Tác giả:

“Bị cáo Sử Kiến Nghiệp, thành lập tội danh lừa dối, dựa vào thái độ nhận tội thành khẩn, căn cứ vào điều luật hình sự, phán xử tù thời hạn ba năm.” Sử Kiến Nghiệp đến giờ phút này vẫn không hiểu được, mình tại sao lại ra nông nổi này, tốt nghiệp đại học xong nghe theo lời đề nghị của bạn gái, cùng anh họ của bạn gái hợp tác mở công ty bán hàng. Người ta xuất tiền, cậu xuất trí tuệ. Người ta còn giúp cậu trong các mối quan hệ. Tiền cả một năm thu vào thật sự coi như không tồi, năm nay vào thời điểm vị anh họ kia nói với cậu sẽ đi đàm phán với phía đối tác về phần đất bên ngoài cùng một số sinh ý làm ăn, y mới đi đã có người tìm tới cửa, nói vị anh họ kia thu của công ty bọn họ năm trăm vạn tiền hàng nhưng không có cung cấp hàng hóa, chuyện này cậu cũng không rõ ràng, gọi tới di động của vị anh họ kia để hỏi thì lại luôn tắt. Sau ba tháng thì lệnh của toàn án truyền xuống, cậu là phạm nhân chỉ có thể kêu oan, công ty chỉ có hai phòng làm việc bồi thường cho người ta không đủ, tiền tích…

