Tôi là Phí Dạ Thiên Trà, một cô gái mười bảy tuổi đầy trẻ trung và năng động. Hơn mười năm đi học, hết thảy tôi đều giành được danh hiệu học sinh giỏi. Ngoài ra, tôi là một học sinh xuất sắc trong võ đường karate do bố tôi mở. Sống trong sự răn dạy nghiêm khắc của bố từ bé, cho đến giờ tôi vẫn giữ được sự năng động vốn có của mình thì quả là một kỳ tích. Tôi tự tin về bản thân mình, và góp phần lớn vào sự tự tin đó là ngoại hình được thừa kế từ mẹ của tôi. Thấm nhuần tư tưởng của bố từ bé là: Là học sinh thì cái chủ yếu là học, cái phụ là năng động còn yêu đương thì dẹp hết. Vậy nên tôi chúa ghét yêu đương khi tôi vẫn còn là một cô học sinh trẻ trung và yêu đời như bây giờ. - Thiên Trà, đây là tấm lòng của anh. Hãy đón nhận lấy, anh sẽ thay đổi suy nghĩ của em về tình yêu. Một anh chàng với ngoại hình rất khá, nghe đâu là lớp trưởng của 12A2 lừng lẫy. Anh ta đang đứng trước tôi với một món quà và nói những câu khiến tôi thấy ngứa tai không tả nổi. Suy nghĩ về tình yêu của tôi có gì…
Chương 10
Nắm Tay Anh Bước Đến Ngày MaiTác giả: Bill ChanhTruyện Ngôn TìnhTôi là Phí Dạ Thiên Trà, một cô gái mười bảy tuổi đầy trẻ trung và năng động. Hơn mười năm đi học, hết thảy tôi đều giành được danh hiệu học sinh giỏi. Ngoài ra, tôi là một học sinh xuất sắc trong võ đường karate do bố tôi mở. Sống trong sự răn dạy nghiêm khắc của bố từ bé, cho đến giờ tôi vẫn giữ được sự năng động vốn có của mình thì quả là một kỳ tích. Tôi tự tin về bản thân mình, và góp phần lớn vào sự tự tin đó là ngoại hình được thừa kế từ mẹ của tôi. Thấm nhuần tư tưởng của bố từ bé là: Là học sinh thì cái chủ yếu là học, cái phụ là năng động còn yêu đương thì dẹp hết. Vậy nên tôi chúa ghét yêu đương khi tôi vẫn còn là một cô học sinh trẻ trung và yêu đời như bây giờ. - Thiên Trà, đây là tấm lòng của anh. Hãy đón nhận lấy, anh sẽ thay đổi suy nghĩ của em về tình yêu. Một anh chàng với ngoại hình rất khá, nghe đâu là lớp trưởng của 12A2 lừng lẫy. Anh ta đang đứng trước tôi với một món quà và nói những câu khiến tôi thấy ngứa tai không tả nổi. Suy nghĩ về tình yêu của tôi có gì… Năm tiết học nhanh chóng qua đi cũng đúng năng lượng của tôi gần cạn kiệt. Giờ tôi chỉ muốn về nhà thật nhanh để ăn những món ăn mà mẹ nấu. Chiều nay tôi còn lịch đấu tập với “đại ca” nữa.- Trà, đợi tôi ở cổng trường chút nhé!Thôi nào. Tôi chỉ muốn về nhà nhanh chóng thôi. Đợi chờ gì nữa. Mà còn chưa kể nhỏ bạn tôi hôm nay nó không đi xe. Tôi còn phải cân nó về nhà nữa mà.Bụng nghĩ là thế nhưng bên ngoài tôi vẫn ậm ờ đồng ý.Tôi và nhỏ Nhân đứng ngoài cổng trường hóng Lâm như chó hóng chủ. Hôm nay tôi quyết tâm bắt con mất dạy này chở tôi cái tội nó hành hạ tôi sáng giờ. Sau khi ngồi cắn nhau chí chóe thì tôi cũng thấy Lâm và hắn bước ra.