Hoàng cung Đông Quốc... An Bình Cung, là tẩm cung của An Quý Phi. - Aaaaaa... Tiếng hét của quý phi vang khắp cung. Một đám phi tần ăn mặc lòe loẹt, bôi son trát phấn đang xầm xì to nhỏ đằng trước cửa cùng mấy vị quan lại, còn có một nam tử mặc hoàng bào, chắc là hoàng thượng. - Oa...oa...oa... Tiếng trẻ con khóc vang lên, bà đỡ hô lớn: - Sinh rồi, sinh rồi! Chúc mừng hoàng thượng, quý phi, là một tiểu công chúa... Ngay lập tức, tiếng cung nữ hét lên. Hoàng thượng cùng các phi tần, quan lại vội vàng xông vào, thấy bà đỡ đang nằm dưới đất. Thị vệ tiến lên xem thử, quay sang bẩm báo: - Bẩm hoàng thượng, bà ta chết rồi. Hoàng thượng liền hỏi những cung nữ: - Nói!Đã xảy ra chuyện gì? Những cung nữ run rẩy trả lời: - Bẩm...bẩm hoàng thượng, nô tì...nô tì chỉ thấy...bà ta nhìn vào công chúa...xong...xong liền ngã xuống như vậy a... Một vị phi tần tò mò đến gần tiểu công chúa, sau đó nhìn vào mắt nàng. Lập tức nàng hét lên một tiếng "Aaaaaaaa" rồi ngã xuống. Mọi người trợn tròn mắt, khẽ liếc…
Chương 15: Lôi đạo xuất hiện
Vương Phi Là Tiểu Ác MaTác giả: Nguyên CandyTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhHoàng cung Đông Quốc... An Bình Cung, là tẩm cung của An Quý Phi. - Aaaaaa... Tiếng hét của quý phi vang khắp cung. Một đám phi tần ăn mặc lòe loẹt, bôi son trát phấn đang xầm xì to nhỏ đằng trước cửa cùng mấy vị quan lại, còn có một nam tử mặc hoàng bào, chắc là hoàng thượng. - Oa...oa...oa... Tiếng trẻ con khóc vang lên, bà đỡ hô lớn: - Sinh rồi, sinh rồi! Chúc mừng hoàng thượng, quý phi, là một tiểu công chúa... Ngay lập tức, tiếng cung nữ hét lên. Hoàng thượng cùng các phi tần, quan lại vội vàng xông vào, thấy bà đỡ đang nằm dưới đất. Thị vệ tiến lên xem thử, quay sang bẩm báo: - Bẩm hoàng thượng, bà ta chết rồi. Hoàng thượng liền hỏi những cung nữ: - Nói!Đã xảy ra chuyện gì? Những cung nữ run rẩy trả lời: - Bẩm...bẩm hoàng thượng, nô tì...nô tì chỉ thấy...bà ta nhìn vào công chúa...xong...xong liền ngã xuống như vậy a... Một vị phi tần tò mò đến gần tiểu công chúa, sau đó nhìn vào mắt nàng. Lập tức nàng hét lên một tiếng "Aaaaaaaa" rồi ngã xuống. Mọi người trợn tròn mắt, khẽ liếc… Sấm sét ngày một dữ dội. Bên trong linh tuyền, Minh Nguyệt cũng đã tỉnh lại. Nghe tiếng sấm sét, nàng không khỏi ngạc nhiên. Long Ngư đã đi đâu rồi? Thôi kệ, cứ lấy nước linh tuyền đã.Vừa lấy nàng vừa suy nghĩ về chuyện vừa rồi. Nàng vừa thấy quá khứ trong linh tuyền đó...Sau đó có chuyện gì đã xảy ra nhỉ?Nàng không để ý, lôi đạo đầu tiên đánh xuống.Đùng!!!Đoàng!!!Bỗng dưng bị sét đánh trúng, Minh Nguyệt ngã văng ra phía sau. Quần áo bị cháy xém, tóc tai cũng rối loạn cả lên. Cả người đau đớn, tê dại không cử động nổi. Đây là cái gì? Vì sao nàng lại bị thiên lôi đánh?Đang cố gượng dậy, lôi đạo thứ hai lại đánh xuống. Lần này thì dữ dội hơn.Đùng!!!Đùng!!!Đùng!!!!!Thêm một lôi đạo nữa...Không thể tin được...Nàng đã làm cái gì chứ...Rồi sấm sét cuối cùng cũng ngừng lại. Trời cứ âm u như thế mãi đến một khắc (15p) sau thì tan biến. Bầu trời lại trong xanh, nắng rực rỡ...Mọi thứ như chẳng có gì đã xảy ra.Nhưng Minh Nguyệt thì không hề ổn. Tóc tai bị sét đánh dựng cả lên, quần áo chỗ thì cháy xém, chỗ thì tả tơi như khất cái. Gương mặt trắng bầu bĩnh thì giờ lấm lem như bị dính nhọ nồi, cả người đau đến hít thở cũng thấu, thậm chí bên trong còn có vài vết thương chảy máu.Vì cái gì mà nàng lại bị sét đánh a...Minh Nguyệt thầm khóc trong lòng. Toàn thân chỗ nào cũng đau. Không nhấc được chân tay lên nữa.