Trời đêm mát như dòng nước. Một chiếc xe đua màu đỏ hào nhoáng được lái vào trong biệt thự làm thai phụ đang ngủ trên lầu thức giấc. Cửa phòng khách bị đẩy ra, một đôi nam nữ bước vào, loạng choạng ngã mình trên chiếc ghế sofa êm ái. Người đàn ông là chủ căn biệt thự này, nhưng người phụ nữ ấy lại không phải nữ chủ nhân. “Thiếu gia…” - Người giúp việc kêu lên kinh ngạc. “Cút!” - Người đàn ông tỏ vẻ không vui, giọng nói có sức nóng thiêu đốt. Sau đó, trong phòng khách chỉ còn lại hai người họ. ---- Gió thổi lay động rèm cửa sổ có những bông hoa li ti trắng. Từng cơn gió lạnh thổi vào cũng không làm tan đi sức nóng trong phòng khách. “Lăng, em yêu anh…” - Giọng người nữ hổn hển vang lên trong phòng khách rộng rãi. “Duyệt Duyệt, anh cũng yêu em…” - Người đàn ông đáp lại mơ hồ. Phòng khách được trang trí tinh tế, huyễn hoặc mê ly. ---- Cùng thời gian đó, phòng ngủ lầu trên cửa phòng bật mở. Giang Vũ Phi mắt vẫn còn ngái ngủ, tay ôm bụng bầu đã sáu tháng đi trên tấm thảm dày. Âm thanh kì…
Chương 847: Làm sao cũng không che được bụng dưới
Thề Không Vì Thê: Thiếu Phu Nhân Hào Cưới Toàn CầuTác giả: Phi Tử Nhất TiếuTruyện Ngôn TìnhTrời đêm mát như dòng nước. Một chiếc xe đua màu đỏ hào nhoáng được lái vào trong biệt thự làm thai phụ đang ngủ trên lầu thức giấc. Cửa phòng khách bị đẩy ra, một đôi nam nữ bước vào, loạng choạng ngã mình trên chiếc ghế sofa êm ái. Người đàn ông là chủ căn biệt thự này, nhưng người phụ nữ ấy lại không phải nữ chủ nhân. “Thiếu gia…” - Người giúp việc kêu lên kinh ngạc. “Cút!” - Người đàn ông tỏ vẻ không vui, giọng nói có sức nóng thiêu đốt. Sau đó, trong phòng khách chỉ còn lại hai người họ. ---- Gió thổi lay động rèm cửa sổ có những bông hoa li ti trắng. Từng cơn gió lạnh thổi vào cũng không làm tan đi sức nóng trong phòng khách. “Lăng, em yêu anh…” - Giọng người nữ hổn hển vang lên trong phòng khách rộng rãi. “Duyệt Duyệt, anh cũng yêu em…” - Người đàn ông đáp lại mơ hồ. Phòng khách được trang trí tinh tế, huyễn hoặc mê ly. ---- Cùng thời gian đó, phòng ngủ lầu trên cửa phòng bật mở. Giang Vũ Phi mắt vẫn còn ngái ngủ, tay ôm bụng bầu đã sáu tháng đi trên tấm thảm dày. Âm thanh kì… Hình thêu bên trên toàn là thủ công, nhìn như nhiều góc độ khác nhau, phượng hoàng đều có phong thái khác nhau, nhưng lại thêu chỉ vàng, người mặc sườn xám chỉ cần di chuyển một chút, chỉ vàng sẽ phát ra ánh sáng không giống nhau.Đây là một bộ sườn xám rất đẹp, mặc trên người Nhan Duyệt, cũng nhất định sẽ rất đẹp, nhưng mà...Nhan Duyệt đứng trước gương, nhìn chính mình đang mặc sườn xám trong gương, nhìn thế nào cũng rất bất mãn. Khuôn mặt cô ta thật sự rất đẹp, sườn xám cũng đẹp, thứ duy nhất không đẹp chính là dáng người cô ta. Mang thai năm tháng, làm bụng cô ta đặc biệt lồi ra. Nếu như người cô ta mập một chút, khung xương to một chút có lẽ còn không nhìn ra cái gì, nhưng là cô ta rất