Cô mơ màng tỉnh dậy, trong ký ức nhỏ bé của mình cô chỉ biết mình vừa bị ai đó đánh ngất trong trường. Cô đang ở nơi nào? Một nơi xa hoa như này, cổ kính như này, dù không bật đèn nhưng cô vẫn có thể thấy. Vài tia sáng le lói từ ngoài vào cũng đủ biết được đây là phòng ngủ. Nơi đây hẳn là không phải trong thành phố. “cạnh” Cô xoay người nhìn ra hướng phát ra tiếng động. Một người thanh niên trẻ tuổi bước vào, khoác lên người bộ vest đen lịch lãm mà sang trọng. Ánh mắt sắt bén đằng sau lớp kính mỏng lóe lên tia quỉ mị. Một giọng nói âm trầm vang lên giữa không gian đêm tĩnh lặng. 'chào mừng em đến với thế giới của tôi' Thân cô rung lên một nhịp, miệng mấp máy. Hắn là.... Cô không tự chủ hèn mọn dập đầu xuống đệm vài cái... 'xin hãy thả tôi ra được không? xin ngài, tôi xin ngài' Giữa bóng đêm, mắt anh híp lại thành một đường cong mềm mại. Và... ' tự mò lên giường tôi, rồi nói thả?' 'không, tôi... tôi xin lỗi... tôi sẽ rời khỏi đây, tôi xin lỗi' Cô nhanh chóng bước xuống giường, chạy ra…
Chương 10
Ác Quỷ Máu Lạnh Biết YêuTác giả: Cố MạcTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô mơ màng tỉnh dậy, trong ký ức nhỏ bé của mình cô chỉ biết mình vừa bị ai đó đánh ngất trong trường. Cô đang ở nơi nào? Một nơi xa hoa như này, cổ kính như này, dù không bật đèn nhưng cô vẫn có thể thấy. Vài tia sáng le lói từ ngoài vào cũng đủ biết được đây là phòng ngủ. Nơi đây hẳn là không phải trong thành phố. “cạnh” Cô xoay người nhìn ra hướng phát ra tiếng động. Một người thanh niên trẻ tuổi bước vào, khoác lên người bộ vest đen lịch lãm mà sang trọng. Ánh mắt sắt bén đằng sau lớp kính mỏng lóe lên tia quỉ mị. Một giọng nói âm trầm vang lên giữa không gian đêm tĩnh lặng. 'chào mừng em đến với thế giới của tôi' Thân cô rung lên một nhịp, miệng mấp máy. Hắn là.... Cô không tự chủ hèn mọn dập đầu xuống đệm vài cái... 'xin hãy thả tôi ra được không? xin ngài, tôi xin ngài' Giữa bóng đêm, mắt anh híp lại thành một đường cong mềm mại. Và... ' tự mò lên giường tôi, rồi nói thả?' 'không, tôi... tôi xin lỗi... tôi sẽ rời khỏi đây, tôi xin lỗi' Cô nhanh chóng bước xuống giường, chạy ra… Khuôn mặt anh âm trầm, không lộ chút biểu cảm nào, rút trong người ra một điếu thuốc. Tao nhã mà quý phái ngồi xem chuyện.Với những chuyện như này anh rất hứng thú, lại còn đổ rất nhiều máu. Anh rất thích. Gia đình tương sát lẫn nhau, thật không còn gì để vui hơn nữa.Khuôn mặt anh liền vẽ lên một nụ cười. Trong không khí đầy mùi máu tanh như này, nụ cười của anh càng thêm quỷ dị, băng lãnh.Ba cô nhặt cây roi da lên, lê từng bước chân đến bên cô, giơ tay thật cao, ra đòn thật mạnh. Sau đó, những tiếng 'vút' lần lượt rơi trong không trung mà không có lời đáp lại.Cô cắn môi đến chảy máu, nước mắt lại rơi nhiều như vậy, nhưng những người đứng nơi đây, trong chính căn nhà này, đều không tim, không phổi thì làm gì có ai giúp cô. Tỷ như có lòng, nhưng là, thân bất do kỷ, cô không oán họ. Họ là làm việc để kiếm tiền, bán mạng để kiếm tiền, những việc khác đều không màng, nhưng không sao. Là cô sai, nên không cần họ phải thương hại.Cô vẫn giống như trước đây, đều rất quật cường, rất can đảm. Với những người con gái mà anh từng quen thì chỉ bị đau một chút thôi cũng khóc ầm lên, không như cô, chảy nhiều máu tới như vậy, nhưng đến bây giờ một tiếng cầu xin cũng chưa có. Rất tốt!Rất giống anh khi xưa, rất giống, rất giống!Rồi bỗng nhiên mắt anh trở nên không có đích đến, không có điểm dừng, rơi giữa không trung vô tận.Rồi bỗng dưng đôi mắt anh sâu thẳm, tay cũng nắm chặt lại. Luồng khí đen bức người vây quanh anh, khuôn mặt sa sầm.'DỪNG LẠI!'Mọi người đồng loạt nhìn về phía phát ra tiếng nói kia.-----------Cố Mạc: một lần nữa ta xin nói rằng: ta-là-con-trai, không phải girl nên đừng gọi ta như vậy. Thank you!Hãy bình chọn cho truyện vì ta sắp chán đời
Khuôn mặt anh âm trầm, không lộ chút biểu cảm nào, rút trong người ra một điếu thuốc. Tao nhã mà quý phái ngồi xem chuyện.
Với những chuyện như này anh rất hứng thú, lại còn đổ rất nhiều máu. Anh rất thích. Gia đình tương sát lẫn nhau, thật không còn gì để vui hơn nữa.