Chương 25

Tiểu ĐệTác giả: Đông TrùngTruyện Đam Mỹ, Truyện Sủng“Bị cáo Sử Kiến Nghiệp, thành lập tội danh lừa dối, dựa vào thái độ nhận tội thành khẩn, căn cứ vào điều luật hình sự, phán xử tù thời hạn ba năm.” Sử Kiến Nghiệp đến giờ phút này vẫn không hiểu được, mình tại sao lại ra nông nổi này, tốt nghiệp đại học xong nghe theo lời đề nghị của bạn gái, cùng anh họ của bạn gái hợp tác mở công ty bán hàng. Người ta xuất tiền, cậu xuất trí tuệ. Người ta còn giúp cậu trong các mối quan hệ. Tiền cả một năm thu vào thật sự coi như không tồi, năm nay vào thời điểm vị anh họ kia nói với cậu sẽ đi đàm phán với phía đối tác về phần đất bên ngoài cùng một số sinh ý làm ăn, y mới đi đã có người tìm tới cửa, nói vị anh họ kia thu của công ty bọn họ năm trăm vạn tiền hàng nhưng không có cung cấp hàng hóa, chuyện này cậu cũng không rõ ràng, gọi tới di động của vị anh họ kia để hỏi thì lại luôn tắt. Sau ba tháng thì lệnh của toàn án truyền xuống, cậu là phạm nhân chỉ có thể kêu oan, công ty chỉ có hai phòng làm việc bồi thường cho người ta không đủ, tiền tích… Sử Kiến Nghiệp giơ chiếc đũa sửng sốt một chút, sau đó lại bắt đầu hạ đũa gắp, không có bát cơm cậu cũng chả sợ, vẫn như thường gắp đồ ăn ngon, trực tiếp nhét vô miệng.Con chó nhìn nhìn chủ nhân, lại quay đầu nhìn nhìn cái thố đặt trên kệ cao cao, nếu chó có thể rơi nước mắt, tám phần mười nó đã sớm khóc rống lên.“Ưm!”Con chó ủy khuất giương mắt nhìn thố cơm nho nhỏ của mình khe khẽ phát ra âm thanh kháng nghị, nhìn sang Sử Kiến Nghiệp chẳng quan tâm, lại nhìn đến Cư Ứng Phong gắp miếng rau ăn miếng thịt rồi lại uống miếng rượu.Đúng là một chủ nhân xấu xa, luôn luôn đem ý nguyện của bản thân áp đặt lên người thú cưng, bản thân ăn cơm sẽ thích ăn thịt nhưng lại chẳng cho thú cưng ăn cùng. Thú cưng không thích ăn rau thì sẽ bị bỏ đói, chẳng cho người ta ăn no gì hết trơn.Sử Kiến Nghiệp gắp một miếng thịt đặt trong tay hạ xuống dưới bàn, hướng con chó trêu chọc.Con chó đi tới nhưng không ăn, chỉ ngẩn đầu nhìn chủ nhân mình.Sử Kiến Nghiệp không hiểu nhìn Cư Ứng Phong, Cư Ứng Phong vươn một chân đem tay Sử Kiến Nghiệp dẫm dưới chân, dùng mũi chân hất miếng thịt xuống đất.Con chó vô cùng cao hứng vẫy vẫy cái đuôi, đem miếng thịt từng ở trên tay Sử Kiến Nghiệp tha đi.Sử Kiến Nghiệp nhất người lên, nhìn nhìn bàn tay bị dẫm của mình. Chả hiểu gì cả.“Con Thỏ nhà tôi không phải ai cho cái gì cũng ăn.”Sử Kiến Nghiệp nhìn con chó kia, không biết nên hình dung như thế nào mới tốt, nói nó trung thành? Bị chủ nhân ăn h**p như vậy mà vẫn nghe lời.Thu hồi ánh mắt nhìn chó, Sử Kiến Nghiệp đột nhiên nói.“Lão đại đổi danh hiệu cho tôi nha?”“Đổi? Tại sao phải đổi?”“Anh gọi nó là con thỏ, gọi tôi cũng kêu con thỏ, anh kêu một tiếng thực sự tôi không phân biệt được là đang gọi chó hay gọi tôi nữa.”“Cái này cũng đúng, vậy được rồi, về sau tốt nhất cứ gọi cậu là Thỏ Con vậy.”“A? Thỏ Con!”Sử Kiến Nghiệp cảm thấy cái tên này mỗi lần kêu lên một tiếng, sao cảm giác nó còn thấp kém hơn cả con chó nữa? Sử Kiến Nghiệp lộ vẻ mặt khó chịu.Cư Ứng Phong không kiên nhẫn nói.“Cái này cũng không thích, còn muốn đổi? Vậy kêu thằng nhóc ranh*, cậu chọn đi.”Sử Kiến Nghiệp không cần suy nghĩ, thằng nhóc ranh không phải chính là con của con thỏ sao? Vậy không lẽ cậu thành con của con chó à. Hơn nữa kêu lên chính là từ mắng người, còn không bằng kêu Thỏ con.*兔崽子 (Thỏ tể tử): thằng nhóc, đồ ranh con. Bạn SKN từ Thỏ tử (con thỏ) chuyển sang tiểu thỏ (thỏ con) sau đó suýt nữa thành thỏ tể tử (thằng nhóc ranh), cỡ nào cũng là thỏ >v

Sử Kiến Nghiệp giơ chiếc đũa sửng sốt một chút, sau đó lại bắt đầu hạ đũa gắp, không có bát cơm cậu cũng chả sợ, vẫn như thường gắp đồ ăn ngon, trực tiếp nhét vô miệng.

Con chó nhìn nhìn chủ nhân, lại quay đầu nhìn nhìn cái thố đặt trên kệ cao cao, nếu chó có thể rơi nước mắt, tám phần mười nó đã sớm khóc rống lên.

“Ưm!”

Con chó ủy khuất giương mắt nhìn thố cơm nho nhỏ của mình khe khẽ phát ra âm thanh kháng nghị, nhìn sang Sử Kiến Nghiệp chẳng quan tâm, lại nhìn đến Cư Ứng Phong gắp miếng rau ăn miếng thịt rồi lại uống miếng rượu.

Đúng là một chủ nhân xấu xa, luôn luôn đem ý nguyện của bản thân áp đặt lên người thú cưng, bản thân ăn cơm sẽ thích ăn thịt nhưng lại chẳng cho thú cưng ăn cùng. Thú cưng không thích ăn rau thì sẽ bị bỏ đói, chẳng cho người ta ăn no gì hết trơn.

