Tác giả:

Tác giả: An Chỉ Manh Cận Tư Hàn: Từ khi gặp em, tất cả mọi thứ đều trở thành tạm bợ. Mà tôi, không muốn tạm bợ. An Chỉ Manh: Cho cô một người chồng hoàn mỹ, cô ngược lại biến anh ta thành kẻ tâm thần. Đêm mùa hạ, nhiệt độ nóng bức phả lên mặt con người. Đường phố yên tĩnh, truyền đến tiếng bước chân hỗn độn. ‘ két…… két……’ ‘ két…… két……’ vô số tiếng thắng xe đánh vỡ tĩnh lặng đường phố. Một cô gái tóc hỗn loạn bị vây quanh ở giữa, hơn mười người đàn ông toàn thân đồ đen từ trong xe đi ra. Họ trực tiếp ấn cô vào trong xe, xe khởi động, đường phố trở lại yên tĩnh ban đầu một lần nữa. Nửa giờ sau. Trong một hàng những tòa lâu đài. “Tổng Thống tiên sinh, người tới rồi.” “Ừ.” Một người đàn ông ngồi trên sô pha đối diện, đôi mắt đen như hắc diệu thạch lộ ra tia nghiêm nghị và duệ khí, tròng mắt lóe lên ánh nhìn sắc bén như chim ưng. Dung nhan tuấn mỹ vô song, phảng phất như tác phẩm nghệ thuật được điêu khắc tỉ mỉ. “Giao đồ ra đây.” “Thứ gì?” An Chỉ Manh mông lung, cô vẫn không hiểu vì lí…

