Tác giả:

Hôm nay trời nắng đẹp hai nàng đang đi dạo trên đường bằng một chiếc xe hơi sang trọng, đi đến một bờ biển yên tĩnh hôm nay nhà nước đã cho hai nàng xin nghỉ phép 2 ngày trong suốt thời gian vất vả của hai nàng vừa qua. Một người mặt bộ váy hồng trắng xen lẫn chính là Trần Vương Nhiên, còn người kia mặc bộ váy xanh nhạt là Tô Cẩm Thanh. Hai nàng đang đi dạo trên bờ biển, đột nhiên có 1 cái hố đen xuất hiện hút hai nàng xuống biển, ở dưới nước hai nàng dù biết bơi nhưng không thể nào bơi lên nổi, cơ thể nặng trĩu. Sau một hồi hai nàng dần dần mất y thức, hai cơ thể chìm xuống đáy biển sâu thẳm. Cơ thể rất mệt mỏi, có một số tiếng ồn ào của ai đó vừa khóc vừa gọi họ dậy. + Nhiên vương phi người tỉnh lại đi, huhu... - Nha hoàn gọi Nhiên tên là Hoan Nhi. + Thanh vương phi người mau tỉnh dậy đi, huhu... - Nha hoàn gọi Thanh tên Hoan Điệp. Cuối cùng không chịu được tiếng ồn nữa hai nàng đành mở mắt ra nhìn xung quanh đều là đồ cổ, rồi nhìn mấy người kia cũng mặc y phục cổ đại, hai nàng quay…

