Tác giả:

Không khí buổi sớm thật trong lành, những tia nắng mặt trời tinh nghịch nhảy múa qua ô cửa sổ. Và trên chiếc giường êm ái rộng thênh thang, một dáng nữ  nhỏ nhắn yêu kiều vẫn đang say giấc, chiếc ga trải giường trắng muốt cùng với những đốm đen khuất sáng rơi vung vãi trên bề mặt tạo nên một sự tương phản rõ rệt. Người trên giường thì vẫn ngủ, dáng vẻ mệt mỏi của cô khiến cho ngay cả ánh mắt trời ấm áp cũng không nỡ làm phiền hàng mi đang no giấc. Tiếc là mộng có đẹp đến mấy thì cuối cùng cũng phải tỉnh giấc để đón chào một ngày mới tới. Tiếng chuông của chiếc điện thoại đặt trên chiếc bàn cạnh giường bỗng vang lên ầm ĩ… Cô gái đang say giấc trên giường ngay lập tức nhăn mặt chau mày, nhanh như cắt chộp lấy cái điện thoại đang kêu inh ỏi, nóng nảy hét lên: “Đồ khùng, sớm thế này mà đã gọi điện đến làm phiền người ta!!!”. “Tô Duyệt Duyệt, nếu cô  thật sự muốn rút khỏi tổ chức thì cứ việc ngủ, KHÔNG VẤN ĐỀ NHÁ!!!” – Đầu dây bên kia truyền tới một tràng âm thanh đầy nộ khí, đủ để con sâu…

Chương 81: Ám sát (1)

