Trời đêm mát như dòng nước. Một chiếc xe đua màu đỏ hào nhoáng được lái vào trong biệt thự làm thai phụ đang ngủ trên lầu thức giấc. Cửa phòng khách bị đẩy ra, một đôi nam nữ bước vào, loạng choạng ngã mình trên chiếc ghế sofa êm ái. Người đàn ông là chủ căn biệt thự này, nhưng người phụ nữ ấy lại không phải nữ chủ nhân. “Thiếu gia…” - Người giúp việc kêu lên kinh ngạc. “Cút!” - Người đàn ông tỏ vẻ không vui, giọng nói có sức nóng thiêu đốt. Sau đó, trong phòng khách chỉ còn lại hai người họ. ---- Gió thổi lay động rèm cửa sổ có những bông hoa li ti trắng. Từng cơn gió lạnh thổi vào cũng không làm tan đi sức nóng trong phòng khách. “Lăng, em yêu anh…” - Giọng người nữ hổn hển vang lên trong phòng khách rộng rãi. “Duyệt Duyệt, anh cũng yêu em…” - Người đàn ông đáp lại mơ hồ. Phòng khách được trang trí tinh tế, huyễn hoặc mê ly. ---- Cùng thời gian đó, phòng ngủ lầu trên cửa phòng bật mở. Giang Vũ Phi mắt vẫn còn ngái ngủ, tay ôm bụng bầu đã sáu tháng đi trên tấm thảm dày. Âm thanh kì…

