Trời đêm mát như dòng nước. Một chiếc xe đua màu đỏ hào nhoáng được lái vào trong biệt thự làm thai phụ đang ngủ trên lầu thức giấc. Cửa phòng khách bị đẩy ra, một đôi nam nữ bước vào, loạng choạng ngã mình trên chiếc ghế sofa êm ái. Người đàn ông là chủ căn biệt thự này, nhưng người phụ nữ ấy lại không phải nữ chủ nhân. “Thiếu gia…” - Người giúp việc kêu lên kinh ngạc. “Cút!” - Người đàn ông tỏ vẻ không vui, giọng nói có sức nóng thiêu đốt. Sau đó, trong phòng khách chỉ còn lại hai người họ. ---- Gió thổi lay động rèm cửa sổ có những bông hoa li ti trắng. Từng cơn gió lạnh thổi vào cũng không làm tan đi sức nóng trong phòng khách. “Lăng, em yêu anh…” - Giọng người nữ hổn hển vang lên trong phòng khách rộng rãi. “Duyệt Duyệt, anh cũng yêu em…” - Người đàn ông đáp lại mơ hồ. Phòng khách được trang trí tinh tế, huyễn hoặc mê ly. ---- Cùng thời gian đó, phòng ngủ lầu trên cửa phòng bật mở. Giang Vũ Phi mắt vẫn còn ngái ngủ, tay ôm bụng bầu đã sáu tháng đi trên tấm thảm dày. Âm thanh kì…
Chương 850: Con trai quan trọng, hay cháu trai quan trọng
Thề Không Vì Thê: Thiếu Phu Nhân Hào Cưới Toàn CầuTác giả: Phi Tử Nhất TiếuTruyện Ngôn TìnhTrời đêm mát như dòng nước. Một chiếc xe đua màu đỏ hào nhoáng được lái vào trong biệt thự làm thai phụ đang ngủ trên lầu thức giấc. Cửa phòng khách bị đẩy ra, một đôi nam nữ bước vào, loạng choạng ngã mình trên chiếc ghế sofa êm ái. Người đàn ông là chủ căn biệt thự này, nhưng người phụ nữ ấy lại không phải nữ chủ nhân. “Thiếu gia…” - Người giúp việc kêu lên kinh ngạc. “Cút!” - Người đàn ông tỏ vẻ không vui, giọng nói có sức nóng thiêu đốt. Sau đó, trong phòng khách chỉ còn lại hai người họ. ---- Gió thổi lay động rèm cửa sổ có những bông hoa li ti trắng. Từng cơn gió lạnh thổi vào cũng không làm tan đi sức nóng trong phòng khách. “Lăng, em yêu anh…” - Giọng người nữ hổn hển vang lên trong phòng khách rộng rãi. “Duyệt Duyệt, anh cũng yêu em…” - Người đàn ông đáp lại mơ hồ. Phòng khách được trang trí tinh tế, huyễn hoặc mê ly. ---- Cùng thời gian đó, phòng ngủ lầu trên cửa phòng bật mở. Giang Vũ Phi mắt vẫn còn ngái ngủ, tay ôm bụng bầu đã sáu tháng đi trên tấm thảm dày. Âm thanh kì… Nguyễn Thiên Lăng đứng dậy, đi đến trước mặt mẹ. Anh nắm lấy bả vai mẹ, dịu dàng nói: "Mẹ, mẹ còn không hiểu sao? Đó là sỉ nhục con, nếu sau khi hôn lễ kết thúc mẹ mới đưa cho con, điều sỉ nhục này sẽ đi theo con cả đời, mẹ hy vọng con của mẹ sẽ vì thế mà khó chịu cả đời sao?"Bà Nguyễn chấn động mở to hai mắt, bà ta quả thật không ngờ đến chuyện ấy."Nhưng mà..." "Mẹ, con có còn là con của mẹ không?" Nguyễn Thiên Lăng nhẹ giọng hỏi."Trong mắt mẹ, là con trai quan trọng, hay là cháu trai quan trọng hơn? Mẹ muốn có cháu trai, con có thể sinh cho mẹ rất nhiều, nhưng mà mẹ không có con trai thì không có cái gì hết.""Thiên Lăng, lời này của con là có ý gì?" Bà Nguyễn kinh