Siêu Cấp Ác Bá Thái Tử PhiTác giả: Bình TửTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngKhông khí buổi sớm thật trong lành, những tia nắng mặt trời tinh nghịch nhảy múa qua ô cửa sổ. Và trên chiếc giường êm ái rộng thênh thang, một dáng nữ  nhỏ nhắn yêu kiều vẫn đang say giấc, chiếc ga trải giường trắng muốt cùng với những đốm đen khuất sáng rơi vung vãi trên bề mặt tạo nên một sự tương phản rõ rệt. Người trên giường thì vẫn ngủ, dáng vẻ mệt mỏi của cô khiến cho ngay cả ánh mắt trời ấm áp cũng không nỡ làm phiền hàng mi đang no giấc. Tiếc là mộng có đẹp đến mấy thì cuối cùng cũng phải tỉnh giấc để đón chào một ngày mới tới. Tiếng chuông của chiếc điện thoại đặt trên chiếc bàn cạnh giường bỗng vang lên ầm ĩ… Cô gái đang say giấc trên giường ngay lập tức nhăn mặt chau mày, nhanh như cắt chộp lấy cái điện thoại đang kêu inh ỏi, nóng nảy hét lên: “Đồ khùng, sớm thế này mà đã gọi điện đến làm phiền người ta!!!”. “Tô Duyệt Duyệt, nếu cô  thật sự muốn rút khỏi tổ chức thì cứ việc ngủ, KHÔNG VẤN ĐỀ NHÁ!!!” – Đầu dây bên kia truyền tới một tràng âm thanh đầy nộ khí, đủ để con sâu… Vút một tiếng, mũi tên đó trực tiếp lao vào không trung nhắm thẳng vào con chim ưng đang bay trên bầu trời, mũi tên đâm xuyên qua bụng con chim, dính đầy máu, cuối cùng đâm thẳng vào hồng tâm của tấm bia.Tất cả mọi người có mặt ở đây lúc này ai cũng bị nàng làm cho kinh ngạc, từ trước đến nay họ chưa bao giờ biết rằng Tô Duyệt Duyệt đối vơi bắn cung lại tinh thông như vậy.“Tô Duyệt Duyệt, tài bắn cung của người từ lúc nào lại lợi hại đến vậy? bắn chết động vật lại còn có thể nhắm trúng vào hồng tâm, thật quá lợi hại rồi! dạy ta được không?” Lãnh Phức Hương dùng ánh mắt kính phục nhìn nàng.Tô Duyệt Duyệt cười nhẹ một cái, không thèm để tâm đến nàng ta, mà trực tiếp đi đến chỗ con chim ưng rơi xuống, nhìn thấy xác con chim đã bị dập nát, ngay lập tức cảm thấy rợn tóc gáy.Nếu lúc đó con chim này tấn công qua đây, mọi người vì để phòng vệ, sẽ đưa tay ra chắn trước, mà trên thân của con chim ưng này lại toàn là chất kịch độc, tay của con người chỉ cần chạm qua một lần, khẳng định sẽ bị ăn mòn.Kịch độc? Hóa hủ cao? Bắc Thần Ngạo…..Tô Duyệt Duyệt ngay lập tức quay đầu lại, lại phát hiện Bắc Thần Ngạo sớm đã không còn thấy bóng dáng, lẽ nào tất cả một màn này đều là hắn bày ra, hắn muốn hại tất cả mọi người ở đây, trừ nàng…..“Duyệt Duyệt, ngươi đang nghĩ…….” Bắc Thần Hàn hiếu kỳ chạy qua chỗ nàng, lại bị xác chết của con chim ưng trên mặt đất làm cho chấn động.ở trên thân của con chim này có độc, hơn nữa lại còn là kịch độc.Bắc Thần Hàn vội vàng giật lấy tay của nàng kiểm tra, lo sợ nói: “vừa mới tay của ngươi có chạm vào con chim đó không? có bị thương không?”Tô Duyệt Duyệt ngẩng đầu nhìn nét mặt lo lắng của hắn, đáy lòng dâng lên một cỗ ấm áp, vội vàng lắc đầu nói: “ta không sao”Lúc này, đột nhiên bốn phía xuất hiện khoảng 20 tên sát thủ áo đen, bắt đầu tấn công tất cả mọi người.“To gan, chúng ta là người của hoàng thất, các ngươi cư nhiên dám đến đây ám sát” nhị hoàng tử Bắc Thần Liệt phẫn nộ hét lớn.tên áo đen cầm đầu cười lạnh một tiếng, rút kiếm ra lao thẳng về phía lão nhị: “tất cả những người có mặt ở đây đều phải chết”“Duyệt Duyệt, ở đây giao cho bọn ta, ngươi cùng quận chúa không được chạy loạn” Bắc Thần Hàn rút kiếm của mình ra, dặn dò Tô Duyệt Duyệt, sau đó trực tiếp xông vào trận chiến.Hắn thật sự không ngờ tới, cuộc thi bắn cung hôm nay sẽ có người muốn ám sát bọn họ, rốt cuộc là ai đứng sau giật dây vụ ám sát này?Một tên hắc y nhân tay giữ chặt đao lăm le lao về phía Lãnh Phức Hương, Lãnh Phức Hương từ trước đến nay chưa từng trải qua hoàn cảnh nguy hiểm như vậy, sớm đã bị hắn dọa cho ngây ngốc, hai chân phát run, chỉ biết đứng đó nhìn hắn lao đến, chạy cũng không chạy được.“Aaaaaaaa!” Lãnh Phức Hương hai mắt mở to nhìn thanh đao đang lao về phía mình, hoảng loạn hét toáng lên.Choang một tiếng, đột nhiên thanh đao của tên hắc y nhân bị một hòn đá ném qua làm lệch đi phương hướng, Lãnh Phức Hương bị kéo sang một bên.“Ta nói ngươi quận chúa a! ngươi bình thường không phải rất chua ngoa sao? sao bây giờ lại giống như con tôm hai chân mềm nhũn vậy, vừa nãy sao ngươi không tránh ra chứ? Tô Duyệt Duyệt chỉ tay vào trán nàng ta nói.Nhìn bộ dáng của vị quận chúa lúc này, khuôn mặt bị dọa cho ngây ngốc, sắc mặt trắng bệch, trên trán ra đầy mồ hôi, đôi môi nhợt nhạt, toàn thân phát run, chỉ có thể dùng hai từ để hình dung, chính là “Vô dụng”“Ta….Ta….ta rất sợ a!” Lãnh phức Hương sống chết bám lấy góc áo của Tô Duyệt Duyệt, thanh âm có phần run rẩy nói.Tô Duyệt Duyệt lườm nàng ta một cái, đột nhiên tên hắc y nhân lúc nãy lại quay lại công kích 2 người, Lãnh Phức Hương sợ hãi định quay người bỏ chạy, lại bị Tô Duyệt Duyệt vô tình cầm vạt áo kéo lại, đẩy lên chắn trước thân nàng, làm bia đỡ đạn.“Tô Duyệt Duyệt, ngươi….ngươi sao có thể…….aaaaaaaaaa!” Lãnh Phức Hương phẫn nộ oán tránh, lời còn chưa nói xong, chân phải của nàng ta không tự chủ đá về phía trước.Chỉ thấy một tiếng kêu vô cùng thảm thiết vang lên trên không trung…Hắc y nhân đau đến nỗi tay buông lỏng đao, vừa nhảy vừa dùng tay ôm chặt quả dưa chuột của mình.“Nữ nhân đáng chết, ngươi cư nhiên dám chặt đứt đường nối dõi của ta”__Hồng Trần__

