Sáng sớm, ánh mặt trời nghiêng nghiêng dừng ở cửa sổ căn phòng, bị cửa sổ ở phía trước phản xạ lại, ánh sáng thẳng tắp dừng trên giường lớn trong căn phòng tràn ngập màu hồng nhạt. Trên giường lớn màu hồng nhạt, màn lụa hồng nhạt treo một bên, bên trên màn lụa hồng nhạt có treo vài con thỏ trắng nhỏ, bay nhẹ nhàng theo gió. Đây là giường của một nàng công chúa xinh đẹp, cả vật thể được màu hồng nhạt bao bọc, cảm giác ngọt ngấy khiến người ta cảm thấy có chút không thoải mái. Trên giường, người đang nằm yên bị ánh sáng khúc xạ này đánh thức. Cô mở to mắt, vươn cặp tay khéo léo nhẹ nhàng dụi dụi cặp mắt buồn ngủ, sau đó mới chậm rì rì bò dậy khỏi giường. Nhìn dáng vẻ của cô khoảng mười sáu mười bảy tuổi, trên người mặc duy nhất một chiếc áo ngủ hình con thỏ màu hồng nhạt, máu tóc quăn màu nâu trên đầu nằm lộn xộn trên vai. Cô có một khuôn mặt hơn xinh đẹp hơn thỏ, mịn màng, trắng nõn, mềm và nhẵn nhụi giống như một viên ngọc đẹp nhất trên thế giới. Cô có một đôi mắt sáng còn hơn đôi mắt…

