Gặp anh năm cô 19 tuổi,khi ấy cô là một nữ sinh năm nhất của trường đại học Y Hà Nội,thành tích học tập tốt, dung mạo xinh đẹp, gia cảnh tuy không khá giả cũng được coi là có của ăn, của để. Anh là sinh viên năm 3 và là học trưởng của cô, nếu nói Tô Nhiễm cô nổi tiếng bởi sự thông minh, xinh đẹp thì ngược lại, anh ấy- vị công tử duy nhất của Lưu gia lại nổi tiếng vì thói ăn chơi trác táng, thay bạn gái còn chăm hơn thay đồ. Sau một lần chạm mặt ở thư viện trường, người con trai hư hỏng ấy lại yêu cô ngay từ lần đầu gặp mặt, anh bắt đầu thu liễm không còn thói trăng hoa, đối với cô một lòng một dạ, khuôn mặt đẹp trai tính tình dịu dàng biết chăm sóc, một người bạn trai như vậy sẽ rất ít cô gái có thể chống cự và cô cũng vậy. Hai người bắt đầu quen nhau,có những năm tháng hạnh phúc trong ngôi trường đại học, sau khi vừa tốt nghiệp cô và anh liền kết hôn, bạn bè có người chúc phúc, có kẻ ghen tị nhưng cô chẳng muốn để ý, điều khiến cô buồn phiền là sự phản đối từ cha mẹ, họ không muốn cô…
Chương 4: Hai năm yêu thầm
Tuyển Tập Ngôn Tình Ngắn Của Cáo Cô ĐộcTác giả: CaocodocTruyện Ngôn TìnhGặp anh năm cô 19 tuổi,khi ấy cô là một nữ sinh năm nhất của trường đại học Y Hà Nội,thành tích học tập tốt, dung mạo xinh đẹp, gia cảnh tuy không khá giả cũng được coi là có của ăn, của để. Anh là sinh viên năm 3 và là học trưởng của cô, nếu nói Tô Nhiễm cô nổi tiếng bởi sự thông minh, xinh đẹp thì ngược lại, anh ấy- vị công tử duy nhất của Lưu gia lại nổi tiếng vì thói ăn chơi trác táng, thay bạn gái còn chăm hơn thay đồ. Sau một lần chạm mặt ở thư viện trường, người con trai hư hỏng ấy lại yêu cô ngay từ lần đầu gặp mặt, anh bắt đầu thu liễm không còn thói trăng hoa, đối với cô một lòng một dạ, khuôn mặt đẹp trai tính tình dịu dàng biết chăm sóc, một người bạn trai như vậy sẽ rất ít cô gái có thể chống cự và cô cũng vậy. Hai người bắt đầu quen nhau,có những năm tháng hạnh phúc trong ngôi trường đại học, sau khi vừa tốt nghiệp cô và anh liền kết hôn, bạn bè có người chúc phúc, có kẻ ghen tị nhưng cô chẳng muốn để ý, điều khiến cô buồn phiền là sự phản đối từ cha mẹ, họ không muốn cô… Cô thầm yêu anh đã hai năm.Từ lúc mới vào năm nhất trung học, Hà Mỹ đã đem lòng yêu một chàng trai có tên là Trịnh Hạ Phong.Anh học trên cô một lớp, điều đó không có gì đáng ngại. Cái khoảng cách đáng ngại giữa hai người đó là anh quá suất sắc còn cô thì lại như trời với vực.Anh đẹp trai, là chàng hoàng tử trong mơ của biết bao cô gái tuổi mới lớn, là cậu hoic trò cưng của các giáo viên trong trường, là hội trường hội học sinh của đại học A.Anh là một cái gì đó xa vời khỏi tầm với. Nhưng cô vẫn ngây ngô mà thầm yêu anh.Suốt hai năm liền, cô luôn dõi theo anh, đứng phía sau anh mà nhìn bóng lưng của anh. Cô biết, vi trí của mình chỉ có ở đó mà thôi.Hôm đó trời mưa, cô không mang theo dù, vội trốn dưới mái hiên, bỗng có một người mang ô đến che cho cô: "Cầm lấy đi." Sau đó bỏ cô ngơ ngác mà khuất bóng.Hôm đó, cô chạy bộ bị