- Năm tôi 7 tuổi anh 10 tuổi,, tôi yêu thầm anh nhưng không dám nói sợ anh từ chối - Năm tôi 10 tuổi anh 13 - Tôi lấy hết can đảm tỏ tình với anh - em yêu anh, tôi đỏ mắt không dám ngước nhìn anh - anh nhìn thẳng vào tôi cười nhếch miệng " tôi không thích làm bạn với trẻ con " _cô nhóc - năm tôi 12 anh 15 - hôm đó sinh nhật anh tôi dùng toàn bộ số tiền tích kiệm của mình mua tặng anh chiếc đồng hồ - tôi cười tươi đưa cho anh hộp qùa - em tặng anh - anh liếc qua hộp qùa lạnh lùng nói " tôi không thích _tránh ra " - tôi kéo tay anh, mắt ngấn nước - anh không nhìn hất mạnh tay tôi ra, hộp qùa rơi tự do xuống đất chiếc đồng hồ lăn ra ngoài - tôi đứng bất động nhìn hộp qùa dưới đất nước mắt rơi lã chã rồi lặng lẽ nhặt chiếc đồng hồ - năm tôi 15 tuổi anh 18 - tôi quyết định tỏ tình lần cuối với anh, nếu lần này anh không đồng ý thì tôi sẽ không bao giờ làm phiền anh - lần này tôi nhìn thẳng vào mắt anh nói - anh có đồng ý làm người yêu em không??? - anh nhìn tôi không nói - tôi thất vọng…
Chương 12: Tiếp tục hành hạ (1)
ĐẠI BOSS - Bắt Em Về Làm Vợ!Tác giả: Thiên DiTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Sủng- Năm tôi 7 tuổi anh 10 tuổi,, tôi yêu thầm anh nhưng không dám nói sợ anh từ chối - Năm tôi 10 tuổi anh 13 - Tôi lấy hết can đảm tỏ tình với anh - em yêu anh, tôi đỏ mắt không dám ngước nhìn anh - anh nhìn thẳng vào tôi cười nhếch miệng " tôi không thích làm bạn với trẻ con " _cô nhóc - năm tôi 12 anh 15 - hôm đó sinh nhật anh tôi dùng toàn bộ số tiền tích kiệm của mình mua tặng anh chiếc đồng hồ - tôi cười tươi đưa cho anh hộp qùa - em tặng anh - anh liếc qua hộp qùa lạnh lùng nói " tôi không thích _tránh ra " - tôi kéo tay anh, mắt ngấn nước - anh không nhìn hất mạnh tay tôi ra, hộp qùa rơi tự do xuống đất chiếc đồng hồ lăn ra ngoài - tôi đứng bất động nhìn hộp qùa dưới đất nước mắt rơi lã chã rồi lặng lẽ nhặt chiếc đồng hồ - năm tôi 15 tuổi anh 18 - tôi quyết định tỏ tình lần cuối với anh, nếu lần này anh không đồng ý thì tôi sẽ không bao giờ làm phiền anh - lần này tôi nhìn thẳng vào mắt anh nói - anh có đồng ý làm người yêu em không??? - anh nhìn tôi không nói - tôi thất vọng… Chiếc xe dừng trước cổng bệnh viện làm thu hút không biết bao ánh nhìn,và cũng không ít lời tàm phiếu vì anh bế 1 người phụ nữ từ trong xe ra trên người cô không mặc gì ngoài chiếc áo khoác.Anh bế cô chạy thẳng vào trong mặt lạnh như tảng băng. Cô được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt, ông bác sĩ bị anh doạ toát cả mồ hôi lạnh.. Anh đứng cạnh giường nhìn cô, anh không hiểu tại sao mình lại lo lắng cho cô ta đến như vậy..tay anh cuộn chặt thành nắm đấm nổi dõ cả gân cốt..Lúc tỉnh dậy cô đã thấy mình trong phòng bệnh cùng với 1 y tá-"y tá! Sao tôi lại ở đây"-"sáng nay có 1 người đàn ông bế cô đến đây, anh ta có vẻ rất lo lắng nhưng ngay sau đó thì không còn thấy anh ta "-"ừm, cảm ơn cô"Cô ở bệnh viện đã 3 ngày nhưng không một ai đến thăm hỏi mà cũng phải thôi trước giờ nhà đó có ai quan tâm cô đâu, cuộc hôn nhân này chỉ là vụ giao dịch.. Cắt đứt dòng suy nghĩ 1 giọng nói lạnh lùng từ cửa vọng vào-"chuẩn bị đồ"Cô không nhìn nhầm đó chứ anh đến đón cô sao, chưa hiểu chuyện gì anh đã ném cho cô túi đồ-"cô định mặc bộ đồ này mà về sao, tôi cho cô 2 phút để thay đồ".thay đồ xong cô và anh ra xe lúc đi anh khoác vai cô, cô không hiểu a có ý gì nhưng ngay sau đó cô hiểu tại sao anh làm vậy.."