gầy, khung xương lại nhỏ, liền lộ ra bụng to.Phụ nữ mặc sườn xám, eo đều phải đặc biệt nhỏ, mặc như vậy mới đẹp. Nếu cô ta không mang thai, cô ta mặc bộ sườn xám này nhất định rất đẹp, không hề kém so với mặc váy cưới. Nhưng mà cô ta lại mang thai, đứa bé đã năm tháng, cho nên bụng to ra làm thế nào cũng không giấu được. Mặc dù sườn xám có lớn một chút, để bụng cô ta không quá lộ rõ nhưng mà vẫn nhìn ra được bụng của cô ta.Lúc sư phụ Tô lấy số đo, ông ta có lòng tốt đề nghị cô ta mặc váy cưới. Dáng vẻ cô ta như vậy thích hợp mặc váy cưới nhất, váy cưới rộng thùng thình sẽ che được bụng cô ta. Khi đó cô ta nghe thấy lời nói của sư phụ Tô, cũng cảm thấy đặc biệt chói tai, rất xấu hổ. Cô ta cũng biết mặc váy cưới là tốt nhất, thế nhưng mà Nguyễn Thiên Lăng nói, hôn lễ là hôn lễ kiểu Trung Quốc, nếu cô ta không đồng ý thì không cử hành nữa. Cô ta có thể có cách nào đây, cô ta căn bản là không quyết định được cái gì...Nghĩ đến một lần hôn lễ duy nhất trong đời, lại là lúc cô ta không xinh đẹp nhất, cô ta cũng cảm thấy rất ủy khuất bức rứt. Nhưng mà cô ta có thể làm cái gì đây?Nguyễn Thiên Lăng đồng ý cử hành hôn lễ cùng cô ta, cô ta nên cảm thấy may mắn mới đúng, thế nhưng mà trong lòng thì không cách nào vui vẻ thật sự. Mẹ Nhan Duyệt nhìn thấy sắc mặt cô ta không tốt, thở dài an ủi cô ta: "Duyệt Duyệt, con nhịn một chút. Chỉ cần gả vào Nguyễn gia, về sau sẽ có nhiều thời điểm nở mày nở mặt hơn nữa. Tầm nhìn của chúng ta nên xa một chút, đừng quá so đo trước mắt.""Mẹ, con muốn tìm thứ gì đó để buộc bụng." Nhan Duyệt thản nhiên nói."Chuyện này không thể được! Bên trong bụng con mang thai là cháu chắt đầu tiên của Nguyễn gia, rất quý giá. Nếu con buộc bụng, ba chồng, mẹ chồng con chắc chắn sẽ không thích đâu." "Nhưng mà bụng quá to, nhìn rất xấu!"Mẹ Nhan Duyệt cười an ủi cô ta: "Xấu chỗ nào, cho dù con gái mẹ có thai mười tháng cũng sẽ không xấu. Còn nữa, con đang mang thai, đây là chuyện tốt, cũng không phải là bụng của con vốn to. Nghĩ thoáng một chút, qua ngày mai là tốt rồi. Nào, cười một cái, không được nhăn mặt. hazi, đêm nay qua đi, con gái mẹ đã làm vợ người khác, buổi tối hôm nay để mẹ ngủ cùng con được không?"Lúc này Nhan Duyệt mới lộ ra vẻ tươi cười: "Được." ---Hừng đông, Giang Vũ Phi mở to mắt, không buồn ngủ nên ngồi dậy.Cô ôm váy cưới trong ngực, ngày hôm qua cô ôm váy cưới mà chìm vào giấc ngủ. Cô suy nghĩ cả đêm, quyết định đánh cuộc một lần, lấy Nguyễn Thiên Lăng. Cho dù con đường phía trước không dễ đi, sẽ có rất nhiều vấn đề ngoài ý muốn cũng không sao hết, cô đều đã chuẩn bị tâm lý dũng cảm đối mặt. Cô chỉ biết là, hiện tại cô không muốn rời xa Nguyễn Thiên Lăng, không muốn để anh lấy Nhan Duyệt làm vợ, cho nên, cô chỉ có thể lấy anh...Nghĩ tới đây, Giang Vũ Phi cười khổ một tiếng, thật sự hy vọng sự lựa chọn của cô là đúng, hy vọng ông trời đừng có trêu cợt cô một lần nữa.