ngã trật mắt cá chân, anh đã đến hỏi: "Em có sao không?" Sau đó không đợi cô trả lời mà bế cô lên phòng y tế.Hôm đó cô bị đau bụng, anh đã đi mua dầu nóng về đưa cho cô: "Cầm lấy đi."Cô hỏi anh sao lại tốt với cô như vậy, anh bảo vì anh coi cô như em gái mình. Cô đã thất vọng.Hôm đó anh anh nói có muốn hẹn cô ra ngoài công viên đi dạo.Làn gió nhè nhẹ mang theo mùi hương nồng của nắng xộc vào mũi, phảng phất những sợi tóc cô bay bay.Anh đi vên cạnh cô, im lặng, sau đó anh dừng bước chân, hai tay bỏ túi quần, không nhìn cô, nói: "Anh sắp qua Mỹ du học."Cô như chết lặng.Anh đi du học?Anh đi du học sao?Ngày anh lên máy bay, cô cũng đi theo tiễn anh.Anh nhìn đồng hồ, nhẹ xoa đầu cô, sau đó nhấc chân muốn bước đi, cánh tay anh liền bị một bàn tay kéo lại."Anh... em..." cô ngập ngừng: "Em thích anh." Hốc mắt cô nóng lên. Cô biết, anh chỉ xem mình như em gái, nhưng mà... nếu không nói ra, cô sẽ khồng còn cơ hội nữa.Một vòng tay rắn chắc ôm lấy cô vào lồng ngực. Cằm anh đặt l*n đ*nh đầu cô: "Ngốc ạ. Anh đợi câu này của em lâu lắm rồi."
Cô thầm yêu anh đã hai năm.
Từ lúc mới vào năm nhất trung học, Hà Mỹ đã đem lòng yêu một chàng trai có tên là Trịnh Hạ Phong.
Anh học trên cô một lớp, điều đó không có gì đáng ngại. Cái khoảng cách đáng ngại giữa hai người đó là anh quá suất sắc còn cô thì lại như trời với vực.
Anh đẹp trai, là chàng hoàng tử trong mơ của biết bao cô gái tuổi mới lớn, là cậu hoic trò cưng của các giáo viên trong trường, là hội trường hội học sinh của đại học A.
Anh là một cái gì đó xa vời khỏi tầm với. Nhưng cô vẫn ngây ngô mà thầm yêu anh.
Suốt hai năm liền, cô luôn dõi theo anh, đứng phía sau anh mà nhìn bóng lưng của anh. Cô biết, vi trí của mình chỉ có ở đó mà thôi.
Hôm đó trời mưa, cô không mang theo dù, vội trốn dưới mái hiên, bỗng có một người mang ô đến che cho cô: "Cầm lấy đi." Sau đó bỏ cô ngơ ngác mà khuất bóng.
Hôm đó, cô chạy bộ bị ngã trật mắt cá chân, anh đã đến hỏi: "Em có sao không?" Sau đó không đợi cô trả lời mà bế cô lên phòng y tế.
Hôm đó cô bị đau bụng, anh đã đi mua dầu nóng về đưa cho cô: "Cầm lấy đi."
Cô hỏi anh sao lại tốt với cô như vậy, anh bảo vì anh coi cô như em gái mình. Cô đã thất vọng.
Hôm đó anh anh nói có muốn hẹn cô ra ngoài công viên đi dạo.
Làn gió nhè nhẹ mang theo mùi hương nồng của nắng xộc vào mũi, phảng phất những sợi tóc cô bay bay.
Anh đi vên cạnh cô, im lặng, sau đó anh dừng bước chân, hai tay bỏ túi quần, không nhìn cô, nói: "Anh sắp qua Mỹ du học."
Cô như chết lặng.
Anh đi du học?
Anh đi du học sao?
Ngày anh lên máy bay, cô cũng đi theo tiễn anh.
Anh nhìn đồng hồ, nhẹ xoa đầu cô, sau đó nhấc chân muốn bước đi, cánh tay anh liền bị một bàn tay kéo lại.
"Anh... em..." cô ngập ngừng: "Em thích anh." Hốc mắt cô nóng lên. Cô biết, anh chỉ xem mình như em gái, nhưng mà... nếu không nói ra, cô sẽ khồng còn cơ hội nữa.
Một vòng tay rắn chắc ôm lấy cô vào lồng ngực. Cằm anh đặt l*n đ*nh đầu cô: "Ngốc ạ. Anh đợi câu này của em lâu lắm rồi."
