệt thự này, nhưng người phụ nữ ấy lại không phải nữ chủ nhân. “Thiếu gia…” - Người giúp việc kêu lên kinh ngạc. “Cút!” - Người đàn ông tỏ vẻ không vui, giọng nói có sức nóng thiêu đốt. Sau đó, trong phòng khách chỉ còn lại hai người họ. ---- Gió thổi lay động rèm cửa sổ có những bông hoa li ti trắng. Từng cơn gió lạnh thổi vào cũng không làm tan đi sức nóng trong phòng khách. “Lăng, em yêu anh…” - Giọng người nữ hổn hển vang lên trong phòng khách rộng rãi. “Duyệt Duyệt, anh cũng yêu em…” - Người đàn ông đáp lại mơ hồ. Phòng khách được trang trí tinh tế, huyễn hoặc mê ly. ---- Cùng thời gian đó, phòng ngủ lầu trên cửa phòng bật mở. Giang Vũ Phi mắt vẫn còn ngái ngủ, tay ôm bụng bầu đã sáu tháng đi trên tấm thảm dày. Âm thanh kì… “Cậu ấy còn nói, nếu như cậu ấy không thể trở về, bảo ông hãy tìm cháu, sau khi cháu thành niên, chuyển nhượng cổ phần công ty cho cháu… Ba cháu rất tín nhiệm ông, trong mắt cậu ấy, ông là người bạn tốt nhất, cũng là người thầy, người cha của cậu ấy. Cậu ấy yên tâm giao cổ phần công ty cho ông, nhưng theo sự lớn mạnh của Nguyễn thị, ông đã có tâm tư, ông không nỡ giao ra 20% cổ phần công ty…”“Vũ Phi, ông xin lỗi ba cháu, ông đã phụ sự tín nhiệm của cậu ấy, ông hi vọng Nguyễn thị vĩnh viễn thuộc về con cháu Nguyễn gia, nhưng lương tâm ông lại luôn bất an. Cho nên ông mới hi vọng cháu có thể kết hôn và sinh con với Thiên Lăng. Con của cháu và Thiên Lăng, có tư cách thừa kế tất cả cổ phần công ty… Vũ Phi, tuy ông rất ích kỷ, nhưng ông chưa từng nghĩ tới việc mưu hại các cháu.”Giang Vũ Phi nghe ông giải thích một đoạn dài, chẳng những không có một chút biểu cảm, ngược lại trái tim càng băng giá. “Cứ cho là ông nói thật, ông cũng đủ hèn hạ rồi!”Ba cô tín nhiệm ông như vậy, yên tâm giao 20% cổ phần công ty cho ông chính là vì thay ông bảo vệ Nguyễn thị, kết quả là sau khi có được Nguyễn thị liền không muốn trả lại công ty…Giang Vũ Phi cười lạnh: “Có phải ông cho rằng ba cháu là kẻ đần, tự nguyện giao cổ phần công ty cho ông? Nhưng trong mắt của cháu, ông là kẻ vong ân phụ nghĩa. Ông bảo cháu kết hôn với Nguyễn Thiên Lăng cũng chỉ là vì thỏa mãn ích kỷ của ông, tìm một lý do quang minh chính đại cho hành vi của mình. Cháu còn vẫn luôn gọi ông một tiếng ông, tôn kính ông, kính yêu ông… Cháu và ba cháu đều giống nhau, chúng cháu đều mù mắt mới tín nhiệm ông như thế!” “Vũ Phi, ông xin lỗi sự tín nhiệm của ba cháu, ông cũng thừa nhận lúc trước cho cháu với Thiên Lăng kết hôn, có lợi dụng cháu. Thế nhưng... Ông đối tốt với cháu, là thật tâm...”Mặt Nguyễn An Quốc tràn đầy vẻ đau lòng, đi tới bước đường hôm nay, ông đã sớm dự liệu được, nhưng khi tất cả chân tướng đều bị vạch trần, ông vẫn rất khó chịu, cảm giác không còn mặt mũi nào đối diện với cô.