QUYỂN 1: THIÊN HẠ PHONG VÂN XUẤT NGÃ BỐI [MƯA GIÓ THIÊN HẠ TRÊN LƯNG TA] “Hoàng thượng, Chân phi nương nương lâm bồn, người có đi xem hay không…” Một thái giám thanh tú đứng trước ngự án của nam nhân, thấp giọng nói. “Bà mụ không phải đã đến rồi sao, còn có thái y chiếu cố, ta đi làm gì.” Nam tử phía sau ngự án ngồi yên không động, đầu mày nhíu lại. Đôi mắt hắc sắc lóe lên hàn quang khiến cho người ta không dám nhìn thẳng, tiểu thái giám nghe được Thánh thượng quyết định như vậy tự nhiên cũng không dám nhiều ời, im lặng đứng ở một bên. Khoảng chung trà sau [10’], một cung nữ hoa dung thất sắc chạy đến, trên trán còn lấm tấm mồ hôi, môi run run, quên cả quy củ, nàng vừa đến Ngự thư phòng liền cất tiếng: “Hoàng thượng, không tốt, Chân phi nương nương khó sinh… khó sinh…” “Nô tài lớn mật, không phải chỉ khó sinh thôi sao! Cần gì phải hoang mang, rối loạn như vậy?” Người nam tử phía sau ngự án ngẩng đầu, liếc nhìn cung nữ lạnh lùng nói: “Còn không mau lui ra.” “Dạ… Nô tài đáng chết.” Cung…
Quyển 4 - Chương 9: Khúc nhạc dạo
Ràng Buộc Chi Gông Xiềng (Gông Xiềng Ràng Buộc)Tác giả: Hoán nguyệtTruyện Cung Đấu, Truyện Đam Mỹ, Truyện Xuyên KhôngQUYỂN 1: THIÊN HẠ PHONG VÂN XUẤT NGÃ BỐI [MƯA GIÓ THIÊN HẠ TRÊN LƯNG TA] “Hoàng thượng, Chân phi nương nương lâm bồn, người có đi xem hay không…” Một thái giám thanh tú đứng trước ngự án của nam nhân, thấp giọng nói. “Bà mụ không phải đã đến rồi sao, còn có thái y chiếu cố, ta đi làm gì.” Nam tử phía sau ngự án ngồi yên không động, đầu mày nhíu lại. Đôi mắt hắc sắc lóe lên hàn quang khiến cho người ta không dám nhìn thẳng, tiểu thái giám nghe được Thánh thượng quyết định như vậy tự nhiên cũng không dám nhiều ời, im lặng đứng ở một bên. Khoảng chung trà sau [10’], một cung nữ hoa dung thất sắc chạy đến, trên trán còn lấm tấm mồ hôi, môi run run, quên cả quy củ, nàng vừa đến Ngự thư phòng liền cất tiếng: “Hoàng thượng, không tốt, Chân phi nương nương khó sinh… khó sinh…” “Nô tài lớn mật, không phải chỉ khó sinh thôi sao! Cần gì phải hoang mang, rối loạn như vậy?” Người nam tử phía sau ngự án ngẩng đầu, liếc nhìn cung nữ lạnh lùng nói: “Còn không mau lui ra.” “Dạ… Nô tài đáng chết.” Cung… Tối đó khi Trữ Giác Phi trở về, Trữ Hoài Tĩnh cũng không đem chuyện mình gặp Sở Linh Nhi kể lại cho y, ba người hòa thuận vui vẻ cùng ăn cơm tối.Đêm khuya, Trữ Giác Phi muốn giữ hai người ngủ lại trong cung nhưng bị Trữ Hoài Tĩnh cự tuyệt, Trữ Giác Phi tuy rằng mất hứng nhưng cũng không nói gì thêm.Hôm sau, khi Trữ Hoài Tĩnh còn đang say giấc thì đã bị ngưởi kéo khỏi ổ chăn, hắn hờn giận mở mắt, lúc thấy đối phương thì tức tối hói: “Mới sáng sớm mà có chuyện gì?”