Chương 57: Sửa lỗi chap 56

Hai Vương Gia Lạnh Lùng Quấn Lấy Hai Vương Phi Nghịch NgợmTác giả: HanhLuinTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngHôm nay trời nắng đẹp hai nàng đang đi dạo trên đường bằng một chiếc xe hơi sang trọng, đi đến một bờ biển yên tĩnh hôm nay nhà nước đã cho hai nàng xin nghỉ phép 2 ngày trong suốt thời gian vất vả của hai nàng vừa qua. Một người mặt bộ váy hồng trắng xen lẫn chính là Trần Vương Nhiên, còn người kia mặc bộ váy xanh nhạt là Tô Cẩm Thanh. Hai nàng đang đi dạo trên bờ biển, đột nhiên có 1 cái hố đen xuất hiện hút hai nàng xuống biển, ở dưới nước hai nàng dù biết bơi nhưng không thể nào bơi lên nổi, cơ thể nặng trĩu. Sau một hồi hai nàng dần dần mất y thức, hai cơ thể chìm xuống đáy biển sâu thẳm. Cơ thể rất mệt mỏi, có một số tiếng ồn ào của ai đó vừa khóc vừa gọi họ dậy. + Nhiên vương phi người tỉnh lại đi, huhu... - Nha hoàn gọi Nhiên tên là Hoan Nhi. + Thanh vương phi người mau tỉnh dậy đi, huhu... - Nha hoàn gọi Thanh tên Hoan Điệp. Cuối cùng không chịu được tiếng ồn nữa hai nàng đành mở mắt ra nhìn xung quanh đều là đồ cổ, rồi nhìn mấy người kia cũng mặc y phục cổ đại, hai nàng quay… Sorry, do đánh chữ có vài lỗi sai mong mọi người thông cảm! Như ở chương 30 đáng lẽ phải gần một canh giờ là gần 2 tiếng nhưng mình viết nhầm là một khắc mong các độc giả thông cảm cho vài lỗi nhỏ nhé! Cảm ơn rất nhiều.Núi Bích NhanSư phụ đưa các nàng đến chân núi thì liền biết mất, trước khi biến mất bà ấy để một câu: " Cứ đi thẳng là đến, ta đợi các con ở đó! ".Nghe lời sư phụ các nàng cùng bước lên những bậc thang trải dài. Xung quanh hơi có sương mù, cây cối và hoa lá, vừa có thể nghe thấy tiếng nước suối đang chảy vừa nghe được tiếng chim hót líu lo. Đẹp tựa như tiên cảnh, các nàng vừa đi vừa nhìn ngắm xung quanh nhưng đi mãi đi mãi mà vẫn chưa đi tới trên núi Bích Nhan. Các nàng rất mệt không thể đi tiếp được nữa liền dừng chân tại chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi.- Sao đi mãi không đến vậy, chúng ta đã đi rất lâu rồi! - Thanh vừa đấm chân vừa than vãn.- Sư phụ bảo đi thẳng là đến, sao đi mãi mà không thấy. Không lẽ chúng ta đi sai đường? - Hoan Nhi lấy tay áo lau mồ hôi trên trán xong liền hỏi.- Nhưng lúc đi chỉ có mỗi con đường này làm gì có thấy con đường nào khác! - Y Vân mệt mỏi nói.- Muội mệt! - Hoan Điệp mệt mỏi nhìn các nàng nói- Cố lên chắc sắp đến rồi! - Thu Tâm mệt mỏi nhưng vẫn cố mỉm cười xoa đầu Hoan Điệp nói.- Chúng ta nghỉ ngơi một lúc rồi đi tiếp! - Nhiên nói xong bảo mọi người ăn ít gì đó rồi nghỉ ngơi, xong hãy đi tiếp. May lúc các nàng đi có mang ít bánh và nước theo.Ở trên núi Bích Nhan, sư phụ Hoa Thiên Dung đang thông qua tấm gương nhìn các nàng. Bà đang xem thì có một nam nhân nhìn xấp xỉ bằng tuổi của bà đi tới bên cạnh nhìn vào tấm gương.- Bắt đầu rồi sao? - Ông vuốt râu nói.- Nếu muốn lên được núi thì chúng phải có sự chấp nhận của sứ giả Phượng tinh. Không phải người trong núi sẽ không được vào, là mảng ghép của phượng tinh thì phải có được sự công nhận của sứ giả nếu một người trong đám của chúng thất bại mảnh phượng tinh sẽ tan biến bao gồm cả tính mạng! - Bà nghiêm túc nói.- Nếu ta nhớ không lầm thì sứ giả sẽ thử sự kiên trì của chúng! Nhưng chúng sẽ phải đi rất lâu, vậy không phải chúng sẽ bị chết đói rồi sao? - Ông cười nhạt nói.- Sự kiên trì không phải khó mà cũng không dễ đều phải dựa vào nghị lực của chúng, không lẽ ông quên rồi sao tất cả những gì chúng đang nhìn thấy chỉ là ảo cảnh do sứ giả bầy ra. Dù chúng có ở một tháng trong đó cũng chỉ là vài canh giờ! - Bà vẫn nghiêm túc theo dõi rồi vừa nói.- Nếu chúng phát hiện ra đây là ảo cảnh thì sẽ mọi thứ sẽ khác! - Ông nói xong liền quay lưng rời đi.Nếu chúng phát hiện thì sứ giả sẽ... xuất hiện, điều này liệu có tốt cho chúng? Vì sứ giả chưa bao giờ xuất hiện từ khi bị phong ấn!( Chúc các độc giả vào năm học mới đi học vui vẻ, chap này hơi ngắn sau sẽ bù cho các độc giả. Hiện tại mình đang đi tìm ý tưởng để viết tiếp!)

Sorry, do đánh chữ có vài lỗi sai mong mọi người thông cảm! Như ở chương 30 đáng lẽ phải gần một canh giờ là gần 2 tiếng nhưng mình viết nhầm là một khắc mong các độc giả thông cảm cho vài lỗi nhỏ nhé! Cảm ơn rất nhiều.

Núi Bích Nhan

Sư phụ đưa các nàng đến chân núi thì liền biết mất, trước khi biến mất bà ấy để một câu: " Cứ đi thẳng là đến, ta đợi các con ở đó! ".

Nghe lời sư phụ các nàng cùng bước lên những bậc thang trải dài. Xung quanh hơi có sương mù, cây cối và hoa lá, vừa có thể nghe thấy tiếng nước suối đang chảy vừa nghe được tiếng chim hót líu lo. Đẹp tựa như tiên cảnh, các nàng vừa đi vừa nhìn ngắm xung quanh nhưng đi mãi đi mãi mà vẫn chưa đi tới trên núi Bích Nhan. Các nàng rất mệt không thể đi tiếp được nữa liền dừng chân tại chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi.

- Sao đi mãi không đến vậy, chúng ta đã đi rất lâu rồi! - Thanh vừa đấm chân vừa than vãn.

