Nhiên im lặng, chậm rãi lướt facebook, cô không like c*̃ng chẳng comment bài viết nào. Cô là tiêu biểu cho kiểu người chỉ âm thầm hoạt động trên thế giới ảo, mà cuộc sống thực c*̃ng tẻ nhạt không kém, thật không có từ gì để diễn tả về cô nữa, ngoài một dấu chấm. Cô 22 tuổi, ra trường, thất nghiệp, không người yêu, không sở hữu nhà, chỉ đi thuê, không xe cộ, chỉ hàng ngày trung thành với bus công cộng, không vật nuôi vì cô c*̃ng không có điều kiện. Nhìn xem, thật là 1 miêu tả đau thương c*̉a 1 gái ế, suốt ngày chỉ thích xem phim, đọc truyện và ngủ, à quên, lướt web nữa. Chẳng lẽ mình không có gì? Ngẫm đi ngẫm lại, tự mình xoay mấy vòng trước gương, Nhiên tiu nghỉu, ủ rũ lắc đầu, đúng là không có gì, nhan sắc không có, nói chuyện c*̃ng nhạt nhẽo, không biết ăn nói, không biết xu nịnh, cô đúng là thất bại mà. Cô c*̃ng có gia đình và vài người bạn. Nhưng khác biệt trong quan điểm sống…

Chương 11-5: Không ở lại (5)

Nếu Tôi Biến Mất, Có Ai Tìm?Tác giả: meolangthangngaymuaTruyện Ngôn TìnhNhiên im lặng, chậm rãi lướt facebook, cô không like c*̃ng chẳng comment bài viết nào. Cô là tiêu biểu cho kiểu người chỉ âm thầm hoạt động trên thế giới ảo, mà cuộc sống thực c*̃ng tẻ nhạt không kém, thật không có từ gì để diễn tả về cô nữa, ngoài một dấu chấm. Cô 22 tuổi, ra trường, thất nghiệp, không người yêu, không sở hữu nhà, chỉ đi thuê, không xe cộ, chỉ hàng ngày trung thành với bus công cộng, không vật nuôi vì cô c*̃ng không có điều kiện. Nhìn xem, thật là 1 miêu tả đau thương c*̉a 1 gái ế, suốt ngày chỉ thích xem phim, đọc truyện và ngủ, à quên, lướt web nữa. Chẳng lẽ mình không có gì? Ngẫm đi ngẫm lại, tự mình xoay mấy vòng trước gương, Nhiên tiu nghỉu, ủ rũ lắc đầu, đúng là không có gì, nhan sắc không có, nói chuyện c*̃ng nhạt nhẽo, không biết ăn nói, không biết xu nịnh, cô đúng là thất bại mà. Cô c*̃ng có gia đình và vài người bạn. Nhưng khác biệt trong quan điểm sống… Con mang giò đi nhé?- Bánh chưng thì sao?- Cầm ít bánh kẹo đi này.- Có cần mang con gà này không, lên chỉ cần xé ra ăn thôi- Cả rau nữa, tết nhất ít hàng quán lắm...... Hằng hà xa số lời căn dăn, Nhiên chỉ cười, gật gật, mắt cô hơi cay, cô thấy thương cha mẹ, thấy cả xấu hổ vì mọi người lo cho cô, còn cô chỉ biết có mình mà trốn đi. Năm sau, nhất định mọi thứ phải khác đi. Thấy Nhiên đứng bần thần nhìn mọi người sắp đồ, ông khẽ vỗ vai Nhiên, tỏ ý muốn ra ngoài nói chuyện. Nhiên lặng lẽ đi sau ông.- Ông biết con còn buồn, con còn muốn trốn tránh mọi thứ, nhưng Nhiên à, con còn trẻ, tương lai còn dài. Ông biết mọi người trong gia đình không còn muốn làm con buồn nên luôn né tránh nói về quá khứ, ông cũng buồn, bố mẹ con cũng buồn chứ, mọi điều xảy ra không một ai mong muốn cả. Giọng ông bắt đầu lạc đi, Nhiên thấy tim mình đau nhói- Sao con lại phải làm thế, chẳng lẽ giờ đây ở lại căn nhà này, nhìn mặt chúng ta khó khăn vậy chứ?Ông vẫn ôn tồn nói, Nhiên thấy đầu đau nhói, tim cũng đau, cảm tưởng xé gan xé ruột, cảm tưởng như cô muốn khụy xuống, muốn cầu xin ông đừng nói nữa.- Ông à, cứ để cháu nó đi chơi cho khuây khỏa, ở nhà giờ tụi trẻ không quen đâu. - tiếng bố từ cửa vọng lại.Nhiên quay lại nhìn, cô thấy bố mình, lặng lẽ, già cỗi, khổ đau. Cô cảm giác như chính cô, chính cô đã gây ra điều này. Chuyện gì đang xảy ra thế này? Nhiên cảm giác không thể suy nghĩ được, cô không có cảm nhận, không một chút gì, mọi thứ như chỉ đơn giản là phải diễn ra, cô như một khán giả đang nhìn vào thước phim quay nhanh, mọi thứ lướt qua, cô không kịp ghi nhớ gì.Phải rồi, cảm giác cô không ở đây, không tồn tại. - Xong rồi đó, chuẩn bị đi đi, bố chở ra bến.- Vâng ạ, con chào ông, con đi đây ạ. Con đi mẹ nhéNhiên lễ phép nói, cô theo bố đi, lòng nặng trĩu, cô biết mình yêu mọi người, mình nhớ mọi người, nhưng lại không thể chạm vào được, cô không thể suy nghĩ.

