Hoàng cung Đông Quốc... An Bình Cung, là tẩm cung của An Quý Phi. - Aaaaaa... Tiếng hét của quý phi vang khắp cung. Một đám phi tần ăn mặc lòe loẹt, bôi son trát phấn đang xầm xì to nhỏ đằng trước cửa cùng mấy vị quan lại, còn có một nam tử mặc hoàng bào, chắc là hoàng thượng. - Oa...oa...oa... Tiếng trẻ con khóc vang lên, bà đỡ hô lớn: - Sinh rồi, sinh rồi! Chúc mừng hoàng thượng, quý phi, là một tiểu công chúa... Ngay lập tức, tiếng cung nữ hét lên. Hoàng thượng cùng các phi tần, quan lại vội vàng xông vào, thấy bà đỡ đang nằm dưới đất. Thị vệ tiến lên xem thử, quay sang bẩm báo: - Bẩm hoàng thượng, bà ta chết rồi. Hoàng thượng liền hỏi những cung nữ: - Nói!Đã xảy ra chuyện gì? Những cung nữ run rẩy trả lời: - Bẩm...bẩm hoàng thượng, nô tì...nô tì chỉ thấy...bà ta nhìn vào công chúa...xong...xong liền ngã xuống như vậy a... Một vị phi tần tò mò đến gần tiểu công chúa, sau đó nhìn vào mắt nàng. Lập tức nàng hét lên một tiếng "Aaaaaaaa" rồi ngã xuống. Mọi người trợn tròn mắt, khẽ liếc…
Chương 13: Nhiên Tuyết tinh linh (3)
Vương Phi Là Tiểu Ác MaTác giả: Nguyên CandyTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhHoàng cung Đông Quốc... An Bình Cung, là tẩm cung của An Quý Phi. - Aaaaaa... Tiếng hét của quý phi vang khắp cung. Một đám phi tần ăn mặc lòe loẹt, bôi son trát phấn đang xầm xì to nhỏ đằng trước cửa cùng mấy vị quan lại, còn có một nam tử mặc hoàng bào, chắc là hoàng thượng. - Oa...oa...oa... Tiếng trẻ con khóc vang lên, bà đỡ hô lớn: - Sinh rồi, sinh rồi! Chúc mừng hoàng thượng, quý phi, là một tiểu công chúa... Ngay lập tức, tiếng cung nữ hét lên. Hoàng thượng cùng các phi tần, quan lại vội vàng xông vào, thấy bà đỡ đang nằm dưới đất. Thị vệ tiến lên xem thử, quay sang bẩm báo: - Bẩm hoàng thượng, bà ta chết rồi. Hoàng thượng liền hỏi những cung nữ: - Nói!Đã xảy ra chuyện gì? Những cung nữ run rẩy trả lời: - Bẩm...bẩm hoàng thượng, nô tì...nô tì chỉ thấy...bà ta nhìn vào công chúa...xong...xong liền ngã xuống như vậy a... Một vị phi tần tò mò đến gần tiểu công chúa, sau đó nhìn vào mắt nàng. Lập tức nàng hét lên một tiếng "Aaaaaaaa" rồi ngã xuống. Mọi người trợn tròn mắt, khẽ liếc… Nụ cười nguy hiểm trên mặt nàng vụt tắt. Hà, con cá chết tiệt, xem đây!Nàng phóng ngay đốm lửa kia lên bức tường băng kia, nó lập tức tan chảy.Con cá lập tức hiện lên vẻ đề phòng. Con nhóc này...có gì đó không đơn giản. Chẳng lẽ...- Này cá, ngươi cho ta lấy nước linh tuyền đi.- Cũng được.Nàng giật mình. Con cá này? Thỏa hiệp dễ dàng như vậy, cũng có gì đó kì lạ quá đi...Nàng cũng chẳng vội để ý mà đi lấy nước linh tuyền ngay. Nàng tới bên hồ rồi định múc nước, nhưng...Trên mặt hồ, hình ảnh hiện ra...Lục Cơ...Thụy Mặc...Trên mặt hồ, hình ảnh không ngừng, không ngừng tiếp tục hiện ra. Những kí ức đau khổ đó lại dựng lên nỗi hận thù trong nàng. nàng dường như chìm đắm vào trong hình ảnh đó, không thể nào vùng ra được. Một giọng nói liên tục, liên tục vang trong đầu nàng. Trả thù, phải trả thù nàng ta...Trả thù cho đứa con đã chết...Trả thù cho tình yêu của nàng...