Chương 841: Em động vào đồ của anh

Thề Không Vì Thê: Thiếu Phu Nhân Hào Cưới Toàn CầuTác giả: Phi Tử Nhất TiếuTruyện Ngôn TìnhTrời đêm mát như dòng nước. Một chiếc xe đua màu đỏ hào nhoáng được lái vào trong biệt thự làm thai phụ đang ngủ trên lầu thức giấc. Cửa phòng khách bị đẩy ra, một đôi nam nữ bước vào, loạng choạng ngã mình trên chiếc ghế sofa êm ái. Người đàn ông là chủ căn biệt thự này, nhưng người phụ nữ ấy lại không phải nữ chủ nhân. “Thiếu gia…” - Người giúp việc kêu lên kinh ngạc. “Cút!” - Người đàn ông tỏ vẻ không vui, giọng nói có sức nóng thiêu đốt. Sau đó, trong phòng khách chỉ còn lại hai người họ. ---- Gió thổi lay động rèm cửa sổ có những bông hoa li ti trắng. Từng cơn gió lạnh thổi vào cũng không làm tan đi sức nóng trong phòng khách. “Lăng, em yêu anh…” - Giọng người nữ hổn hển vang lên trong phòng khách rộng rãi. “Duyệt Duyệt, anh cũng yêu em…” - Người đàn ông đáp lại mơ hồ. Phòng khách được trang trí tinh tế, huyễn hoặc mê ly. ---- Cùng thời gian đó, phòng ngủ lầu trên cửa phòng bật mở. Giang Vũ Phi mắt vẫn còn ngái ngủ, tay ôm bụng bầu đã sáu tháng đi trên tấm thảm dày. Âm thanh kì… Mục đích của Giang Vũ Phi đã đạt được, cô quay người muốn đi, Nguyễn Thiên Lăng ở sau lưng cô mở miệng: "Em đứng lại đó cho anh, anh có cho phép em đi sao?""Muốn đi hay không, đây là quyền tự do của em." Giang Vũ Phi quay đầu lại, giọng nói lạnh lùng."Anh bị mất đồ, tối hôm qua ở đây cũng chỉ ở một mình em, anh nghi ngờ là em đã lấy đồ của anh." Nguyễn Thiên Lăng nhếch môi cười lạnh nói. Giang Vũ Phi khẽ nhíu mày, anh đang hoài nghi cô trộm đồ của anh?"Đồ của anh, em không động vào cái gì cả, anh không nên vu oan người khác.""Nhưng đồ của anh giờ không thấy nữa." "Đồ gì?" Giang Vũ Phi hỏi lại."Chút nữa rồi nói cho em biết." Anh dời ánh mắt, nghe theo lời bác sĩ dặn vươn cánh tay ra.Bác sĩ gia đình chích một mũi trên cánh tay anh, lại để lại mấy hộp thuốc, dặn dò anh vài câu rồi mới đem theo cái hòm thuốc rời đi. Giang Vũ Phi vẫn đứng nguyên tại chỗ không rời đi. Cô không biết lời nói của Nguyễn Thiên Lăng là thật hay là giả, nhưng cô không muốn bị người ta vu oan, cô căn bản không có động vào đồ của anh."Hiện tại có thể nói rồi đó, anh mất cái gì?" Cô hỏi anh.Nguyễn Thiên Lăng liếc cô, thản nhiên nói: "Ngày hôm qua anh để váy cưới ở chỗ này giờ không thấy nữa, còn có một ít đồ trang sức quý giá cũng không thấy." Hóa ra là những thứ này. Giang Vũ Phi đi đến kéo cửa tủ quần áo ra, lấy áo cưới đang treo chỉnh tề ở bên trong ra. Váy cưới rất dài, cô phải vén tà dưới lên mới có thể lấy nó ra."Đây, váy cưới của anh." Cô ném váy cưới cho anh, lại đi lấy hộp trang sức. Hộp trang sức đặt bên trong bàn trang điểm, ôm cái hộp quay người lại, cô đặt cái hộp trên giường: "Đồ trang sức của anh. Nhìn rõ ràng, những vật này cũng ở đây, em không có lấy đồ của anh. Hiện tại em trả toàn bộ lại cho anh, anh tự bảo quản đi."  Giang Vũ Phi không biểu tình nói xong, quay người lại muốn đi.Nguyễn Thiên Lăng âm trầm nhìn bóng lưng cô chằm chằm, lạnh lùng nói: "Em nói em không lấy, vậy tại sao chúng bị thay đổi vị trí? Giang Vũ Phi, em đã động vào những thứ này đúng không?""Anh có ý gì?" Giang Vũ Phi quay người nhíu mày: "Cũng bởi vì em động vào, cho nên anh nhận định là em trộm đồ của anh sao?" Nguyễn Thiên Lăng khẽ nhếch miệng, giống như cười mà không phải cười nói: "Anh cũng không nói em trộm đồ của anh, anh chỉ nói là em động vào đồ của anh.""Đây không phải là một ý sao? Anh đang muốn nói em có ý đồ với đồ của anh.""Em không có ý đồ với chúng sao? Không có ý đồ, em động vào chúng làm gì?" Nguyễn Thiên Lăng không buông tha hỏi. Giang Vũ Phi hơi không vui: "Đúng vậy, em đã động vào, anh muốn làm gì, kêu em bồi thường cho anh?""Anh không nhỏ mọn như vậy, không cần em bồi thường gì cả... Chỉ là ngày hôm qua anh mới nói muốn hủy bỏ hôn lễ, nói chúng ta chấm dứt, nhưng em vẫn động vào những thứ này..."Anh ngừng lại, tay siết một góc váy cưới, nhếch môi cười nói: "Còn xếp váy cưới cẩn thận, đồ trang sức cũng cất kỹ càng, những chuyện này đủ để nói rõ em rất quan tâm đến váy cưới và đồ trang sức anh mua cho em, đúng không?" "Căn bản là em không quan tâm, em cất chúng hoàn toàn là vì chúng quá quý giá, em không dám lộn xộn, sợ hư rồi anh lại tìm em đòi bồi thường!" Giang Vũ Phi không cần suy nghĩ liền phản bác.Nguyễn Thiên Lăng lười biếng dựa vào đầu giường, hai tay khoanh trước ôm ngực, cánh tay rắn chắc với cơ ngực cộng lại, càng làm cho người khác có cảm giác anh rất cường tráng. Anh nhếch môi không đứng đắn, trong mắt tràn đầy vẻ thâm thúy.

