Bước chạy vội vã cùng tiếng hét lớn “ NÀY BÁC TÀI, CHỜ TÔI VỚI”, không ai khác chính là Gin. Xe bus ngừng lại, tiếng thở hỗn hển bước chân lên xe. Vẫn như thói quen cũ, Gin bước đến và ngồi cạnh cửa sổ… chưa đầy 5 phút cô ngủ mất rồi. Bây giờ là 7h30, trên đường chật kín xe cái loại, những âm thanh khó chịu trộn vào nhau làm cho người ta cảm giác như kìm nén từ bao giờ. Xe bus bị mắc kẹt giữa dòng đường cùng những ồn ào gây ức chế vậy mà Gin vẫn ngủ như chết. từ xa một chiếc Ferrari F430 chiếc xe cứ áp sát lấy xe bus, bác tài không thể nào chạy nhanh được. Trông vẻ mặt của Đằng Phong Vũ lúc này có vẻ rất hài lòng, hắn nhìn lên của sổ xe bus cười nhết mép rồi lẩm bẩm cái gì đấy như là “ tôi tìm được em rồi”. một đoạn đến ngã tư, chiếc xe bỗng vượt nhanh lên chắn ngang xe bus, bác tài thắng gấp mọi người trên xe dồn về trước, hên mà không ai bị thương. Gin tỉnh dậy ngẩng người nhìn xung quanh. Cô bậc người đứng dậy, vừa chạy đến cửa xuống vừa la to “ STOP, DỪNG LẠI BÁC TÀI”, tiếng hét…

Chương 16: Anh… anh đồ Lưu manh

Who Are You: Anh Là Thằng Khốn Nào Trong Kí Ức Của TôiTác giả: Tiểu Hiên Tử 132Truyện Ngôn TìnhBước chạy vội vã cùng tiếng hét lớn “ NÀY BÁC TÀI, CHỜ TÔI VỚI”, không ai khác chính là Gin. Xe bus ngừng lại, tiếng thở hỗn hển bước chân lên xe. Vẫn như thói quen cũ, Gin bước đến và ngồi cạnh cửa sổ… chưa đầy 5 phút cô ngủ mất rồi. Bây giờ là 7h30, trên đường chật kín xe cái loại, những âm thanh khó chịu trộn vào nhau làm cho người ta cảm giác như kìm nén từ bao giờ. Xe bus bị mắc kẹt giữa dòng đường cùng những ồn ào gây ức chế vậy mà Gin vẫn ngủ như chết. từ xa một chiếc Ferrari F430 chiếc xe cứ áp sát lấy xe bus, bác tài không thể nào chạy nhanh được. Trông vẻ mặt của Đằng Phong Vũ lúc này có vẻ rất hài lòng, hắn nhìn lên của sổ xe bus cười nhết mép rồi lẩm bẩm cái gì đấy như là “ tôi tìm được em rồi”. một đoạn đến ngã tư, chiếc xe bỗng vượt nhanh lên chắn ngang xe bus, bác tài thắng gấp mọi người trên xe dồn về trước, hên mà không ai bị thương. Gin tỉnh dậy ngẩng người nhìn xung quanh. Cô bậc người đứng dậy, vừa chạy đến cửa xuống vừa la to “ STOP, DỪNG LẠI BÁC TÀI”, tiếng hét… Trong hội trường, thầy hiệu trưởng đang giới thiệu “ Hôm nay có một giảng viên đặt biệt trường mời đến. Đây là chủ tịch Tập đoàn quốc tế Đằng Phong, ngài Đằng Phong Vũ.” Tay thầy hiệu trưởng đưa lên hướng về người đứng bên cạnh mình.Tất cả mọi người điều nhìn Đằng Phong Vũ, cả hội trường nhốn nháo hẳn lên, xung quanh điều nghe được những câu nói như “ Má ơi trai đẹp.” “ Đệch có cần phải đẹp đến thế không, chết người mất thôi” “ Màu mắt anh ấy kìa, lần đầu tao thấy đó, cuốn hút dễ sợ.” “ Con lai à, nhìn có vẻ tây tây” “ đẹp hết phần thiên hạ rồi. làm sao giờ”. Nếu bạn là người yêu cái đẹp thì khi thấy Đằng Phong Vũ thì phải trầm trồ khen ngợi thôi. Đối với Đằng Phong Vũ có lẽ anh đã quá quen với những chuyện như thế này rồi, ai biểu ba mẹ sinh ra anh đẹp hết phần người khác chi.Cả hội trường đang xôn xao bỗng một tiếng “ Rầm” cánh cửa hội trường mở ra, Dương Tiểu Lam đứng khom người thở hỗn hễn bước vào “ Xin lỗi em đến trễ.”Cả hội trường im bặc, hàng trăm con mắt nhìn vào Tiểu Lam, đây không phải là lần đầu tiên cô đi trễ, nhưng bị mọi người nhìn chằm làm cô hơi run run.Thấy tình huống này, Đằng Phong Vũ cong cong môi, ánh mắt liếc nhìn Dương Tiểu Lam, nói “ Được rồi, về chỗ chúng ta bắt đầu buổi học.”Dương Tiểu Lam nghe giọng nói này, cô quay ngoắt qua, môi giật giật mấy cái, ngạc nhiên nhìn Đằng Phong Vũ, định nói cái gì đó nhưng không nói, quay lưng đi về phía ghế ngồi.Một lúc sao, điện thoại Đằng Phong Vũ reo lên một tiếng “ ting”, nhưng vì phía dưới là các sinh viên đang nghiêm túc lắng nghe anh nói nên không thuận tiện mở ra xem được.Dương Tiểu Lam ngồi dưới nhìn lên bĩu môi, trừng mắt nhìn Đằng Phong Vũ rồi nhìn vào điện thoại gõ gõ một hồi “ Dám xem thường bà hả, tui cho anh nghĩ dạy luôn cho biết. >