“Ông sẽ chết rất nhanh, cháu hận ông như thế nào cũng không còn liên quan gì nữa. Chuyện này cháu đừng trách Thiên Lăng, nó không biết gì cả. Vì để cảm tình của các cháu không bị trộn lẫn sự lợi dụng, ông không nói gì với nó. Nó không biết chút gì về chuyện này, Vũ Phi, cháu với Thiên Lăng kết hôn đi, nếu không cháu sẽ bị Tiêu Tử Bân lợi dụng, cuối cùng Nguyễn thị cũng vẫn sẽ rơi vào tay hắn ta.” Giang Vũ Phi lắc đầu, cô đã không có cách nào tín nhiệm bất luận một người nào trong số bọn họ.Tiêu Lang nói với cô, Nguyễn An Quốc vì đạt được Nguyễn thị, không biết dùng thủ đoạn gì cướp lấy 20% cổ phần công ty từ trong tay ba cô. Sau khi cướp về, ông lập tức chèn ép hãm hại Tiêu Tử Bân, sau đó trở thành người chưởng quản lớn nhất Nguyễn thị, thành công đuổi đi từng người Tiêu gia. Tiếp theo, ông lại mưu hại ba cô, để ba cô không có cách nào lấy lại cổ phần công ty. Sau khi Tiêu Tử Bân ra tù, trốn ra nước ngoài, Nguyễn An Quốc sợ ông ta trở lại đoạt lại Nguyễn thị, liền nghĩ đến việc tìm ra cô, bảo cô với Nguyễn Thiên Lăng kết hôn, đem cổ phần công ty ông phi pháp đoạt được chuyển đổi hợp pháp thành Nguyễn gia. Hiện tại Nguyễn An Quốc lại nói với cô, ba cô là vì liên hợp cùng ông đối phó Tiêu Tử Bân, mới chuyển nhượng cổ phần công ty. Ông cũng không nghĩ đến mưu hại ba cô… Ông chỉ có suy nghĩ ích kỷ, chỉ hi vọng Nguyễn thị vĩnh viễn thuộc về Nguyễn gia…Rốt cuộc bọn họ lời ai nói nói mới là thật? Giang Vũ Phi có cảm giác thế giới này không đơn giản, mỗi một người đều thật không đơn giản.“Ông bảo cháu tin tưởng chuyện ông nói như thế nào? Ngày nào không tìm được ba cháu, ngày đó cháu sẽ không tin ông!”
“Cậu ấy còn nói, nếu như cậu ấy không thể trở về, bảo ông hãy tìm cháu, sau khi cháu thành niên, chuyển nhượng cổ phần công ty cho cháu… Ba cháu rất tín nhiệm ông, trong mắt cậu ấy, ông là người bạn tốt nhất, cũng là người thầy, người cha của cậu ấy. Cậu ấy yên tâm giao cổ phần công ty cho ông, nhưng theo sự lớn mạnh của Nguyễn thị, ông đã có tâm tư, ông không nỡ giao ra 20% cổ phần công ty…”
“Vũ Phi, ông xin lỗi ba cháu, ông đã phụ sự tín nhiệm của cậu ấy, ông hi vọng Nguyễn thị vĩnh viễn thuộc về con cháu Nguyễn gia, nhưng lương tâm ông lại luôn bất an. Cho nên ông mới hi vọng cháu có thể kết hôn và sinh con với Thiên Lăng. Con của cháu và Thiên Lăng, có tư cách thừa kế tất cả cổ phần công ty… Vũ Phi, tuy ông rất ích kỷ, nhưng ông chưa từng nghĩ tới việc mưu hại các cháu.”
Giang Vũ Phi nghe ông giải thích một đoạn dài, chẳng những không có một chút biểu cảm, ngược lại trái tim càng băng giá.
“Cứ cho là ông nói thật, ông cũng đủ hèn hạ rồi!”
Ba cô tín nhiệm ông như vậy, yên tâm giao 20% cổ phần công ty cho ông chính là vì thay ông bảo vệ Nguyễn thị, kết quả là sau khi có được Nguyễn thị liền không muốn trả lại công ty…
Giang Vũ Phi cười lạnh: “Có phải ông cho rằng ba cháu là kẻ đần, tự nguyện giao cổ phần công ty cho ông? Nhưng trong mắt của cháu, ông là kẻ vong ân phụ nghĩa. Ông bảo cháu kết hôn với Nguyễn Thiên Lăng cũng chỉ là vì thỏa mãn ích kỷ của ông, tìm một lý do quang minh chính đại cho hành vi của mình. Cháu còn vẫn luôn gọi ông một tiếng ông, tôn kính ông, kính yêu ông… Cháu và ba cháu đều giống nhau, chúng cháu đều mù mắt mới tín nhiệm ông như thế!”
“Vũ Phi, ông xin lỗi sự tín nhiệm của ba cháu, ông cũng thừa nhận lúc trước cho cháu với Thiên Lăng kết hôn, có lợi dụng cháu. Thế nhưng... Ông đối tốt với cháu, là thật tâm...”
Mặt Nguyễn An Quốc tràn đầy vẻ đau lòng, đi tới bước đường hôm nay, ông đã sớm dự liệu được, nhưng khi tất cả chân tướng đều bị vạch trần, ông vẫn rất khó chịu, cảm giác không còn mặt mũi nào đối diện với cô.
