Cô mơ màng tỉnh dậy, trong ký ức nhỏ bé của mình cô chỉ biết mình vừa bị ai đó đánh ngất trong trường. Cô đang ở nơi nào? Một nơi xa hoa như này, cổ kính như này, dù không bật đèn nhưng cô vẫn có thể thấy. Vài tia sáng le lói từ ngoài vào cũng đủ biết được đây là phòng ngủ. Nơi đây hẳn là không phải trong thành phố. “cạnh” Cô xoay người nhìn ra hướng phát ra tiếng động. Một người thanh niên trẻ tuổi bước vào, khoác lên người bộ vest đen lịch lãm mà sang trọng. Ánh mắt sắt bén đằng sau lớp kính mỏng lóe lên tia quỉ mị. Một giọng nói âm trầm vang lên giữa không gian đêm tĩnh lặng. 'chào mừng em đến với thế giới của tôi' Thân cô rung lên một nhịp, miệng mấp máy. Hắn là.... Cô không tự chủ hèn mọn dập đầu xuống đệm vài cái... 'xin hãy thả tôi ra được không? xin ngài, tôi xin ngài' Giữa bóng đêm, mắt anh híp lại thành một đường cong mềm mại. Và... ' tự mò lên giường tôi, rồi nói thả?' 'không, tôi... tôi xin lỗi... tôi sẽ rời khỏi đây, tôi xin lỗi' Cô nhanh chóng bước xuống giường, chạy ra…
Chương 5
Ác Quỷ Máu Lạnh Biết YêuTác giả: Cố MạcTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô mơ màng tỉnh dậy, trong ký ức nhỏ bé của mình cô chỉ biết mình vừa bị ai đó đánh ngất trong trường. Cô đang ở nơi nào? Một nơi xa hoa như này, cổ kính như này, dù không bật đèn nhưng cô vẫn có thể thấy. Vài tia sáng le lói từ ngoài vào cũng đủ biết được đây là phòng ngủ. Nơi đây hẳn là không phải trong thành phố. “cạnh” Cô xoay người nhìn ra hướng phát ra tiếng động. Một người thanh niên trẻ tuổi bước vào, khoác lên người bộ vest đen lịch lãm mà sang trọng. Ánh mắt sắt bén đằng sau lớp kính mỏng lóe lên tia quỉ mị. Một giọng nói âm trầm vang lên giữa không gian đêm tĩnh lặng. 'chào mừng em đến với thế giới của tôi' Thân cô rung lên một nhịp, miệng mấp máy. Hắn là.... Cô không tự chủ hèn mọn dập đầu xuống đệm vài cái... 'xin hãy thả tôi ra được không? xin ngài, tôi xin ngài' Giữa bóng đêm, mắt anh híp lại thành một đường cong mềm mại. Và... ' tự mò lên giường tôi, rồi nói thả?' 'không, tôi... tôi xin lỗi... tôi sẽ rời khỏi đây, tôi xin lỗi' Cô nhanh chóng bước xuống giường, chạy ra… Không lâu sau, tay cô cũng dần dần hồi phục, không còn phải quấn băng nữa. Cô thật tâm nghĩ không ra. Một tên không có tình người như vậy, đánh cô còn sống không tới nửa cái mạng, lại chịu mời bác sĩ đến cứu cô sống lại.Những ngày gần đây, mặc dù anh không hề lui tới, nhưng qua những nàng hầu trong nhà cô cũng nghe được một ít. Cô là người đầu tiên sống lâu nhất sau khi gặp vị tổng tài hô phong hoán vũ kia. Đùa!!!Cô xoay người nhìn sang hướng cửa sổ, những chú chim non tự do bay lượn trên bầu trời, phát ra những thanh âm rất êm tai, mê luyến con người. Cô quan sát được một con chim nhỏ lượn lờ giữa không trung rồi xà vào nhánh cây nhỏ, từng bước từng bước nhảy tới gần một cái tổ. Thì ra nó là con chim mẹ! Bỗng dưng, cô nhớ đến gia đình nhỏ của mình. Tuy không tính