Chương 102: Đấu trường tình yêu

Tổng Thống Cưng Chiều Vật Nhỏ Đáng YêuTác giả: An Chỉ ManhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngTác giả: An Chỉ Manh Cận Tư Hàn: Từ khi gặp em, tất cả mọi thứ đều trở thành tạm bợ. Mà tôi, không muốn tạm bợ. An Chỉ Manh: Cho cô một người chồng hoàn mỹ, cô ngược lại biến anh ta thành kẻ tâm thần. Đêm mùa hạ, nhiệt độ nóng bức phả lên mặt con người. Đường phố yên tĩnh, truyền đến tiếng bước chân hỗn độn. ‘ két…… két……’ ‘ két…… két……’ vô số tiếng thắng xe đánh vỡ tĩnh lặng đường phố. Một cô gái tóc hỗn loạn bị vây quanh ở giữa, hơn mười người đàn ông toàn thân đồ đen từ trong xe đi ra. Họ trực tiếp ấn cô vào trong xe, xe khởi động, đường phố trở lại yên tĩnh ban đầu một lần nữa. Nửa giờ sau. Trong một hàng những tòa lâu đài. “Tổng Thống tiên sinh, người tới rồi.” “Ừ.” Một người đàn ông ngồi trên sô pha đối diện, đôi mắt đen như hắc diệu thạch lộ ra tia nghiêm nghị và duệ khí, tròng mắt lóe lên ánh nhìn sắc bén như chim ưng. Dung nhan tuấn mỹ vô song, phảng phất như tác phẩm nghệ thuật được điêu khắc tỉ mỉ. “Giao đồ ra đây.” “Thứ gì?” An Chỉ Manh mông lung, cô vẫn không hiểu vì lí… An Chỉ Manh ở trong phòng để mặc cho chuyên gia trang điểm, trang điểm xong cũng mất mấy giờ.Nhìn cô gái xinh đẹp trong gương mà cô kinh ngạc đến nỗi trợn mắt há hốc mồm.Nhìn bản thân trong gương, tâm tình lập tức thoải mái, vừa rồi không thoải mái cũng biến mất không thấy gì nữa rồi.Thấy anh đi đến cửa, cô cao hứng phấn chấn tiêu sái đến trước mặt anh, không ngừng khoe ra dáng người xinh đẹp của mình."Đẹp không? Tôi đẹp chứ? "Lễ phục màu bột nước, vừa vặn tôn lên dáng người của cô.Trước ngực gắn kim cương nhỏ, khiến cho người mặc càng thêm lấp lánh sáng ngời. Cô mang giày cao gót hơn 10cm, tôn lên đôi chân dài thẳng tắp, làm cho người ta mở rộng tầm mắt.Phía sau thiết kế lộ lưng trần, tăng thêm vẻ gợi cảm."Tôi mặc đẹp chứ? Có phải là rất đẹp hay không?" Cô vươn tay xua xua trước mặt anh "Nhìn đến ngây ngốc vậy??"Cận Tư Hàn quét mắt qua người chọn trang phục, cất giọng lạnh lùng."Ai cho hắn chọn quần áo.""Tổng Thống tiên sinh, ngài không hài lòng với trang phục sao? "Anh kéo cô vào phòng tắm, ra lệnh: "Cởi đi.""Không cởi! Nhìn rất đẹp, sao lại muốn cởi ra. ""Tự em cởi hay để tôi cởi thay?." Để cô mặc như vậy đi gặp kí giả, anh khó đảm bảo ánh mắt những kẻ đó sẽ dời đi nơi khác.Thấy anh định làm thật, cô bất đắc dĩ "Cởi thì cởi! Đi ra ngoài!" Dùng sức đẩy anh ra ngoài.Cận Ti Hàn đi đến trước mặt phục sư."Quần áo đâu?""Tổng Thống tiên sinh, quần áo ở trong này." Thôi quá một bên vài cái di động ngăn tủ.Anh liếc nhanh qua tử đồ trước mặt.Váy quá ngắn! Không thể mặc.Tay áo quá ngắn, không thể mặc.Lưng rất lộ, không thể mặc.Ngực rất lộ, không thể mặc.Xẻ tà, càng không thể mặc.Bó sát, không thể mặc.Tôn nhan sắc, không cần.Hoa sắc rất khoa trương, không cần.Tay anh cầm lấy một bộ đồ màu đen thuần, váy dài, không hề lộ liễu chút nào."Lấy cái này đi. "Người chonn quần áo nhìn chiếc váy trong tay anh, muốn nói cái gì đó, cuối cùng vẫn là không nói.An Chỉ Manh vừa ra đến nơi, nhìn đồ trên tay anh, lập tức không vui, "Tôi không mặc, muốn mặc thì anh đi mà mặc."Người đàn ông này có phải chỉ muốn mình đẹp thôi không. Ai lại đi chọn bộ đồ xấu như vậy cho cô mặc."Em mặc hay để tôi mặc giúp?" Giọng người đàn ông nhẹ nhàng, chẳng có chút cảm xúc gì, đạm mạc khiến cho người ta càng thêm tức giận.Cái người này nói một câu ngọt ngào thì sẽ chết sao.Cô bất bình nhận lấy quần áo trong tay anh, đi vào nhà vệ sinh thay đồ.Nhìn cô gái trong gương váy dài đến đầu gối mà khóc không ra nước mắt.Đến cả dáng người hoàn mỹ của mình cũng không thể cứu vớt được hình tượng.Liếc mắt nhìn qua thì chẳng khác gì một lão bà.Cô hậm hực mở cửa, nhìn đầu xỏ gây tội."Ừm, cái này tốt lắm." Cận Tư Hàn vừa lòng nhìn đồ chính mình chọn lựa, biểu cảm gương mặt anh khiến người ta chán ghét đến cùng cực. Đối với gương mặt nhỏ nhắn tức giận của cô, anh vẫn chẳng ỏ ê."Đi thôi! Phóng viên bọn họ đều đang chờ.""Ừ, anh xuống trước đi, tôi sẽ xuống sau." Nhìn ann đã bước xuống lầu, cô trực tiếp với lấy túi xách, nhét bộ váy sắc màu vào trong.Khóe miệng gợi lên nụ cười nghịch ngợm. Hừ, không cho tôi mặc, vậy tôi không mặc là được.