“Ông sẽ chết rất nhanh, cháu hận ông như thế nào cũng không còn liên quan gì nữa. Chuyện này cháu đừng trách Thiên Lăng, nó không biết gì cả. Vì để cảm tình của các cháu không bị trộn lẫn sự lợi dụng, ông không nói gì với nó. Nó không biết chút gì về chuyện này, Vũ Phi, cháu với Thiên Lăng kết hôn đi, nếu không cháu sẽ bị Tiêu Tử Bân lợi dụng, cuối cùng Nguyễn thị cũng vẫn sẽ rơi vào tay hắn ta.”
Giang Vũ Phi lắc đầu, cô đã không có cách nào tín nhiệm bất luận một người nào trong số bọn họ.
Tiêu Lang nói với cô, Nguyễn An Quốc vì đạt được Nguyễn thị, không biết dùng thủ đoạn gì cướp lấy 20% cổ phần công ty từ trong tay ba cô. Sau khi cướp về, ông lập tức chèn ép hãm hại Tiêu Tử Bân, sau đó trở thành người chưởng quản lớn nhất Nguyễn thị, thành công đuổi đi từng người Tiêu gia. Tiếp theo, ông lại mưu hại ba cô, để ba cô không có cách nào lấy lại cổ phần công ty. Sau khi Tiêu Tử Bân ra tù, trốn ra nước ngoài, Nguyễn An Quốc sợ ông ta trở lại đoạt lại Nguyễn thị, liền nghĩ đến việc tìm ra cô, bảo cô với Nguyễn Thiên Lăng kết hôn, đem cổ phần công ty ông phi pháp đoạt được chuyển đổi hợp pháp thành Nguyễn gia. Hiện tại Nguyễn An Quốc lại nói với cô, ba cô là vì liên hợp cùng ông đối phó Tiêu Tử Bân, mới chuyển nhượng cổ phần công ty. Ông cũng không nghĩ đến mưu hại ba cô… Ông chỉ có suy nghĩ ích kỷ, chỉ hi vọng Nguyễn thị vĩnh viễn thuộc về Nguyễn gia…
Rốt cuộc bọn họ lời ai nói nói mới là thật?
Giang Vũ Phi có cảm giác thế giới này không đơn giản, mỗi một người đều thật không đơn giản.
“Ông bảo cháu tin tưởng chuyện ông nói như thế nào? Ngày nào không tìm được ba cháu, ngày đó cháu sẽ không tin ông!”
Thề Không Vì Thê: Thiếu Phu Nhân Hào Cưới Toàn CầuTác giả: Phi Tử Nhất TiếuTruyện Ngôn TìnhTrời đêm mát như dòng nước. Một chiếc xe đua màu đỏ hào nhoáng được lái vào trong biệt thự làm thai phụ đang ngủ trên lầu thức giấc. Cửa phòng khách bị đẩy ra, một đôi nam nữ bước vào, loạng choạng ngã mình trên chiếc ghế sofa êm ái. Người đàn ông là chủ căn biệt thự này, nhưng người phụ nữ ấy lại không phải nữ chủ nhân. “Thiếu gia…” - Người giúp việc kêu lên kinh ngạc. “Cút!” - Người đàn ông tỏ vẻ không vui, giọng nói có sức nóng thiêu đốt. Sau đó, trong phòng khách chỉ còn lại hai người họ. ---- Gió thổi lay động rèm cửa sổ có những bông hoa li ti trắng. Từng cơn gió lạnh thổi vào cũng không làm tan đi sức nóng trong phòng khách. “Lăng, em yêu anh…” - Giọng người nữ hổn hển vang lên trong phòng khách rộng rãi. “Duyệt Duyệt, anh cũng yêu em…” - Người đàn ông đáp lại mơ hồ. Phòng khách được trang trí tinh tế, huyễn hoặc mê ly. ---- Cùng thời gian đó, phòng ngủ lầu trên cửa phòng bật mở. Giang Vũ Phi mắt vẫn còn ngái ngủ, tay ôm bụng bầu đã sáu tháng đi trên tấm thảm dày. Âm thanh kì… “Cậu ấy còn nói, nếu như cậu ấy không thể trở về, bảo ông hãy tìm cháu, sau khi cháu thành niên, chuyển nhượng cổ phần công ty cho cháu… Ba cháu rất tín nhiệm ông, trong mắt cậu ấy, ông là người bạn tốt nhất, cũng là người thầy, người cha của cậu ấy. Cậu ấy yên tâm giao cổ phần công ty cho ông, nhưng theo sự lớn mạnh của Nguyễn thị, ông đã có tâm tư, ông không nỡ giao ra 20% cổ phần công ty…”“Vũ Phi, ông xin lỗi ba cháu, ông đã phụ sự