đừng thấy tôi đến đón cô thì có nghĩa là tôi tha cho cô, tôi đến đây vì không muốn người khác nói tôi là người chồng vô trách nhiệm" anh vừa nói vừa bóp mạnh vào vai cô..Rõ ràng cô biết anh chỉ đang diễn đúng vai của mình nhưng tại sao khi nghe những lời nói đó lòng cô lại chứa lỗi buồn khó tảVừa ra ngoài anh thả tay ra khỏi người cô.Một người phụ nữ õng ẹo ra khoác tay anh trách móc-"phong, anh làm gì mà lâu vậy? anh biết em đợi anh nãy giờ không"Anh không trả lời, vòng tay qua eo ả đi thẳng ra xe.Cô ngồi ghế trên còn ả và anh ngồi ghế dưới.. Nhìn qua có thể thấy đống đồ cạnh ả là đồ anh mua.Vừa về đến nhà là ả bám riết lấy anh.. Còn cô đi phía sau sách đống đồ của ả không khác gì một người hầu, còn ả mới chính là nữ chủ trong nhà nàyCô chỉ mới ra viện vừa về đến nhà anh đã bắt cô nấu cơm cho anh và ả ta...
Chiếc xe dừng trước cổng bệnh viện làm thu hút không biết bao ánh nhìn,và cũng không ít lời tàm phiếu vì anh bế 1 người phụ nữ từ trong xe ra trên người cô không mặc gì ngoài chiếc áo khoác.
Anh bế cô chạy thẳng vào trong mặt lạnh như tảng băng. Cô được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt, ông bác sĩ bị anh doạ toát cả mồ hôi lạnh.. Anh đứng cạnh giường nhìn cô, anh không hiểu tại sao mình lại lo lắng cho cô ta đến như vậy..tay anh cuộn chặt thành nắm đấm nổi dõ cả gân cốt..
Lúc tỉnh dậy cô đã thấy mình trong phòng bệnh cùng với 1 y tá
-"y tá! Sao tôi lại ở đây"
-"sáng nay có 1 người đàn ông bế cô đến đây, anh ta có vẻ rất lo lắng nhưng ngay sau đó thì không còn thấy anh ta "
-"ừm, cảm ơn cô"
Cô ở bệnh viện đã 3 ngày nhưng không một ai đến thăm hỏi mà cũng phải thôi trước giờ nhà đó có ai quan tâm cô đâu, cuộc hôn nhân này chỉ là vụ giao dịch.. Cắt đứt dòng suy nghĩ 1 giọng nói lạnh lùng từ cửa vọng vào
-"chuẩn bị đồ"
Cô không nhìn nhầm đó chứ anh đến đón cô sao, chưa hiểu chuyện gì anh đã ném cho cô túi đồ
-"cô định mặc bộ đồ này mà về sao, tôi cho cô 2 phút để thay đồ".
thay đồ xong cô và anh ra xe lúc đi anh khoác vai cô, cô không hiểu a có ý gì nhưng ngay sau đó cô hiểu tại sao anh làm vậy..
"đừng thấy tôi đến đón cô thì có nghĩa là tôi tha cho cô, tôi đến đây vì không muốn người khác nói tôi là người chồng vô trách nhiệm" anh vừa nói vừa bóp mạnh vào vai cô..
Rõ ràng cô biết anh chỉ đang diễn đúng vai của mình nhưng tại sao khi nghe những lời nói đó lòng cô lại chứa lỗi buồn khó tả
Vừa ra ngoài anh thả tay ra khỏi người cô.
Một người phụ nữ õng ẹo ra khoác tay anh trách móc
-"phong, anh làm gì mà lâu vậy? anh biết em đợi anh nãy giờ không"
Anh không trả lời, vòng tay qua eo ả đi thẳng ra xe.
Cô ngồi ghế trên còn ả và anh ngồi ghế dưới.. Nhìn qua có thể thấy đống đồ cạnh ả là đồ anh mua.
Vừa về đến nhà là ả bám riết lấy anh.. Còn cô đi phía sau sách đống đồ của ả không khác gì một người hầu, còn ả mới chính là nữ chủ trong nhà này
Cô chỉ mới ra viện vừa về đến nhà anh đã bắt cô nấu cơm cho anh và ả ta...