Vút một tiếng, mũi tên đó trực tiếp lao vào không trung nhắm thẳng vào con chim ưng đang bay trên bầu trời, mũi tên đâm xuyên qua bụng con chim, dính đầy máu, cuối cùng đâm thẳng vào hồng tâm của tấm bia.

Tất cả mọi người có mặt ở đây lúc này ai cũng bị nàng làm cho kinh ngạc, từ trước đến nay họ chưa bao giờ biết rằng Tô Duyệt Duyệt đối vơi bắn cung lại tinh thông như vậy.

“Tô Duyệt Duyệt, tài bắn cung của người từ lúc nào lại lợi hại đến vậy? bắn chết động vật lại còn có thể nhắm trúng vào hồng tâm, thật quá lợi hại rồi! dạy ta được không?” Lãnh Phức Hương dùng ánh mắt kính phục nhìn nàng.

Tô Duyệt Duyệt cười nhẹ một cái, không thèm để tâm đến nàng ta, mà trực tiếp đi đến chỗ con chim ưng rơi xuống, nhìn thấy xác con chim đã bị dập nát, ngay lập tức cảm thấy rợn tóc gáy.

Nếu lúc đó con chim này tấn công qua đây, mọi người vì để phòng vệ, sẽ đưa tay ra chắn trước, mà trên thân của con chim ưng này lại toàn là chất kịch độc, tay của con người chỉ cần chạm qua một lần, khẳng định sẽ bị ăn mòn.

Kịch độc? Hóa hủ cao? Bắc Thần Ngạo…..

Tô Duyệt Duyệt ngay lập tức quay đầu lại, lại phát hiện Bắc Thần Ngạo sớm đã không còn thấy bóng dáng, lẽ nào tất cả một màn này đều là hắn bày ra, hắn muốn hại tất cả mọi người ở đây, trừ nàng…..

“Duyệt Duyệt, ngươi đang nghĩ…….” Bắc Thần Hàn hiếu kỳ chạy qua chỗ nàng, lại bị xác chết của con chim ưng trên mặt đất làm cho chấn động.

ở trên thân của con chim này có độc, hơn nữa lại còn là kịch độc.

Bắc Thần Hàn vội vàng giật lấy tay của nàng kiểm tra, lo sợ nói: “vừa mới tay của ngươi có chạm vào con chim đó không? có bị thương không?”