Mục đích của Giang Vũ Phi đã đạt được, cô quay người muốn đi, Nguyễn Thiên Lăng ở sau lưng cô mở miệng: "Em đứng lại đó cho anh, anh có cho phép em đi sao?"

"Muốn đi hay không, đây là quyền tự do của em." Giang Vũ Phi quay đầu lại, giọng nói lạnh lùng.

"Anh bị mất đồ, tối hôm qua ở đây cũng chỉ ở một mình em, anh nghi ngờ là em đã lấy đồ của anh." Nguyễn Thiên Lăng nhếch môi cười lạnh nói. 

Giang Vũ Phi khẽ nhíu mày, anh đang hoài nghi cô trộm đồ của anh?

"Đồ của anh, em không động vào cái gì cả, anh không nên vu oan người khác."

"Nhưng đồ của anh giờ không thấy nữa." 

"Đồ gì?" Giang Vũ Phi hỏi lại.

"Chút nữa rồi nói cho em biết." Anh dời ánh mắt, nghe theo lời bác sĩ dặn vươn cánh tay ra.

Bác sĩ gia đình chích một mũi trên cánh tay anh, lại để lại mấy hộp thuốc, dặn dò anh vài câu rồi mới đem theo cái hòm thuốc rời đi. 

Giang Vũ Phi vẫn đứng nguyên tại chỗ không rời đi. Cô không biết lời nói của Nguyễn Thiên Lăng là thật hay là giả, nhưng cô không muốn bị người ta vu oan, cô căn bản không có động vào đồ của anh.

"Hiện tại có thể nói rồi đó, anh mất cái gì?" Cô hỏi anh.

Nguyễn Thiên Lăng liếc cô, thản nhiên nói: "Ngày hôm qua anh để váy cưới ở chỗ này giờ không thấy nữa, còn có một ít đồ trang sức quý giá cũng không thấy." 

Hóa ra là những thứ này. 

Giang Vũ Phi đi đến kéo cửa tủ quần áo ra, lấy áo cưới đang treo chỉnh tề ở bên trong ra. Váy cưới rất dài, cô phải vén tà dưới lên mới có thể lấy nó ra.

"Đây, váy cưới của anh." Cô ném váy cưới cho anh, lại đi lấy hộp trang sức. 

Hộp trang sức đặt bên trong bàn trang điểm, ôm cái hộp quay người lại, cô đặt cái hộp trên giường: "Đồ trang sức của anh. Nhìn rõ ràng, những vật này cũng ở đây, em không có lấy đồ của anh. Hiện tại em trả toàn bộ lại cho anh, anh tự bảo quản đi."  Giang Vũ Phi không biểu tình nói xong, quay người lại muốn đi.

Nguyễn Thiên Lăng âm trầm nhìn bóng lưng cô chằm chằm, lạnh lùng nói: "Em nói em không lấy, vậy tại sao chúng bị thay đổi vị trí? Giang Vũ Phi, em đã động vào những thứ này đúng không?"

"Anh có ý gì?" Giang Vũ Phi quay người nhíu mày: "Cũng bởi vì em động vào, cho nên anh nhận định là em trộm đồ của anh sao?" 

Nguyễn Thiên Lăng khẽ nhếch miệng, giống như cười mà không phải cười nói: "Anh cũng không nói em trộm đồ của anh, anh chỉ nói là em động vào đồ của anh."

"Đây không phải là một ý sao? Anh đang muốn nói em có ý đồ với đồ của anh."

"Em không có ý đồ với chúng sao? Không có ý đồ, em động vào chúng làm gì?" Nguyễn Thiên Lăng không buông tha hỏi. 

