Trời đêm mát như dòng nước. Một chiếc xe đua màu đỏ hào nhoáng được lái vào trong biệt thự làm thai phụ đang ngủ trên lầu thức giấc. Cửa phòng khách bị đẩy ra, một đôi nam nữ bước vào, loạng choạng ngã mình trên chiếc ghế sofa êm ái. Người đàn ông là chủ căn biệt thự này, nhưng người phụ nữ ấy lại không phải nữ chủ nhân. “Thiếu gia…” - Người giúp việc kêu lên kinh ngạc. “Cút!” - Người đàn ông tỏ vẻ không vui, giọng nói có sức nóng thiêu đốt. Sau đó, trong phòng khách chỉ còn lại hai người họ. ---- Gió thổi lay động rèm cửa sổ có những bông hoa li ti trắng. Từng cơn gió lạnh thổi vào cũng không làm tan đi sức nóng trong phòng khách. “Lăng, em yêu anh…” - Giọng người nữ hổn hển vang lên trong phòng khách rộng rãi. “Duyệt Duyệt, anh cũng yêu em…” - Người đàn ông đáp lại mơ hồ. Phòng khách được trang trí tinh tế, huyễn hoặc mê ly. ---- Cùng thời gian đó, phòng ngủ lầu trên cửa phòng bật mở. Giang Vũ Phi mắt vẫn còn ngái ngủ, tay ôm bụng bầu đã sáu tháng đi trên tấm thảm dày. Âm thanh kì…
Chương 837: Cô ấy vẫn chưa đi, cô ấy vẫn còn ở đây...
Thề Không Vì Thê: Thiếu Phu Nhân Hào Cưới Toàn CầuTác giả: Phi Tử Nhất TiếuTruyện Ngôn TìnhTrời đêm mát như dòng nước. Một chiếc xe đua màu đỏ hào nhoáng được lái vào trong biệt thự làm thai phụ đang ngủ trên lầu thức giấc. Cửa phòng khách bị đẩy ra, một đôi nam nữ bước vào, loạng choạng ngã mình trên chiếc ghế sofa êm ái. Người đàn ông là chủ căn biệt thự này, nhưng người phụ nữ ấy lại không phải nữ chủ nhân. “Thiếu gia…” - Người giúp việc kêu lên kinh ngạc. “Cút!” - Người đàn ông tỏ vẻ không vui, giọng nói có sức nóng thiêu đốt. Sau đó, trong phòng khách chỉ còn lại hai người họ. ---- Gió thổi lay động rèm cửa sổ có những bông hoa li ti trắng. Từng cơn gió lạnh thổi vào cũng không làm tan đi sức nóng trong phòng khách. “Lăng, em yêu anh…” - Giọng người nữ hổn hển vang lên trong phòng khách rộng rãi. “Duyệt Duyệt, anh cũng yêu em…” - Người đàn ông đáp lại mơ hồ. Phòng khách được trang trí tinh tế, huyễn hoặc mê ly. ---- Cùng thời gian đó, phòng ngủ lầu trên cửa phòng bật mở. Giang Vũ Phi mắt vẫn còn ngái ngủ, tay ôm bụng bầu đã sáu tháng đi trên tấm thảm dày. Âm thanh kì… Giang Vũ Phi sững sờ: “Anh ấy ở đâu?”“Đang ở bên ngoài. Buổi sáng người làm mới phát hiện ra thiếu gia ở bên ngoải cả đêm hôm qua, sao cậu ấy lại không vào trong nhỉ? Bây giờ tuy thời tiết nóng, nhưng vào buổi tốt nhiệt độ rất thấp, ở bên ngoài bị gió thổi cả đêm, ai mà chịu được...” Thím Lý nhíu mày lo lắng nói.“Đừng vội, tôi đi xem trước đã.” Giang Vũ Phi an ủi thím Lý, liền đi xuống dưới lầu. Ngoài cửa lớn, mấy người làm vây quanh Nguyễn Thiên Lăng, luôn miệng khuyên bảo anh.“Thiếu gia, cậu bệnh rồi, để chúng tôi dìu anh xuống xe, bây giờ anh nhất định phải đi bác sĩ khám.“Cút, không cần quản tôi!” “Thiếu gia, cậu đừng tùy tiện như vậy, lúc này không phải là lúc để cậu tùy tiện...”