Tô Duyệt Duyệt ngẩng đầu nhìn nét mặt lo lắng của hắn, đáy lòng dâng lên một cỗ ấm áp, vội vàng lắc đầu nói: “ta không sao”

Lúc này, đột nhiên bốn phía xuất hiện khoảng 20 tên sát thủ áo đen, bắt đầu tấn công tất cả mọi người.

“To gan, chúng ta là người của hoàng thất, các ngươi cư nhiên dám đến đây ám sát” nhị hoàng tử Bắc Thần Liệt phẫn nộ hét lớn.

tên áo đen cầm đầu cười lạnh một tiếng, rút kiếm ra lao thẳng về phía lão nhị: “tất cả những người có mặt ở đây đều phải chết”

“Duyệt Duyệt, ở đây giao cho bọn ta, ngươi cùng quận chúa không được chạy loạn” Bắc Thần Hàn rút kiếm của mình ra, dặn dò Tô Duyệt Duyệt, sau đó trực tiếp xông vào trận chiến.

Hắn thật sự không ngờ tới, cuộc thi bắn cung hôm nay sẽ có người muốn ám sát bọn họ, rốt cuộc là ai đứng sau giật dây vụ ám sát này?

Một tên hắc y nhân tay giữ chặt đao lăm le lao về phía Lãnh Phức Hương, Lãnh Phức Hương từ trước đến nay chưa từng trải qua hoàn cảnh nguy hiểm như vậy, sớm đã bị hắn dọa cho ngây ngốc, hai chân phát run, chỉ biết đứng đó nhìn hắn lao đến, chạy cũng không chạy được.

“Aaaaaaaa!” Lãnh Phức Hương hai mắt mở to nhìn thanh đao đang lao về phía mình, hoảng loạn hét toáng lên.

Choang một tiếng, đột nhiên thanh đao của tên hắc y nhân bị một hòn đá ném qua làm lệch đi phương hướng, Lãnh Phức Hương bị kéo sang một bên.

“Ta nói ngươi quận chúa a! ngươi bình thường không phải rất chua ngoa sao? sao bây giờ lại giống như con tôm hai chân mềm nhũn vậy, vừa nãy sao ngươi không tránh ra chứ? Tô Duyệt Duyệt chỉ tay vào trán nàng ta nói.

Nhìn bộ dáng của vị quận chúa lúc này, khuôn mặt bị dọa cho ngây ngốc, sắc mặt trắng bệch, trên trán ra đầy mồ hôi, đôi môi nhợt nhạt, toàn thân phát run, chỉ có thể dùng hai từ để hình dung, chính là “Vô dụng”

“Ta….Ta….ta rất sợ a!” Lãnh phức Hương sống chết bám lấy góc áo của Tô Duyệt Duyệt, thanh âm có phần run rẩy nói.

Tô Duyệt Duyệt lườm nàng ta một cái, đột nhiên tên hắc y nhân lúc nãy lại quay lại công kích 2 người, Lãnh Phức Hương sợ hãi định quay người bỏ chạy, lại bị Tô Duyệt Duyệt vô tình cầm vạt áo kéo lại, đẩy lên chắn trước thân nàng, làm bia đỡ đạn.

“Tô Duyệt Duyệt, ngươi….ngươi sao có thể…….aaaaaaaaaa!” Lãnh Phức Hương phẫn nộ oán tránh, lời còn chưa nói xong, chân phải của nàng ta không tự chủ đá về phía trước.

Chỉ thấy một tiếng kêu vô cùng thảm thiết vang lên trên không trung…

Hắc y nhân đau đến nỗi tay buông lỏng đao, vừa nhảy vừa dùng tay ôm chặt quả dưa chuột của mình.

