Nhiên im lặng, chậm rãi lướt facebook, cô không like c*̃ng chẳng comment bài viết nào. Cô là tiêu biểu cho kiểu người chỉ âm thầm hoạt động trên thế giới ảo, mà cuộc sống thực c*̃ng tẻ nhạt không kém, thật không có từ gì để diễn tả về cô nữa, ngoài một dấu chấm. Cô 22 tuổi, ra trường, thất nghiệp, không người yêu, không sở hữu nhà, chỉ đi thuê, không xe cộ, chỉ hàng ngày trung thành với bus công cộng, không vật nuôi vì cô c*̃ng không có điều kiện. Nhìn xem, thật là 1 miêu tả đau thương c*̉a 1 gái ế, suốt ngày chỉ thích xem phim, đọc truyện và ngủ, à quên, lướt web nữa. Chẳng lẽ mình không có gì? Ngẫm đi ngẫm lại, tự mình xoay mấy vòng trước gương, Nhiên tiu nghỉu, ủ rũ lắc đầu, đúng là không có gì, nhan sắc không có, nói chuyện c*̃ng nhạt nhẽo, không biết ăn nói, không biết xu nịnh, cô đúng là thất bại mà. Cô c*̃ng có gia đình và vài người bạn. Nhưng khác biệt trong quan điểm sống…

Chương 1: Cô là ai?

Nếu Tôi Biến Mất, Có Ai Tìm?Tác giả: meolangthangngaymuaTruyện Ngôn TìnhNhiên im lặng, chậm rãi lướt facebook, cô không like c*̃ng chẳng comment bài viết nào. Cô là tiêu biểu cho kiểu người chỉ âm thầm hoạt động trên thế giới ảo, mà cuộc sống thực c*̃ng tẻ nhạt không kém, thật không có từ gì để diễn tả về cô nữa, ngoài một dấu chấm. Cô 22 tuổi, ra trường, thất nghiệp, không người yêu, không sở hữu nhà, chỉ đi thuê, không xe cộ, chỉ hàng ngày trung thành với bus công cộng, không vật nuôi vì cô c*̃ng không có điều kiện. Nhìn xem, thật là 1 miêu tả đau thương c*̉a 1 gái ế, suốt ngày chỉ thích xem phim, đọc truyện và ngủ, à quên, lướt web nữa. Chẳng lẽ mình không có gì? Ngẫm đi ngẫm lại, tự mình xoay mấy vòng trước gương, Nhiên tiu nghỉu, ủ rũ lắc đầu, đúng là không có gì, nhan sắc không có, nói chuyện c*̃ng nhạt nhẽo, không biết ăn nói, không biết xu nịnh, cô đúng là thất bại mà. Cô c*̃ng có gia đình và vài người bạn. Nhưng khác biệt trong quan điểm sống… Nhiên im lặng, chậm rãi lướt facebook, cô không like c*̃ng chẳng comment bài viết nào. Cô là tiêu biểu cho kiểu người chỉ âm thầm hoạt động trên thế giới ảo, mà cuộc sống thực c*̃ng tẻ nhạt không kém, thật không có từ gì để diễn tả về cô nữa, ngoài một dấu chấm.Cô 22 tuổi, ra trường, thất nghiệp, không người yêu, không sở hữu nhà, chỉ đi thuê, không xe cộ, chỉ hàng ngày trung thành với bus công cộng, không vật nuôi vì cô c*̃ng không có điều kiện. Nhìn xem, thật là 1 miêu tả đau thương c*̉a 1 gái ế, suốt ngày chỉ thích xem phim, đọc truyện và ngủ, à quên, lướt web nữa. Chẳng lẽ mình không có gì? Ngẫm đi ngẫm lại, tự mình xoay mấy vòng trước gương, Nhiên tiu nghỉu, ủ rũ lắc đầu, đúng là không có gì, nhan sắc không có, nói chuyện c*̃ng nhạt nhẽo, không biết ăn nói, không biết xu nịnh, cô đúng là thất bại mà.Cô c*̃ng có gia đình và vài người bạn. Nhưng khác biệt trong quan điểm sống, đã ra trường mà vẫn thất nghiệp ăn bám bố mẹ, Nhiên càng lúc càng không thoải mái trong gia đình, tất nhiên kết c*̣c là xa xách. Bạn bè thì đi làm, đi học, có người yêu.... c*̃ng thưa dần những chủ đề chung. Mà quan trọng, Nhiên còn chẳng thiết nói chuyện nữa.Cô không chơi game, đâm ra c*̃ng chẳng có nổi 1 bạn game, không phải vì cô không muốn, mà là cô quá ngốc, chẳng hiểu chơi như nào, c*̃ng không biết làm quen với ai, chơi mấy ngày liền vẫn hoàn vậy, hết game này đến game kia, đâm ra Nhiên bỏ hết. Hội nhóm thì Nhiên c*̃ng không có, không năng khiếu, không đi học thêm gì..... suốt thời gian đi học, cô chỉ từ nhà tới trường, từ trường về nhà, không câu lạc bộ, không nhóm, không gì cả. Sau khi cô chuyển lên Hà Nội học đại học, sống 1 mình, mọi thứ vẫn vậy, trừ điều mới là cô kết bạn được với mọi người, nhưng ra trường, các mối quan hệ ấy c*̃ng chấm dứt, huhu, cô không biết sao số phận mình lại hẩm hiu vậy.Nhiên ủ rũ, lại ngẩng lên nhìn gương, cố săm soi xem ít ra mình c*̃ng có 1 cái gì đó chứ. Rồi lại ngẩng lên nhìn trần nhà, như muốn xuyên qua đó mà cầu trời ban cho cô 1 tia sáng le lói gì đó. Như bỗng có người ngoài hành tinh đến bắt cô đi, hay như thiên thạch bỗng rơi xuống cho cô siêu năng lực, hay như trần nhà bỗng rơi xuống khiến cô thông minh lên, hay chí ít bỗng có 1 chàng trai si mê cô rơi xuống bên cô chứ? Đã có nhà khoa học nào tính ra xác suất của những sự kiện như vậy xảy ra chưa nhỉ, nếu chỉ có 0,0001 % thành sự thực thôi, Nhiên cũng tình nguyện là 0,0001 % đó. Mỏi cổ, cô chán nản, leo lên giường nằm ngủ.Rốt cuộc cô là ai, giữa cuộc đời này?