“Anh mới tùy tiện, cút!”“Thiếu gia...” “Cút, cút hết cho tôi!”“Cô Giang đến.” Không biết là ai nói một tiếng, những người làm vây quanh Nguyễn Thiên Lăng đều quay đầu lại, sau đó tự động tản ra, nhường đường cho cô.Ngón tay Nguyễn Thiên Lăng cứng ngắc, anh ngước mắt nhìn... Anh liền nhìn thấy Giang Vũ Phi mặc váy dài trắng như tuyết, tóc cột lên, giống như tiên nữ đi về phía anh. Ánh mặt trời chiếu trên khuôn mặt thanh tú trắng nõn nhỏ nhắn của cô, nhìn cô đẹp như vậy, không vướng bụi trần. Nguyễn Thiên Lăng đến chớp mắt cũng không chớp, nhìn cô chằm chằm, ánh mắt mê muội. Hóa ra cô ấy vẫn chưa đi, cô ấy vẫn còn ở đây...Phiền muộn và cơn nóng giận ở trong lòng Nguyễn Thiên Lăng cả đêm, chỉ một khắc nhìn thấy cô, mọi thứ đều tan thành mây khói. Anh phát hiện ở trước mặt cô, quả nhiên anh không phải là người mạnh mẽ...Thế nhưng ở trong mắt Giang Vũ Phi, hình tượng Nguyễn Thiên Lăng lại không tốt đẹp như vậy. Cô nhìn thấy anh mặc áo sơ mi, người mất hồn dựa vào ghế, mấy cái cúc trên áo sơ mi bị bung ra, trên áo sơ mi còn có vết rượu rõ ràng. Tóc anh cũng rối loạn, con mắt đỏ lên có nhiều tơ máu, trong một đêm mà râu đã dài ra xanh cả cằm. Nhìn ngang nhìn dọc, nhìn anh lôi thôi giống như một con sâu rượu, so với hình tượng cao quý đẹp đẽ lúc bình thường của anh thì đây là hình tượng hoàn toàn khác hẳn. Giang Vũ Phi đi đến bên cạnh cửa xe, còn có thể nghe thấy mùi rượu từ trên người anh tỏa ra. Trải qua cả đêm, có vẻ mùi rượu này trở nên rất khó ngửi... Giang Vũ Phi không nhịn được khẽ nhíu mày, cô mở cửa xe, lạnh nhạt nói mới anh: “Xuống xe đi, tôi nói thím Lý gọi bác sĩ cho anh, anh đứng lên đi tắm rửa đi, lát nữa để bác sĩ khám cho anh.”“...” Nguyễn Thiên Lăng mở to mắt nhìn cô, không nói.Giang Vũ Phi thấy anh không động đậy, liền nói mấy người làm: “Mọi người mau mang anh ấy ra đây, anh ấy không cử động.” Người làm nhìn Nguyễn Thiên Lăng một cái, sau đó lại nhìn Giang Vũ Phi một cái, cuối cùng cũng vẫn lựa chọn nghe theo lời cô...Bọn họ vừa tiến lên, đột nhiên Nguyễn Thiên Lăng hung dữ gằn: “Tránh xa xe tôi ra! Ai nói tôi không cử động!”Mấy người làm bị anh dọa sợ lui về sau vài bước, tính anh nóng nảy như vậy ai dám gây sự với anh. Giang Vũ Phi biết khi anh bị bệnh tính tình sẽ không tốt, cô cũng không chấp nhặt với anh.“Đã cử động được thì tự anh đi đi.”“Anh không đi!” Nguyễn Thiên Lăng ngang ngạnh phản kháng. Giang Vũ Phi cười lạnh một tiếng: “Không được thì thôi, dù anh sống hay chết cũng không liên quan tới tôi.” Nói xong cô xoay người định đi...Nguyễn Thiên Lăng tức giận siết chặt nắm đấm, đúng là người phụ nữ vô lương tâm!Anh sống hay chết cô cũng không quan tâm như vậy? Được, mẹ nó, yêu một cục đá còn hơn là yêu cô!Thấy cô thật sự muốn đi, bỗng nhiên anh đứng dậy, nhanh chóng từ trong xe bước xuống.
