Tác giả:

Hôm nay trời nắng đẹp hai nàng đang đi dạo trên đường bằng một chiếc xe hơi sang trọng, đi đến một bờ biển yên tĩnh hôm nay nhà nước đã cho hai nàng xin nghỉ phép 2 ngày trong suốt thời gian vất vả của hai nàng vừa qua. Một người mặt bộ váy hồng trắng xen lẫn chính là Trần Vương Nhiên, còn người kia mặc bộ váy xanh nhạt là Tô Cẩm Thanh. Hai nàng đang đi dạo trên bờ biển, đột nhiên có 1 cái hố đen xuất hiện hút hai nàng xuống biển, ở dưới nước hai nàng dù biết bơi nhưng không thể nào bơi lên nổi, cơ thể nặng trĩu. Sau một hồi hai nàng dần dần mất y thức, hai cơ thể chìm xuống đáy biển sâu thẳm. Cơ thể rất mệt mỏi, có một số tiếng ồn ào của ai đó vừa khóc vừa gọi họ dậy. + Nhiên vương phi người tỉnh lại đi, huhu... - Nha hoàn gọi Nhiên tên là Hoan Nhi. + Thanh vương phi người mau tỉnh dậy đi, huhu... - Nha hoàn gọi Thanh tên Hoan Điệp. Cuối cùng không chịu được tiếng ồn nữa hai nàng đành mở mắt ra nhìn xung quanh đều là đồ cổ, rồi nhìn mấy người kia cũng mặc y phục cổ đại, hai nàng quay…

Chương 16: Tiếp (15)

Hai Vương Gia Lạnh Lùng Quấn Lấy Hai Vương Phi Nghịch NgợmTác giả: HanhLuinTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngHôm nay trời nắng đẹp hai nàng đang đi dạo trên đường bằng một chiếc xe hơi sang trọng, đi đến một bờ biển yên tĩnh hôm nay nhà nước đã cho hai nàng xin nghỉ phép 2 ngày trong suốt thời gian vất vả của hai nàng vừa qua. Một người mặt bộ váy hồng trắng xen lẫn chính là Trần Vương Nhiên, còn người kia mặc bộ váy xanh nhạt là Tô Cẩm Thanh. Hai nàng đang đi dạo trên bờ biển, đột nhiên có 1 cái hố đen xuất hiện hút hai nàng xuống biển, ở dưới nước hai nàng dù biết bơi nhưng không thể nào bơi lên nổi, cơ thể nặng trĩu. Sau một hồi hai nàng dần dần mất y thức, hai cơ thể chìm xuống đáy biển sâu thẳm. Cơ thể rất mệt mỏi, có một số tiếng ồn ào của ai đó vừa khóc vừa gọi họ dậy. + Nhiên vương phi người tỉnh lại đi, huhu... - Nha hoàn gọi Nhiên tên là Hoan Nhi. + Thanh vương phi người mau tỉnh dậy đi, huhu... - Nha hoàn gọi Thanh tên Hoan Điệp. Cuối cùng không chịu được tiếng ồn nữa hai nàng đành mở mắt ra nhìn xung quanh đều là đồ cổ, rồi nhìn mấy người kia cũng mặc y phục cổ đại, hai nàng quay… Đi đến phòng của Dạ Tước và Nhiên. Vừa bước vào phòng thả nàng xuống rồi đóng cửa lại, kéo nàng ném lên giường hôn lên môi nàng rồi dần dần xuống cổ... nàng kêu lên. + Bỏ ta ra... không muốn, ta không muốn... oa oa... - Nhiên vừa nói vừa khóc nức nở. + Được rồi, không đùa với nàng nữa, quay lại đây ta ôm nàng ngủ - Dạ Tước nằm lại ngay ngắn lấy tay lau đi nước mắt cho nàng nói với giọng điệu đầy sủng nịnh nhưng có chút kiềm chế... ( HanhLuin: thịt đến miệng mà không ăn). + Ngươi... hức, thật sẽ không làm gì ta chứ - Nhiên nghi ngờ hỏi, lỡ may bệnh điên của thằng cha này lại lên nữa thì làm sao. + Thật, nàng ngủ đi - Dạ Tước hôn lên trán nàng nhẹ nhàng đáp, hắn thích mùi hương trên cơ thể nàng thật dễ chịu rồi cùng nhắm mắt lại ngủ. Phòng của Đế Bạch và Thanh. + Bỏ ta ra... bỏ ta ra - Thanh vừa nói vừa lấy tay đập vào ngực của Đế Bạch. Vậy là Đế Bạch giữ tay của Thanh lại rồi ngấu nghiến xuống đôi môi của nàng rồi đẩy xuống giường, Thanh vội chống tay dậy lấy gối ném vào người Đế Bạch nhưng bị bắt được. + Nàng nằm xuống ngủ cho ta, nếu không đừng trách ta lỡ tay cho gạo nấu thành cơm - Đế Bạch cười đắc ý nói. Thanh vội nằm xuống vì chưa muốn mình bị làm thịt. Đế Bạch để gối xuống cho Thanh nằm rồi cũng ôm nàng ngủ luôn. Sáng hôm sau... Các nàng vẫn còn ngủ, còn các chàng đã dạy từ lâu để chuẩn bị cho kế hoạch sinh thần cho thái hậu vào 5 ngày nữa nên hai chàng rất bận. Còn về Thiên Minh cũng không kém, đọc sách, luyện chữ, tập võ... còn hai nàng sáng dậy thì lại thong thả... đi chơi. + Người đâu, gọi hai vương phi đến đây cho bổn vương - Dạ Tước lạnh lùng ra lệnh. +Vâng... để nô tài đi gọi - Quản gia lễ phép cung kính đáp rồi đi ra ngoài. 