- Trà, chiều cậu dẫn anh em mình đi ăn nha.Tôi chưa kipj ư hử gì, vừa thấy mặt tôi mà Lâm đã phang vào mặt tôi câu nói có duyên ghê. Và tôi cũng chưa kịp ư hử gì thì con bạn tôi đã tớn lên trả lời hộ tôi:- Tất nhiên. Con này nó chẳng đi học thêm nhiều. Thời gian rảnh nhiều không kể hết mà.Hình như nó quên mất buổi đấu tập hàng tuần với “đại ca” của tôi thì phải.- Thế chiều mày đi chiến với đại ca thay tao nhá!Tôi phải phang thẳng vào mặt cái con nhỏ này câu đó để nó hết táy máy nói chen lời tôi.- Chiều nay tôi bận rồi! Hay em nhờ bạn em dẫn các anh đi nha.Hắn từ sáng đến giờ mới lên tiếng nói một câu:- Tôi muốn cô trả ơn vì tôi trả ví cho cô.Đúng là mấy thằng mà hay im im là những thằng cực nguy hiểm, nói câu nào chắc câu đấy, không cãi đi đâu được tí ti ông cụ nào.- Nhưng tôi bận thật mà.Hắn quay sang nhỏ bạn tôi:- Vậy tôi mời cả cô cả bạn cô nhé. Mấy giờ cũng được.Vâng, một lần nữa, hắn chiến thắng. Lí do vì sao ư? Vì hắn giỏi nắm bắt tình hình. Và kết quả là nhỏ Nhân mắt sáng rỡ như đèn pha ô tô:- Được chứ! Mày chiến đến 4 giờ là cùng chứ gì. Tao sẽ đợi mày chiến xong. Dù sao mày cũng mang ơn người ta, người ta không bắt mày trả tiền là tốt quá rồi còn gì.Tôi không còn đường lui, đành gật đầu:- Được rồi, vậy 4 giờ các anh đợi tôi ở Tràng Tiền Plaza.Nhỏ bạn tôi háo hức:- Ăn kem hả mày?Tôi dập tắt luôn ngọn lửa đang điên cuồng của nó bằng một câu nói lãng xẹt:- Không! Ăn phở. Là tao hẹn chỗ đó cho dễ thôi. Đời tao chỉ thích ăn phở thôi.Hắn mặt vẫn lạnh băng, nói:- Cảm ơn cô. Lâm nó nói rằng nó thích cô bạn của cô. Mà đi một mình lại ngại nên tôi đành phải giúp.Hắn nói xong quay mông đi thẳng, theo sau là nụ cười gượng gạo của Lâm. Và ám ảnh tôi sau đó là con đường tử thần khi kẻ cầm lái chở tôi về nhà đang phê tận mây xanh, đi đường cứ lựa ổ gà ổ chó mà xông pha, chưa kể mấy lần đâm vào cột điện làm con ngựa sắt của tôi đã tàn nay sắp chuyển sang phế.Tôi vừa về đến nhà, “đại ca” tôi xông pha ra đón đầu bằng quả dọa ma phong cách Na Tra. Không dưng tôi vừa mở cổng ra thì ổng thò cái mặt ra hét um lên rồi vác con xe cà tàng của lên lên vai rồi chạy vào nhà. “Đại ca” của tôi chính là ông anh trai quý hóa được bố tôi truyền lại cho lớp võ thuật tâm huyết của bố. Thi thoảng “đại ca” tôi lên cơn buồn chân buồn tay lại kiếm tôi dọa cho đỡ buồn. Và hôm nay là một trong vô số lần được tôi cho là “đại ca” đang “ngáo đá”.Tôi đang ngồi ăn cơm, không dưng “đại ca” tôi ngứa tay gắp hết cả nửa đĩa rau muống vào bát tôi, răng thì nhe ra cười cười như lợn luộc.