Tuyển Tập Ngôn Tình Ngắn Của Cáo Cô ĐộcTác giả: CaocodocTruyện Ngôn TìnhGặp anh năm cô 19 tuổi,khi ấy cô là một nữ sinh năm nhất của trường đại học Y Hà Nội,thành tích học tập tốt, dung mạo xinh đẹp, gia cảnh tuy không khá giả cũng được coi là có của ăn, của để. Anh là sinh viên năm 3 và là học trưởng của cô, nếu nói Tô Nhiễm cô nổi tiếng bởi sự thông minh, xinh đẹp thì ngược lại, anh ấy- vị công tử duy nhất của Lưu gia lại nổi tiếng vì thói ăn chơi trác táng, thay bạn gái còn chăm hơn thay đồ. Sau một lần chạm mặt ở thư viện trường, người con trai hư hỏng ấy lại yêu cô ngay từ lần đầu gặp mặt, anh bắt đầu thu liễm không còn thói trăng hoa, đối với cô một lòng một dạ, khuôn mặt đẹp trai tính tình dịu dàng biết chăm sóc, một người bạn trai như vậy sẽ rất ít cô gái có thể chống cự và cô cũng vậy. Hai người bắt đầu quen nhau,có những năm tháng hạnh phúc trong ngôi trường đại học, sau khi vừa tốt nghiệp cô và anh liền kết hôn, bạn bè có người chúc phúc, có kẻ ghen tị nhưng cô chẳng muốn để ý, điều khiến cô buồn phiền là sự phản đối từ cha mẹ, họ không muốn cô… Cô thầm yêu anh đã hai năm.Từ lúc mới vào năm nhất trung học, Hà Mỹ đã đem lòng yêu một chàng trai có tên là Trịnh Hạ Phong.Anh học trên cô một lớp, điều đó không có gì đáng ngại. Cái khoảng cách đáng ngại giữa hai người đó là anh quá suất sắc còn cô thì lại như trời với vực.Anh đẹp trai, là chàng hoàng tử trong mơ của biết bao cô gái tuổi mới lớn, là cậu hoic trò cưng của các giáo viên trong trường, là hội trường hội học sinh của đại học A.Anh là một cái gì đó xa vời khỏi tầm với. Nhưng cô vẫn ngây ngô mà thầm yêu anh.Suốt hai năm liền, cô luôn dõi theo anh, đứng phía sau anh mà nhìn bóng lưng của anh. Cô biết, vi trí của mình chỉ có ở đó mà thôi.Hôm đó trời mưa, cô không mang theo dù, vội trốn dưới mái hiên, bỗng có một người mang ô đến che cho cô: "Cầm lấy đi." Sau đó bỏ cô ngơ ngác mà khuất bóng.Hôm đó, cô chạy bộ bị ngã trật mắt cá chân, anh đã đến hỏi: "Em có sao không?" Sau đó không đợi cô trả lời mà bế cô lên phòng y tế.Hôm đó cô bị đau bụng, anh đã đi mua dầu nóng về đưa cho cô: "Cầm lấy đi."Cô hỏi anh sao lại tốt với cô như vậy, anh bảo vì anh coi cô như em gái mình. Cô đã thất vọng.Hôm đó anh anh nói có muốn hẹn cô ra ngoài công viên đi dạo.Làn gió nhè nhẹ mang theo mùi hương nồng của nắng xộc vào mũi, phảng phất những sợi tóc cô bay bay.Anh đi vên cạnh cô, im lặng, sau đó anh dừng bước chân, hai tay bỏ túi quần, không nhìn cô, nói: "Anh sắp qua Mỹ du học."Cô như chết lặng.Anh đi du học?Anh đi du học sao?Ngày anh lên máy bay, cô cũng đi theo tiễn anh.Anh nhìn đồng hồ, nhẹ xoa đầu cô, sau đó nhấc chân muốn bước đi, cánh tay anh liền bị một bàn tay kéo lại."Anh... em..." cô ngập ngừng: "Em thích anh." Hốc mắt cô nóng lên. Cô biết, anh chỉ xem mình như em gái, nhưng mà... nếu không nói ra, cô sẽ khồng còn cơ hội nữa.Một vòng tay rắn chắc ôm lấy cô vào lồng ngực. Cằm anh đặt l*n đ*nh đầu cô: "Ngốc ạ. Anh đợi câu này của em lâu lắm rồi."