ĐẠI BOSS - Bắt Em Về Làm Vợ!Tác giả: Thiên DiTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Sủng- Năm tôi 7 tuổi anh 10 tuổi,, tôi yêu thầm anh nhưng không dám nói sợ anh từ chối - Năm tôi 10 tuổi anh 13 - Tôi lấy hết can đảm tỏ tình với anh - em yêu anh, tôi đỏ mắt không dám ngước nhìn anh - anh nhìn thẳng vào tôi cười nhếch miệng " tôi không thích làm bạn với trẻ con " _cô nhóc - năm tôi 12 anh 15 - hôm đó sinh nhật anh tôi dùng toàn bộ số tiền tích kiệm của mình mua tặng anh chiếc đồng hồ - tôi cười tươi đưa cho anh hộp qùa - em tặng anh - anh liếc qua hộp qùa lạnh lùng nói " tôi không thích _tránh ra " - tôi kéo tay anh, mắt ngấn nước - anh không nhìn hất mạnh tay tôi ra, hộp qùa rơi tự do xuống đất chiếc đồng hồ lăn ra ngoài - tôi đứng bất động nhìn hộp qùa dưới đất nước mắt rơi lã chã rồi lặng lẽ nhặt chiếc đồng hồ - năm tôi 15 tuổi anh 18 - tôi quyết định tỏ tình lần cuối với anh, nếu lần này anh không đồng ý thì tôi sẽ không bao giờ làm phiền anh - lần này tôi nhìn thẳng vào mắt anh nói - anh có đồng ý làm người yêu em không??? - anh nhìn tôi không nói - tôi thất vọng… Chiếc xe dừng trước cổng bệnh viện làm thu hút không biết bao ánh nhìn,và cũng không ít lời tàm phiếu vì anh bế 1 người phụ nữ từ trong xe ra trên người cô không mặc gì ngoài chiếc áo khoác.Anh bế cô chạy thẳng vào trong mặt lạnh như tảng băng. Cô được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt, ông bác sĩ bị anh doạ toát cả mồ hôi lạnh.. Anh đứng cạnh giường nhìn cô, anh không hiểu tại sao mình lại lo lắng cho cô ta đến như vậy..tay anh cuộn chặt thành nắm đấm nổi dõ cả gân cốt..Lúc tỉnh dậy cô đã thấy mình trong phòng bệnh cùng với 1 y tá-"y tá! Sao tôi lại ở đây"-"sáng nay có 1 người đàn ông bế cô đến đây, anh ta có vẻ rất lo lắng nhưng ngay sau đó thì không còn thấy anh ta "-"ừm, cảm ơn cô"Cô ở bệnh viện đã 3 ngày nhưng không một ai đến thăm hỏi mà cũng phải thôi trước giờ nhà đó có ai quan tâm cô đâu, cuộc hôn nhân này chỉ là vụ giao dịch.. Cắt đứt dòng suy nghĩ 1 giọng nói lạnh lùng từ cửa vọng vào-"chuẩn bị đồ"Cô không nhìn nhầm đó chứ anh đến đón cô sao, chưa hiểu chuyện gì anh đã ném cho cô túi đồ-"cô định mặc bộ đồ này mà về sao, tôi cho cô 2 phút để thay đồ".thay đồ xong cô và anh ra xe lúc đi anh khoác vai cô, cô không hiểu a có ý gì nhưng ngay sau đó cô hiểu tại sao anh làm vậy.."đừng thấy tôi đến đón cô thì có nghĩa là tôi tha cho cô, tôi đến đây vì không muốn người khác nói tôi là người chồng vô trách nhiệm" anh vừa nói vừa bóp mạnh vào vai cô..Rõ ràng cô biết anh chỉ đang diễn đúng vai của mình nhưng tại sao khi nghe những lời nói đó lòng cô lại chứa lỗi buồn khó tảVừa ra ngoài anh thả tay ra khỏi người cô.Một người phụ nữ õng ẹo ra khoác tay anh trách móc-"phong, anh làm gì mà lâu vậy? anh biết em đợi anh nãy giờ không"Anh không trả lời, vòng tay qua eo ả đi thẳng ra xe.Cô ngồi ghế trên còn ả và anh ngồi ghế dưới.. Nhìn qua có thể thấy đống đồ cạnh ả là đồ anh mua.Vừa về đến nhà là ả bám riết lấy anh.. Còn cô đi phía sau sách đống đồ của ả không khác gì một người hầu, còn ả mới chính là nữ chủ trong nhà nàyCô chỉ mới ra viện vừa về đến nhà anh đã bắt cô nấu cơm cho anh và ả ta...