hãi: "Con đừng làm chuyện điên rồ..." Nguyễn Thiên Lăng cười nói: "Con không có ý gì, con muốn cho mẹ biết, đối với mẹ mà nói quan trọng nhất là con trai, cho nên mẹ nên nghĩ đến cảm xúc của con.""Thiên Lăng, mẹ biết con ủy khuất. Thế nhưng kêu con lấy Nhan Duyệt, thật sự khó khăn vậy sao?""Mẹ, con chưa nói là không cưới cô ta. Mẹ nhìn xem, bên ngoài nhiều người đến như vậy, hôm nay người toàn thành phố ai cũng biết con kết hôn, con không có lý do gì đổi ý, con không thể để Nguyễn gia chúng ta mất mặt, mẹ còn chưa tin con?" Bà Nguyễn yên tâm hơn rất nhiều, bà ta vừa cười vừa nói: "Được rồi, lần này mẹ tin tưởng con. Con nói đúng, với mẹ mà nói con trai mới là quan trọng nhất."Bà ta cúi đầu lấy bản gốc giấy đăng kí kết hôn từ trong túi xách ra, đưa cho anh."Cầm đi, mẹ không hy vọng con gánh vác sỉ nhục này cả đời. Thật ra thứ này, đối với mẹ mà nói cũng là một vướng víu, bây giờ đưa cho con, trong lòng mẹ cũng nhẹ nhõm hơn rất nhiều." Nguyễn Thiên Lăng mở trang giấy ra, kiểm tra một chút, phát hiện quả nhiên là bản gốc. Anh móc ra cái bật lửa làm bằng bạc, đốt giấy đăng kí, sau đó nhét nó vào trong cái gạt tàn thuốc, nhìn nó bị thiêu đốt một cách chậm rãi...Lúc giấy đăng kí bùng cháy lên, trong mắt anh hiện lên một sự vui vẻ không rõ hàm ý…"Mẹ, thời gian làm lễ sắp đến, chúng ta ra ngoài đi." Nguyễn Thiên Lăng nhếch môi cười nhẹ nói. "Được, đi thôi." Bà Nguyễn cũng đang cười, chỉ là nụ cười của bọn họ không giống nhau.---"Kính chào các vị quan khách, các quý bà, các quý ông…" Người chủ trì buổi lễ cầm micro, đứng ở trên sân khấu hưng phấn nói: "Hôm nay, chúng ta nghênh đón một sự kiện vui vẻ. Hơn một ngàn người chúng ta cùng nhau chứng kiến lễ thành hôn của hai người. Họ chính là tiên sinh Nguyễn Thiên Lăng… và tiểu thư Nhan Duyệt…" "Quý vị phía dưới, cho chúng tôi một tràng vỗ tay nhiệt liệt nhất, hoan nghênh họ xuất hiện!"Dưới sân khấu vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, Nguyễn Thiên Lăng với Nhan Duyệt đi tới từ hai bên.Bọn họ xuất hiện, lập tức có sự rối loạn nhỏ, bởi vì Nhan Duyệt mặc trên người là sườn xám, Nguyễn Thiên Lăng mặc trên người là âu phục màu trắng. Một là trang phục Trung Quốc, một là trang phục Tây Âu. Đây là hôn lễ kiểu Trung Quốc, theo lý mà nói, Nguyễn Thiên Lăng cũng nên mặc trang phục kiểu Trung Quốc mới đúng, kết quả anh lại mặc âu phục màu trắng. Có điều không thể không nói, bất kể bọn họ mặc cái gì cũng nhìn rất đẹp, rất xứng đôi. Mọi người chỉ nghi hoặc một chút, rất nhanh đã bình tĩnh lại.Nguyễn Thiên Lăng cầm micro trong tay MC qua, cười nhẹ nói: "Hôm nay thật sự là một ngày rất đặc biệt, mọi người có thể cho phép tôi nói vài lời không?"Nhan Duyệt không khỏi nắm chặt bó hoa trong tay, vô thức lo lắng anh sẽ nói chuyện không tốt. Khách mời dưới sảnh đương nhiên cho phép anh nói, rất nhiều người đều lớn tiếng nói có thể.
