Tác giả:

QUYỂN 1: THIÊN HẠ PHONG VÂN XUẤT NGÃ BỐI [MƯA GIÓ THIÊN HẠ TRÊN LƯNG TA] “Hoàng thượng, Chân phi nương nương lâm bồn, người có đi xem hay không…” Một thái giám thanh tú đứng trước ngự án của nam nhân, thấp giọng nói. “Bà mụ không phải đã đến rồi sao, còn có thái y chiếu cố, ta đi làm gì.” Nam tử phía sau ngự án ngồi yên không động, đầu mày nhíu lại. Đôi mắt hắc sắc lóe lên hàn quang khiến cho người ta không dám nhìn thẳng, tiểu thái giám nghe được Thánh thượng quyết định như vậy tự nhiên cũng không dám nhiều ời, im lặng đứng ở một bên. Khoảng chung trà sau [10’], một cung nữ hoa dung thất sắc chạy đến, trên trán còn lấm tấm mồ hôi, môi run run, quên cả quy củ, nàng vừa đến Ngự thư phòng liền cất tiếng: “Hoàng thượng, không tốt, Chân phi nương nương khó sinh… khó sinh…” “Nô tài lớn mật, không phải chỉ khó sinh thôi sao! Cần gì phải hoang mang, rối loạn như vậy?” Người nam tử phía sau ngự án ngẩng đầu, liếc nhìn cung nữ lạnh lùng nói: “Còn không mau lui ra.” “Dạ… Nô tài đáng chết.” Cung…