Hình thêu bên trên toàn là thủ công, nhìn như nhiều góc độ khác nhau, phượng hoàng đều có phong thái khác nhau, nhưng lại thêu chỉ vàng, người mặc sườn xám chỉ cần di chuyển một chút, chỉ vàng sẽ phát ra ánh sáng không giống nhau.
Đây là một bộ sườn xám rất đẹp, mặc trên người Nhan Duyệt, cũng nhất định sẽ rất đẹp, nhưng mà...
Nhan Duyệt đứng trước gương, nhìn chính mình đang mặc sườn xám trong gương, nhìn thế nào cũng rất bất mãn.
Khuôn mặt cô ta thật sự rất đẹp, sườn xám cũng đẹp, thứ duy nhất không đẹp chính là dáng người cô ta. Mang thai năm tháng, làm bụng cô ta đặc biệt lồi ra. Nếu như người cô ta mập một chút, khung xương to một chút có lẽ còn không nhìn ra cái gì, nhưng là cô ta rất gầy, khung xương lại nhỏ, liền lộ ra bụng to.
Phụ nữ mặc sườn xám, eo đều phải đặc biệt nhỏ, mặc như vậy mới đẹp. Nếu cô ta không mang thai, cô ta mặc bộ sườn xám này nhất định rất đẹp, không hề kém so với mặc váy cưới. Nhưng mà cô ta lại mang thai, đứa bé đã năm tháng, cho nên bụng to ra làm thế nào cũng không giấu được. Mặc dù sườn xám có lớn một chút, để bụng cô ta không quá lộ rõ nhưng mà vẫn nhìn ra được bụng của cô ta.
Lúc sư phụ Tô lấy số đo, ông ta có lòng tốt đề nghị cô ta mặc váy cưới. Dáng vẻ cô ta như vậy thích hợp mặc váy cưới nhất, váy cưới rộng thùng thình sẽ che được bụng cô ta.
Khi đó cô ta nghe thấy lời nói của sư phụ Tô, cũng cảm thấy đặc biệt chói tai, rất xấu hổ. Cô ta cũng biết mặc váy cưới là tốt nhất, thế nhưng mà Nguyễn Thiên Lăng nói, hôn lễ là hôn lễ kiểu Trung Quốc, nếu cô ta không đồng ý thì không cử hành nữa. Cô ta có thể có cách nào đây, cô ta căn bản là không quyết định được cái gì...
Nghĩ đến một lần hôn lễ duy nhất trong đời, lại là lúc cô ta không xinh đẹp nhất, cô ta cũng cảm thấy rất ủy khuất bức rứt. Nhưng mà cô ta có thể làm cái gì đây?
Nguyễn Thiên Lăng đồng ý cử hành hôn lễ cùng cô ta, cô ta nên cảm thấy may mắn mới đúng, thế nhưng mà trong lòng thì không cách nào vui vẻ thật sự.
Mẹ Nhan Duyệt nhìn thấy sắc mặt cô ta không tốt, thở dài an ủi cô ta: "Duyệt Duyệt, con nhịn một chút. Chỉ cần gả vào Nguyễn gia, về sau sẽ có nhiều thời điểm nở mày nở mặt hơn nữa. Tầm nhìn của chúng ta nên xa một chút, đừng quá so đo trước mắt."
"Mẹ, con muốn tìm thứ gì đó để buộc bụng." Nhan Duyệt thản nhiên nói.
"Chuyện này không thể được! Bên trong bụng con mang thai là cháu chắt đầu tiên của Nguyễn gia, rất quý giá. Nếu con buộc bụng, ba chồng, mẹ chồng con chắc chắn sẽ không thích đâu."
"Nhưng mà bụng quá to, nhìn rất xấu!"
Mẹ Nhan Duyệt cười an ủi cô ta: "Xấu chỗ nào, cho dù con gái mẹ có thai mười tháng cũng sẽ không xấu. Còn nữa, con đang mang thai, đây là chuyện tốt, cũng không phải là bụng của con vốn to. Nghĩ thoáng một chút, qua ngày mai là tốt rồi. Nào, cười một cái, không được nhăn mặt. hazi, đêm nay qua đi, con gái mẹ đã làm vợ người khác, buổi tối hôm nay để mẹ ngủ cùng con được không?"