“Đêm qua… Đêm qua Mẫu Đan lâu xảy ra hỏa hạn, Liễm Trần… Liễm Trần mất tích.” Trữ Hoài Xa hổn hển nói xong thì vô lực ngồi bệt xuống đất, th* d*c từng ngụm.“Ngoại trừ Liễm Trần thì còn có ai mất tích?” Trữ Hoài Tĩnh bước xuống giường, vừa lấy y phục mặc vào vừa hỏi.“Chỉ có Liễm Trần đơn độc đứng trong hậu viện ở Mẫu Đan lâu. Canh ba đêm qua hậu viện đột nhiên bị cháy, sau khi quan sai dò xét thì phát hiện hai cỗ thi thể, họ nói một trong hai chính là thị nữ bên cạnh Liễm Trần.” Trữ Hoài Xa uể oải xoa trán, “Thế nhưng ta không tin, ta không tin nàng ấy đã chết.”“Nguyên nhân cháy do đâu?” Trữ Hoài Tĩnh hỏi.“Không có.”Hắn im lặng vỗ vai Trữ Hoài Xa rồi rời khỏi phòng.Đứng trong sân, nghe thấy tiếng người kia gào khóc, Trữ Hoài Tĩnh tuy không biết mình làm như vậy có đúng hay không nhưng hắn chỉ có một lựa chọn. Dù sao người Liễm Trần thích cũng không phải là Hoài Xa, đau đớn nhất định sẽ có. Thời gian tuy không thể xóa nhòa vết thương nhưng sẽ khiến người ta vơi đi nỗi đau.Vụ hỏa hoạn ở Mẫu Đan lâu không có đầu mối, mọi người đều cho rằng Liễm Trần đã chết. Thẳng đến vài năm sau, khi Trữ Hoài Xa hay tin Liễm Trần vẫn còn trên đời thì hắn mới hiểu ra khi xưa mình chỉ đơn giản là mê luyến chứ không phải yêu.Trữ Hoài Xa cự tuyệt việc đính hôn với nữ nhi của thừa tướng khiến Trữ Giác Phi nổi giận, nhưng trước ngày thành thân một đêm, tân nương đột nhiên lưu lại phong thư rồi biến mất, hôn sự này cứ như vậy mà xóa bỏ.Trữ Hoài Xa bởi vì sự kiện lần này mà xin Trữ Giác Phi trấn thủ biên cương năm năm.Thời gian lặng lẽ trôi đi, mùa hè thoắt đến rồi lại sang đông, cuộc sống bình thản không chút gợn sóng. Ngay lúc tất cả đều cho rằng mỗi ngày đều vẫn bình yên như thế thì chuyện ngoài ý muốn xảy ra…nhìn trời 50… 50… 50…lúc mới làm chương này mình sốc ghê gớmđầu óc cứ suy tư,phụ tử a các biệt tuổi tác a một người ra đi trước a một người ở lại đau đớn ađối với một đứa đầu óc hường phấn như mình đúng là đả kích mà!
Tối đó khi Trữ Giác Phi trở về, Trữ Hoài Tĩnh cũng không đem chuyện mình gặp Sở Linh Nhi kể lại cho y, ba người hòa thuận vui vẻ cùng ăn cơm tối.
Đêm khuya, Trữ Giác Phi muốn giữ hai người ngủ lại trong cung nhưng bị Trữ Hoài Tĩnh cự tuyệt, Trữ Giác Phi tuy rằng mất hứng nhưng cũng không nói gì thêm.
Hôm sau, khi Trữ Hoài Tĩnh còn đang say giấc thì đã bị ngưởi kéo khỏi ổ chăn, hắn hờn giận mở mắt, lúc thấy đối phương thì tức tối hói: “Mới sáng sớm mà có chuyện gì?”
“Đêm qua… Đêm qua Mẫu Đan lâu xảy ra hỏa hạn, Liễm Trần… Liễm Trần mất tích.” Trữ Hoài Xa hổn hển nói xong thì vô lực ngồi bệt xuống đất, th* d*c từng ngụm.