Quyển 2 - Chương 23: Hỗn độn

Ràng Buộc Chi Gông Xiềng (Gông Xiềng Ràng Buộc)Tác giả: Hoán nguyệtTruyện Cung Đấu, Truyện Đam Mỹ, Truyện Xuyên KhôngQUYỂN 1: THIÊN HẠ PHONG VÂN XUẤT NGÃ BỐI [MƯA GIÓ THIÊN HẠ TRÊN LƯNG TA] “Hoàng thượng, Chân phi nương nương lâm bồn, người có đi xem hay không…” Một thái giám thanh tú đứng trước ngự án của nam nhân, thấp giọng nói. “Bà mụ không phải đã đến rồi sao, còn có thái y chiếu cố, ta đi làm gì.” Nam tử phía sau ngự án ngồi yên không động, đầu mày nhíu lại. Đôi mắt hắc sắc lóe lên hàn quang khiến cho người ta không dám nhìn thẳng, tiểu thái giám nghe được Thánh thượng quyết định như vậy tự nhiên cũng không dám nhiều ời, im lặng đứng ở một bên. Khoảng chung trà sau [10’], một cung nữ hoa dung thất sắc chạy đến, trên trán còn lấm tấm mồ hôi, môi run run, quên cả quy củ, nàng vừa đến Ngự thư phòng liền cất tiếng: “Hoàng thượng, không tốt, Chân phi nương nương khó sinh… khó sinh…” “Nô tài lớn mật, không phải chỉ khó sinh thôi sao! Cần gì phải hoang mang, rối loạn như vậy?” Người nam tử phía sau ngự án ngẩng đầu, liếc nhìn cung nữ lạnh lùng nói: “Còn không mau lui ra.” “Dạ… Nô tài đáng chết.” Cung… “Cơ hội biện bạch? Ngươi nếu chưa chết vì sao không quay về Dư quốc, ngươi biết rõ ta là ai nhưng lại vờ như không biết, thời gian dài như thế chẳng lẽ không có được một cơ hôi để nói rõ hay sao?” Trữ Giác Phi lạnh lùng nhìn Trữ Hoài Tĩnh, nhãn thần lạnh băng không mang chút ôn độ.“Ta… ta…” Đối việc gây sự của Trữ Giác Phi, Trữ Hoài Tĩnh không biết nên giải thích thế nào, chỉ có thể lộ ra vẻ mặt tái nhợt đứng ở một bên.“Không nói được sao, ngươi đây là tội khi quân biết không?” Trữ Giác Phi nhìn vào vẻ mặt trắng bệch của Trữ Hoài Tĩnh, ngực tuy rằng khó chịu nhưng vẫn ép buộc chính mình tỏ ra băng lãnh.“Vậy ngươi định xử ta tội gì? Tru di cửu tộc, diệt sạch cả nhà?” Trữ Hoài Tĩnh nhìn Trữ Giác Phi, trên mặt lộ ra trêu tức, đáy mắt tràn đầy ý khiêu khích, thế nhưng nếu chăm chú nhìn kĩ sẽ thấy bàn tay hắn nắm chặt, móng tay dường như đã đâm sâu vào trong.“Ngươi đi ra ngoài!” Trữ Giác Phi không nghĩ tới Trữ Hoài Tĩnh lại đột nhiên thay đổi, trong khoảng thời gian ngắn ngọn lửa lại bùng lên, nguyên bản tâm tình phiền toái hiện tại như có khối đá đè nén.Trữ Hoài Tĩnh cũng không nhìn Trữ Giác Phi nữa, hắn cũng không quay đầu mà ly khai gian phòng, đưa tay đóng cửa thật mạnh. Trữ Giác Phi có chút vô lực mà nằm xuống giường.Trong lòng hắn không ngừng tự nhủ bọn họ chính là phụ tử, trên người có cùng huyết thống, bọn họ đã một lần làm sai, bất năng tái thêm một lần, chuyện này nên tới hồi kết thúc.Trữ Hoài Tĩnh rời khỏi gian phòng nhưng cũng không đi xa, hắn đứng trước cánh cửa mà trở nên bồi hồi, đã từng nghĩ đến rất nhiều giả thuyết, nhưng không ngờ Trữ Giác Phi lại trở nên như vậy.Hắn cùng người kia vĩnh viễn cũng không thể vượt qua được sợi xích này, Trữ Hoài Tĩnh có chút tự giễu mà cười, bầu trời xanh biếc, vạn lý không mây, ánh dương có chút chói mắt, lão thiên cho hắn cơ hội này rốt cuộc là vì sao?Vì sao muốn hắn mang theo kí ức? Nhượng hắn một lần nữa biết được kết cục…Ánh dương gắt gao soi sáng, không khí làm cho người ta có chút hít thở không thông, chứa đầy cảm giác bất an… Hắn nên nghỉ ngơi một chút…Bạch sắc thân ảnh lay động tựa như cánh bướm, chỉ nghe một tiếng vang thật lớn bóng trắng liền tiêu thất, gương mặt thủy chung bình tĩnh nay mang theo một tia khổ sở, đôi môi không cất nên lời.Trong khung cảnh tăm tối đột nhiên xuất hiện nhất mạng tia sáng, dương quang có chút chói lóa làm người ta không mở mắt nổi…“Tĩnh nhi, ngươi oán ta sao?” Oán? Như thế nào lại oán ni? Chỉ là có chút tiếc nuối, tiếc nuối mà thôi…“Hữu Trữ, ba ba xin lỗi con…” Vĩnh viễn không thể nói với ta ba chữ, ba chữ này so với ta không thương ngươi ngươi càng khó có hơn…“Tĩnh nhi, nếu có kiếp sau, chúng ta không nên tái làm phụ tử…”“Hữu Trữ, đời này chúng ta chính là phụ tử, bất khả thay đổi… Chỉ mong kiếp sau, bất duyên phụ tử…”Phụ tử! Kỳ thực nó có quan trọng gì ni? Chỉ cần thật tình với nhau thì hà cớ gì cứ phải tính toán?

“Cơ hội biện bạch? Ngươi nếu chưa chết vì sao không quay về Dư quốc, ngươi biết rõ ta là ai nhưng lại vờ như không biết, thời gian dài như thế chẳng lẽ không có được một cơ hôi để nói rõ hay sao?” Trữ Giác Phi lạnh lùng nhìn Trữ Hoài Tĩnh, nhãn thần lạnh băng không mang chút ôn độ.

“Ta… ta…” Đối việc gây sự của Trữ Giác Phi, Trữ Hoài Tĩnh không biết nên giải thích thế nào, chỉ có thể lộ ra vẻ mặt tái nhợt đứng ở một bên.

“Không nói được sao, ngươi đây là tội khi quân biết không?” Trữ Giác Phi nhìn vào vẻ mặt trắng bệch của Trữ Hoài Tĩnh, ngực tuy rằng khó chịu nhưng vẫn ép buộc chính mình tỏ ra băng lãnh.

“Vậy ngươi định xử ta tội gì? Tru di cửu tộc, diệt sạch cả nhà?” Trữ Hoài Tĩnh nhìn Trữ Giác Phi, trên mặt lộ ra trêu tức, đáy mắt tràn đầy ý khiêu khích, thế nhưng nếu chăm chú nhìn kĩ sẽ thấy bàn tay hắn nắm chặt, móng tay dường như đã đâm sâu vào trong.