Trong hội trường, thầy hiệu trưởng đang giới thiệu “ Hôm nay có một giảng viên đặt biệt trường mời đến. Đây là chủ tịch Tập đoàn quốc tế Đằng Phong, ngài Đằng Phong Vũ.” Tay thầy hiệu trưởng đưa lên hướng về người đứng bên cạnh mình.

Tất cả mọi người điều nhìn Đằng Phong Vũ, cả hội trường nhốn nháo hẳn lên, xung quanh điều nghe được những câu nói như “ Má ơi trai đẹp.” “ Đệch có cần phải đẹp đến thế không, chết người mất thôi” “ Màu mắt anh ấy kìa, lần đầu tao thấy đó, cuốn hút dễ sợ.” “ Con lai à, nhìn có vẻ tây tây” “ đẹp hết phần thiên hạ rồi. làm sao giờ”. Nếu bạn là người yêu cái đẹp thì khi thấy Đằng Phong Vũ thì phải trầm trồ khen ngợi thôi. Đối với Đằng Phong Vũ có lẽ anh đã quá quen với những chuyện như thế này rồi, ai biểu ba mẹ sinh ra anh đẹp hết phần người khác chi.

Cả hội trường đang xôn xao bỗng một tiếng “ Rầm” cánh cửa hội trường mở ra, Dương Tiểu Lam đứng khom người thở hỗn hễn bước vào “ Xin lỗi em đến trễ.”

Cả hội trường im bặc, hàng trăm con mắt nhìn vào Tiểu Lam, đây không phải là lần đầu tiên cô đi trễ, nhưng bị mọi người nhìn chằm làm cô hơi run run.

Thấy tình huống này, Đằng Phong Vũ cong cong môi, ánh mắt liếc nhìn Dương Tiểu Lam, nói “ Được rồi, về chỗ chúng ta bắt đầu buổi học.”

Dương Tiểu Lam nghe giọng nói này, cô quay ngoắt qua, môi giật giật mấy cái, ngạc nhiên nhìn Đằng Phong Vũ, định nói cái gì đó nhưng không nói, quay lưng đi về phía ghế ngồi.

Một lúc sao, điện thoại Đằng Phong Vũ reo lên một tiếng “ ting”, nhưng vì phía dưới là các sinh viên đang nghiêm túc lắng nghe anh nói nên không thuận tiện mở ra xem được.