“Ngoại trừ Liễm Trần thì còn có ai mất tích?” Trữ Hoài Tĩnh bước xuống giường, vừa lấy y phục mặc vào vừa hỏi.
“Chỉ có Liễm Trần đơn độc đứng trong hậu viện ở Mẫu Đan lâu. Canh ba đêm qua hậu viện đột nhiên bị cháy, sau khi quan sai dò xét thì phát hiện hai cỗ thi thể, họ nói một trong hai chính là thị nữ bên cạnh Liễm Trần.” Trữ Hoài Xa uể oải xoa trán, “Thế nhưng ta không tin, ta không tin nàng ấy đã chết.”
“Nguyên nhân cháy do đâu?” Trữ Hoài Tĩnh hỏi.
“Không có.”
Hắn im lặng vỗ vai Trữ Hoài Xa rồi rời khỏi phòng.
Đứng trong sân, nghe thấy tiếng người kia gào khóc, Trữ Hoài Tĩnh tuy không biết mình làm như vậy có đúng hay không nhưng hắn chỉ có một lựa chọn. Dù sao người Liễm Trần thích cũng không phải là Hoài Xa, đau đớn nhất định sẽ có. Thời gian tuy không thể xóa nhòa vết thương nhưng sẽ khiến người ta vơi đi nỗi đau.
Vụ hỏa hoạn ở Mẫu Đan lâu không có đầu mối, mọi người đều cho rằng Liễm Trần đã chết. Thẳng đến vài năm sau, khi Trữ Hoài Xa hay tin Liễm Trần vẫn còn trên đời thì hắn mới hiểu ra khi xưa mình chỉ đơn giản là mê luyến chứ không phải yêu.
Trữ Hoài Xa cự tuyệt việc đính hôn với nữ nhi của thừa tướng khiến Trữ Giác Phi nổi giận, nhưng trước ngày thành thân một đêm, tân nương đột nhiên lưu lại phong thư rồi biến mất, hôn sự này cứ như vậy mà xóa bỏ.
Trữ Hoài Xa bởi vì sự kiện lần này mà xin Trữ Giác Phi trấn thủ biên cương năm năm.
Thời gian lặng lẽ trôi đi, mùa hè thoắt đến rồi lại sang đông, cuộc sống bình thản không chút gợn sóng. Ngay lúc tất cả đều cho rằng mỗi ngày đều vẫn bình yên như thế thì chuyện ngoài ý muốn xảy ra…
nhìn trời 50… 50… 50…
lúc mới làm chương này mình sốc ghê gớm
đầu óc cứ suy tư,
phụ tử a các biệt tuổi tác a một người ra đi trước a một người ở lại đau đớn a
đối với một đứa đầu óc hường phấn như mình đúng là đả kích mà!
Ràng Buộc Chi Gông Xiềng (Gông Xiềng Ràng Buộc)Tác giả: Hoán nguyệtTruyện Cung Đấu, Truyện Đam Mỹ, Truyện Xuyên KhôngQUYỂN 1: THIÊN HẠ PHONG VÂN XUẤT NGÃ BỐI [MƯA GIÓ THIÊN HẠ TRÊN LƯNG TA] “Hoàng thượng, Chân phi nương nương lâm bồn, người có đi xem hay không…” Một thái giám thanh tú đứng trước ngự án của nam nhân, thấp giọng nói. “Bà mụ không phải đã đến rồi sao, còn có thái y chiếu cố, ta đi làm gì.” Nam tử phía sau ngự án ngồi yên không động, đầu mày nhíu lại. Đôi mắt hắc sắc lóe lên hàn quang khiến cho người ta không dám nhìn thẳng, tiểu thái giám nghe được Thánh thượng quyết định như vậy tự nhiên cũng không dám nhiều ời, im lặng đứng ở một bên. Khoảng chung trà sau [10’], một cung nữ hoa dung thất sắc chạy đến, trên trán còn lấm tấm mồ hôi, môi run run, quên cả quy củ, nàng vừa đến Ngự thư phòng liền cất tiếng: “Hoàng thượng, không tốt, Chân phi