Sử Kiến Nghiệp gắp một miếng thịt đặt trong tay hạ xuống dưới bàn, hướng con chó trêu chọc.

Con chó đi tới nhưng không ăn, chỉ ngẩn đầu nhìn chủ nhân mình.

Sử Kiến Nghiệp không hiểu nhìn Cư Ứng Phong, Cư Ứng Phong vươn một chân đem tay Sử Kiến Nghiệp dẫm dưới chân, dùng mũi chân hất miếng thịt xuống đất.

Con chó vô cùng cao hứng vẫy vẫy cái đuôi, đem miếng thịt từng ở trên tay Sử Kiến Nghiệp tha đi.

Sử Kiến Nghiệp nhất người lên, nhìn nhìn bàn tay bị dẫm của mình. Chả hiểu gì cả.

“Con Thỏ nhà tôi không phải ai cho cái gì cũng ăn.”

Sử Kiến Nghiệp nhìn con chó kia, không biết nên hình dung như thế nào mới tốt, nói nó trung thành? Bị chủ nhân ăn h**p như vậy mà vẫn nghe lời.

Thu hồi ánh mắt nhìn chó, Sử Kiến Nghiệp đột nhiên nói.

“Lão đại đổi danh hiệu cho tôi nha?”

“Đổi? Tại sao phải đổi?”

“Anh gọi nó là con thỏ, gọi tôi cũng kêu con thỏ, anh kêu một tiếng thực sự tôi không phân biệt được là đang gọi chó hay gọi tôi nữa.”

“Cái này cũng đúng, vậy được rồi, về sau tốt nhất cứ gọi cậu là Thỏ Con vậy.”

“A? Thỏ Con!”

Sử Kiến Nghiệp cảm thấy cái tên này mỗi lần kêu lên một tiếng, sao cảm giác nó còn thấp kém hơn cả con chó nữa? Sử Kiến Nghiệp lộ vẻ mặt khó chịu.

Cư Ứng Phong không kiên nhẫn nói.

“Cái này cũng không thích, còn muốn đổi? Vậy kêu thằng nhóc ranh*, cậu chọn đi.”

Sử Kiến Nghiệp không cần suy nghĩ, thằng nhóc ranh không phải chính là con của con thỏ sao? Vậy không lẽ cậu thành con của con chó à. Hơn nữa kêu lên chính là từ mắng người, còn không bằng kêu Thỏ con.

*兔崽子 (Thỏ tể tử): thằng nhóc, đồ ranh con. Bạn SKN từ Thỏ tử (con thỏ) chuyển sang tiểu thỏ (thỏ con) sau đó suýt nữa thành thỏ tể tử (thằng nhóc ranh), cỡ nào cũng là thỏ >v