Dương Tiểu Lam ngồi dưới nhìn lên bĩu môi, trừng mắt nhìn Đằng Phong Vũ rồi nhìn vào điện thoại gõ gõ một hồi “ Dám xem thường bà hả, tui cho anh nghĩ dạy luôn cho biết. >

Who Are You: Anh Là Thằng Khốn Nào Trong Kí Ức Của TôiTác giả: Tiểu Hiên Tử 132Truyện Ngôn TìnhBước chạy vội vã cùng tiếng hét lớn “ NÀY BÁC TÀI, CHỜ TÔI VỚI”, không ai khác chính là Gin. Xe bus ngừng lại, tiếng thở hỗn hển bước chân lên xe. Vẫn như thói quen cũ, Gin bước đến và ngồi cạnh cửa sổ… chưa đầy 5 phút cô ngủ mất rồi. Bây giờ là 7h30, trên đường chật kín xe cái loại, những âm thanh khó chịu trộn vào nhau làm cho người ta cảm giác như kìm nén từ bao giờ. Xe bus bị mắc kẹt giữa dòng đường cùng những ồn ào gây ức chế vậy mà Gin vẫn ngủ như chết. từ xa một chiếc Ferrari F430 chiếc xe cứ áp sát lấy xe bus, bác tài không thể nào chạy nhanh được. Trông vẻ mặt của Đằng Phong Vũ lúc này có vẻ rất hài lòng, hắn nhìn lên của sổ xe bus cười nhết mép rồi lẩm bẩm cái gì đấy như là “ tôi tìm được em rồi”. một đoạn đến ngã tư, chiếc xe bỗng vượt nhanh lên chắn ngang xe bus, bác tài thắng gấp mọi người trên xe dồn về trước, hên mà không ai bị thương. Gin tỉnh dậy ngẩng người nhìn xung quanh. Cô bậc người đứng dậy, vừa chạy đến cửa xuống vừa la to “ STOP, DỪNG LẠI BÁC TÀI”, tiếng hét… Trong hội trường, thầy hiệu trưởng đang giới thiệu “ Hôm nay có một giảng viên đặt biệt trường mời đến. Đây là chủ tịch Tập đoàn quốc tế Đằng Phong, ngài Đằng Phong Vũ.” Tay thầy hiệu trưởng đưa lên hướng về người đứng bên cạnh mình.Tất cả mọi người điều nhìn Đằng Phong Vũ, cả hội trường nhốn nháo hẳn lên, xung quanh điều nghe được những câu nói như “ Má ơi trai đẹp.” “ Đệch có cần phải đẹp đến thế không, chết người mất thôi” “ Màu mắt anh ấy kìa, lần đầu tao thấy đó, cuốn hút dễ sợ.” “ Con lai à, nhìn có vẻ tây tây” “ đẹp hết phần thiên hạ rồi. làm sao giờ”. Nếu bạn là người yêu cái đẹp thì khi thấy Đằng Phong Vũ thì phải trầm trồ khen ngợi thôi. Đối với Đằng Phong Vũ có lẽ anh đã quá quen với những chuyện như thế này rồi, ai biểu ba mẹ sinh ra anh đẹp hết phần người khác chi.Cả hội trường đang xôn xao bỗng một tiếng “ Rầm” cánh cửa hội trường mở ra, Dương Tiểu Lam đứng khom người thở hỗn hễn bước vào “ Xin lỗi em đến trễ.”Cả hội trường im bặc, hàng trăm con mắt nhìn vào Tiểu Lam, đây không phải là lần đầu tiên cô đi trễ, nhưng bị mọi người nhìn chằm làm cô hơi run run.Thấy tình huống này, Đằng Phong Vũ cong cong môi, ánh mắt liếc nhìn Dương Tiểu Lam, nói “ Được rồi, về chỗ chúng ta bắt đầu buổi học.”Dương Tiểu Lam nghe giọng nói này, cô quay ngoắt qua, môi giật giật mấy cái, ngạc nhiên nhìn Đằng Phong Vũ, định nói cái gì đó nhưng không nói, quay lưng đi về phía ghế ngồi.Một lúc sao, điện thoại Đằng Phong Vũ reo lên một tiếng “ ting”, nhưng vì phía dưới là các sinh viên đang nghiêm túc lắng nghe anh nói nên không thuận tiện mở ra xem được.Dương Tiểu Lam ngồi dưới nhìn lên bĩu môi, trừng mắt nhìn Đằng Phong Vũ rồi nhìn vào điện thoại gõ gõ một hồi “ Dám xem thường bà hả, tui cho anh nghĩ dạy luôn cho biết. >

Chương 16: Anh… anh đồ Lưu manh