Nhiên im lặng, chậm rãi lướt facebook, cô không like c*̃ng chẳng comment bài viết nào. Cô là tiêu biểu cho kiểu người chỉ âm thầm hoạt động trên thế giới ảo, mà cuộc sống thực c*̃ng tẻ nhạt không kém, thật không có từ gì để diễn tả về cô nữa, ngoài một dấu chấm. Cô 22 tuổi, ra trường, thất nghiệp, không người yêu, không sở hữu nhà, chỉ đi thuê, không xe cộ, chỉ hàng ngày trung thành với bus công cộng, không vật nuôi vì cô c*̃ng không có điều kiện. Nhìn xem, thật là 1 miêu tả đau thương c*̉a 1 gái ế, suốt ngày chỉ thích xem phim, đọc truyện và ngủ, à quên, lướt web nữa. Chẳng lẽ mình không có gì? Ngẫm đi ngẫm lại, tự mình xoay mấy vòng trước gương, Nhiên tiu nghỉu, ủ rũ lắc đầu, đúng là không có gì, nhan sắc không có, nói chuyện c*̃ng nhạt nhẽo, không biết ăn nói, không biết xu nịnh, cô đúng là thất bại mà. Cô c*̃ng có gia đình và vài người bạn. Nhưng khác biệt trong quan điểm sống…
Chương 11-2: Sân ga
Nếu Tôi Biến Mất, Có Ai Tìm?Tác giả: meolangthangngaymuaTruyện Ngôn TìnhNhiên im lặng, chậm rãi lướt facebook, cô không like c*̃ng chẳng comment bài viết nào. Cô là tiêu biểu cho kiểu người chỉ âm thầm hoạt động trên thế giới ảo, mà cuộc sống thực c*̃ng tẻ nhạt không kém, thật không có từ gì để diễn tả về cô nữa, ngoài một dấu chấm. Cô 22 tuổi, ra trường, thất nghiệp, không người yêu, không sở hữu nhà, chỉ đi thuê, không xe cộ, chỉ hàng ngày trung thành với bus công cộng, không vật nuôi vì cô c*̃ng không có điều kiện. Nhìn xem, thật là 1 miêu tả đau thương c*̉a 1 gái ế, suốt ngày chỉ thích xem phim, đọc truyện và ngủ, à quên, lướt web nữa. Chẳng lẽ mình không có gì? Ngẫm đi ngẫm lại, tự mình xoay mấy vòng trước gương, Nhiên tiu nghỉu, ủ rũ lắc đầu, đúng là không có gì, nhan sắc không có, nói chuyện c*̃ng nhạt nhẽo, không biết ăn nói, không biết xu nịnh, cô đúng là thất bại mà. Cô c*̃ng có gia đình và vài người bạn. Nhưng khác biệt trong quan điểm sống… 3 người bạn mới quen cũng không nhắn hỏi thăm Nhiên, cô cũng không nhắn lại. Nhưng sáng 30, Nhiên vẫn nhắn tin tạm biệt mọi người, vẫn không có hồi âm. Nhiên muốn ghé qua quán trà trước khi về, vì thấy bối rối và lo lắng, nhưng rồi cô vẫn quyết nên xách ba lô đi về, không quay lại nữa. Có lẽ mọi điều đến và đi, cũng đều như một giấc mơ, một cơn gió vậy. Dù sao mùng 2 đã lên rồi, lúc đó qua quán cũng được, Nhiên thầm nghĩ. Nhiên thậm chí tự hỏi, nếu mình luôn là người bắt đầu trước, liệu có phải mình là người yếu hơn, mình cần họ, còn họ không cần cô, họ không yêu quý cô đến mức như cô tưởng? Cô đã từng mong mỏi một cảnh tiễn biệt chia ly trên sân ga, bến tàu. Suốt 22 năm, cô nghĩ vậy, cô luôn muốn những cuộc chia tay rõ ràng, nhìn thấy nhau ra đi, hơn là bỗng dưng biến mất, bỗng chia tay, cảm giác mất mát sẽ luôn đau đáu, là lỗ hổng, là sự trống trải không thể lấp đầy được.Tại sao cô lại nghĩ về điều này nhỉ? Tại sao cảm xúc ấy lại rõ ràng mà mơ hồ đến vậy? Có lẽ việc đứng ở đây, giữa sân ga tấp nập, lặng nhìn các đôi bên nhau, bịn rịn, chia xa khiến Nhiên thấy buồn, lòng cô xót xa. Giờ đây,họ sẽ ra đi, mỗi người về một hướng, họ có còn quay trở lại? Họ có còn gặp nhau? Hôm nay không ai đến c*̀ng cô, trên sân ga này, để c*̀ng cô nói lời chào thành phố xa lạ này. Và cô biết, nơi sân ga thành phố kia, c*̃ng sẽ vậy.
3 người bạn mới quen cũng không nhắn hỏi thăm Nhiên, cô cũng không nhắn lại. Nhưng sáng 30, Nhiên vẫn nhắn tin tạm biệt mọi người, vẫn không có hồi âm. Nhiên muốn ghé qua quán trà trước khi về, vì thấy bối rối và lo lắng, nhưng rồi cô vẫn quyết nên xách ba lô đi về, không quay lại nữa.