nương nương khó sinh… khó sinh…” “Nô tài lớn mật, không phải chỉ khó sinh thôi sao! Cần gì phải hoang mang, rối loạn như vậy?” Người nam tử phía sau ngự án ngẩng đầu, liếc nhìn cung nữ lạnh lùng nói: “Còn không mau lui ra.” “Dạ… Nô tài đáng chết.” Cung… Tối đó khi Trữ Giác Phi trở về, Trữ Hoài Tĩnh cũng không đem chuyện mình gặp Sở Linh Nhi kể lại cho y, ba người hòa thuận vui vẻ cùng ăn cơm tối.Đêm khuya, Trữ Giác Phi muốn giữ hai người ngủ lại trong cung nhưng bị Trữ Hoài Tĩnh cự tuyệt, Trữ Giác Phi tuy rằng mất hứng nhưng cũng không nói gì thêm.Hôm sau, khi Trữ Hoài Tĩnh còn đang say giấc thì đã bị ngưởi kéo khỏi ổ chăn, hắn hờn giận mở mắt, lúc thấy đối phương thì tức tối hói: “Mới sáng sớm mà có chuyện gì?”“Đêm qua… Đêm qua Mẫu Đan lâu xảy ra hỏa hạn, Liễm Trần… Liễm Trần mất tích.” Trữ Hoài Xa hổn hển nói xong thì vô lực ngồi bệt xuống đất, th* d*c từng ngụm.“Ngoại trừ Liễm Trần thì còn có ai mất tích?” Trữ Hoài Tĩnh bước xuống giường, vừa lấy y phục mặc vào vừa hỏi.“Chỉ có Liễm Trần đơn độc đứng trong hậu viện ở Mẫu Đan lâu. Canh ba đêm qua hậu viện đột nhiên bị cháy, sau khi quan sai dò xét thì phát hiện hai cỗ thi thể, họ nói một trong hai chính là thị nữ bên cạnh Liễm Trần.” Trữ Hoài Xa uể oải xoa trán, “Thế nhưng ta không tin, ta không tin nàng ấy đã chết.”“Nguyên nhân cháy do đâu?” Trữ Hoài Tĩnh hỏi.“Không có.”Hắn im lặng vỗ vai Trữ Hoài Xa rồi rời khỏi phòng.Đứng trong sân, nghe thấy tiếng người kia gào khóc, Trữ Hoài Tĩnh tuy không biết mình làm như vậy có đúng hay không nhưng hắn chỉ có một lựa chọn. Dù sao người Liễm Trần thích cũng không phải là Hoài Xa, đau đớn nhất định sẽ có. Thời gian tuy không thể xóa nhòa vết thương nhưng sẽ khiến người ta vơi đi nỗi đau.Vụ hỏa hoạn ở Mẫu Đan lâu không có đầu mối, mọi người đều cho rằng Liễm Trần đã chết. Thẳng đến vài năm sau, khi Trữ Hoài Xa hay tin Liễm Trần vẫn còn trên đời thì hắn mới hiểu ra khi xưa mình chỉ đơn giản là mê luyến chứ không phải yêu.Trữ Hoài Xa cự tuyệt việc đính hôn với nữ nhi của thừa tướng khiến Trữ Giác Phi nổi giận, nhưng trước ngày thành thân một đêm, tân nương đột nhiên lưu lại phong thư rồi biến mất, hôn sự này cứ như vậy mà xóa bỏ.Trữ Hoài Xa bởi vì sự kiện lần này mà xin Trữ Giác Phi trấn thủ biên cương năm năm.Thời gian lặng lẽ trôi đi, mùa hè thoắt đến rồi lại sang đông, cuộc sống bình thản không chút gợn sóng. Ngay lúc tất cả đều cho rằng mỗi ngày đều vẫn bình yên như thế thì chuyện ngoài ý muốn xảy ra…nhìn trời 50… 50… 50…lúc mới làm chương này mình sốc ghê gớmđầu óc cứ suy tư,phụ tử a các biệt tuổi tác a một người ra đi trước a một người ở lại đau đớn ađối với một đứa đầu óc hường phấn như mình đúng là đả kích mà!