Giang Vũ Phi sững sờ: “Anh ấy ở đâu?”
“Đang ở bên ngoài. Buổi sáng người làm mới phát hiện ra thiếu gia ở bên ngoải cả đêm hôm qua, sao cậu ấy lại không vào trong nhỉ? Bây giờ tuy thời tiết nóng, nhưng vào buổi tốt nhiệt độ rất thấp, ở bên ngoài bị gió thổi cả đêm, ai mà chịu được...” Thím Lý nhíu mày lo lắng nói.
“Đừng vội, tôi đi xem trước đã.” Giang Vũ Phi an ủi thím Lý, liền đi xuống dưới lầu.
Ngoài cửa lớn, mấy người làm vây quanh Nguyễn Thiên Lăng, luôn miệng khuyên bảo anh.
“Thiếu gia, cậu bệnh rồi, để chúng tôi dìu anh xuống xe, bây giờ anh nhất định phải đi bác sĩ khám.
“Cút, không cần quản tôi!”
“Thiếu gia, cậu đừng tùy tiện như vậy, lúc này không phải là lúc để cậu tùy tiện...”
“Anh mới tùy tiện, cút!”
“Thiếu gia...”
“Cút, cút hết cho tôi!”
“Cô Giang đến.” Không biết là ai nói một tiếng, những người làm vây quanh Nguyễn Thiên Lăng đều quay đầu lại, sau đó tự động tản ra, nhường đường cho cô.
Ngón tay Nguyễn Thiên Lăng cứng ngắc, anh ngước mắt nhìn... Anh liền nhìn thấy Giang Vũ Phi mặc váy dài trắng như tuyết, tóc cột lên, giống như tiên nữ đi về phía anh. Ánh mặt trời chiếu trên khuôn mặt thanh tú trắng nõn nhỏ nhắn của cô, nhìn cô đẹp như vậy, không vướng bụi trần.
Nguyễn Thiên Lăng đến chớp mắt cũng không chớp, nhìn cô chằm chằm, ánh mắt mê muội. Hóa ra cô ấy vẫn chưa đi, cô ấy vẫn còn ở đây...
Phiền muộn và cơn nóng giận ở trong lòng Nguyễn Thiên Lăng cả đêm, chỉ một khắc nhìn thấy cô, mọi thứ đều tan thành mây khói. Anh phát hiện ở trước mặt cô, quả nhiên anh không phải là người mạnh mẽ...
Thế nhưng ở trong mắt Giang Vũ Phi, hình tượng Nguyễn Thiên Lăng lại không tốt đẹp như vậy. Cô nhìn thấy anh mặc áo sơ mi, người mất hồn dựa vào ghế, mấy cái cúc trên áo sơ mi bị bung ra, trên áo sơ mi còn có vết rượu rõ ràng. Tóc anh cũng rối loạn, con mắt đỏ lên có nhiều tơ máu, trong một đêm mà râu đã dài ra xanh cả cằm. Nhìn ngang nhìn dọc, nhìn anh lôi thôi giống như một con sâu rượu, so với hình tượng cao quý đẹp đẽ lúc bình thường của anh thì đây là hình tượng hoàn toàn khác hẳn.
Giang Vũ Phi đi đến bên cạnh cửa xe, còn có thể nghe thấy mùi rượu từ trên người anh tỏa ra. Trải qua cả đêm, có vẻ mùi rượu này trở nên rất khó ngửi... Giang Vũ Phi không nhịn được khẽ nhíu mày, cô mở cửa xe, lạnh nhạt nói mới anh: “Xuống xe đi, tôi nói thím Lý gọi bác sĩ cho anh, anh đứng lên đi tắm rửa đi, lát nữa để bác sĩ khám cho anh.”
“...” Nguyễn Thiên Lăng mở to mắt nhìn cô, không nói.
Giang Vũ Phi thấy anh không động đậy, liền nói mấy người làm: “Mọi người mau mang anh ấy ra đây, anh ấy không cử động.”