Nhiên im lặng, chậm rãi lướt facebook, cô không like c*̃ng chẳng comment bài viết nào. Cô là tiêu biểu cho kiểu người chỉ âm thầm hoạt động trên thế giới ảo, mà cuộc sống thực c*̃ng tẻ nhạt không kém, thật không có từ gì để diễn tả về cô nữa, ngoài một dấu chấm.

Cô 22 tuổi, ra trường, thất nghiệp, không người yêu, không sở hữu nhà, chỉ đi thuê, không xe cộ, chỉ hàng ngày trung thành với bus công cộng, không vật nuôi vì cô c*̃ng không có điều kiện. Nhìn xem, thật là 1 miêu tả đau thương c*̉a 1 gái ế, suốt ngày chỉ thích xem phim, đọc truyện và ngủ, à quên, lướt web nữa. Chẳng lẽ mình không có gì? Ngẫm đi ngẫm lại, tự mình xoay mấy vòng trước gương, Nhiên tiu nghỉu, ủ rũ lắc đầu, đúng là không có gì, nhan sắc không có, nói chuyện c*̃ng nhạt nhẽo, không biết ăn nói, không biết xu nịnh, cô đúng là thất bại mà.

Cô c*̃ng có gia đình và vài người bạn. Nhưng khác biệt trong quan điểm sống, đã ra trường mà vẫn thất nghiệp ăn bám bố mẹ, Nhiên càng lúc càng không thoải mái trong gia đình, tất nhiên kết c*̣c là xa xách. Bạn bè thì đi làm, đi học, có người yêu.... c*̃ng thưa dần những chủ đề chung. Mà quan trọng, Nhiên còn chẳng thiết nói chuyện nữa.

Cô không chơi game, đâm ra c*̃ng chẳng có nổi 1 bạn game, không phải vì cô không muốn, mà là cô quá ngốc, chẳng hiểu chơi như nào, c*̃ng không biết làm quen với ai, chơi mấy ngày liền vẫn hoàn vậy, hết game này đến game kia, đâm ra Nhiên bỏ hết. Hội nhóm thì Nhiên c*̃ng không có, không năng khiếu, không đi học thêm gì..... suốt thời gian đi học, cô chỉ từ nhà tới trường, từ trường về nhà, không câu lạc bộ, không nhóm, không gì cả. Sau khi cô chuyển lên Hà Nội học đại học, sống 1 mình, mọi thứ vẫn vậy, trừ điều mới là cô kết bạn được với mọi người, nhưng ra trường, các mối quan hệ ấy c*̃ng chấm dứt, huhu, cô không biết sao số phận mình lại hẩm hiu vậy.

Nhiên ủ rũ, lại ngẩng lên nhìn gương, cố săm soi xem ít ra mình c*̃ng có 1 cái gì đó chứ. Rồi lại ngẩng lên nhìn trần nhà, như muốn xuyên qua đó mà cầu trời ban cho cô 1 tia sáng le lói gì đó. Như bỗng có người ngoài hành tinh đến bắt cô đi, hay như thiên thạch bỗng rơi xuống cho cô siêu năng lực, hay như trần nhà bỗng rơi xuống khiến cô thông minh lên, hay chí ít bỗng có 1 chàng trai si mê cô rơi xuống bên cô chứ? Đã có nhà khoa học nào tính ra xác suất của những sự kiện như vậy xảy ra chưa nhỉ, nếu chỉ có 0,0001 % thành sự thực thôi, Nhiên cũng tình nguyện là 0,0001 % đó. Mỏi cổ, cô chán nản, leo lên giường nằm ngủ.

Rốt cuộc cô là ai, giữa cuộc đời này?