“Ngươi đi ra ngoài!” Trữ Giác Phi không nghĩ tới Trữ Hoài Tĩnh lại đột nhiên thay đổi, trong khoảng thời gian ngắn ngọn lửa lại bùng lên, nguyên bản tâm tình phiền toái hiện tại như có khối đá đè nén.

Trữ Hoài Tĩnh cũng không nhìn Trữ Giác Phi nữa, hắn cũng không quay đầu mà ly khai gian phòng, đưa tay đóng cửa thật mạnh. Trữ Giác Phi có chút vô lực mà nằm xuống giường.

Trong lòng hắn không ngừng tự nhủ bọn họ chính là phụ tử, trên người có cùng huyết thống, bọn họ đã một lần làm sai, bất năng tái thêm một lần, chuyện này nên tới hồi kết thúc.

Trữ Hoài Tĩnh rời khỏi gian phòng nhưng cũng không đi xa, hắn đứng trước cánh cửa mà trở nên bồi hồi, đã từng nghĩ đến rất nhiều giả thuyết, nhưng không ngờ Trữ Giác Phi lại trở nên như vậy.

Hắn cùng người kia vĩnh viễn cũng không thể vượt qua được sợi xích này, Trữ Hoài Tĩnh có chút tự giễu mà cười, bầu trời xanh biếc, vạn lý không mây, ánh dương có chút chói mắt, lão thiên cho hắn cơ hội này rốt cuộc là vì sao?

Vì sao muốn hắn mang theo kí ức? Nhượng hắn một lần nữa biết được kết cục…

Ánh dương gắt gao soi sáng, không khí làm cho người ta có chút hít thở không thông, chứa đầy cảm giác bất an… Hắn nên nghỉ ngơi một chút…

Bạch sắc thân ảnh lay động tựa như cánh bướm, chỉ nghe một tiếng vang thật lớn bóng trắng liền tiêu thất, gương mặt thủy chung bình tĩnh nay mang theo một tia khổ sở, đôi môi không cất nên lời.

Trong khung cảnh tăm tối đột nhiên xuất hiện nhất mạng tia sáng, dương quang có chút chói lóa làm người ta không mở mắt nổi…

“Tĩnh nhi, ngươi oán ta sao?” Oán? Như thế nào lại oán ni? Chỉ là có chút tiếc nuối, tiếc nuối mà thôi…

“Hữu Trữ, ba ba xin lỗi con…” Vĩnh viễn không thể nói với ta ba chữ, ba chữ này so với ta không thương ngươi ngươi càng khó có hơn…

“Tĩnh nhi, nếu có kiếp sau, chúng ta không nên tái làm phụ tử…”

“Hữu Trữ, đời này chúng ta chính là phụ tử, bất khả thay đổi… Chỉ mong kiếp sau, bất duyên phụ tử…”

Phụ tử! Kỳ thực nó có quan trọng gì ni? Chỉ cần thật tình với nhau thì hà cớ gì cứ phải tính toán?