“Nữ nhân đáng chết, ngươi cư nhiên dám chặt đứt đường nối dõi của ta”

__Hồng Trần__

Siêu Cấp Ác Bá Thái Tử PhiTác giả: Bình TửTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngKhông khí buổi sớm thật trong lành, những tia nắng mặt trời tinh nghịch nhảy múa qua ô cửa sổ. Và trên chiếc giường êm ái rộng thênh thang, một dáng nữ  nhỏ nhắn yêu kiều vẫn đang say giấc, chiếc ga trải giường trắng muốt cùng với những đốm đen khuất sáng rơi vung vãi trên bề mặt tạo nên một sự tương phản rõ rệt. Người trên giường thì vẫn ngủ, dáng vẻ mệt mỏi của cô khiến cho ngay cả ánh mắt trời ấm áp cũng không nỡ làm phiền hàng mi đang no giấc. Tiếc là mộng có đẹp đến mấy thì cuối cùng cũng phải tỉnh giấc để đón chào một ngày mới tới. Tiếng chuông của chiếc điện thoại đặt trên chiếc bàn cạnh giường bỗng vang lên ầm ĩ… Cô gái đang say giấc trên giường ngay lập tức nhăn mặt chau mày, nhanh như cắt chộp lấy cái điện thoại đang kêu inh ỏi, nóng nảy hét lên: “Đồ khùng, sớm thế này mà đã gọi điện đến làm phiền người ta!!!”. “Tô Duyệt Duyệt, nếu cô  thật sự muốn rút khỏi tổ chức thì cứ việc ngủ, KHÔNG VẤN ĐỀ NHÁ!!!” – Đầu dây bên kia truyền tới một tràng âm thanh đầy nộ khí, đủ để con sâu… Vút một tiếng, mũi tên đó trực tiếp lao vào không trung nhắm thẳng vào con chim ưng đang bay trên bầu trời, mũi tên đâm xuyên qua bụng con chim, dính đầy máu, cuối cùng đâm thẳng vào hồng tâm của tấm bia.Tất cả mọi người có mặt ở đây lúc này ai cũng bị nàng làm cho kinh ngạc, từ trước đến nay họ chưa bao giờ biết rằng Tô Duyệt Duyệt đối vơi bắn cung lại tinh thông như vậy.“Tô Duyệt Duyệt, tài bắn cung của người từ lúc nào lại lợi hại đến vậy? bắn chết động vật lại còn có thể nhắm trúng vào hồng tâm, thật quá lợi hại rồi! dạy ta được không?” Lãnh Phức Hương dùng ánh mắt kính phục nhìn nàng.Tô Duyệt Duyệt cười nhẹ một cái, không thèm để tâm đến nàng ta, mà trực tiếp đi đến chỗ con chim ưng rơi xuống, nhìn thấy xác con chim đã bị dập nát, ngay lập tức cảm thấy rợn tóc gáy.Nếu lúc đó con chim này tấn công qua đây, mọi người vì để phòng vệ, sẽ đưa tay ra chắn trước, mà trên thân của con chim ưng này lại toàn là chất kịch độc, tay của con người chỉ cần chạm qua một lần, khẳng định sẽ bị ăn mòn.Kịch độc? Hóa hủ cao? Bắc Thần Ngạo…..Tô Duyệt Duyệt ngay lập tức quay đầu lại, lại phát hiện Bắc Thần Ngạo sớm đã không còn thấy bóng dáng, lẽ nào tất cả một màn này đều là hắn bày ra, hắn muốn hại tất cả mọi người ở đây, trừ nàng…..“Duyệt Duyệt, ngươi đang nghĩ…….” Bắc Thần Hàn hiếu kỳ chạy qua chỗ nàng, lại bị xác chết của con chim ưng trên mặt đất làm cho chấn động.