Chương 98-1: Thượng Quan Triệt gặp nạn

Quân Sủng Thiên Kim Hắc ĐạoTác giả: Huân Tiểu ThấtTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhSáng sớm, ánh mặt trời nghiêng nghiêng dừng ở cửa sổ căn phòng, bị cửa sổ ở phía trước phản xạ lại, ánh sáng thẳng tắp dừng trên giường lớn trong căn phòng tràn ngập màu hồng nhạt. Trên giường lớn màu hồng nhạt, màn lụa hồng nhạt treo một bên, bên trên màn lụa hồng nhạt có treo vài con thỏ trắng nhỏ, bay nhẹ nhàng theo gió. Đây là giường của một nàng công chúa xinh đẹp, cả vật thể được màu hồng nhạt bao bọc, cảm giác ngọt ngấy khiến người ta cảm thấy có chút không thoải mái. Trên giường, người đang nằm yên bị ánh sáng khúc xạ này đánh thức. Cô mở to mắt, vươn cặp tay khéo léo nhẹ nhàng dụi dụi cặp mắt buồn ngủ, sau đó mới chậm rì rì bò dậy khỏi giường. Nhìn dáng vẻ của cô khoảng mười sáu mười bảy tuổi, trên người mặc duy nhất một chiếc áo ngủ hình con thỏ màu hồng nhạt, máu tóc quăn màu nâu trên đầu nằm lộn xộn trên vai. Cô có một khuôn mặt hơn xinh đẹp hơn thỏ, mịn màng, trắng nõn, mềm và nhẵn nhụi giống như một viên ngọc đẹp nhất trên thế giới. Cô có một đôi mắt sáng còn hơn đôi mắt… Editor: Tiểu Linh ĐangBeta-er: Vivi3010Lúc trời tờ mờ sáng, mưa to còn chưa dứt, không ngừng tí tách rơi xuống, giống như vĩnh viễn không bao giờ kết thúc, khiến lòng người buồn bực.Khi Vân Sở tỉnh lại đã là hơn tám giờ sáng, có lẽ bởi vì quá mức điên cuồng cùng Thượng Quan Triệt vào tối hôm qua, cô ngủ rất muộn nên mới dậy trễ.Nhìn một bên giường trống không, trong lòng Vân Sở có chút mất mát. Cô đưa tay sang tìm kiếm, đệm bên kia đã sớm lạnh ngắt. Vân Sở biết Thượng Quan Triệt phải rời đi từ sớm, cô chỉ không biết anh đi làm việc gì, tại sao thức dậy cũng không nói với cô một tiếng?Vân Sở vén tấm chăn mỏng lên, đứng dậy, lại phát hiện những vết tím trên ngực mình. Từng hàng vết hôn ngổn ngang, khiến thân thể vốn mảnh khảnh của cô trông càng thêm mảnh mai.Nhìn dấu vết trên ngực, mặt Vân Sở đỏ lên, nghĩ tới chuyện tối ngày hôm qua. Hình như đêm qua cô quá chủ động, đến cả Thượng Quan Triệt cũng không thể khống chế bản thân như vậy triền triền miên miên, tựa như muốn sinh ly tử biệt.Sinh ly tử biệt…Nghĩ đến từ này, trong lòng Vân Sở có chút bất an.Cô kéo áo ngủ rồi mặc vào, mệt mỏi lắc đầu, đứng dậy vào nhà vệ sinh tắm rửa sạch sẽ. Thay một bộ quần áo sạch, chải mái tóc dài, Vân Sở cầm túi của mình xuống lầu.Vân Cảnh còn chưa đi làm, hình như đang chuẩn bị ra khỏi cửa. Thấy Vân Sở xuống, anh dịu dàng nhìn cô, nói: “Sở Sở, tối hôm qua em ngủ ngon không?"Vân Sở nở nụ cười nhẹ, gật đầu một cái, "Có, em ngủ rất ngon, anh phải đi làm à?"Vân Cảnh gật đầu một cái, bàn tay v**t v* mái tóc quăn dài của Vân Sở theo thói quen, đáy mắt mang vẻ dịu dàng không tan, "Vậy là được rồi, còn nhớ việc em từng nói muốn anh dẫn em đi chơi không?”Vân Sở ngẩn người, cười nói, "Dĩ nhiên là nhớ rồi, chỉ là khi đó anh có chút bận rộn, cho nên vẫn chưa có cơ hội ra ngoài.”"Đúng vậy, khó có khi hôm nay được rảnh rỗi, anh dẫn em ra ngoài chơi nhé?" Vân Cảnh cười hỏi."Hôm nay á?" Sao lại đột ngột như vậy? Vân Sở cau mày, không biết phải làm sao, cô cảm thấy lòng có chút bất an. Thượng Quan Triệt âm thầm rời đi, không biết có do xảy ra chuyện gì không. Hơn nữa, vốn cô đang định đi tìm Liên Thanh Ngôn để lấy vài thứ, đồng thời liên lạc với bộ trưởng Mộc để xem tình hình.Đi chơi…Thấy bộ dạng kinh ngạc của Vân Sở, Vân Cảnh gật đầu cười nói, "Đúng vậy, Sở Sở không có thời gian sao?"Vân Sở cúi đầu, do dự một chút, lấy di động ra nói: “Em phải xem bên kia có chuyện gì không đã, nếu không có thì chúng ta sẽ ra ngoài.”

Editor: Tiểu Linh Đang

Beta-er: Vivi3010

Lúc trời tờ mờ sáng, mưa to còn chưa dứt, không ngừng tí tách rơi xuống, giống như vĩnh viễn không bao giờ kết thúc, khiến lòng người buồn bực.

Khi Vân Sở tỉnh lại đã là hơn tám giờ sáng, có lẽ bởi vì quá mức điên cuồng cùng Thượng Quan Triệt vào tối hôm qua, cô ngủ rất muộn nên mới dậy trễ.

Nhìn một bên giường trống không, trong lòng Vân Sở có chút mất mát. Cô đưa tay sang tìm kiếm, đệm bên kia đã sớm lạnh ngắt. Vân Sở biết Thượng Quan Triệt phải rời đi từ sớm, cô chỉ không biết anh đi làm việc gì, tại sao thức dậy cũng không nói với cô một tiếng?

Vân Sở vén tấm chăn mỏng lên, đứng dậy, lại phát hiện những vết tím trên ngực mình. Từng hàng vết hôn ngổn ngang, khiến thân thể vốn mảnh khảnh của cô trông càng thêm mảnh mai.