Lúc này Nhan Duyệt mới lộ ra vẻ tươi cười: "Được."
---
Hừng đông, Giang Vũ Phi mở to mắt, không buồn ngủ nên ngồi dậy.
Cô ôm váy cưới trong ngực, ngày hôm qua cô ôm váy cưới mà chìm vào giấc ngủ.
Cô suy nghĩ cả đêm, quyết định đánh cuộc một lần, lấy Nguyễn Thiên Lăng. Cho dù con đường phía trước không dễ đi, sẽ có rất nhiều vấn đề ngoài ý muốn cũng không sao hết, cô đều đã chuẩn bị tâm lý dũng cảm đối mặt. Cô chỉ biết là, hiện tại cô không muốn rời xa Nguyễn Thiên Lăng, không muốn để anh lấy Nhan Duyệt làm vợ, cho nên, cô chỉ có thể lấy anh...
Nghĩ tới đây, Giang Vũ Phi cười khổ một tiếng, thật sự hy vọng sự lựa chọn của cô là đúng, hy vọng ông trời đừng có trêu cợt cô một lần nữa.
Thề Không Vì Thê: Thiếu Phu Nhân Hào Cưới Toàn CầuTác giả: Phi Tử Nhất TiếuTruyện Ngôn TìnhTrời đêm mát như dòng nước. Một chiếc xe đua màu đỏ hào nhoáng được lái vào trong biệt thự làm thai phụ đang ngủ trên lầu thức giấc. Cửa phòng khách bị đẩy ra, một đôi nam nữ bước vào, loạng choạng ngã mình trên chiếc ghế sofa êm ái. Người đàn ông là chủ căn biệt thự này, nhưng người phụ nữ ấy lại không phải nữ chủ nhân. “Thiếu gia…” - Người giúp việc kêu lên kinh ngạc. “Cút!” - Người đàn ông tỏ vẻ không vui, giọng nói có sức nóng thiêu đốt. Sau đó, trong phòng khách chỉ còn lại hai người họ. ---- Gió thổi lay động rèm cửa sổ có những bông hoa li ti trắng. Từng cơn gió lạnh thổi vào cũng không làm tan đi sức nóng trong phòng khách. “Lăng, em yêu anh…” - Giọng người nữ hổn hển vang lên trong phòng khách rộng rãi. “Duyệt Duyệt, anh cũng yêu em…” - Người đàn ông đáp lại mơ hồ. Phòng khách được trang trí tinh tế, huyễn hoặc mê ly. ---- Cùng thời gian đó, phòng ngủ lầu trên cửa phòng bật mở. Giang Vũ Phi mắt vẫn còn ngái ngủ, tay ôm bụng bầu đã sáu tháng đi trên tấm thảm dày. Âm thanh kì… Hình thêu bên trên toàn là thủ công, nhìn như nhiều góc độ khác nhau, phượng hoàng đều có phong thái khác nhau, nhưng lại thêu chỉ vàng, người mặc sườn xám chỉ cần di chuyển một chút, chỉ vàng sẽ phát ra ánh sáng không giống nhau.Đây là một bộ sườn xám rất đẹp, mặc trên người Nhan Duyệt, cũng nhất định sẽ rất đẹp, nhưng mà...Nhan Duyệt đứng trước gương, nhìn chính mình đang mặc sườn xám trong gương, nhìn thế nào cũng rất bất mãn. Khuôn mặt cô ta thật sự rất đẹp, sườn xám cũng đẹp, thứ duy nhất không đẹp chính là dáng người cô ta. Mang thai năm tháng, làm bụng cô ta đặc biệt lồi ra. Nếu như người cô ta mập một chút, khung xương to một chút có lẽ còn không nhìn ra cái gì, nhưng là cô ta rất gầy, khung xương lại nhỏ, liền lộ ra bụng to.Phụ nữ mặc sườn xám, eo đều phải đặc biệt nhỏ, mặc như vậy mới đẹp. Nếu cô ta không mang thai, cô ta mặc bộ sườn xám này nhất định rất