- Sư muội ngoan ăn rau đi. Ăn thịt hoài vậy hết bát thịt thì sao.Và “đại ca” tôi cũng không quên đá đểu thêm một câu mang tính sát thương rất cao. Nhưng nói đúng thì tôi không nói làm gì, đằng này người ăn thịt nhiều lại chính là ông anh quý hóa của tôi.- Đại ca à. Anh gắp thịt từ đầu bữa đến cuối bữa mà. Sao bắt em ăn rau vậy? Anh ăn nột nửa đĩa này đi.Tôi dứ dứ nốt nửa đĩa rau vào mặt “đại ca” cho bõ tức. Người đâu bắt nạt em gái hết biết.- Hai đứa có ăn cẩn thận chưa?Bố tôi vừa nghiêm giọng lên tiếng cái là tôi và “đại ca” ngừng mọi hoạt động liền. Tôi vội đặt nửa đĩa rau xuống rồi vùi mặt vào núi rau trong bát ăn cho xong. Anh trai nhà người ta thì đẹp trai, quan tâm em gái, đằng này anh trai tôi đã hay bắt nạt em gái lại còn xấu hết phần người khác. Tôi dám thề là tôi thấy “đại ca” tôi xấu xúc phạm người nhìn mà không hiểu sao các cô vẫn mê như điếu đổ. Và tôi, đứa em gái duy nhất của “đại ca” cũng luôn được các chị săn đón.
Năm tiết học nhanh chóng qua đi cũng đúng năng lượng của tôi gần cạn kiệt. Giờ tôi chỉ muốn về nhà thật nhanh để ăn những món ăn mà mẹ nấu. Chiều nay tôi còn lịch đấu tập với “đại ca” nữa.
- Trà, đợi tôi ở cổng trường chút nhé!
Thôi nào. Tôi chỉ muốn về nhà nhanh chóng thôi. Đợi chờ gì nữa. Mà còn chưa kể nhỏ bạn tôi hôm nay nó không đi xe. Tôi còn phải cân nó về nhà nữa mà.
Bụng nghĩ là thế nhưng bên ngoài tôi vẫn ậm ờ đồng ý.
Tôi và nhỏ Nhân đứng ngoài cổng trường hóng Lâm như chó hóng chủ. Hôm nay tôi quyết tâm bắt con mất dạy này chở tôi cái tội nó hành hạ tôi sáng giờ. Sau khi ngồi cắn nhau chí chóe thì tôi cũng thấy Lâm và hắn bước ra.
- Trà, chiều cậu dẫn anh em mình đi ăn nha.
Tôi chưa kipj ư hử gì, vừa thấy mặt tôi mà Lâm đã phang vào mặt tôi câu nói có duyên ghê. Và tôi cũng chưa kịp ư hử gì thì con bạn tôi đã tớn lên trả lời hộ tôi:
- Tất nhiên. Con này nó chẳng đi học thêm nhiều. Thời gian rảnh nhiều không kể hết mà.
Hình như nó quên mất buổi đấu tập hàng tuần với “đại ca” của tôi thì phải.
- Thế chiều mày đi chiến với đại ca thay tao nhá!
Tôi phải phang thẳng vào mặt cái con nhỏ này câu đó để nó hết táy máy nói chen lời tôi.
- Chiều nay tôi bận rồi! Hay em nhờ bạn em dẫn các anh đi nha.
Hắn từ sáng đến giờ mới lên tiếng nói một câu:
- Tôi muốn cô trả ơn vì tôi trả ví cho cô.
Đúng là mấy thằng mà hay im im là những thằng cực nguy hiểm, nói câu nào chắc câu đấy, không cãi đi đâu được tí ti ông cụ nào.
- Nhưng tôi bận thật mà.
Hắn quay sang nhỏ bạn tôi:
- Vậy tôi mời cả cô cả bạn cô nhé. Mấy giờ cũng được.