Có lẽ mọi điều đến và đi, cũng đều như một giấc mơ, một cơn gió vậy. Dù sao mùng 2 đã lên rồi, lúc đó qua quán cũng được, Nhiên thầm nghĩ.
Nhiên thậm chí tự hỏi, nếu mình luôn là người bắt đầu trước, liệu có phải mình là người yếu hơn, mình cần họ, còn họ không cần cô, họ không yêu quý cô đến mức như cô tưởng?
Cô đã từng mong mỏi một cảnh tiễn biệt chia ly trên sân ga, bến tàu. Suốt 22 năm, cô nghĩ vậy, cô luôn muốn những cuộc chia tay rõ ràng, nhìn thấy nhau ra đi, hơn là bỗng dưng biến mất, bỗng chia tay, cảm giác mất mát sẽ luôn đau đáu, là lỗ hổng, là sự trống trải không thể lấp đầy được.
Tại sao cô lại nghĩ về điều này nhỉ? Tại sao cảm xúc ấy lại rõ ràng mà mơ hồ đến vậy? Có lẽ việc đứng ở đây, giữa sân ga tấp nập, lặng nhìn các đôi bên nhau, bịn rịn, chia xa khiến Nhiên thấy buồn, lòng cô xót xa. Giờ đây,họ sẽ ra đi, mỗi người về một hướng, họ có còn quay trở lại? Họ có còn gặp nhau?
Hôm nay không ai đến c*̀ng cô, trên sân ga này, để c*̀ng cô nói lời chào thành phố xa lạ này. Và cô biết, nơi sân ga thành phố kia, c*̃ng sẽ vậy.
Nếu Tôi Biến Mất, Có Ai Tìm?Tác giả: meolangthangngaymuaTruyện Ngôn TìnhNhiên im lặng, chậm rãi lướt facebook, cô không like c*̃ng chẳng comment bài viết nào. Cô là tiêu biểu cho kiểu người chỉ âm thầm hoạt động trên thế giới ảo, mà cuộc sống thực c*̃ng tẻ nhạt không kém, thật không có từ gì để diễn tả về cô nữa, ngoài một dấu chấm. Cô 22 tuổi, ra trường, thất nghiệp, không người yêu, không sở hữu nhà, chỉ đi thuê, không xe cộ, chỉ hàng ngày trung thành với bus công cộng, không vật nuôi vì cô c*̃ng không có điều kiện. Nhìn xem, thật là 1 miêu tả đau thương c*̉a 1 gái ế, suốt ngày chỉ thích xem phim, đọc truyện và ngủ, à quên, lướt web nữa. Chẳng lẽ mình không có gì? Ngẫm đi ngẫm lại, tự mình xoay mấy vòng trước gương, Nhiên tiu nghỉu, ủ rũ lắc đầu, đúng là không có gì, nhan sắc không có, nói chuyện c*̃ng nhạt nhẽo, không biết ăn nói, không biết xu nịnh, cô đúng là thất bại mà. Cô c*̃ng có gia đình và vài người bạn. Nhưng khác biệt trong quan điểm sống… 3 người bạn mới quen cũng không nhắn hỏi thăm Nhiên, cô cũng không nhắn lại. Nhưng sáng 30, Nhiên vẫn nhắn tin tạm biệt mọi người, vẫn không có hồi âm. Nhiên muốn ghé qua quán trà trước khi về, vì thấy bối rối và lo lắng, nhưng rồi cô vẫn quyết nên xách ba lô đi về, không quay lại nữa. Có lẽ mọi điều đến và đi, cũng đều như một giấc mơ, một cơn gió vậy. Dù sao mùng 2 đã lên rồi, lúc đó qua quán cũng được, Nhiên thầm nghĩ. Nhiên thậm chí tự hỏi, nếu mình luôn là người bắt đầu trước, liệu có phải mình là người yếu hơn, mình cần họ, còn họ không cần cô, họ không yêu quý cô đến mức như cô tưởng? Cô đã từng mong mỏi một cảnh tiễn biệt chia ly trên sân ga, bến tàu. Suốt 22 năm, cô nghĩ vậy, cô luôn muốn những cuộc chia tay rõ ràng, nhìn thấy nhau ra đi, hơn là bỗng dưng biến mất, bỗng chia tay, cảm giác mất mát sẽ luôn đau đáu, là lỗ hổng, là sự trống trải không thể lấp đầy được.Tại sao cô lại nghĩ về điều này nhỉ? Tại sao cảm xúc ấy lại rõ ràng mà mơ hồ đến vậy? Có lẽ việc đứng ở đây, giữa sân ga tấp nập, lặng nhìn các đôi bên nhau, bịn rịn, chia xa khiến Nhiên thấy buồn, lòng cô xót xa. Giờ đây,họ sẽ ra đi, mỗi người về một hướng, họ có còn quay trở lại? Họ có còn gặp nhau? Hôm nay không ai đến c*̀ng cô, trên sân ga này, để c*̀ng cô nói lời chào thành phố xa lạ này. Và cô biết, nơi sân ga thành phố kia, c*̃ng sẽ vậy.