Đi đến phòng của Dạ Tước và Nhiên. 

Vừa bước vào phòng thả nàng xuống rồi đóng cửa lại, kéo nàng ném lên giường hôn lên môi nàng rồi dần dần xuống cổ... nàng kêu lên. 

+ Bỏ ta ra... không muốn, ta không muốn... oa oa... - Nhiên vừa nói vừa khóc nức nở. 

+ Được rồi, không đùa với nàng nữa, quay lại đây ta ôm nàng ngủ - Dạ Tước nằm lại ngay ngắn lấy tay lau đi nước mắt cho nàng nói với giọng điệu đầy sủng nịnh nhưng có chút kiềm chế... ( HanhLuin: thịt đến miệng mà không ăn). 

+ Ngươi... hức, thật sẽ không làm gì ta chứ - Nhiên nghi ngờ hỏi, lỡ may bệnh điên của thằng cha này lại lên nữa thì làm sao. 

+ Thật, nàng ngủ đi - Dạ Tước hôn lên trán nàng nhẹ nhàng đáp, hắn thích mùi hương trên cơ thể nàng thật dễ chịu rồi cùng nhắm mắt lại ngủ. 

Phòng của Đế Bạch và Thanh. 

+ Bỏ ta ra... bỏ ta ra - Thanh vừa nói vừa lấy tay đập vào ngực của Đế Bạch. 

Vậy là Đế Bạch giữ tay của Thanh lại rồi ngấu nghiến xuống đôi môi của nàng rồi đẩy xuống giường, Thanh vội chống tay dậy lấy gối ném vào người Đế Bạch nhưng bị bắt được. 

+ Nàng nằm xuống ngủ cho ta, nếu không đừng trách ta lỡ tay cho gạo nấu thành cơm - Đế Bạch cười đắc ý nói. 

Thanh vội nằm xuống vì chưa muốn mình bị làm thịt. Đế Bạch để gối xuống cho Thanh nằm rồi cũng ôm nàng ngủ luôn. 

Sáng hôm sau... 

Các nàng vẫn còn ngủ, còn các chàng đã dạy từ lâu để chuẩn bị cho kế hoạch sinh thần cho thái hậu vào 5 ngày nữa nên hai chàng rất bận. 

Còn về Thiên Minh cũng không kém, đọc sách, luyện chữ, tập võ... còn hai nàng sáng dậy thì lại thong thả... đi chơi. 

+ Người đâu, gọi hai vương phi đến đây cho bổn vương - Dạ Tước lạnh lùng ra lệnh. 

+Vâng... để nô tài đi gọi - Quản gia lễ phép cung kính đáp rồi đi ra ngoài. 