Vâng, một lần nữa, hắn chiến thắng. Lí do vì sao ư? Vì hắn giỏi nắm bắt tình hình. Và kết quả là nhỏ Nhân mắt sáng rỡ như đèn pha ô tô:
- Được chứ! Mày chiến đến 4 giờ là cùng chứ gì. Tao sẽ đợi mày chiến xong. Dù sao mày cũng mang ơn người ta, người ta không bắt mày trả tiền là tốt quá rồi còn gì.
Tôi không còn đường lui, đành gật đầu:
- Được rồi, vậy 4 giờ các anh đợi tôi ở Tràng Tiền Plaza.
Nhỏ bạn tôi háo hức:
- Ăn kem hả mày?
Tôi dập tắt luôn ngọn lửa đang điên cuồng của nó bằng một câu nói lãng xẹt:
- Không! Ăn phở. Là tao hẹn chỗ đó cho dễ thôi. Đời tao chỉ thích ăn phở thôi.
Hắn mặt vẫn lạnh băng, nói:
- Cảm ơn cô. Lâm nó nói rằng nó thích cô bạn của cô. Mà đi một mình lại ngại nên tôi đành phải giúp.
Hắn nói xong quay mông đi thẳng, theo sau là nụ cười gượng gạo của Lâm. Và ám ảnh tôi sau đó là con đường tử thần khi kẻ cầm lái chở tôi về nhà đang phê tận mây xanh, đi đường cứ lựa ổ gà ổ chó mà xông pha, chưa kể mấy lần đâm vào cột điện làm con ngựa sắt của tôi đã tàn nay sắp chuyển sang phế.
Tôi vừa về đến nhà, “đại ca” tôi xông pha ra đón đầu bằng quả dọa ma phong cách Na Tra. Không dưng tôi vừa mở cổng ra thì ổng thò cái mặt ra hét um lên rồi vác con xe cà tàng của lên lên vai rồi chạy vào nhà. “Đại ca” của tôi chính là ông anh trai quý hóa được bố tôi truyền lại cho lớp võ thuật tâm huyết của bố. Thi thoảng “đại ca” tôi lên cơn buồn chân buồn tay lại kiếm tôi dọa cho đỡ buồn. Và hôm nay là một trong vô số lần được tôi cho là “đại ca” đang “ngáo đá”.
Tôi đang ngồi ăn cơm, không dưng “đại ca” tôi ngứa tay gắp hết cả nửa đĩa rau muống vào bát tôi, răng thì nhe ra cười cười như lợn luộc.
- Sư muội ngoan ăn rau đi. Ăn thịt hoài vậy hết bát thịt thì sao.
Và “đại ca” tôi cũng không quên đá đểu thêm một câu mang tính sát thương rất cao. Nhưng nói đúng thì tôi không nói làm gì, đằng này người ăn thịt nhiều lại chính là ông anh quý hóa của tôi.
- Đại ca à. Anh gắp thịt từ đầu bữa đến cuối bữa mà. Sao bắt em ăn rau vậy? Anh ăn nột nửa đĩa này đi.
Tôi dứ dứ nốt nửa đĩa rau vào mặt “đại ca” cho bõ tức. Người đâu bắt nạt em gái hết biết.
- Hai đứa có ăn cẩn thận chưa?
Bố tôi vừa nghiêm giọng lên tiếng cái là tôi và “đại ca” ngừng mọi hoạt động liền. Tôi vội đặt nửa đĩa rau xuống rồi vùi mặt vào núi rau trong bát ăn cho xong. Anh trai nhà người ta thì đẹp trai, quan tâm em gái, đằng này anh trai tôi đã hay bắt nạt em gái lại còn xấu hết phần người khác. Tôi dám thề là tôi thấy “đại ca” tôi xấu xúc phạm người nhìn mà không hiểu sao các cô vẫn mê như điếu đổ. Và tôi, đứa em gái duy nhất của “đại ca” cũng luôn được các chị săn đón.