Con mang giò đi nhé?

- Bánh chưng thì sao?

- Cầm ít bánh kẹo đi này.

- Có cần mang con gà này không, lên chỉ cần xé ra ăn thôi

- Cả rau nữa, tết nhất ít hàng quán lắm.

..... Hằng hà xa số lời căn dăn, Nhiên chỉ cười, gật gật, mắt cô hơi cay, cô thấy thương cha mẹ, thấy cả xấu hổ vì mọi người lo cho cô, còn cô chỉ biết có mình mà trốn đi. Năm sau, nhất định mọi thứ phải khác đi. 

Thấy Nhiên đứng bần thần nhìn mọi người sắp đồ, ông khẽ vỗ vai Nhiên, tỏ ý muốn ra ngoài nói chuyện. Nhiên lặng lẽ đi sau ông.

- Ông biết con còn buồn, con còn muốn trốn tránh mọi thứ, nhưng Nhiên à, con còn trẻ, tương lai còn dài. Ông biết mọi người trong gia đình không còn muốn làm con buồn nên luôn né tránh nói về quá khứ, ông cũng buồn, bố mẹ con cũng buồn chứ, mọi điều xảy ra không một ai mong muốn cả. 

Giọng ông bắt đầu lạc đi, Nhiên thấy tim mình đau nhói

- Sao con lại phải làm thế, chẳng lẽ giờ đây ở lại căn nhà này, nhìn mặt chúng ta khó khăn vậy chứ?

Ông vẫn ôn tồn nói, Nhiên thấy đầu đau nhói, tim cũng đau, cảm tưởng xé gan xé ruột, cảm tưởng như cô muốn khụy xuống, muốn cầu xin ông đừng nói nữa.

- Ông à, cứ để cháu nó đi chơi cho khuây khỏa, ở nhà giờ tụi trẻ không quen đâu. - tiếng bố từ cửa vọng lại.

Nhiên quay lại nhìn, cô thấy bố mình, lặng lẽ, già cỗi, khổ đau. Cô cảm giác như chính cô, chính cô đã gây ra điều này. Chuyện gì đang xảy ra thế này? Nhiên cảm giác không thể suy nghĩ được, cô không có cảm nhận, không một chút gì, mọi thứ như chỉ đơn giản là phải diễn ra, cô như một khán giả đang nhìn vào thước phim quay nhanh, mọi thứ lướt qua, cô không kịp ghi nhớ gì.

Phải rồi, cảm giác cô không ở đây, không tồn tại. 

- Xong rồi đó, chuẩn bị đi đi, bố chở ra bến.

- Vâng ạ, con chào ông, con đi đây ạ. Con đi mẹ nhé

Nhiên lễ phép nói, cô theo bố đi, lòng nặng trĩu, cô biết mình yêu mọi người, mình nhớ mọi người, nhưng lại không thể chạm vào được, cô không thể suy nghĩ.