tín nhiệm của cậu ấy, ông hi vọng Nguyễn thị vĩnh viễn thuộc về con cháu Nguyễn gia, nhưng lương tâm ông lại luôn bất an. Cho nên ông mới hi vọng cháu có thể kết hôn và sinh con với Thiên Lăng. Con của cháu và Thiên Lăng, có tư cách thừa kế tất cả cổ phần công ty… Vũ Phi, tuy ông rất ích kỷ, nhưng ông chưa từng nghĩ tới việc mưu hại các cháu.”Giang Vũ Phi nghe ông giải thích một đoạn dài, chẳng những không có một chút biểu cảm, ngược lại trái tim càng băng giá. “Cứ cho là ông nói thật, ông cũng đủ hèn hạ rồi!”Ba cô tín nhiệm ông như vậy, yên tâm giao 20% cổ phần công ty cho ông chính là vì thay ông bảo vệ Nguyễn thị, kết quả là sau khi có được Nguyễn thị liền không muốn trả lại công ty…Giang Vũ Phi cười lạnh: “Có phải ông cho rằng ba cháu là kẻ đần, tự nguyện giao cổ phần công ty cho ông? Nhưng trong mắt của cháu, ông là kẻ vong ân phụ nghĩa. Ông bảo cháu kết hôn với Nguyễn Thiên Lăng cũng chỉ là vì thỏa mãn ích kỷ của ông, tìm một lý do quang minh chính đại cho hành vi của mình. Cháu còn vẫn luôn gọi ông một tiếng ông, tôn kính ông, kính yêu ông… Cháu và ba cháu đều giống nhau, chúng cháu đều mù mắt mới tín nhiệm ông như thế!” “Vũ Phi, ông xin lỗi sự tín nhiệm của ba cháu, ông cũng thừa nhận lúc trước cho cháu với Thiên Lăng kết hôn, có lợi dụng cháu. Thế nhưng... Ông đối tốt với cháu, là thật tâm...”Mặt Nguyễn An Quốc tràn đầy vẻ đau lòng, đi tới bước đường hôm nay, ông đã sớm dự liệu được, nhưng khi tất cả chân tướng đều bị vạch trần, ông vẫn rất khó chịu, cảm giác không còn mặt mũi nào đối diện với cô.“Ông sẽ chết rất nhanh, cháu hận ông như thế nào cũng không còn liên quan gì nữa. Chuyện này cháu đừng trách Thiên Lăng, nó không biết gì cả. Vì để cảm tình của các cháu không bị trộn lẫn sự lợi dụng, ông không nói gì với nó. Nó không biết chút gì về chuyện này, Vũ Phi, cháu với Thiên Lăng kết hôn đi, nếu không cháu sẽ bị Tiêu Tử Bân lợi dụng, cuối cùng Nguyễn thị cũng vẫn sẽ rơi vào tay hắn ta.” Giang Vũ Phi lắc đầu, cô đã không có cách nào tín nhiệm bất luận một người nào trong số bọn họ.Tiêu Lang nói với cô, Nguyễn An Quốc vì đạt được Nguyễn thị, không biết dùng thủ đoạn gì cướp lấy 20% cổ phần công ty từ trong tay ba cô. Sau khi cướp về, ông lập tức chèn ép hãm hại Tiêu Tử Bân, sau đó trở thành người chưởng quản lớn nhất Nguyễn thị, thành công đuổi đi từng người Tiêu gia. Tiếp theo, ông lại mưu hại ba cô, để ba cô không có cách nào lấy lại cổ phần công ty. Sau khi Tiêu Tử Bân ra tù, trốn ra nước ngoài, Nguyễn An Quốc sợ ông ta trở lại đoạt lại Nguyễn thị, liền nghĩ đến việc tìm ra cô, bảo cô với Nguyễn Thiên Lăng kết hôn, đem cổ phần công ty ông phi pháp đoạt được chuyển đổi hợp pháp thành Nguyễn gia. Hiện tại Nguyễn An Quốc lại nói với cô, ba cô là vì liên hợp cùng ông đối phó Tiêu Tử Bân, mới chuyển nhượng cổ phần công ty. Ông cũng không nghĩ đến mưu hại ba cô… Ông chỉ có suy nghĩ ích kỷ, chỉ hi vọng Nguyễn thị vĩnh viễn thuộc về Nguyễn gia…Rốt cuộc bọn họ lời ai nói nói mới là thật? Giang Vũ Phi có cảm giác thế giới này không đơn giản, mỗi một người đều thật không đơn giản.“Ông bảo cháu tin tưởng chuyện ông nói như thế nào? Ngày nào không tìm được ba cháu, ngày đó cháu sẽ không tin ông!”