Nắm Tay Anh Bước Đến Ngày MaiTác giả: Bill ChanhTruyện Ngôn TìnhTôi là Phí Dạ Thiên Trà, một cô gái mười bảy tuổi đầy trẻ trung và năng động. Hơn mười năm đi học, hết thảy tôi đều giành được danh hiệu học sinh giỏi. Ngoài ra, tôi là một học sinh xuất sắc trong võ đường karate do bố tôi mở. Sống trong sự răn dạy nghiêm khắc của bố từ bé, cho đến giờ tôi vẫn giữ được sự năng động vốn có của mình thì quả là một kỳ tích. Tôi tự tin về bản thân mình, và góp phần lớn vào sự tự tin đó là ngoại hình được thừa kế từ mẹ của tôi. Thấm nhuần tư tưởng của bố từ bé là: Là học sinh thì cái chủ yếu là học, cái phụ là năng động còn yêu đương thì dẹp hết. Vậy nên tôi chúa ghét yêu đương khi tôi vẫn còn là một cô học sinh trẻ trung và yêu đời như bây giờ. - Thiên Trà, đây là tấm lòng của anh. Hãy đón nhận lấy, anh sẽ thay đổi suy nghĩ của em về tình yêu. Một anh chàng với ngoại hình rất khá, nghe đâu là lớp trưởng của 12A2 lừng lẫy. Anh ta đang đứng trước tôi với một món quà và nói những câu khiến tôi thấy ngứa tai không tả nổi. Suy nghĩ về tình yêu của tôi có gì… Năm tiết học nhanh chóng qua đi cũng đúng năng lượng của tôi gần cạn kiệt. Giờ tôi chỉ muốn về nhà thật nhanh để ăn những món ăn mà mẹ nấu. Chiều nay tôi còn lịch đấu tập với “đại ca” nữa.- Trà, đợi tôi ở cổng trường chút nhé!Thôi nào. Tôi chỉ muốn về nhà nhanh chóng thôi. Đợi chờ gì nữa. Mà còn chưa kể nhỏ bạn tôi hôm nay nó không đi xe. Tôi còn phải cân nó về nhà nữa mà.Bụng nghĩ là thế nhưng bên ngoài tôi vẫn ậm ờ đồng ý.Tôi và nhỏ Nhân đứng ngoài cổng trường hóng Lâm như chó hóng chủ. Hôm nay tôi quyết tâm bắt con mất dạy này chở tôi cái tội nó hành hạ tôi sáng giờ. Sau khi ngồi cắn nhau chí chóe thì tôi cũng thấy Lâm và hắn bước ra.- Trà, chiều cậu dẫn anh em mình đi ăn nha.Tôi chưa kipj ư hử gì, vừa thấy mặt tôi mà Lâm đã phang vào mặt tôi câu nói có duyên ghê. Và tôi cũng chưa kịp ư hử gì thì con bạn tôi đã tớn lên trả lời hộ tôi:- Tất nhiên. Con này nó chẳng đi học thêm nhiều. Thời gian rảnh nhiều không kể hết mà.Hình như nó quên mất buổi đấu tập hàng tuần với “đại ca” của tôi thì phải.- Thế chiều mày đi chiến với đại ca thay tao nhá!Tôi phải phang thẳng vào mặt cái con nhỏ này câu đó để nó hết táy máy nói chen lời tôi.- Chiều nay tôi bận rồi! Hay em nhờ bạn em dẫn các anh đi nha.Hắn từ sáng đến giờ mới lên tiếng nói một câu:- Tôi muốn cô trả ơn vì tôi trả ví cho cô.Đúng là mấy thằng mà hay im im là những thằng cực nguy hiểm, nói câu nào chắc câu đấy, không cãi đi đâu được tí ti ông cụ nào.