là êm ấm nhưng dù sao đó cũng là gia đình của cô, cô vẫn rất nhớ họ. Rất nhớ! Rất nhớ!'E hèm'Cô giật mình xoay người lại, nhìn thấy anh đến ngồi bên giường từ lúc nào.'Như vậy đã nhớ nhà rồi sao?'Cô lặng thinh, có phải anh đọc được suy nghĩ hay không, lại biết tâm tình cô lúc này.Chợt anh đưa tay lên khuôn mặt nhỏ nhắn, quệt một giọt nước mắt vương trên hàng mi dài. Ngắm nghía một chút, mỉm cười rồi đưa lên lưỡi.Trong đầu cô liền xuất hiện 4 từ:“ b**n th**, dơ bẩn”'Sao không trả lời? Hay là không muốn trở về?''Ngài'Hai mắt anh híp lại, mở một nụ cười quyến rũ vô cùng. Cô dường như cũng không biết người đàn ông này rất ít cười, nhưng khi cười lại rất đẹp. Nhưng là, cô lại không hề để ý.'Có thể thả tôi được không? Xin ngài, xin ngài''Được, nhưng....'Thân cô rung lên nhè nhẹ, còn có điều kiện, cô không nên vui mừng quá sớm.Anh liền ngồi lại gần cô hơn, bàn tay ấm áp đặt trên cổ cô. Đưa mặt kề với mặt cô. Hơi thở phả vào trong cổ khiến cô hơi rụt cổ lại, thanh âm bên tai phát ra đầy nhu mị.'Có nguyện ý làm người phụ nữ của tôi?'
Không lâu sau, tay cô cũng dần dần hồi phục, không còn phải quấn băng nữa. Cô thật tâm nghĩ không ra. Một tên không có tình người như vậy, đánh cô còn sống không tới nửa cái mạng, lại chịu mời bác sĩ đến cứu cô sống lại.
Những ngày gần đây, mặc dù anh không hề lui tới, nhưng qua những nàng hầu trong nhà cô cũng nghe được một ít. Cô là người đầu tiên sống lâu nhất sau khi gặp vị tổng tài hô phong hoán vũ kia. Đùa!!!
Cô xoay người nhìn sang hướng cửa sổ, những chú chim non tự do bay lượn trên bầu trời, phát ra những thanh âm rất êm tai, mê luyến con người. Cô quan sát được một con chim nhỏ lượn lờ giữa không trung rồi xà vào nhánh cây nhỏ, từng bước từng bước nhảy tới gần một cái tổ. Thì ra nó là con chim mẹ! Bỗng dưng, cô nhớ đến gia đình nhỏ của mình. Tuy không tính là êm ấm nhưng dù sao đó cũng là gia đình của cô, cô vẫn rất nhớ họ. Rất nhớ! Rất nhớ!
'E hèm'
Cô giật mình xoay người lại, nhìn thấy anh đến ngồi bên giường từ lúc nào.
'Như vậy đã nhớ nhà rồi sao?'
Cô lặng thinh, có phải anh đọc được suy nghĩ hay không, lại biết tâm tình cô lúc này.
Chợt anh đưa tay lên khuôn mặt nhỏ nhắn, quệt một giọt nước mắt vương trên hàng mi dài. Ngắm nghía một chút, mỉm cười rồi đưa lên lưỡi.
Trong đầu cô liền xuất hiện 4 từ:“ b**n th**, dơ bẩn”
'Sao không trả lời? Hay là không muốn trở về?'
'Ngài'
Hai mắt anh híp lại, mở một nụ cười quyến rũ vô cùng. Cô dường như cũng không biết người đàn ông này rất ít cười, nhưng khi cười lại rất đẹp. Nhưng là, cô lại không hề để ý.
'Có thể thả tôi được không? Xin ngài, xin ngài'
'Được, nhưng....'
Thân cô rung lên nhè nhẹ, còn có điều kiện, cô không nên vui mừng quá sớm.
Anh liền ngồi lại gần cô hơn, bàn tay ấm áp đặt trên cổ cô. Đưa mặt kề với mặt cô. Hơi thở phả vào trong cổ khiến cô hơi rụt cổ lại, thanh âm bên tai phát ra đầy nhu mị.
'Có nguyện ý làm người phụ nữ của tôi?'