Ở bên trên kia, thấy nàng ngẩn ngơ đứng đó nhìn linh tuyền Long Ngư khẽ lắc mình. Nó biến thành một thiếu niên tuấn tú trong lam y. Gương mặt mỹ mạo từ từ hiện lên một nụ cười lạnh giá. Con nhóc này...Xem ra cũng chẳng khác những người kia là mấy...Chỉ cần trong lòng có tà niệm, linh tuyền vô hại sẽ trở nên vô cùng nguy hiểm.Linh tuyền này có thể thanh tẩy tà niệm, chỉ là...Người có tà niệm càng sâu, linh tuyền sẽ cắn nuốt cả linh hồn lẫn cơ thể người đó.Con nhóc này sẽ chết sớm thôi...-------------Bên ngoài linh tuyền------------Nhiên Tuyết xem xong tình hình bên trong, đôi mắt vụt qua một tia ảm đạm, sau đó một nụ cười khổ xuất hiện trên gương mặt nàng, sầu bi mà diễm lệ. Thì ra...nàng không có cơ hội...Từ đầu, vốn dĩ nàng không nên hi vọng.Rồi một cỗ hận bắt đầu dâng lên trong tâm nàng...Nàng phải báo thù! Báo thù cho tình yêu của nàng, báo thù cho đứa con chưa được sinh ra của nàng nữa!Đúng thế, phải báo thù...Báo thù...Hồ nước từ từ hiện ra hình ảnh của Lục Cơ đang cười mỉa mai nàng.Nàng ta nằm trong vòng tay của hắn mà mỉa mai nàng. Rồi nàng còn thấy...Hai người họ có con với nhau.Hai người họ động phòng.Hai người họ...khinh miệt nàng.Vì sao? Vì sao nàng phải chịu nỗi đau đó?Nàng không can tâm...Không can tâm!!!!!Đôi mắt nàng ngập tràn phẫn hận. Bất chợt...có gì đó không ổn.- Aaaaaaaa!!!!!!!!! - Tiếng thét tê tâm liệt phế của nàng vang lên khắp băng động, kèm theo đó là một luồng sức mạnh kì quái không ngừng b*n r* tứ phía.Luồng sức mạnh kì quái đó quét sạch tất cả những nơi mà nó đi qua, đó là nói dễ nghe.Còn nói khó nghe chính là----- Nó đang phá hủy nơi này!Long Ngư cũng bắt đầu thay đổi vẻ mặt. Làm sao đây? Làm cách nà để ngăn cản nàng ta lại?Còn có...Nàng ta vốn chỉ là một đứa bé, tại sao lại có nỗi hận lớn đến vậy? Cả nguồn sức mạnh quỷ quái kia nữa? Phải mau nghĩ cách, nếu không nàng ta sẽ phá sập nơi đây mất...
Nụ cười nguy hiểm trên mặt nàng vụt tắt. Hà, con cá chết tiệt, xem đây!
Nàng phóng ngay đốm lửa kia lên bức tường băng kia, nó lập tức tan chảy.
Con cá lập tức hiện lên vẻ đề phòng. Con nhóc này...có gì đó không đơn giản. Chẳng lẽ...
- Này cá, ngươi cho ta lấy nước linh tuyền đi.
- Cũng được.
Nàng giật mình. Con cá này? Thỏa hiệp dễ dàng như vậy, cũng có gì đó kì lạ quá đi...
Nàng cũng chẳng vội để ý mà đi lấy nước linh tuyền ngay. Nàng tới bên hồ rồi định múc nước, nhưng...
Trên mặt hồ, hình ảnh hiện ra...
Lục Cơ...Thụy Mặc...
Trên mặt hồ, hình ảnh không ngừng, không ngừng tiếp tục hiện ra. Những kí ức đau khổ đó lại dựng lên nỗi hận thù trong nàng. nàng dường như chìm đắm vào trong hình ảnh đó, không thể nào vùng ra được.
Một giọng nói liên tục, liên tục vang trong đầu nàng. Trả thù, phải trả thù nàng ta...Trả thù cho đứa con đã chết...Trả thù cho tình yêu của nàng...