Nếu Tôi Biến Mất, Có Ai Tìm?Tác giả: meolangthangngaymuaTruyện Ngôn TìnhNhiên im lặng, chậm rãi lướt facebook, cô không like c*̃ng chẳng comment bài viết nào. Cô là tiêu biểu cho kiểu người chỉ âm thầm hoạt động trên thế giới ảo, mà cuộc sống thực c*̃ng tẻ nhạt không kém, thật không có từ gì để diễn tả về cô nữa, ngoài một dấu chấm. Cô 22 tuổi, ra trường, thất nghiệp, không người yêu, không sở hữu nhà, chỉ đi thuê, không xe cộ, chỉ hàng ngày trung thành với bus công cộng, không vật nuôi vì cô c*̃ng không có điều kiện. Nhìn xem, thật là 1 miêu tả đau thương c*̉a 1 gái ế, suốt ngày chỉ thích xem phim, đọc truyện và ngủ, à quên, lướt web nữa. Chẳng lẽ mình không có gì? Ngẫm đi ngẫm lại, tự mình xoay mấy vòng trước gương, Nhiên tiu nghỉu, ủ rũ lắc đầu, đúng là không có gì, nhan sắc không có, nói chuyện c*̃ng nhạt nhẽo, không biết ăn nói, không biết xu nịnh, cô đúng là thất bại mà. Cô c*̃ng có gia đình và vài người bạn. Nhưng khác biệt trong quan điểm sống… Nhiên im lặng, chậm rãi lướt facebook, cô không like c*̃ng chẳng comment bài viết nào. Cô là tiêu biểu cho kiểu người chỉ âm thầm hoạt động trên thế giới ảo, mà cuộc sống thực c*̃ng tẻ nhạt không kém, thật không có từ gì để diễn tả về cô nữa, ngoài một dấu chấm.Cô 22 tuổi, ra trường, thất nghiệp, không người yêu, không sở hữu nhà, chỉ đi thuê, không xe cộ, chỉ hàng ngày trung thành với bus công cộng, không vật nuôi vì cô c*̃ng không có điều kiện. Nhìn xem, thật là 1 miêu tả đau thương c*̉a 1 gái ế, suốt ngày chỉ thích xem phim, đọc truyện và ngủ, à quên, lướt web nữa. Chẳng lẽ mình không có gì? Ngẫm đi ngẫm lại, tự mình xoay mấy vòng trước gương, Nhiên tiu nghỉu, ủ rũ lắc đầu, đúng là không có gì, nhan sắc không có, nói chuyện c*̃ng nhạt nhẽo, không biết ăn nói, không biết xu nịnh, cô đúng là thất bại mà.Cô c*̃ng có gia đình và vài người bạn. Nhưng khác biệt trong quan điểm sống, đã ra trường mà vẫn thất nghiệp ăn bám bố mẹ, Nhiên càng lúc càng không thoải mái trong gia đình, tất nhiên kết c*̣c là xa xách. Bạn bè thì đi làm, đi học, có người yêu.... c*̃ng thưa dần những chủ đề chung. Mà quan trọng, Nhiên còn chẳng thiết nói chuyện nữa.Cô không chơi game, đâm ra c*̃ng chẳng có nổi 1 bạn game, không phải vì cô không muốn, mà là cô quá ngốc, chẳng hiểu chơi như nào, c*̃ng không biết làm quen với ai, chơi mấy ngày liền vẫn hoàn vậy, hết game này đến game kia, đâm ra Nhiên bỏ hết. Hội nhóm thì Nhiên c*̃ng không có, không năng khiếu, không đi học thêm gì..... suốt thời gian đi học, cô chỉ từ nhà tới trường, từ trường về nhà, không câu lạc bộ, không nhóm, không gì cả. Sau khi cô chuyển lên Hà Nội học đại học, sống 1 mình, mọi thứ vẫn vậy, trừ điều mới là cô kết bạn được với mọi người, nhưng ra trường, các mối quan hệ ấy c*̃ng chấm dứt, huhu, cô không biết sao số phận mình lại hẩm hiu vậy.Nhiên ủ rũ, lại ngẩng lên nhìn gương, cố săm soi xem ít ra mình c*̃ng có 1 cái gì đó chứ. Rồi lại ngẩng lên nhìn trần nhà, như muốn xuyên qua đó mà cầu trời ban cho cô 1 tia sáng le lói gì đó. Như bỗng có người ngoài hành tinh đến bắt cô đi, hay như thiên thạch bỗng rơi xuống cho cô siêu năng lực, hay như trần nhà bỗng rơi xuống khiến cô thông minh lên, hay chí ít bỗng có 1 chàng trai si mê cô rơi xuống bên cô chứ? Đã có nhà khoa học nào tính ra xác suất của những sự kiện như vậy xảy ra chưa nhỉ, nếu chỉ có 0,0001 % thành sự thực thôi, Nhiên cũng tình nguyện là 0,0001 % đó. Mỏi cổ, cô chán nản, leo lên giường nằm ngủ.Rốt cuộc cô là ai, giữa cuộc đời này?

Chương 1: Cô là ai?