Đau quá...Nằm nghỉ một lát cho bớt đâu rồi lấy nước cũng được. Ừm, thế đi....Khép nhẹ hai mắt, cơn buồn ngủ liền ập tới, Minh Nguyệt theo đó mà chìm sâu vào giấc ngủ.Lúc này Long Ngư và Nhiên Tuyết mới tiến vào. Long Ngư nhìn thấy Minh Nguyệt xơ xác nằm bất động dưới đất, nghĩ rằng nàng đã chết, bèn hốt hoảng chạy tới xem.- Không lẽ chết rồi sao? Nhiên Tuyết, ngươi mau lại đây a, xem xem nàng ta chết chưa, nhanh nhanh.- Nàng ta chưa chết được. Bộ ngươi nhìn không thấy nàng ta vẫn còn thở hay sao?Nhiên Tuyết liếc qua. Mạng lớn đấy. Một hài tử 5 tuổi, tự dưng thăng Trúc Cơ kỳ, bị 3 đạo thiên lôi đánh xuống còn không chết, quả thực là quá xuất chúng. Nhiên Tuyết nhắm mắt thở dài. Tương lai nàng sẽ là một nhân vật nghịch thiên đây...Có lẽ, đi theo nàng ta là một quyết định đúng đắn.Nghĩ vậy nàng ta mang Minh Nguyệt đi chữa trị, không quên sai Long Ngư lấy nước trong linh tuyền.
Sấm sét ngày một dữ dội. Bên trong linh tuyền, Minh Nguyệt cũng đã tỉnh lại.
Nghe tiếng sấm sét, nàng không khỏi ngạc nhiên. Long Ngư đã đi đâu rồi?
Thôi kệ, cứ lấy nước linh tuyền đã.
Vừa lấy nàng vừa suy nghĩ về chuyện vừa rồi. Nàng vừa thấy quá khứ trong linh tuyền đó...Sau đó có chuyện gì đã xảy ra nhỉ?
Nàng không để ý, lôi đạo đầu tiên đánh xuống.
Đùng!!!Đoàng!!!
Bỗng dưng bị sét đánh trúng, Minh Nguyệt ngã văng ra phía sau. Quần áo bị cháy xém, tóc tai cũng rối loạn cả lên. Cả người đau đớn, tê dại không cử động nổi.
Đây là cái gì? Vì sao nàng lại bị thiên lôi đánh?
Đang cố gượng dậy, lôi đạo thứ hai lại đánh xuống. Lần này thì dữ dội hơn.
Đùng!!!Đùng!!!Đùng!!!!!
Thêm một lôi đạo nữa...Không thể tin được...Nàng đã làm cái gì chứ...
Rồi sấm sét cuối cùng cũng ngừng lại. Trời cứ âm u như thế mãi đến một khắc (15p) sau thì tan biến. Bầu trời lại trong xanh, nắng rực rỡ...Mọi thứ như chẳng có gì đã xảy ra.
Nhưng Minh Nguyệt thì không hề ổn. Tóc tai bị sét đánh dựng cả lên, quần áo chỗ thì cháy xém, chỗ thì tả tơi như khất cái. Gương mặt trắng bầu bĩnh thì giờ lấm lem như bị dính nhọ nồi, cả người đau đến hít thở cũng thấu, thậm chí bên trong còn có vài vết thương chảy máu.
Vì cái gì mà nàng lại bị sét đánh a...Minh Nguyệt thầm khóc trong lòng.
Toàn thân chỗ nào cũng đau. Không nhấc được chân tay lên nữa.
Đau quá...
Nằm nghỉ một lát cho bớt đâu rồi lấy nước cũng được. Ừm, thế đi....
Khép nhẹ hai mắt, cơn buồn ngủ liền ập tới, Minh Nguyệt theo đó mà chìm sâu vào giấc ngủ.
Lúc này Long Ngư và Nhiên Tuyết mới tiến vào. Long Ngư nhìn thấy Minh Nguyệt xơ xác nằm bất động dưới đất, nghĩ rằng nàng đã chết, bèn hốt hoảng chạy tới xem.
- Không lẽ chết rồi sao? Nhiên Tuyết, ngươi mau lại đây a, xem xem nàng ta chết chưa, nhanh nhanh.
- Nàng ta chưa chết được. Bộ ngươi nhìn không thấy nàng ta vẫn còn thở hay sao?
Nhiên Tuyết liếc qua. Mạng lớn đấy. Một hài tử 5 tuổi, tự dưng thăng Trúc Cơ kỳ, bị 3 đạo thiên lôi đánh xuống còn không chết, quả thực là quá xuất chúng. Nhiên Tuyết nhắm mắt thở dài. Tương lai nàng sẽ là một nhân vật nghịch thiên đây...Có lẽ, đi theo nàng ta là một quyết định đúng đắn.
Nghĩ vậy nàng ta mang Minh Nguyệt đi chữa trị, không quên sai Long Ngư lấy nước trong linh tuyền.