Ở bên trên kia, thấy nàng ngẩn ngơ đứng đó nhìn linh tuyền Long Ngư khẽ lắc mình. Nó biến thành một thiếu niên tuấn tú trong lam y. Gương mặt mỹ mạo từ từ hiện lên một nụ cười lạnh giá.
Con nhóc này...Xem ra cũng chẳng khác những người kia là mấy...
Chỉ cần trong lòng có tà niệm, linh tuyền vô hại sẽ trở nên vô cùng nguy hiểm.
Linh tuyền này có thể thanh tẩy tà niệm, chỉ là...Người có tà niệm càng sâu, linh tuyền sẽ cắn nuốt cả linh hồn lẫn cơ thể người đó.
Con nhóc này sẽ chết sớm thôi...
-------------Bên ngoài linh tuyền------------
Nhiên Tuyết xem xong tình hình bên trong, đôi mắt vụt qua một tia ảm đạm, sau đó một nụ cười khổ xuất hiện trên gương mặt nàng, sầu bi mà diễm lệ.
Thì ra...nàng không có cơ hội...Từ đầu, vốn dĩ nàng không nên hi vọng.
Rồi một cỗ hận bắt đầu dâng lên trong tâm nàng...
Nàng phải báo thù! Báo thù cho tình yêu của nàng, báo thù cho đứa con chưa được sinh ra của nàng nữa!
Đúng thế, phải báo thù...Báo thù...
Hồ nước từ từ hiện ra hình ảnh của Lục Cơ đang cười mỉa mai nàng.Nàng ta nằm trong vòng tay của hắn mà mỉa mai nàng. Rồi nàng còn thấy...
Hai người họ có con với nhau.
Hai người họ động phòng.
Hai người họ...khinh miệt nàng.
Vì sao? Vì sao nàng phải chịu nỗi đau đó?
Nàng không can tâm...Không can tâm!!!!!
Đôi mắt nàng ngập tràn phẫn hận. Bất chợt...có gì đó không ổn.
- Aaaaaaaa!!!!!!!!! - Tiếng thét tê tâm liệt phế của nàng vang lên khắp băng động, kèm theo đó là một luồng sức mạnh kì quái không ngừng b*n r* tứ phía.
Luồng sức mạnh kì quái đó quét sạch tất cả những nơi mà nó đi qua, đó là nói dễ nghe.
Còn nói khó nghe chính là----- Nó đang phá hủy nơi này!
Long Ngư cũng bắt đầu thay đổi vẻ mặt. Làm sao đây? Làm cách nà để ngăn cản nàng ta lại?
Còn có...Nàng ta vốn chỉ là một đứa bé, tại sao lại có nỗi hận lớn đến vậy? Cả nguồn sức mạnh quỷ quái kia nữa?
Phải mau nghĩ cách, nếu không nàng ta sẽ phá sập nơi đây mất...
Vương Phi Là Tiểu Ác MaTác giả: Nguyên CandyTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhHoàng cung Đông Quốc... An Bình Cung, là tẩm cung của An Quý Phi. - Aaaaaa... Tiếng hét của quý phi vang khắp cung. Một đám phi tần ăn mặc lòe loẹt, bôi son trát phấn đang xầm xì to nhỏ đằng trước cửa cùng mấy vị quan lại, còn có một nam tử mặc hoàng bào, chắc là hoàng thượng. - Oa...oa...oa... Tiếng trẻ con khóc vang lên, bà đỡ hô lớn: - Sinh rồi, sinh rồi! Chúc mừng hoàng thượng, quý phi, là một tiểu công chúa... Ngay lập tức, tiếng cung nữ hét lên. Hoàng thượng cùng các phi tần, quan lại vội vàng xông vào, thấy bà đỡ đang nằm dưới đất. Thị vệ tiến lên xem thử, quay sang bẩm báo: - Bẩm hoàng thượng, bà ta chết rồi. Hoàng thượng liền hỏi những cung nữ: - Nói!