- Sư phụ bảo đi thẳng là đến, sao đi mãi mà không thấy. Không lẽ chúng ta đi sai đường? - Hoan Nhi lấy tay áo lau mồ hôi trên trán xong liền hỏi.

- Nhưng lúc đi chỉ có mỗi con đường này làm gì có thấy con đường nào khác! - Y Vân mệt mỏi nói.

- Muội mệt! - Hoan Điệp mệt mỏi nhìn các nàng nói

- Cố lên chắc sắp đến rồi! - Thu Tâm mệt mỏi nhưng vẫn cố mỉm cười xoa đầu Hoan Điệp nói.

- Chúng ta nghỉ ngơi một lúc rồi đi tiếp! - Nhiên nói xong bảo mọi người ăn ít gì đó rồi nghỉ ngơi, xong hãy đi tiếp. May lúc các nàng đi có mang ít bánh và nước theo.

Ở trên núi Bích Nhan, sư phụ Hoa Thiên Dung đang thông qua tấm gương nhìn các nàng. Bà đang xem thì có một nam nhân nhìn xấp xỉ bằng tuổi của bà đi tới bên cạnh nhìn vào tấm gương.

- Bắt đầu rồi sao? - Ông vuốt râu nói.

- Nếu muốn lên được núi thì chúng phải có sự chấp nhận của sứ giả Phượng tinh. Không phải người trong núi sẽ không được vào, là mảng ghép của phượng tinh thì phải có được sự công nhận của sứ giả nếu một người trong đám của chúng thất bại mảnh phượng tinh sẽ tan biến bao gồm cả tính mạng! - Bà nghiêm túc nói.

- Nếu ta nhớ không lầm thì sứ giả sẽ thử sự kiên trì của chúng! Nhưng chúng sẽ phải đi rất lâu, vậy không phải chúng sẽ bị chết đói rồi sao? - Ông cười nhạt nói.

- Sự kiên trì không phải khó mà cũng không dễ đều phải dựa vào nghị lực của chúng, không lẽ ông quên rồi sao tất cả những gì chúng đang nhìn thấy chỉ là ảo cảnh do sứ giả bầy ra. Dù chúng có ở một tháng trong đó cũng chỉ là vài canh giờ! - Bà vẫn nghiêm túc theo dõi rồi vừa nói.

- Nếu chúng phát hiện ra đây là ảo cảnh thì sẽ mọi thứ sẽ khác! - Ông nói xong liền quay lưng rời đi.

Nếu chúng phát hiện thì sứ giả sẽ... xuất hiện, điều này liệu có tốt cho chúng? Vì sứ giả chưa bao giờ xuất hiện từ khi bị phong ấn!

( Chúc các độc giả vào năm học mới đi học vui vẻ, chap này hơi ngắn sau sẽ bù cho các độc giả. Hiện tại mình đang đi tìm ý tưởng để viết tiếp!)