Hai Vương Gia Lạnh Lùng Quấn Lấy Hai Vương Phi Nghịch NgợmTác giả: HanhLuinTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngHôm nay trời nắng đẹp hai nàng đang đi dạo trên đường bằng một chiếc xe hơi sang trọng, đi đến một bờ biển yên tĩnh hôm nay nhà nước đã cho hai nàng xin nghỉ phép 2 ngày trong suốt thời gian vất vả của hai nàng vừa qua. Một người mặt bộ váy hồng trắng xen lẫn chính là Trần Vương Nhiên, còn người kia mặc bộ váy xanh nhạt là Tô Cẩm Thanh. Hai nàng đang đi dạo trên bờ biển, đột nhiên có 1 cái hố đen xuất hiện hút hai nàng xuống biển, ở dưới nước hai nàng dù biết bơi nhưng không thể nào bơi lên nổi, cơ thể nặng trĩu. Sau một hồi hai nàng dần dần mất y thức, hai cơ thể chìm xuống đáy biển sâu thẳm. Cơ thể rất mệt mỏi, có một số tiếng ồn ào của ai đó vừa khóc vừa gọi họ dậy. + Nhiên vương phi người tỉnh lại đi, huhu... - Nha hoàn gọi Nhiên tên là Hoan Nhi. + Thanh vương phi người mau tỉnh dậy đi, huhu... - Nha hoàn gọi Thanh tên Hoan Điệp. Cuối cùng không chịu được tiếng ồn nữa hai nàng đành mở mắt ra nhìn xung quanh đều là đồ cổ, rồi nhìn mấy người kia cũng mặc y phục cổ đại, hai nàng quay… Đi đến phòng của Dạ Tước và Nhiên. Vừa bước vào phòng thả nàng xuống rồi đóng cửa lại, kéo nàng ném lên giường hôn lên môi nàng rồi dần dần xuống cổ... nàng kêu lên. + Bỏ ta ra... không muốn, ta không muốn... oa oa... - Nhiên vừa nói vừa khóc nức nở. + Được rồi, không đùa với nàng nữa, quay lại đây ta ôm nàng ngủ - Dạ Tước nằm lại ngay ngắn lấy tay lau đi nước mắt cho nàng nói với giọng điệu đầy sủng nịnh nhưng có chút kiềm chế... ( HanhLuin: thịt đến miệng mà không ăn). + Ngươi... hức, thật sẽ không làm gì ta chứ - Nhiên nghi ngờ hỏi, lỡ may bệnh điên của thằng cha này lại lên nữa thì làm sao. + Thật, nàng ngủ đi - Dạ Tước hôn lên trán nàng nhẹ nhàng đáp, hắn thích mùi hương trên cơ thể nàng thật dễ chịu rồi cùng nhắm mắt lại ngủ. Phòng của Đế Bạch và Thanh. + Bỏ ta ra... bỏ ta ra - Thanh vừa nói vừa lấy tay đập vào ngực của Đế Bạch. Vậy là Đế Bạch giữ tay của Thanh lại rồi ngấu nghiến xuống đôi môi của nàng rồi đẩy xuống giường, Thanh vội chống tay dậy lấy gối ném vào người Đế Bạch nhưng bị bắt được. + Nàng nằm xuống ngủ cho ta, nếu không đừng trách ta lỡ tay cho gạo nấu thành cơm - Đế Bạch cười đắc ý nói. Thanh vội nằm xuống vì chưa muốn mình bị làm thịt. Đế Bạch để gối xuống cho Thanh nằm rồi cũng ôm nàng ngủ luôn. Sáng hôm sau... Các nàng vẫn còn ngủ, còn các chàng đã dạy từ lâu để chuẩn bị cho kế hoạch sinh thần cho thái hậu vào 5 ngày nữa nên hai chàng rất bận. Còn về Thiên Minh cũng không kém, đọc sách, luyện chữ, tập võ... còn hai nàng sáng dậy thì lại thong thả... đi chơi. + Người đâu, gọi hai vương phi đến đây cho bổn vương - Dạ Tước lạnh lùng ra lệnh. +Vâng... để nô tài đi gọi - Quản gia lễ phép cung kính đáp rồi đi ra ngoài. 

Chương 16: Tiếp (15)