Tiểu ĐệTác giả: Đông TrùngTruyện Đam Mỹ, Truyện Sủng“Bị cáo Sử Kiến Nghiệp, thành lập tội danh lừa dối, dựa vào thái độ nhận tội thành khẩn, căn cứ vào điều luật hình sự, phán xử tù thời hạn ba năm.” Sử Kiến Nghiệp đến giờ phút này vẫn không hiểu được, mình tại sao lại ra nông nổi này, tốt nghiệp đại học xong nghe theo lời đề nghị của bạn gái, cùng anh họ của bạn gái hợp tác mở công ty bán hàng. Người ta xuất tiền, cậu xuất trí tuệ. Người ta còn giúp cậu trong các mối quan hệ. Tiền cả một năm thu vào thật sự coi như không tồi, năm nay vào thời điểm vị anh họ kia nói với cậu sẽ đi đàm phán với phía đối tác về phần đất bên ngoài cùng một số sinh ý làm ăn, y mới đi đã có người tìm tới cửa, nói vị anh họ kia thu của công ty bọn họ năm trăm vạn tiền hàng nhưng không có cung cấp hàng hóa, chuyện này cậu cũng không rõ ràng, gọi tới di động của vị anh họ kia để hỏi thì lại luôn tắt. Sau ba tháng thì lệnh của toàn án truyền xuống, cậu là phạm nhân chỉ có thể kêu oan, công ty chỉ có hai phòng làm việc bồi thường cho người ta không đủ, tiền tích… Sử Kiến Nghiệp giơ chiếc đũa sửng sốt một chút, sau đó lại bắt đầu hạ đũa gắp, không có bát cơm cậu cũng chả sợ, vẫn như thường gắp đồ ăn ngon, trực tiếp nhét vô miệng.Con chó nhìn nhìn chủ nhân, lại quay đầu nhìn nhìn cái thố đặt trên kệ cao cao, nếu chó có thể rơi nước mắt, tám phần mười nó đã sớm khóc rống lên.“Ưm!”Con chó ủy khuất giương mắt nhìn thố cơm nho nhỏ của mình khe khẽ phát ra âm thanh kháng nghị, nhìn sang Sử Kiến Nghiệp chẳng quan tâm, lại nhìn đến Cư Ứng Phong gắp miếng rau ăn miếng thịt rồi lại uống miếng rượu.Đúng là một chủ nhân xấu xa, luôn luôn đem ý nguyện của bản thân áp đặt lên người thú cưng, bản thân ăn cơm sẽ thích ăn thịt nhưng lại chẳng cho thú cưng ăn cùng. Thú cưng không thích ăn rau thì sẽ bị bỏ đói, chẳng cho người ta ăn no gì hết trơn.Sử Kiến Nghiệp gắp một miếng thịt đặt trong tay hạ xuống dưới bàn, hướng con chó trêu chọc.Con chó đi tới nhưng không ăn, chỉ ngẩn đầu nhìn chủ nhân mình.Sử Kiến Nghiệp không hiểu nhìn Cư Ứng Phong, Cư Ứng Phong vươn một chân đem tay Sử Kiến Nghiệp dẫm dưới chân, dùng mũi chân hất miếng thịt xuống đất.Con chó vô cùng cao hứng vẫy vẫy cái đuôi, đem miếng thịt từng ở trên tay Sử Kiến Nghiệp tha đi.Sử Kiến Nghiệp nhất người lên, nhìn nhìn bàn tay bị dẫm của mình. Chả hiểu gì cả.“Con Thỏ nhà tôi không phải ai cho cái gì cũng ăn.”Sử Kiến Nghiệp nhìn con chó kia, không biết nên hình dung như thế nào mới tốt, nói nó trung thành? Bị chủ nhân ăn h**p như vậy mà vẫn nghe lời.Thu hồi ánh mắt nhìn chó, Sử Kiến Nghiệp đột nhiên nói.“Lão đại đổi danh hiệu cho tôi nha?”“Đổi? Tại sao phải đổi?”“Anh gọi nó là con thỏ, gọi tôi cũng kêu con thỏ, anh kêu một tiếng thực sự tôi không phân biệt được là đang gọi chó hay gọi tôi nữa.”“Cái này cũng đúng, vậy được rồi, về sau tốt nhất cứ gọi cậu là Thỏ Con vậy.”“A? Thỏ Con!”Sử Kiến Nghiệp cảm thấy cái tên này mỗi lần kêu lên một tiếng, sao cảm giác nó còn thấp kém hơn cả con chó nữa? Sử Kiến Nghiệp lộ vẻ mặt khó chịu.Cư Ứng Phong không kiên nhẫn nói.“Cái này cũng không thích, còn muốn đổi? Vậy kêu thằng nhóc ranh*, cậu chọn đi.”Sử Kiến Nghiệp không cần suy nghĩ, thằng nhóc ranh không phải chính là con của con thỏ sao? Vậy không lẽ cậu thành con của con chó à. Hơn nữa kêu lên chính là từ mắng người, còn không bằng kêu Thỏ con.*兔崽子 (Thỏ tể tử): thằng nhóc, đồ ranh con. Bạn SKN từ Thỏ tử (con thỏ) chuyển sang tiểu thỏ (thỏ con) sau đó suýt nữa thành thỏ tể tử (thằng nhóc ranh), cỡ nào cũng là thỏ >v

Chương 25