Hai Vương Gia Lạnh Lùng Quấn Lấy Hai Vương Phi Nghịch NgợmTác giả: HanhLuinTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngHôm nay trời nắng đẹp hai nàng đang đi dạo trên đường bằng một chiếc xe hơi sang trọng, đi đến một bờ biển yên tĩnh hôm nay nhà nước đã cho hai nàng xin nghỉ phép 2 ngày trong suốt thời gian vất vả của hai nàng vừa qua. Một người mặt bộ váy hồng trắng xen lẫn chính là Trần Vương Nhiên, còn người kia mặc bộ váy xanh nhạt là Tô Cẩm Thanh. Hai nàng đang đi dạo trên bờ biển, đột nhiên có 1 cái hố đen xuất hiện hút hai nàng xuống biển, ở dưới nước hai nàng dù biết bơi nhưng không thể nào bơi lên nổi, cơ thể nặng trĩu. Sau một hồi hai nàng dần dần mất y thức, hai cơ thể chìm xuống đáy biển sâu thẳm. Cơ thể rất mệt mỏi, có một số tiếng ồn ào của ai đó vừa khóc vừa gọi họ dậy. + Nhiên vương phi người tỉnh lại đi, huhu... - Nha hoàn gọi Nhiên tên là Hoan Nhi. + Thanh vương phi người mau tỉnh dậy đi, huhu... - Nha hoàn gọi Thanh tên Hoan Điệp. Cuối cùng không chịu được tiếng ồn nữa hai nàng đành mở mắt ra nhìn xung quanh đều là đồ cổ, rồi nhìn mấy người kia cũng mặc y phục cổ đại, hai nàng quay… Sorry, do đánh chữ có vài lỗi sai mong mọi người thông cảm! Như ở chương 30 đáng lẽ phải gần một canh giờ là gần 2 tiếng nhưng mình viết nhầm là một khắc mong các độc giả thông cảm cho vài lỗi nhỏ nhé! Cảm ơn rất nhiều.Núi Bích NhanSư phụ đưa các nàng đến chân núi thì liền biết mất, trước khi biến mất bà ấy để một câu: " Cứ đi thẳng là đến, ta đợi các con ở đó! ".Nghe lời sư phụ các nàng cùng bước lên những bậc thang trải dài. Xung quanh hơi có sương mù, cây cối và hoa lá, vừa có thể nghe thấy tiếng nước suối đang chảy vừa nghe được tiếng chim hót líu lo. Đẹp tựa như tiên cảnh, các nàng vừa đi vừa nhìn ngắm xung quanh nhưng đi mãi đi mãi mà vẫn chưa đi tới trên núi Bích Nhan. Các nàng rất mệt không thể đi tiếp được nữa liền dừng chân tại chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi.- Sao đi mãi không đến vậy, chúng ta đã đi rất lâu rồi! - Thanh vừa đấm chân vừa than vãn.- Sư phụ bảo đi thẳng là đến, sao đi mãi mà không thấy. Không lẽ chúng ta đi sai đường? - Hoan Nhi lấy tay áo lau mồ hôi trên trán xong liền hỏi.- Nhưng lúc đi chỉ có mỗi con đường này làm gì có thấy con đường nào khác! - Y Vân mệt mỏi nói.- Muội mệt! - Hoan Điệp mệt mỏi nhìn các nàng nói- Cố lên chắc sắp đến rồi! - Thu Tâm mệt mỏi nhưng vẫn cố mỉm cười xoa đầu Hoan Điệp nói.- Chúng ta nghỉ ngơi một lúc rồi đi tiếp! - Nhiên nói xong bảo mọi người ăn ít gì đó rồi nghỉ ngơi, xong hãy đi tiếp. May lúc các nàng đi có mang ít bánh và nước theo.Ở trên núi Bích Nhan, sư phụ Hoa Thiên Dung đang thông qua tấm gương nhìn các nàng. Bà đang xem thì có một nam nhân nhìn xấp xỉ bằng tuổi của bà đi tới bên cạnh nhìn vào tấm gương.- Bắt đầu rồi sao? - Ông vuốt râu nói.- Nếu muốn lên được núi thì chúng phải có sự chấp nhận của sứ giả Phượng tinh. Không phải người trong núi sẽ không được vào, là mảng ghép của phượng tinh thì phải có được sự công nhận của sứ giả nếu một người trong đám của chúng thất bại mảnh phượng tinh sẽ tan biến bao gồm cả tính mạng! - Bà nghiêm túc nói.- Nếu ta nhớ không lầm thì sứ giả sẽ thử sự kiên trì của chúng! Nhưng chúng sẽ phải đi rất lâu, vậy không phải chúng sẽ bị chết đói rồi sao? - Ông cười nhạt nói.- Sự kiên trì không phải khó mà cũng không dễ đều phải dựa vào nghị lực của chúng, không lẽ ông quên rồi sao tất cả những gì chúng đang nhìn thấy chỉ là ảo cảnh do sứ giả bầy ra. Dù chúng có ở một tháng trong đó cũng chỉ là vài canh giờ! - Bà vẫn nghiêm túc theo dõi rồi vừa nói.- Nếu chúng phát hiện ra đây là ảo cảnh thì sẽ mọi thứ sẽ khác! - Ông nói xong liền quay lưng rời đi.Nếu chúng phát hiện thì sứ giả sẽ... xuất hiện, điều này liệu có tốt cho chúng? Vì sứ giả chưa bao giờ xuất hiện từ khi bị phong ấn!( Chúc các độc giả vào năm học mới đi học vui vẻ, chap này hơi ngắn sau sẽ bù cho các độc giả. Hiện tại mình đang đi tìm ý tưởng để viết tiếp!)

Chương 57: Sửa lỗi chap 56