Người làm nhìn Nguyễn Thiên Lăng một cái, sau đó lại nhìn Giang Vũ Phi một cái, cuối cùng cũng vẫn lựa chọn nghe theo lời cô...
Bọn họ vừa tiến lên, đột nhiên Nguyễn Thiên Lăng hung dữ gằn: “Tránh xa xe tôi ra! Ai nói tôi không cử động!”
Mấy người làm bị anh dọa sợ lui về sau vài bước, tính anh nóng nảy như vậy ai dám gây sự với anh.
Giang Vũ Phi biết khi anh bị bệnh tính tình sẽ không tốt, cô cũng không chấp nhặt với anh.
“Đã cử động được thì tự anh đi đi.”
“Anh không đi!” Nguyễn Thiên Lăng ngang ngạnh phản kháng.
Giang Vũ Phi cười lạnh một tiếng: “Không được thì thôi, dù anh sống hay chết cũng không liên quan tới tôi.” Nói xong cô xoay người định đi...
Nguyễn Thiên Lăng tức giận siết chặt nắm đấm, đúng là người phụ nữ vô lương tâm!
Anh sống hay chết cô cũng không quan tâm như vậy?
Được, mẹ nó, yêu một cục đá còn hơn là yêu cô!
Thấy cô thật sự muốn đi, bỗng nhiên anh đứng dậy, nhanh chóng từ trong xe bước xuống.
Thề Không Vì Thê: Thiếu Phu Nhân Hào Cưới Toàn CầuTác giả: Phi Tử Nhất TiếuTruyện Ngôn TìnhTrời đêm mát như dòng nước. Một chiếc xe đua màu đỏ hào nhoáng được lái vào trong biệt thự làm thai phụ đang ngủ trên lầu thức giấc. Cửa phòng khách bị đẩy ra, một đôi nam nữ bước vào, loạng choạng ngã mình trên chiếc ghế sofa êm ái. Người đàn ông là chủ căn biệt thự này, nhưng người phụ nữ ấy lại không phải nữ chủ nhân. “Thiếu gia…” - Người giúp việc kêu lên kinh ngạc. “Cút!” - Người đàn ông tỏ vẻ không vui, giọng nói có sức nóng thiêu đốt. Sau đó, trong phòng khách chỉ còn lại hai người họ. ---- Gió thổi lay động rèm cửa sổ có những bông hoa li ti trắng. Từng cơn gió lạnh thổi vào cũng không làm tan đi sức nóng trong phòng khách. “Lăng, em yêu anh…” - Giọng người nữ hổn hển vang lên trong phòng khách rộng rãi. “Duyệt Duyệt, anh cũng yêu em…” - Người đàn ông đáp lại mơ hồ. Phòng khách được trang trí tinh tế, huyễn hoặc mê ly. ---- Cùng thời gian đó, phòng ngủ lầu trên cửa phòng bật mở. Giang Vũ Phi mắt vẫn còn ngái ngủ, tay ôm bụng bầu đã sáu tháng đi trên tấm thảm dày. Âm thanh kì… Giang Vũ Phi sững sờ: “Anh ấy ở đâu?”“Đang ở bên ngoài. Buổi sáng người làm mới phát hiện ra thiếu gia ở bên ngoải cả đêm hôm qua, sao cậu ấy lại không vào trong nhỉ? Bây giờ tuy thời tiết nóng, nhưng vào buổi tốt nhiệt độ rất thấp, ở bên ngoài bị gió thổi cả đêm, ai mà chịu được...” Thím Lý nhíu mày lo lắng nói.“Đừng vội, tôi đi xem trước đã.” Giang Vũ Phi an ủi thím Lý, liền đi xuống dưới lầu. Ngoài cửa lớn, mấy người làm vây quanh Nguyễn Thiên Lăng, luôn miệng khuyên bảo anh.“Thiếu gia, cậu bệnh rồi, để chúng tôi dìu anh xuống xe, bây giờ anh nhất định phải đi bác sĩ khám.“Cút, không cần quản tôi!” “Thiếu gia, cậu đừng tùy tiện như vậy, lúc này không phải là lúc để cậu tùy tiện...”“Anh mới tùy tiện, cút!”