Nguyễn Thiên Lăng đứng dậy, đi đến trước mặt mẹ. Anh nắm lấy bả vai mẹ, dịu dàng nói: "Mẹ, mẹ còn không hiểu sao? Đó là sỉ nhục con, nếu sau khi hôn lễ kết thúc mẹ mới đưa cho con, điều sỉ nhục này sẽ đi theo con cả đời, mẹ hy vọng con của mẹ sẽ vì thế mà khó chịu cả đời sao?"
Bà Nguyễn chấn động mở to hai mắt, bà ta quả thật không ngờ đến chuyện ấy.
"Nhưng mà..."
"Mẹ, con có còn là con của mẹ không?" Nguyễn Thiên Lăng nhẹ giọng hỏi.
"Trong mắt mẹ, là con trai quan trọng, hay là cháu trai quan trọng hơn? Mẹ muốn có cháu trai, con có thể sinh cho mẹ rất nhiều, nhưng mà mẹ không có con trai thì không có cái gì hết."
"Thiên Lăng, lời này của con là có ý gì?" Bà Nguyễn kinh hãi: "Con đừng làm chuyện điên rồ..."
Nguyễn Thiên Lăng cười nói: "Con không có ý gì, con muốn cho mẹ biết, đối với mẹ mà nói quan trọng nhất là con trai, cho nên mẹ nên nghĩ đến cảm xúc của con."
"Thiên Lăng, mẹ biết con ủy khuất. Thế nhưng kêu con lấy Nhan Duyệt, thật sự khó khăn vậy sao?"
"Mẹ, con chưa nói là không cưới cô ta. Mẹ nhìn xem, bên ngoài nhiều người đến như vậy, hôm nay người toàn thành phố ai cũng biết con kết hôn, con không có lý do gì đổi ý, con không thể để Nguyễn gia chúng ta mất mặt, mẹ còn chưa tin con?"
Bà Nguyễn yên tâm hơn rất nhiều, bà ta vừa cười vừa nói: "Được rồi, lần này mẹ tin tưởng con. Con nói đúng, với mẹ mà nói con trai mới là quan trọng nhất."
Bà ta cúi đầu lấy bản gốc giấy đăng kí kết hôn từ trong túi xách ra, đưa cho anh.
"Cầm đi, mẹ không hy vọng con gánh vác sỉ nhục này cả đời. Thật ra thứ này, đối với mẹ mà nói cũng là một vướng víu, bây giờ đưa cho con, trong lòng mẹ cũng nhẹ nhõm hơn rất nhiều."
Nguyễn Thiên Lăng mở trang giấy ra, kiểm tra một chút, phát hiện quả nhiên là bản gốc. Anh móc ra cái bật lửa làm bằng bạc, đốt giấy đăng kí, sau đó nhét nó vào trong cái gạt tàn thuốc, nhìn nó bị thiêu đốt một cách chậm rãi...
Lúc giấy đăng kí bùng cháy lên, trong mắt anh hiện lên một sự vui vẻ không rõ hàm ý…
"Mẹ, thời gian làm lễ sắp đến, chúng ta ra ngoài đi." Nguyễn Thiên Lăng nhếch môi cười nhẹ nói.
"Được, đi thôi." Bà Nguyễn cũng đang cười, chỉ là nụ cười của bọn họ không giống nhau.
---
"Kính chào các vị quan khách, các quý bà, các quý ông…" Người chủ trì buổi lễ cầm micro, đứng ở trên sân khấu hưng phấn nói: "Hôm nay, chúng ta nghênh đón một sự kiện vui vẻ. Hơn một ngàn người chúng ta cùng nhau chứng kiến lễ thành hôn của hai người. Họ chính là tiên sinh Nguyễn Thiên Lăng… và tiểu thư Nhan Duyệt…"
"Quý vị phía dưới, cho chúng tôi một tràng vỗ tay nhiệt liệt nhất, hoan nghênh họ xuất hiện!"