Giang Vũ Phi hơi không vui: "Đúng vậy, em đã động vào, anh muốn làm gì, kêu em bồi thường cho anh?"

"Anh không nhỏ mọn như vậy, không cần em bồi thường gì cả... Chỉ là ngày hôm qua anh mới nói muốn hủy bỏ hôn lễ, nói chúng ta chấm dứt, nhưng em vẫn động vào những thứ này..."

Anh ngừng lại, tay siết một góc váy cưới, nhếch môi cười nói: "Còn xếp váy cưới cẩn thận, đồ trang sức cũng cất kỹ càng, những chuyện này đủ để nói rõ em rất quan tâm đến váy cưới và đồ trang sức anh mua cho em, đúng không?" 

"Căn bản là em không quan tâm, em cất chúng hoàn toàn là vì chúng quá quý giá, em không dám lộn xộn, sợ hư rồi anh lại tìm em đòi bồi thường!" Giang Vũ Phi không cần suy nghĩ liền phản bác.

Nguyễn Thiên Lăng lười biếng dựa vào đầu giường, hai tay khoanh trước ôm ngực, cánh tay rắn chắc với cơ ngực cộng lại, càng làm cho người khác có cảm giác anh rất cường tráng. Anh nhếch môi không đứng đắn, trong mắt tràn đầy vẻ thâm thúy.