đẹp, không hề kém so với mặc váy cưới. Nhưng mà cô ta lại mang thai, đứa bé đã năm tháng, cho nên bụng to ra làm thế nào cũng không giấu được. Mặc dù sườn xám có lớn một chút, để bụng cô ta không quá lộ rõ nhưng mà vẫn nhìn ra được bụng của cô ta.Lúc sư phụ Tô lấy số đo, ông ta có lòng tốt đề nghị cô ta mặc váy cưới. Dáng vẻ cô ta như vậy thích hợp mặc váy cưới nhất, váy cưới rộng thùng thình sẽ che được bụng cô ta. Khi đó cô ta nghe thấy lời nói của sư phụ Tô, cũng cảm thấy đặc biệt chói tai, rất xấu hổ. Cô ta cũng biết mặc váy cưới là tốt nhất, thế nhưng mà Nguyễn Thiên Lăng nói, hôn lễ là hôn lễ kiểu Trung Quốc, nếu cô ta không đồng ý thì không cử hành nữa. Cô ta có thể có cách nào đây, cô ta căn bản là không quyết định được cái gì...Nghĩ đến một lần hôn lễ duy nhất trong đời, lại là lúc cô ta không xinh đẹp nhất, cô ta cũng cảm thấy rất ủy khuất bức rứt. Nhưng mà cô ta có thể làm cái gì đây?Nguyễn Thiên Lăng đồng ý cử hành hôn lễ cùng cô ta, cô ta nên cảm thấy may mắn mới đúng, thế nhưng mà trong lòng thì không cách nào vui vẻ thật sự. Mẹ Nhan Duyệt nhìn thấy sắc mặt cô ta không tốt, thở dài an ủi cô ta: "Duyệt Duyệt, con nhịn một chút. Chỉ cần gả vào Nguyễn gia, về sau sẽ có nhiều thời điểm nở mày nở mặt hơn nữa. Tầm nhìn của chúng ta nên xa một chút, đừng quá so đo trước mắt.""Mẹ, con muốn tìm thứ gì đó để buộc bụng." Nhan Duyệt thản nhiên nói."Chuyện này không thể được! Bên trong bụng con mang thai là cháu chắt đầu tiên của Nguyễn gia, rất quý giá. Nếu con buộc bụng, ba chồng, mẹ chồng con chắc chắn sẽ không thích đâu." "Nhưng mà bụng quá to, nhìn rất xấu!"Mẹ Nhan Duyệt cười an ủi cô ta: "Xấu chỗ nào, cho dù con gái mẹ có thai mười tháng cũng sẽ không xấu. Còn nữa, con đang mang thai, đây là chuyện tốt, cũng không phải là bụng của con vốn to. Nghĩ thoáng một chút, qua ngày mai là tốt rồi. Nào, cười một cái, không được nhăn mặt. hazi, đêm nay qua đi, con gái mẹ đã làm vợ người khác, buổi tối hôm nay để mẹ ngủ cùng con được không?"Lúc này Nhan Duyệt mới lộ ra vẻ tươi cười: "Được." ---Hừng đông, Giang Vũ Phi mở to mắt, không buồn ngủ nên ngồi dậy.Cô ôm váy cưới trong ngực, ngày hôm qua cô ôm váy cưới mà chìm vào giấc ngủ. Cô suy nghĩ cả đêm, quyết định đánh cuộc một lần, lấy Nguyễn Thiên Lăng. Cho dù con đường phía trước không dễ đi, sẽ có rất nhiều vấn đề ngoài ý muốn cũng không sao hết, cô đều đã chuẩn bị tâm lý dũng cảm đối mặt. Cô chỉ biết là, hiện tại cô không muốn rời xa Nguyễn Thiên Lăng, không muốn để anh lấy Nhan Duyệt làm vợ, cho nên, cô chỉ có thể lấy anh...Nghĩ tới đây, Giang Vũ Phi cười khổ một tiếng, thật sự hy vọng sự lựa chọn của cô là đúng, hy vọng ông trời đừng có trêu cợt cô một lần nữa.