Ác Quỷ Máu Lạnh Biết YêuTác giả: Cố MạcTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô mơ màng tỉnh dậy, trong ký ức nhỏ bé của mình cô chỉ biết mình vừa bị ai đó đánh ngất trong trường. Cô đang ở nơi nào? Một nơi xa hoa như này, cổ kính như này, dù không bật đèn nhưng cô vẫn có thể thấy. Vài tia sáng le lói từ ngoài vào cũng đủ biết được đây là phòng ngủ. Nơi đây hẳn là không phải trong thành phố. “cạnh” Cô xoay người nhìn ra hướng phát ra tiếng động. Một người thanh niên trẻ tuổi bước vào, khoác lên người bộ vest đen lịch lãm mà sang trọng. Ánh mắt sắt bén đằng sau lớp kính mỏng lóe lên tia quỉ mị. Một giọng nói âm trầm vang lên giữa không gian đêm tĩnh lặng. 'chào mừng em đến với thế giới của tôi' Thân cô rung lên một nhịp, miệng mấp máy. Hắn là.... Cô không tự chủ hèn mọn dập đầu xuống đệm vài cái... 'xin hãy thả tôi ra được không? xin ngài, tôi xin ngài' Giữa bóng đêm, mắt anh híp lại thành một đường cong mềm mại. Và... ' tự mò lên giường tôi, rồi nói thả?' 'không, tôi... tôi xin lỗi... tôi sẽ rời khỏi đây, tôi xin lỗi' Cô nhanh chóng bước xuống giường, chạy ra… Không lâu sau, tay cô cũng dần dần hồi phục, không còn phải quấn băng nữa. Cô thật tâm nghĩ không ra. Một tên không có tình người như vậy, đánh cô còn sống không tới nửa cái mạng, lại chịu mời bác sĩ đến cứu cô sống lại.Những ngày gần đây, mặc dù anh không hề lui tới, nhưng qua những nàng hầu trong nhà cô cũng nghe được một ít. Cô là người đầu tiên sống lâu nhất sau khi gặp vị tổng tài hô phong hoán vũ kia. Đùa!!!Cô xoay người nhìn sang hướng cửa sổ, những chú chim non tự do bay lượn trên bầu trời, phát ra những thanh âm rất êm tai, mê luyến con người. Cô quan sát được một con chim nhỏ lượn lờ giữa không trung rồi xà vào nhánh cây nhỏ, từng bước từng bước nhảy tới gần một cái tổ. Thì ra nó là con chim mẹ! Bỗng dưng, cô nhớ đến gia đình nhỏ của mình. Tuy không tính là êm ấm nhưng dù sao đó cũng là gia đình của cô, cô vẫn rất nhớ họ. Rất nhớ! Rất nhớ!'E hèm'Cô giật mình xoay người lại, nhìn thấy anh đến ngồi bên giường từ lúc nào.'Như vậy đã nhớ nhà rồi sao?'Cô lặng thinh, có phải anh đọc được suy nghĩ hay không, lại biết tâm tình cô lúc này.Chợt anh đưa tay lên khuôn mặt nhỏ nhắn, quệt một giọt nước mắt vương trên hàng mi dài. Ngắm nghía một chút, mỉm cười rồi đưa lên lưỡi.Trong đầu cô liền xuất hiện 4 từ:“ b**n th**, dơ bẩn”'Sao không trả lời? Hay là không muốn trở về?''Ngài'Hai mắt anh híp lại, mở một nụ cười quyến rũ vô cùng. Cô dường như cũng không biết người đàn ông này rất ít cười, nhưng khi cười lại rất đẹp. Nhưng là, cô lại không hề để ý.'Có thể thả tôi được không? Xin ngài, xin ngài''Được, nhưng....'Thân cô rung lên nhè nhẹ, còn có điều kiện, cô không nên vui mừng quá sớm.Anh liền ngồi lại gần cô hơn, bàn tay ấm áp đặt trên cổ cô. Đưa mặt kề với mặt cô. Hơi thở phả vào trong cổ khiến cô hơi rụt cổ lại, thanh âm bên tai phát ra đầy nhu mị.'Có nguyện ý làm người phụ nữ của tôi?'