Khuôn mặt anh liền vẽ lên một nụ cười. Trong không khí đầy mùi máu tanh như này, nụ cười của anh càng thêm quỷ dị, băng lãnh.
Ba cô nhặt cây roi da lên, lê từng bước chân đến bên cô, giơ tay thật cao, ra đòn thật mạnh. Sau đó, những tiếng 'vút' lần lượt rơi trong không trung mà không có lời đáp lại.
Cô cắn môi đến chảy máu, nước mắt lại rơi nhiều như vậy, nhưng những người đứng nơi đây, trong chính căn nhà này, đều không tim, không phổi thì làm gì có ai giúp cô. Tỷ như có lòng, nhưng là, thân bất do kỷ, cô không oán họ. Họ là làm việc để kiếm tiền, bán mạng để kiếm tiền, những việc khác đều không màng, nhưng không sao. Là cô sai, nên không cần họ phải thương hại.
Cô vẫn giống như trước đây, đều rất quật cường, rất can đảm. Với những người con gái mà anh từng quen thì chỉ bị đau một chút thôi cũng khóc ầm lên, không như cô, chảy nhiều máu tới như vậy, nhưng đến bây giờ một tiếng cầu xin cũng chưa có. Rất tốt!
Rất giống anh khi xưa, rất giống, rất giống!
Rồi bỗng nhiên mắt anh trở nên không có đích đến, không có điểm dừng, rơi giữa không trung vô tận.
Rồi bỗng dưng đôi mắt anh sâu thẳm, tay cũng nắm chặt lại. Luồng khí đen bức người vây quanh anh, khuôn mặt sa sầm.
'DỪNG LẠI!'
Mọi người đồng loạt nhìn về phía phát ra tiếng nói kia.
-----------
Cố Mạc: một lần nữa ta xin nói rằng: ta-là-con-trai, không phải girl nên đừng gọi ta như vậy. Thank you!
Hãy bình chọn cho truyện vì ta sắp chán đời
Ác Quỷ Máu Lạnh Biết YêuTác giả: Cố MạcTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô mơ màng tỉnh dậy, trong ký ức nhỏ bé của mình cô chỉ biết mình vừa bị ai đó đánh ngất trong trường. Cô đang ở nơi nào? Một nơi xa hoa như này, cổ kính như này, dù không bật đèn nhưng cô vẫn có thể thấy. Vài tia sáng le lói từ ngoài vào cũng đủ biết được đây là phòng ngủ. Nơi đây hẳn là không phải trong thành phố. “cạnh” Cô xoay người nhìn ra hướng phát ra tiếng động. Một người thanh niên trẻ tuổi bước vào, khoác lên người bộ vest đen lịch lãm mà sang trọng. Ánh mắt sắt bén đằng sau lớp kính mỏng lóe lên tia quỉ mị. Một giọng nói âm trầm vang lên giữa không gian đêm tĩnh lặng. 'chào mừng em đến với thế giới của tôi' Thân cô rung lên một nhịp, miệng mấp máy. Hắn là.... Cô không tự chủ hèn mọn dập đầu xuống đệm vài cái... 'xin hãy thả tôi ra được không? xin ngài, tôi xin ngài' Giữa bóng đêm, mắt anh híp lại thành một đường cong mềm mại. Và... ' tự mò lên giường tôi, rồi nói thả?' 'không, tôi... tôi xin lỗi... tôi sẽ rời khỏi đây, tôi xin lỗi' Cô nhanh chóng bước xuống giường, chạy ra… Khuôn mặt anh âm trầm, không lộ chút biểu cảm nào, rút trong người ra một điếu thuốc. Tao nhã mà quý phái ngồi xem chuyện.Với những chuyện như này anh rất hứng thú, lại còn đổ rất nhiều máu. Anh rất thích. Gia đình tương sát lẫn nhau, thật không còn gì để vui hơn nữa.Khuôn mặt anh liền vẽ lên một nụ cười. Trong không khí đầy mùi máu tanh như này, nụ cười của anh càng thêm quỷ dị, băng lãnh.Ba cô nhặt cây roi da lên, lê từng bước chân đến bên cô, giơ tay thật cao, ra đòn thật mạnh. Sau đó, những tiếng 'vút' lần lượt rơi trong không trung mà không có lời đáp lại.Cô cắn môi đến chảy máu, nước mắt lại rơi nhiều như vậy, nhưng những người đứng nơi đây, trong chính căn nhà này, đều không tim, không phổi thì làm gì có ai giúp cô. Tỷ như có lòng, nhưng là, thân bất do kỷ, cô không oán họ. Họ là làm việc để kiếm tiền, bán mạng để kiếm tiền, những việc khác đều không màng, nhưng không sao. Là cô sai, nên không cần họ phải thương hại.Cô vẫn giống như trước đây, đều rất quật cường, rất can đảm. Với những người con gái mà anh từng quen thì chỉ bị đau một chút thôi cũng khóc ầm lên, không như cô, chảy nhiều máu tới như vậy, nhưng đến bây giờ một tiếng cầu xin cũng chưa có. Rất tốt!Rất giống anh khi xưa, rất giống, rất giống!Rồi bỗng nhiên mắt anh trở nên không có đích đến, không có điểm dừng, rơi giữa không trung vô tận.Rồi bỗng dưng đôi mắt anh sâu thẳm, tay cũng nắm chặt lại. Luồng khí đen bức người vây quanh anh, khuôn mặt sa sầm.'DỪNG LẠI!'Mọi người đồng loạt nhìn về phía phát ra tiếng nói kia.-----------Cố Mạc: một lần nữa ta xin nói rằng: ta-là-con-trai, không phải girl nên đừng gọi ta như vậy. Thank you!Hãy bình chọn cho truyện vì ta sắp chán đời