Dưới sân khấu vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, Nguyễn Thiên Lăng với Nhan Duyệt đi tới từ hai bên.
Bọn họ xuất hiện, lập tức có sự rối loạn nhỏ, bởi vì Nhan Duyệt mặc trên người là sườn xám, Nguyễn Thiên Lăng mặc trên người là âu phục màu trắng. Một là trang phục Trung Quốc, một là trang phục Tây Âu. Đây là hôn lễ kiểu Trung Quốc, theo lý mà nói, Nguyễn Thiên Lăng cũng nên mặc trang phục kiểu Trung Quốc mới đúng, kết quả anh lại mặc âu phục màu trắng. Có điều không thể không nói, bất kể bọn họ mặc cái gì cũng nhìn rất đẹp, rất xứng đôi.
Mọi người chỉ nghi hoặc một chút, rất nhanh đã bình tĩnh lại.
Nguyễn Thiên Lăng cầm micro trong tay MC qua, cười nhẹ nói: "Hôm nay thật sự là một ngày rất đặc biệt, mọi người có thể cho phép tôi nói vài lời không?"
Nhan Duyệt không khỏi nắm chặt bó hoa trong tay, vô thức lo lắng anh sẽ nói chuyện không tốt.
Khách mời dưới sảnh đương nhiên cho phép anh nói, rất nhiều người đều lớn tiếng nói có thể.
Thề Không Vì Thê: Thiếu Phu Nhân Hào Cưới Toàn CầuTác giả: Phi Tử Nhất TiếuTruyện Ngôn TìnhTrời đêm mát như dòng nước. Một chiếc xe đua màu đỏ hào nhoáng được lái vào trong biệt thự làm thai phụ đang ngủ trên lầu thức giấc. Cửa phòng khách bị đẩy ra, một đôi nam nữ bước vào, loạng choạng ngã mình trên chiếc ghế sofa êm ái. Người đàn ông là chủ căn biệt thự này, nhưng người phụ nữ ấy lại không phải nữ chủ nhân. “Thiếu gia…” - Người giúp việc kêu lên kinh ngạc. “Cút!” - Người đàn ông tỏ vẻ không vui, giọng nói có sức nóng thiêu đốt. Sau đó, trong phòng khách chỉ còn lại hai người họ. ---- Gió thổi lay động rèm cửa sổ có những bông hoa li ti trắng. Từng cơn gió lạnh thổi vào cũng không làm tan đi sức nóng trong phòng khách. “Lăng, em yêu anh…” - Giọng người nữ hổn hển vang lên trong phòng khách rộng rãi. “Duyệt Duyệt, anh cũng yêu em…” - Người đàn ông đáp lại mơ hồ. Phòng khách được trang trí tinh tế, huyễn hoặc mê ly. ---- Cùng thời gian đó, phòng ngủ lầu trên cửa phòng bật mở. Giang Vũ Phi mắt vẫn còn ngái ngủ, tay ôm bụng bầu đã sáu tháng đi trên tấm thảm dày. Âm thanh kì… Nguyễn Thiên Lăng đứng dậy, đi đến trước mặt mẹ. Anh nắm lấy bả vai mẹ, dịu dàng nói: "Mẹ, mẹ còn không hiểu sao? Đó là sỉ nhục con, nếu sau khi hôn lễ kết thúc mẹ mới đưa cho con, điều sỉ nhục này sẽ đi theo con cả đời, mẹ hy vọng con của mẹ sẽ vì thế mà khó chịu cả đời sao?"Bà Nguyễn chấn động mở to hai mắt, bà ta quả thật không ngờ đến chuyện ấy."Nhưng mà..." "Mẹ, con có còn là con của mẹ không?" Nguyễn Thiên Lăng nhẹ giọng hỏi."Trong mắt mẹ, là con trai quan trọng, hay là cháu trai quan trọng hơn? Mẹ muốn có cháu trai, con có thể sinh cho mẹ rất nhiều, nhưng mà mẹ không có con trai thì không có cái gì hết.""Thiên Lăng, lời này của con là có ý gì?" Bà Nguyễn kinh hãi: "Con đừng làm chuyện điên rồ..." Nguyễn