- Nhưng tôi bận thật mà.Hắn quay sang nhỏ bạn tôi:- Vậy tôi mời cả cô cả bạn cô nhé. Mấy giờ cũng được.Vâng, một lần nữa, hắn chiến thắng. Lí do vì sao ư? Vì hắn giỏi nắm bắt tình hình. Và kết quả là nhỏ Nhân mắt sáng rỡ như đèn pha ô tô:- Được chứ! Mày chiến đến 4 giờ là cùng chứ gì. Tao sẽ đợi mày chiến xong. Dù sao mày cũng mang ơn người ta, người ta không bắt mày trả tiền là tốt quá rồi còn gì.Tôi không còn đường lui, đành gật đầu:- Được rồi, vậy 4 giờ các anh đợi tôi ở Tràng Tiền Plaza.Nhỏ bạn tôi háo hức:- Ăn kem hả mày?Tôi dập tắt luôn ngọn lửa đang điên cuồng của nó bằng một câu nói lãng xẹt:- Không! Ăn phở. Là tao hẹn chỗ đó cho dễ thôi. Đời tao chỉ thích ăn phở thôi.Hắn mặt vẫn lạnh băng, nói:- Cảm ơn cô. Lâm nó nói rằng nó thích cô bạn của cô. Mà đi một mình lại ngại nên tôi đành phải giúp.Hắn nói xong quay mông đi thẳng, theo sau là nụ cười gượng gạo của Lâm. Và ám ảnh tôi sau đó là con đường tử thần khi kẻ cầm lái chở tôi về nhà đang phê tận mây xanh, đi đường cứ lựa ổ gà ổ chó mà xông pha, chưa kể mấy lần đâm vào cột điện làm con ngựa sắt của tôi đã tàn nay sắp chuyển sang phế.Tôi vừa về đến nhà, “đại ca” tôi xông pha ra đón đầu bằng quả dọa ma phong cách Na Tra. Không dưng tôi vừa mở cổng ra thì ổng thò cái mặt ra hét um lên rồi vác con xe cà tàng của lên lên vai rồi chạy vào nhà. “Đại ca” của tôi chính là ông anh trai quý hóa được bố tôi truyền lại cho lớp võ thuật tâm huyết của bố. Thi thoảng “đại ca” tôi lên cơn buồn chân buồn tay lại kiếm tôi dọa cho đỡ buồn. Và hôm nay là một trong vô số lần được tôi cho là “đại ca” đang “ngáo đá”.Tôi đang ngồi ăn cơm, không dưng “đại ca” tôi ngứa tay gắp hết cả nửa đĩa rau muống vào bát tôi, răng thì nhe ra cười cười như lợn luộc.- Sư muội ngoan ăn rau đi. Ăn thịt hoài vậy hết bát thịt thì sao.Và “đại ca” tôi cũng không quên đá đểu thêm một câu mang tính sát thương rất cao. Nhưng nói đúng thì tôi không nói làm gì, đằng này người ăn thịt nhiều lại chính là ông anh quý hóa của tôi.- Đại ca à. Anh gắp thịt từ đầu bữa đến cuối bữa mà. Sao bắt em ăn rau vậy? Anh ăn nột nửa đĩa này đi.Tôi dứ dứ nốt nửa đĩa rau vào mặt “đại ca” cho bõ tức. Người đâu bắt nạt em gái hết biết.- Hai đứa có ăn cẩn thận chưa?Bố tôi vừa nghiêm giọng lên tiếng cái là tôi và “đại ca” ngừng mọi hoạt động liền. Tôi vội đặt nửa đĩa rau xuống rồi vùi mặt vào núi rau trong bát ăn cho xong. Anh trai nhà người ta thì đẹp trai, quan tâm em gái, đằng này anh trai tôi đã hay bắt nạt em gái lại còn xấu hết phần người khác. Tôi dám thề là tôi thấy “đại ca” tôi xấu xúc phạm người nhìn mà không hiểu sao các cô vẫn mê như điếu đổ. Và tôi, đứa em gái duy nhất của “đại ca” cũng luôn được các chị săn đón.