Nhìn dấu vết trên ngực, mặt Vân Sở đỏ lên, nghĩ tới chuyện tối ngày hôm qua. Hình như đêm qua cô quá chủ động, đến cả Thượng Quan Triệt cũng không thể khống chế bản thân như vậy triền triền miên miên, tựa như muốn sinh ly tử biệt.

Sinh ly tử biệt…

Nghĩ đến từ này, trong lòng Vân Sở có chút bất an.

Cô kéo áo ngủ rồi mặc vào, mệt mỏi lắc đầu, đứng dậy vào nhà vệ sinh tắm rửa sạch sẽ. Thay một bộ quần áo sạch, chải mái tóc dài, Vân Sở cầm túi của mình xuống lầu.

Vân Cảnh còn chưa đi làm, hình như đang chuẩn bị ra khỏi cửa. Thấy Vân Sở xuống, anh dịu dàng nhìn cô, nói: “Sở Sở, tối hôm qua em ngủ ngon không?"

Vân Sở nở nụ cười nhẹ, gật đầu một cái, "Có, em ngủ rất ngon, anh phải đi làm à?"

Vân Cảnh gật đầu một cái, bàn tay v**t v* mái tóc quăn dài của Vân Sở theo thói quen, đáy mắt mang vẻ dịu dàng không tan, "Vậy là được rồi, còn nhớ việc em từng nói muốn anh dẫn em đi chơi không?”

Vân Sở ngẩn người, cười nói, "Dĩ nhiên là nhớ rồi, chỉ là khi đó anh có chút bận rộn, cho nên vẫn chưa có cơ hội ra ngoài.”

"Đúng vậy, khó có khi hôm nay được rảnh rỗi, anh dẫn em ra ngoài chơi nhé?" Vân Cảnh cười hỏi.

"Hôm nay á?" Sao lại đột ngột như vậy? Vân Sở cau mày, không biết phải làm sao, cô cảm thấy lòng có chút bất an. Thượng Quan Triệt âm thầm rời đi, không biết có do xảy ra chuyện gì không. Hơn nữa, vốn cô đang định đi tìm Liên Thanh Ngôn để lấy vài thứ, đồng thời liên lạc với bộ trưởng Mộc để xem tình hình.

Đi chơi…

Thấy bộ dạng kinh ngạc của Vân Sở, Vân Cảnh gật đầu cười nói, "Đúng vậy, Sở Sở không có thời gian sao?"

Vân Sở cúi đầu, do dự một chút, lấy di động ra nói: “Em phải xem bên kia có chuyện gì không đã, nếu không có thì chúng ta sẽ ra ngoài.”