Đã xảy ra chuyện gì? Những cung nữ run rẩy trả lời: - Bẩm...bẩm hoàng thượng, nô tì...nô tì chỉ thấy...bà ta nhìn vào công chúa...xong...xong liền ngã xuống như vậy a... Một vị phi tần tò mò đến gần tiểu công chúa, sau đó nhìn vào mắt nàng. Lập tức nàng hét lên một tiếng "Aaaaaaaa" rồi ngã xuống. Mọi người trợn tròn mắt, khẽ liếc… Nụ cười nguy hiểm trên mặt nàng vụt tắt. Hà, con cá chết tiệt, xem đây!Nàng phóng ngay đốm lửa kia lên bức tường băng kia, nó lập tức tan chảy.Con cá lập tức hiện lên vẻ đề phòng. Con nhóc này...có gì đó không đơn giản. Chẳng lẽ...- Này cá, ngươi cho ta lấy nước linh tuyền đi.- Cũng được.Nàng giật mình. Con cá này? Thỏa hiệp dễ dàng như vậy, cũng có gì đó kì lạ quá đi...Nàng cũng chẳng vội để ý mà đi lấy nước linh tuyền ngay. Nàng tới bên hồ rồi định múc nước, nhưng...Trên mặt hồ, hình ảnh hiện ra...Lục Cơ...Thụy Mặc...Trên mặt hồ, hình ảnh không ngừng, không ngừng tiếp tục hiện ra. Những kí ức đau khổ đó lại dựng lên nỗi hận thù trong nàng. nàng dường như chìm đắm vào trong hình ảnh đó, không thể nào vùng ra được. Một giọng nói liên tục, liên tục vang trong đầu nàng. Trả thù, phải trả thù nàng ta...Trả thù cho đứa con đã chết...Trả thù cho tình yêu của nàng...Ở bên trên kia, thấy nàng ngẩn ngơ đứng đó nhìn linh tuyền Long Ngư khẽ lắc mình. Nó biến thành một thiếu niên tuấn tú trong lam y. Gương mặt mỹ mạo từ từ hiện lên một nụ cười lạnh giá. Con nhóc này...Xem ra cũng chẳng khác những người kia là mấy...Chỉ cần trong lòng có tà niệm, linh tuyền vô hại sẽ trở nên vô cùng nguy hiểm.Linh tuyền này có thể thanh tẩy tà niệm, chỉ là...Người có tà niệm càng sâu, linh tuyền sẽ cắn nuốt cả linh hồn lẫn cơ thể người đó.Con nhóc này sẽ chết sớm thôi...-------------Bên ngoài linh tuyền------------Nhiên Tuyết xem xong tình hình bên trong, đôi mắt vụt qua một tia ảm đạm, sau đó một nụ cười khổ xuất hiện trên gương mặt nàng, sầu bi mà diễm lệ. Thì ra...nàng không có cơ hội...Từ đầu, vốn dĩ nàng không nên hi vọng.Rồi một cỗ hận bắt đầu dâng lên trong tâm nàng...Nàng phải báo thù! Báo thù cho tình yêu của nàng, báo thù cho đứa con chưa được sinh ra của nàng nữa!Đúng thế, phải báo thù...Báo thù...Hồ nước từ từ hiện ra hình ảnh của Lục Cơ đang cười mỉa mai nàng.Nàng ta nằm trong vòng tay của hắn mà mỉa mai nàng. Rồi nàng còn thấy...Hai người họ có con với nhau.Hai người họ động phòng.Hai người họ...khinh miệt nàng.Vì sao? Vì sao nàng phải chịu nỗi đau đó?Nàng không can tâm...Không can tâm!!!!!Đôi mắt nàng ngập tràn phẫn hận. Bất chợt...có gì đó không ổn.- Aaaaaaaa!!!!!!!!! - Tiếng thét tê tâm liệt phế của nàng vang lên khắp băng động, kèm theo đó là một luồng sức mạnh kì quái không ngừng b*n r* tứ phía.Luồng sức mạnh kì quái đó quét sạch tất cả những nơi mà nó đi qua, đó là nói dễ nghe.Còn nói khó nghe chính là----- Nó đang phá hủy nơi này!Long Ngư cũng bắt đầu thay đổi vẻ mặt. Làm sao đây? Làm cách nà để ngăn cản nàng ta lại?Còn có...Nàng ta vốn chỉ là một đứa bé, tại sao lại có nỗi hận lớn đến vậy? Cả nguồn sức mạnh quỷ quái kia nữa? Phải mau nghĩ cách, nếu không nàng ta sẽ phá sập nơi đây mất...