Thề Không Vì Thê: Thiếu Phu Nhân Hào Cưới Toàn CầuTác giả: Phi Tử Nhất TiếuTruyện Ngôn TìnhTrời đêm mát như dòng nước. Một chiếc xe đua màu đỏ hào nhoáng được lái vào trong biệt thự làm thai phụ đang ngủ trên lầu thức giấc. Cửa phòng khách bị đẩy ra, một đôi nam nữ bước vào, loạng choạng ngã mình trên chiếc ghế sofa êm ái. Người đàn ông là chủ căn biệt thự này, nhưng người phụ nữ ấy lại không phải nữ chủ nhân. “Thiếu gia…” - Người giúp việc kêu lên kinh ngạc. “Cút!” - Người đàn ông tỏ vẻ không vui, giọng nói có sức nóng thiêu đốt. Sau đó, trong phòng khách chỉ còn lại hai người họ. ---- Gió thổi lay động rèm cửa sổ có những bông hoa li ti trắng. Từng cơn gió lạnh thổi vào cũng không làm tan đi sức nóng trong phòng khách. “Lăng, em yêu anh…” - Giọng người nữ hổn hển vang lên trong phòng khách rộng rãi. “Duyệt Duyệt, anh cũng yêu em…” - Người đàn ông đáp lại mơ hồ. Phòng khách được trang trí tinh tế, huyễn hoặc mê ly. ---- Cùng thời gian đó, phòng ngủ lầu trên cửa phòng bật mở. Giang Vũ Phi mắt vẫn còn ngái ngủ, tay ôm bụng bầu đã sáu tháng đi trên tấm thảm dày. Âm thanh kì… Mục đích của Giang Vũ Phi đã đạt được, cô quay người muốn đi, Nguyễn Thiên Lăng ở sau lưng cô mở miệng: "Em đứng lại đó cho anh, anh có cho phép em đi sao?""Muốn đi hay không, đây là quyền tự do của em." Giang Vũ Phi quay đầu lại, giọng nói lạnh lùng."Anh bị mất đồ, tối hôm qua ở đây cũng chỉ ở một mình em, anh nghi ngờ là em đã lấy đồ của anh." Nguyễn Thiên Lăng nhếch môi cười lạnh nói. Giang Vũ Phi khẽ nhíu mày, anh đang hoài nghi cô trộm đồ của anh?"Đồ của anh, em không động vào cái gì cả, anh không nên vu oan người khác.""Nhưng đồ của anh giờ không thấy nữa." "Đồ gì?" Giang Vũ Phi hỏi lại."Chút nữa rồi nói cho em biết." Anh dời ánh mắt, nghe theo lời bác sĩ dặn vươn cánh tay ra.Bác sĩ gia đình chích một mũi trên cánh tay anh, lại để lại mấy hộp thuốc, dặn dò anh vài câu rồi mới đem theo cái hòm thuốc rời đi. Giang Vũ Phi vẫn đứng nguyên tại chỗ không rời đi. Cô không biết lời nói của Nguyễn Thiên Lăng là thật hay là giả, nhưng cô không muốn bị người ta vu oan, cô căn bản không có động vào đồ của anh."Hiện tại có thể nói rồi đó, anh mất cái gì?" Cô hỏi anh.Nguyễn Thiên Lăng liếc cô, thản nhiên nói: "Ngày hôm qua anh để váy cưới ở chỗ này giờ không thấy nữa, còn có một ít đồ trang sức quý giá cũng không thấy." Hóa ra là những thứ này. Giang Vũ Phi đi đến kéo cửa tủ quần áo ra, lấy áo cưới đang treo chỉnh tề ở bên trong ra. Váy cưới rất dài, cô phải vén tà dưới lên mới có thể lấy nó ra."Đây, váy cưới của anh." Cô ném váy cưới cho anh, lại đi lấy hộp trang sức. Hộp trang sức đặt bên trong bàn trang điểm, ôm cái hộp quay người lại, cô đặt cái hộp trên giường: "Đồ trang sức của anh. Nhìn rõ ràng, những vật này cũng ở đây, em không có lấy đồ của anh. Hiện tại em trả toàn bộ lại cho anh, anh tự bảo quản đi."  Giang Vũ Phi không biểu tình nói xong, quay người lại muốn đi.Nguyễn Thiên Lăng âm trầm nhìn bóng lưng cô chằm chằm, lạnh lùng nói: "Em nói em không lấy, vậy tại sao chúng bị thay đổi vị trí? Giang Vũ Phi, em đã động vào những thứ này đúng không?""Anh có ý gì?" Giang Vũ Phi quay người nhíu mày: "Cũng bởi vì em động vào, cho nên anh nhận định là em trộm đồ của anh sao?" Nguyễn Thiên Lăng khẽ nhếch miệng, giống như cười mà không phải cười nói: "Anh cũng không nói em trộm đồ của anh, anh chỉ nói là em động vào đồ của anh.""Đây không phải là một ý sao? Anh đang muốn nói em có ý đồ với đồ của anh.""Em không có ý đồ với chúng sao? Không có ý đồ, em động vào chúng làm gì?" Nguyễn Thiên Lăng không buông tha hỏi. Giang Vũ Phi hơi không vui: "Đúng vậy, em đã động vào, anh muốn làm gì, kêu em bồi thường cho anh?""Anh không nhỏ mọn như vậy, không cần em bồi thường gì cả... Chỉ là ngày hôm qua anh mới nói muốn hủy bỏ hôn lễ, nói chúng ta chấm dứt, nhưng em vẫn động vào những thứ này..."Anh ngừng lại, tay siết một góc váy cưới, nhếch môi cười nói: "Còn xếp váy cưới cẩn thận, đồ trang sức cũng cất kỹ càng, những chuyện này đủ để nói rõ em rất quan tâm đến váy cưới và đồ trang sức anh mua cho em, đúng không?" "Căn bản là em không quan tâm, em cất chúng hoàn toàn là vì chúng quá quý giá, em không dám lộn xộn, sợ hư rồi anh lại tìm em đòi bồi thường!" Giang Vũ Phi không cần suy nghĩ liền phản bác.Nguyễn Thiên Lăng lười biếng dựa vào đầu giường, hai tay khoanh trước ôm ngực, cánh tay rắn chắc với cơ ngực cộng lại, càng làm cho người khác có cảm giác anh rất cường tráng. Anh nhếch môi không đứng đắn, trong mắt tràn đầy vẻ thâm thúy.

Chương 841: Em động vào đồ của anh