“Thiếu gia...” “Cút, cút hết cho tôi!”“Cô Giang đến.” Không biết là ai nói một tiếng, những người làm vây quanh Nguyễn Thiên Lăng đều quay đầu lại, sau đó tự động tản ra, nhường đường cho cô.Ngón tay Nguyễn Thiên Lăng cứng ngắc, anh ngước mắt nhìn... Anh liền nhìn thấy Giang Vũ Phi mặc váy dài trắng như tuyết, tóc cột lên, giống như tiên nữ đi về phía anh. Ánh mặt trời chiếu trên khuôn mặt thanh tú trắng nõn nhỏ nhắn của cô, nhìn cô đẹp như vậy, không vướng bụi trần. Nguyễn Thiên Lăng đến chớp mắt cũng không chớp, nhìn cô chằm chằm, ánh mắt mê muội. Hóa ra cô ấy vẫn chưa đi, cô ấy vẫn còn ở đây...Phiền muộn và cơn nóng giận ở trong lòng Nguyễn Thiên Lăng cả đêm, chỉ một khắc nhìn thấy cô, mọi thứ đều tan thành mây khói. Anh phát hiện ở trước mặt cô, quả nhiên anh không phải là người mạnh mẽ...Thế nhưng ở trong mắt Giang Vũ Phi, hình tượng Nguyễn Thiên Lăng lại không tốt đẹp như vậy. Cô nhìn thấy anh mặc áo sơ mi, người mất hồn dựa vào ghế, mấy cái cúc trên áo sơ mi bị bung ra, trên áo sơ mi còn có vết rượu rõ ràng. Tóc anh cũng rối loạn, con mắt đỏ lên có nhiều tơ máu, trong một đêm mà râu đã dài ra xanh cả cằm. Nhìn ngang nhìn dọc, nhìn anh lôi thôi giống như một con sâu rượu, so với hình tượng cao quý đẹp đẽ lúc bình thường của anh thì đây là hình tượng hoàn toàn khác hẳn. Giang Vũ Phi đi đến bên cạnh cửa xe, còn có thể nghe thấy mùi rượu từ trên người anh tỏa ra. Trải qua cả đêm, có vẻ mùi rượu này trở nên rất khó ngửi... Giang Vũ Phi không nhịn được khẽ nhíu mày, cô mở cửa xe, lạnh nhạt nói mới anh: “Xuống xe đi, tôi nói thím Lý gọi bác sĩ cho anh, anh đứng lên đi tắm rửa đi, lát nữa để bác sĩ khám cho anh.”“...” Nguyễn Thiên Lăng mở to mắt nhìn cô, không nói.Giang Vũ Phi thấy anh không động đậy, liền nói mấy người làm: “Mọi người mau mang anh ấy ra đây, anh ấy không cử động.” Người làm nhìn Nguyễn Thiên Lăng một cái, sau đó lại nhìn Giang Vũ Phi một cái, cuối cùng cũng vẫn lựa chọn nghe theo lời cô...Bọn họ vừa tiến lên, đột nhiên Nguyễn Thiên Lăng hung dữ gằn: “Tránh xa xe tôi ra! Ai nói tôi không cử động!”Mấy người làm bị anh dọa sợ lui về sau vài bước, tính anh nóng nảy như vậy ai dám gây sự với anh. Giang Vũ Phi biết khi anh bị bệnh tính tình sẽ không tốt, cô cũng không chấp nhặt với anh.“Đã cử động được thì tự anh đi đi.”“Anh không đi!” Nguyễn Thiên Lăng ngang ngạnh phản kháng. Giang Vũ Phi cười lạnh một tiếng: “Không được thì thôi, dù anh sống hay chết cũng không liên quan tới tôi.” Nói xong cô xoay người định đi...Nguyễn Thiên Lăng tức giận siết chặt nắm đấm, đúng là người phụ nữ vô lương tâm!Anh sống hay chết cô cũng không quan tâm như vậy? Được, mẹ nó, yêu một cục đá còn hơn là yêu cô!Thấy cô thật sự muốn đi, bỗng nhiên anh đứng dậy, nhanh chóng từ trong xe bước xuống.