ở trên thân của con chim này có độc, hơn nữa lại còn là kịch độc.Bắc Thần Hàn vội vàng giật lấy tay của nàng kiểm tra, lo sợ nói: “vừa mới tay của ngươi có chạm vào con chim đó không? có bị thương không?”Tô Duyệt Duyệt ngẩng đầu nhìn nét mặt lo lắng của hắn, đáy lòng dâng lên một cỗ ấm áp, vội vàng lắc đầu nói: “ta không sao”Lúc này, đột nhiên bốn phía xuất hiện khoảng 20 tên sát thủ áo đen, bắt đầu tấn công tất cả mọi người.“To gan, chúng ta là người của hoàng thất, các ngươi cư nhiên dám đến đây ám sát” nhị hoàng tử Bắc Thần Liệt phẫn nộ hét lớn.tên áo đen cầm đầu cười lạnh một tiếng, rút kiếm ra lao thẳng về phía lão nhị: “tất cả những người có mặt ở đây đều phải chết”“Duyệt Duyệt, ở đây giao cho bọn ta, ngươi cùng quận chúa không được chạy loạn” Bắc Thần Hàn rút kiếm của mình ra, dặn dò Tô Duyệt Duyệt, sau đó trực tiếp xông vào trận chiến.Hắn thật sự không ngờ tới, cuộc thi bắn cung hôm nay sẽ có người muốn ám sát bọn họ, rốt cuộc là ai đứng sau giật dây vụ ám sát này?Một tên hắc y nhân tay giữ chặt đao lăm le lao về phía Lãnh Phức Hương, Lãnh Phức Hương từ trước đến nay chưa từng trải qua hoàn cảnh nguy hiểm như vậy, sớm đã bị hắn dọa cho ngây ngốc, hai chân phát run, chỉ biết đứng đó nhìn hắn lao đến, chạy cũng không chạy được.“Aaaaaaaa!” Lãnh Phức Hương hai mắt mở to nhìn thanh đao đang lao về phía mình, hoảng loạn hét toáng lên.Choang một tiếng, đột nhiên thanh đao của tên hắc y nhân bị một hòn đá ném qua làm lệch đi phương hướng, Lãnh Phức Hương bị kéo sang một bên.“Ta nói ngươi quận chúa a! ngươi bình thường không phải rất chua ngoa sao? sao bây giờ lại giống như con tôm hai chân mềm nhũn vậy, vừa nãy sao ngươi không tránh ra chứ? Tô Duyệt Duyệt chỉ tay vào trán nàng ta nói.Nhìn bộ dáng của vị quận chúa lúc này, khuôn mặt bị dọa cho ngây ngốc, sắc mặt trắng bệch, trên trán ra đầy mồ hôi, đôi môi nhợt nhạt, toàn thân phát run, chỉ có thể dùng hai từ để hình dung, chính là “Vô dụng”“Ta….Ta….ta rất sợ a!” Lãnh phức Hương sống chết bám lấy góc áo của Tô Duyệt Duyệt, thanh âm có phần run rẩy nói.Tô Duyệt Duyệt lườm nàng ta một cái, đột nhiên tên hắc y nhân lúc nãy lại quay lại công kích 2 người, Lãnh Phức Hương sợ hãi định quay người bỏ chạy, lại bị Tô Duyệt Duyệt vô tình cầm vạt áo kéo lại, đẩy lên chắn trước thân nàng, làm bia đỡ đạn.“Tô Duyệt Duyệt, ngươi….ngươi sao có thể…….aaaaaaaaaa!” Lãnh Phức Hương phẫn nộ oán tránh, lời còn chưa nói xong, chân phải của nàng ta không tự chủ đá về phía trước.Chỉ thấy một tiếng kêu vô cùng thảm thiết vang lên trên không trung…Hắc y nhân đau đến nỗi tay buông lỏng đao, vừa nhảy vừa dùng tay ôm chặt quả dưa chuột của mình.“Nữ nhân đáng chết, ngươi cư nhiên dám chặt đứt đường nối dõi của ta”__Hồng Trần__

Chương 81: Ám sát (1)