Quân Sủng Thiên Kim Hắc ĐạoTác giả: Huân Tiểu ThấtTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhSáng sớm, ánh mặt trời nghiêng nghiêng dừng ở cửa sổ căn phòng, bị cửa sổ ở phía trước phản xạ lại, ánh sáng thẳng tắp dừng trên giường lớn trong căn phòng tràn ngập màu hồng nhạt. Trên giường lớn màu hồng nhạt, màn lụa hồng nhạt treo một bên, bên trên màn lụa hồng nhạt có treo vài con thỏ trắng nhỏ, bay nhẹ nhàng theo gió. Đây là giường của một nàng công chúa xinh đẹp, cả vật thể được màu hồng nhạt bao bọc, cảm giác ngọt ngấy khiến người ta cảm thấy có chút không thoải mái. Trên giường, người đang nằm yên bị ánh sáng khúc xạ này đánh thức. Cô mở to mắt, vươn cặp tay khéo léo nhẹ nhàng dụi dụi cặp mắt buồn ngủ, sau đó mới chậm rì rì bò dậy khỏi giường. Nhìn dáng vẻ của cô khoảng mười sáu mười bảy tuổi, trên người mặc duy nhất một chiếc áo ngủ hình con thỏ màu hồng nhạt, máu tóc quăn màu nâu trên đầu nằm lộn xộn trên vai. Cô có một khuôn mặt hơn xinh đẹp hơn thỏ, mịn màng, trắng nõn, mềm và nhẵn nhụi giống như một viên ngọc đẹp nhất trên thế giới. Cô có một đôi mắt sáng còn hơn đôi mắt… Editor: Tiểu Linh ĐangBeta-er: Vivi3010Lúc trời tờ mờ sáng, mưa to còn chưa dứt, không ngừng tí tách rơi xuống, giống như vĩnh viễn không bao giờ kết thúc, khiến lòng người buồn bực.Khi Vân Sở tỉnh lại đã là hơn tám giờ sáng, có lẽ bởi vì quá mức điên cuồng cùng Thượng Quan Triệt vào tối hôm qua, cô ngủ rất muộn nên mới dậy trễ.Nhìn một bên giường trống không, trong lòng Vân Sở có chút mất mát. Cô đưa tay sang tìm kiếm, đệm bên kia đã sớm lạnh ngắt. Vân Sở biết Thượng Quan Triệt phải rời đi từ sớm, cô chỉ không biết anh đi làm việc gì, tại sao thức dậy cũng không nói với cô một tiếng?Vân Sở vén tấm chăn mỏng lên, đứng dậy, lại phát hiện những vết tím trên ngực mình. Từng hàng vết hôn ngổn ngang, khiến thân thể vốn mảnh khảnh của cô trông càng thêm mảnh mai.Nhìn dấu vết trên ngực, mặt Vân Sở đỏ lên, nghĩ tới chuyện tối ngày hôm qua. Hình như đêm qua cô quá chủ động, đến cả Thượng Quan Triệt cũng không thể khống chế bản thân như vậy triền triền miên miên, tựa như muốn sinh ly tử biệt.Sinh ly tử biệt…Nghĩ đến từ này, trong lòng Vân Sở có chút bất an.Cô kéo áo ngủ rồi mặc vào, mệt mỏi lắc đầu, đứng dậy vào nhà vệ sinh tắm rửa sạch sẽ. Thay một bộ quần áo sạch, chải mái tóc dài, Vân Sở cầm túi của mình xuống lầu.Vân Cảnh còn chưa đi làm, hình như đang chuẩn bị ra khỏi cửa. Thấy Vân Sở xuống, anh dịu dàng nhìn cô, nói: “Sở Sở, tối hôm qua em ngủ ngon không?"Vân Sở nở nụ cười nhẹ, gật đầu một cái, "Có, em ngủ rất ngon, anh phải đi làm à?"Vân Cảnh gật đầu một cái, bàn tay v**t v* mái tóc quăn dài của Vân Sở theo thói quen, đáy mắt mang vẻ dịu dàng không tan, "Vậy là được rồi, còn nhớ việc em từng nói muốn anh dẫn em đi chơi không?”Vân Sở ngẩn người, cười nói, "Dĩ nhiên là nhớ rồi, chỉ là khi đó anh có chút bận rộn, cho nên vẫn chưa có cơ hội ra ngoài.”"Đúng vậy, khó có khi hôm nay được rảnh rỗi, anh dẫn em ra ngoài chơi nhé?" Vân Cảnh cười hỏi."Hôm nay á?" Sao lại đột ngột như vậy? Vân Sở cau mày, không biết phải làm sao, cô cảm thấy lòng có chút bất an. Thượng Quan Triệt âm thầm rời đi, không biết có do xảy ra chuyện gì không. Hơn nữa, vốn cô đang định đi tìm Liên Thanh Ngôn để lấy vài thứ, đồng thời liên lạc với bộ trưởng Mộc để xem tình hình.Đi chơi…Thấy bộ dạng kinh ngạc của Vân Sở, Vân Cảnh gật đầu cười nói, "Đúng vậy, Sở Sở không có thời gian sao?"Vân Sở cúi đầu, do dự một chút, lấy di động ra nói: “Em phải xem bên kia có chuyện gì không đã, nếu không có thì chúng ta sẽ ra ngoài.”

Chương 98-1: Thượng Quan Triệt gặp nạn