Thiên Lăng cười nói: "Con không có ý gì, con muốn cho mẹ biết, đối với mẹ mà nói quan trọng nhất là con trai, cho nên mẹ nên nghĩ đến cảm xúc của con.""Thiên Lăng, mẹ biết con ủy khuất. Thế nhưng kêu con lấy Nhan Duyệt, thật sự khó khăn vậy sao?""Mẹ, con chưa nói là không cưới cô ta. Mẹ nhìn xem, bên ngoài nhiều người đến như vậy, hôm nay người toàn thành phố ai cũng biết con kết hôn, con không có lý do gì đổi ý, con không thể để Nguyễn gia chúng ta mất mặt, mẹ còn chưa tin con?" Bà Nguyễn yên tâm hơn rất nhiều, bà ta vừa cười vừa nói: "Được rồi, lần này mẹ tin tưởng con. Con nói đúng, với mẹ mà nói con trai mới là quan trọng nhất."Bà ta cúi đầu lấy bản gốc giấy đăng kí kết hôn từ trong túi xách ra, đưa cho anh."Cầm đi, mẹ không hy vọng con gánh vác sỉ nhục này cả đời. Thật ra thứ này, đối với mẹ mà nói cũng là một vướng víu, bây giờ đưa cho con, trong lòng mẹ cũng nhẹ nhõm hơn rất nhiều." Nguyễn Thiên Lăng mở trang giấy ra, kiểm tra một chút, phát hiện quả nhiên là bản gốc. Anh móc ra cái bật lửa làm bằng bạc, đốt giấy đăng kí, sau đó nhét nó vào trong cái gạt tàn thuốc, nhìn nó bị thiêu đốt một cách chậm rãi...Lúc giấy đăng kí bùng cháy lên, trong mắt anh hiện lên một sự vui vẻ không rõ hàm ý…"Mẹ, thời gian làm lễ sắp đến, chúng ta ra ngoài đi." Nguyễn Thiên Lăng nhếch môi cười nhẹ nói. "Được, đi thôi." Bà Nguyễn cũng đang cười, chỉ là nụ cười của bọn họ không giống nhau.---"Kính chào các vị quan khách, các quý bà, các quý ông…" Người chủ trì buổi lễ cầm micro, đứng ở trên sân khấu hưng phấn nói: "Hôm nay, chúng ta nghênh đón một sự kiện vui vẻ. Hơn một ngàn người chúng ta cùng nhau chứng kiến lễ thành hôn của hai người. Họ chính là tiên sinh Nguyễn Thiên Lăng… và tiểu thư Nhan Duyệt…" "Quý vị phía dưới, cho chúng tôi một tràng vỗ tay nhiệt liệt nhất, hoan nghênh họ xuất hiện!"Dưới sân khấu vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, Nguyễn Thiên Lăng với Nhan Duyệt đi tới từ hai bên.Bọn họ xuất hiện, lập tức có sự rối loạn nhỏ, bởi vì Nhan Duyệt mặc trên người là sườn xám, Nguyễn Thiên Lăng mặc trên người là âu phục màu trắng. Một là trang phục Trung Quốc, một là trang phục Tây Âu. Đây là hôn lễ kiểu Trung Quốc, theo lý mà nói, Nguyễn Thiên Lăng cũng nên mặc trang phục kiểu Trung Quốc mới đúng, kết quả anh lại mặc âu phục màu trắng. Có điều không thể không nói, bất kể bọn họ mặc cái gì cũng nhìn rất đẹp, rất xứng đôi. Mọi người chỉ nghi hoặc một chút, rất nhanh đã bình tĩnh lại.Nguyễn Thiên Lăng cầm micro trong tay MC qua, cười nhẹ nói: "Hôm nay thật sự là một ngày rất đặc biệt, mọi người có thể cho phép tôi nói vài lời không?"Nhan Duyệt không khỏi nắm chặt bó hoa trong tay, vô thức lo lắng anh sẽ nói chuyện không tốt. Khách mời dưới sảnh đương nhiên cho phép anh nói, rất nhiều người đều lớn tiếng nói có thể.