Nếu Tôi Biến Mất, Có Ai Tìm?Tác giả: meolangthangngaymuaTruyện Ngôn TìnhNhiên im lặng, chậm rãi lướt facebook, cô không like c*̃ng chẳng comment bài viết nào. Cô là tiêu biểu cho kiểu người chỉ âm thầm hoạt động trên thế giới ảo, mà cuộc sống thực c*̃ng tẻ nhạt không kém, thật không có từ gì để diễn tả về cô nữa, ngoài một dấu chấm. Cô 22 tuổi, ra trường, thất nghiệp, không người yêu, không sở hữu nhà, chỉ đi thuê, không xe cộ, chỉ hàng ngày trung thành với bus công cộng, không vật nuôi vì cô c*̃ng không có điều kiện. Nhìn xem, thật là 1 miêu tả đau thương c*̉a 1 gái ế, suốt ngày chỉ thích xem phim, đọc truyện và ngủ, à quên, lướt web nữa. Chẳng lẽ mình không có gì? Ngẫm đi ngẫm lại, tự mình xoay mấy vòng trước gương, Nhiên tiu nghỉu, ủ rũ lắc đầu, đúng là không có gì, nhan sắc không có, nói chuyện c*̃ng nhạt nhẽo, không biết ăn nói, không biết xu nịnh, cô đúng là thất bại mà. Cô c*̃ng có gia đình và vài người bạn. Nhưng khác biệt trong quan điểm sống… Con mang giò đi nhé?- Bánh chưng thì sao?- Cầm ít bánh kẹo đi này.- Có cần mang con gà này không, lên chỉ cần xé ra ăn thôi- Cả rau nữa, tết nhất ít hàng quán lắm...... Hằng hà xa số lời căn dăn, Nhiên chỉ cười, gật gật, mắt cô hơi cay, cô thấy thương cha mẹ, thấy cả xấu hổ vì mọi người lo cho cô, còn cô chỉ biết có mình mà trốn đi. Năm sau, nhất định mọi thứ phải khác đi. Thấy Nhiên đứng bần thần nhìn mọi người sắp đồ, ông khẽ vỗ vai Nhiên, tỏ ý muốn ra ngoài nói chuyện. Nhiên lặng lẽ đi sau ông.- Ông biết con còn buồn, con còn muốn trốn tránh mọi thứ, nhưng Nhiên à, con còn trẻ, tương lai còn dài. Ông biết mọi người trong gia đình không còn muốn làm con buồn nên luôn né tránh nói về quá khứ, ông cũng buồn, bố mẹ con cũng buồn chứ, mọi điều xảy ra không một ai mong muốn cả. Giọng ông bắt đầu lạc đi, Nhiên thấy tim mình đau nhói- Sao con lại phải làm thế, chẳng lẽ giờ đây ở lại căn nhà này, nhìn mặt chúng ta khó khăn vậy chứ?Ông vẫn ôn tồn nói, Nhiên thấy đầu đau nhói, tim cũng đau, cảm tưởng xé gan xé ruột, cảm tưởng như cô muốn khụy xuống, muốn cầu xin ông đừng nói nữa.- Ông à, cứ để cháu nó đi chơi cho khuây khỏa, ở nhà giờ tụi trẻ không quen đâu. - tiếng bố từ cửa vọng lại.Nhiên quay lại nhìn, cô thấy bố mình, lặng lẽ, già cỗi, khổ đau. Cô cảm giác như chính cô, chính cô đã gây ra điều này. Chuyện gì đang xảy ra thế này? Nhiên cảm giác không thể suy nghĩ được, cô không có cảm nhận, không một chút gì, mọi thứ như chỉ đơn giản là phải diễn ra, cô như một khán giả đang nhìn vào thước phim quay nhanh, mọi thứ lướt qua, cô không kịp ghi nhớ gì.Phải rồi, cảm giác cô không ở đây, không tồn tại. - Xong rồi đó, chuẩn bị đi đi, bố chở ra bến.- Vâng ạ, con chào ông, con đi đây ạ. Con đi mẹ nhéNhiên lễ phép nói, cô theo bố đi, lòng nặng trĩu, cô biết mình yêu mọi người, mình nhớ mọi người, nhưng lại không thể chạm vào được, cô không thể suy nghĩ.

Chương 11-5: Không ở lại (5)