Ràng Buộc Chi Gông Xiềng (Gông Xiềng Ràng Buộc)Tác giả: Hoán nguyệtTruyện Cung Đấu, Truyện Đam Mỹ, Truyện Xuyên KhôngQUYỂN 1: THIÊN HẠ PHONG VÂN XUẤT NGÃ BỐI [MƯA GIÓ THIÊN HẠ TRÊN LƯNG TA] “Hoàng thượng, Chân phi nương nương lâm bồn, người có đi xem hay không…” Một thái giám thanh tú đứng trước ngự án của nam nhân, thấp giọng nói. “Bà mụ không phải đã đến rồi sao, còn có thái y chiếu cố, ta đi làm gì.” Nam tử phía sau ngự án ngồi yên không động, đầu mày nhíu lại. Đôi mắt hắc sắc lóe lên hàn quang khiến cho người ta không dám nhìn thẳng, tiểu thái giám nghe được Thánh thượng quyết định như vậy tự nhiên cũng không dám nhiều ời, im lặng đứng ở một bên. Khoảng chung trà sau [10’], một cung nữ hoa dung thất sắc chạy đến, trên trán còn lấm tấm mồ hôi, môi run run, quên cả quy củ, nàng vừa đến Ngự thư phòng liền cất tiếng: “Hoàng thượng, không tốt, Chân phi nương nương khó sinh… khó sinh…” “Nô tài lớn mật, không phải chỉ khó sinh thôi sao! Cần gì phải hoang mang, rối loạn như vậy?” Người nam tử phía sau ngự án ngẩng đầu, liếc nhìn cung nữ lạnh lùng nói: “Còn không mau lui ra.” “Dạ… Nô tài đáng chết.” Cung… “Cơ hội biện bạch? Ngươi nếu chưa chết vì sao không quay về Dư quốc, ngươi biết rõ ta là ai nhưng lại vờ như không biết, thời gian dài như thế chẳng lẽ không có được một cơ hôi để nói rõ hay sao?” Trữ Giác Phi lạnh lùng nhìn Trữ Hoài Tĩnh, nhãn thần lạnh băng không mang chút ôn độ.“Ta… ta…” Đối việc gây sự của Trữ Giác Phi, Trữ Hoài Tĩnh không biết nên giải thích thế nào, chỉ có thể lộ ra vẻ mặt tái nhợt đứng ở một bên.“Không nói được sao, ngươi đây là tội khi quân biết không?” Trữ Giác Phi nhìn vào vẻ mặt trắng bệch của Trữ Hoài Tĩnh, ngực tuy rằng khó chịu nhưng vẫn ép buộc chính mình tỏ ra băng lãnh.“Vậy ngươi định xử ta tội gì? Tru di cửu tộc, diệt sạch cả nhà?” Trữ Hoài Tĩnh nhìn Trữ Giác Phi, trên mặt lộ ra trêu tức, đáy mắt tràn đầy ý khiêu khích, thế nhưng nếu chăm chú nhìn kĩ sẽ thấy bàn tay hắn nắm chặt, móng tay dường như đã đâm sâu vào trong.“Ngươi đi ra ngoài!” Trữ Giác Phi không nghĩ tới Trữ Hoài Tĩnh lại đột nhiên thay đổi, trong khoảng thời gian ngắn ngọn lửa lại bùng lên, nguyên bản tâm tình phiền toái hiện tại như có khối đá đè nén.Trữ Hoài Tĩnh cũng không nhìn Trữ Giác Phi nữa, hắn cũng không quay đầu mà ly khai gian phòng, đưa tay đóng cửa thật mạnh. Trữ Giác Phi có chút vô lực mà nằm xuống giường.Trong lòng hắn không ngừng tự nhủ bọn họ chính là phụ tử, trên người có cùng huyết thống, bọn họ đã một lần làm sai, bất năng tái thêm một lần, chuyện này nên tới hồi kết thúc.Trữ Hoài Tĩnh rời khỏi gian phòng nhưng cũng không đi xa, hắn đứng trước cánh cửa mà trở nên bồi hồi, đã từng nghĩ đến rất nhiều giả thuyết, nhưng không ngờ Trữ Giác Phi lại trở nên như vậy.Hắn cùng người kia vĩnh viễn cũng không thể vượt qua được sợi xích này, Trữ Hoài Tĩnh có chút tự giễu mà cười, bầu trời xanh biếc, vạn lý không mây, ánh dương có chút chói mắt, lão thiên cho hắn cơ hội này rốt cuộc là vì sao?Vì sao muốn hắn mang theo kí ức? Nhượng hắn một lần nữa biết được kết cục…Ánh dương gắt gao soi sáng, không khí làm cho người ta có chút hít thở không thông, chứa đầy cảm giác bất an… Hắn nên nghỉ ngơi một chút…Bạch sắc thân ảnh lay động tựa như cánh bướm, chỉ nghe một tiếng vang thật lớn bóng trắng liền tiêu thất, gương mặt thủy chung bình tĩnh nay mang theo một tia khổ sở, đôi môi không cất nên lời.Trong khung cảnh tăm tối đột nhiên xuất hiện nhất mạng tia sáng, dương quang có chút chói lóa làm người ta không mở mắt nổi…“Tĩnh nhi, ngươi oán ta sao?” Oán? Như thế nào lại oán ni? Chỉ là có chút tiếc nuối, tiếc nuối mà thôi…“Hữu Trữ, ba ba xin lỗi con…” Vĩnh viễn không thể nói với ta ba chữ, ba chữ này so với ta không thương ngươi ngươi càng khó có hơn…“Tĩnh nhi, nếu có kiếp sau, chúng ta không nên tái làm phụ tử…”“Hữu Trữ, đời này chúng ta chính là phụ tử, bất khả thay đổi… Chỉ mong kiếp sau, bất duyên phụ tử…”Phụ tử! Kỳ thực nó có quan trọng gì ni? Chỉ cần thật tình với nhau thì hà cớ gì cứ phải tính toán?

Quyển 2 - Chương 23: Hỗn độn