Vương Phi Là Tiểu Ác MaTác giả: Nguyên CandyTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhHoàng cung Đông Quốc... An Bình Cung, là tẩm cung của An Quý Phi. - Aaaaaa... Tiếng hét của quý phi vang khắp cung. Một đám phi tần ăn mặc lòe loẹt, bôi son trát phấn đang xầm xì to nhỏ đằng trước cửa cùng mấy vị quan lại, còn có một nam tử mặc hoàng bào, chắc là hoàng thượng. - Oa...oa...oa... Tiếng trẻ con khóc vang lên, bà đỡ hô lớn: - Sinh rồi, sinh rồi! Chúc mừng hoàng thượng, quý phi, là một tiểu công chúa... Ngay lập tức, tiếng cung nữ hét lên. Hoàng thượng cùng các phi tần, quan lại vội vàng xông vào, thấy bà đỡ đang nằm dưới đất. Thị vệ tiến lên xem thử, quay sang bẩm báo: - Bẩm hoàng thượng, bà ta chết rồi. Hoàng thượng liền hỏi những cung nữ: - Nói!Đã xảy ra chuyện gì? Những cung nữ run rẩy trả lời: - Bẩm...bẩm hoàng thượng, nô tì...nô tì chỉ thấy...bà ta nhìn vào công chúa...xong...xong liền ngã xuống như vậy a... Một vị phi tần tò mò đến gần tiểu công chúa, sau đó nhìn vào mắt nàng. Lập tức nàng hét lên một tiếng "Aaaaaaaa" rồi ngã xuống. Mọi người trợn tròn mắt, khẽ liếc… Sấm sét ngày một dữ dội. Bên trong linh tuyền, Minh Nguyệt cũng đã tỉnh lại. Nghe tiếng sấm sét, nàng không khỏi ngạc nhiên. Long Ngư đã đi đâu rồi? Thôi kệ, cứ lấy nước linh tuyền đã.Vừa lấy nàng vừa suy nghĩ về chuyện vừa rồi. Nàng vừa thấy quá khứ trong linh tuyền đó...Sau đó có chuyện gì đã xảy ra nhỉ?Nàng không để ý, lôi đạo đầu tiên đánh xuống.Đùng!!!Đoàng!!!Bỗng dưng bị sét đánh trúng, Minh Nguyệt ngã văng ra phía sau. Quần áo bị cháy xém, tóc tai cũng rối loạn cả lên. Cả người đau đớn, tê dại không cử động nổi. Đây là cái gì? Vì sao nàng lại bị thiên lôi đánh?Đang cố gượng dậy, lôi đạo thứ hai lại đánh xuống. Lần này thì dữ dội hơn.Đùng!!!Đùng!!!Đùng!!!!!Thêm một lôi đạo nữa...Không thể tin được...Nàng đã làm cái gì chứ...Rồi sấm sét cuối cùng cũng ngừng lại. Trời cứ âm u như thế mãi đến một khắc (15p) sau thì tan biến. Bầu trời lại trong xanh, nắng rực rỡ...Mọi thứ như chẳng có gì đã xảy ra.Nhưng Minh Nguyệt thì không hề ổn. Tóc tai bị sét đánh dựng cả lên, quần áo chỗ thì cháy xém, chỗ thì tả tơi như khất cái. Gương mặt trắng bầu bĩnh thì giờ lấm lem như bị dính nhọ nồi, cả người đau đến hít thở cũng thấu, thậm chí bên trong còn có vài vết thương chảy máu.Vì cái gì mà nàng lại bị sét đánh a...Minh Nguyệt thầm khóc trong lòng. Toàn thân chỗ nào cũng đau. Không nhấc được chân tay lên nữa.Đau quá...Nằm nghỉ một lát cho bớt đâu rồi lấy nước cũng được. Ừm, thế đi....Khép nhẹ hai mắt, cơn buồn ngủ liền ập tới, Minh Nguyệt theo đó mà chìm sâu vào giấc ngủ.Lúc này Long Ngư và Nhiên Tuyết mới tiến vào. Long Ngư nhìn thấy Minh Nguyệt xơ xác nằm bất động dưới đất, nghĩ rằng nàng đã chết, bèn hốt hoảng chạy tới xem.- Không lẽ chết rồi sao? Nhiên Tuyết, ngươi mau lại đây a, xem xem nàng ta chết chưa, nhanh nhanh.- Nàng ta chưa chết được. Bộ ngươi nhìn không thấy nàng ta vẫn còn thở hay sao?Nhiên Tuyết liếc qua. Mạng lớn đấy. Một hài tử 5 tuổi, tự dưng thăng Trúc Cơ kỳ, bị 3 đạo thiên lôi đánh xuống còn không chết, quả thực là quá xuất chúng. Nhiên Tuyết nhắm mắt thở dài. Tương lai nàng sẽ là một nhân vật nghịch thiên đây...Có lẽ, đi theo nàng ta là một quyết định đúng đắn.Nghĩ vậy nàng ta mang Minh Nguyệt đi chữa trị, không quên sai Long Ngư lấy nước trong linh tuyền.