An Chỉ Manh ở trong phòng để mặc cho chuyên gia trang điểm, trang điểm xong cũng mất mấy giờ.

Nhìn cô gái xinh đẹp trong gương mà cô kinh ngạc đến nỗi trợn mắt há hốc mồm.

Nhìn bản thân trong gương, tâm tình lập tức thoải mái, vừa rồi không thoải mái cũng biến mất không thấy gì nữa rồi.

Thấy anh đi đến cửa, cô cao hứng phấn chấn tiêu sái đến trước mặt anh, không ngừng khoe ra dáng người xinh đẹp của mình."Đẹp không? Tôi đẹp chứ? "

Lễ phục màu bột nước, vừa vặn tôn lên dáng người của cô.

Trước ngực gắn kim cương nhỏ, khiến cho người mặc càng thêm lấp lánh sáng ngời. 

Cô mang giày cao gót hơn 10cm, tôn lên đôi chân dài thẳng tắp, làm cho người ta mở rộng tầm mắt.

Phía sau thiết kế lộ lưng trần, tăng thêm vẻ gợi cảm.

"Tôi mặc đẹp chứ? Có phải là rất đẹp hay không?" Cô vươn tay xua xua trước mặt anh "Nhìn đến ngây ngốc vậy??"

Cận Tư Hàn quét mắt qua người chọn trang phục, cất giọng lạnh lùng."Ai cho hắn chọn quần áo."

"Tổng Thống tiên sinh, ngài không hài lòng với trang phục sao? "

Anh kéo cô vào phòng tắm, ra lệnh: "Cởi đi."

"Không cởi! Nhìn rất đẹp, sao lại muốn cởi ra. "

"Tự em cởi hay để tôi cởi thay?." Để cô mặc như vậy đi gặp kí giả, anh khó đảm bảo ánh mắt những kẻ đó sẽ dời đi nơi khác.

Thấy anh định làm thật, cô bất đắc dĩ "Cởi thì cởi! Đi ra ngoài!" Dùng sức đẩy anh ra ngoài.

Cận Ti Hàn đi đến trước mặt phục sư."Quần áo đâu?"

"Tổng Thống tiên sinh, quần áo ở trong này." Thôi quá một bên vài cái di động ngăn tủ.

Anh liếc nhanh qua tử đồ trước mặt.

Váy quá ngắn! Không thể mặc.

Tay áo quá ngắn, không thể mặc.

Lưng rất lộ, không thể mặc.

Ngực rất lộ, không thể mặc.

Xẻ tà, càng không thể mặc.

Bó sát, không thể mặc.

Tôn nhan sắc, không cần.

Hoa sắc rất khoa trương, không cần.

Tay anh cầm lấy một bộ đồ màu đen thuần, váy dài, không hề lộ liễu chút nào."Lấy cái này đi. "

Người chonn quần áo nhìn chiếc váy trong tay anh, muốn nói cái gì đó, cuối cùng vẫn là không nói.

An Chỉ Manh vừa ra đến nơi, nhìn đồ trên tay anh, lập tức không vui, "Tôi không mặc, muốn mặc thì anh đi mà mặc."

Người đàn ông này có phải chỉ muốn mình đẹp thôi không. Ai lại đi chọn bộ đồ xấu như vậy cho cô mặc.

"Em mặc hay để tôi mặc giúp?" Giọng người đàn ông nhẹ nhàng, chẳng có chút cảm xúc gì, đạm mạc khiến cho người ta càng thêm tức giận.

Cái người này nói một câu ngọt ngào thì sẽ chết sao.

Cô bất bình nhận lấy quần áo trong tay anh, đi vào nhà vệ sinh thay đồ.

Nhìn cô gái trong gương váy dài đến đầu gối mà khóc không ra nước mắt.

Đến cả dáng người hoàn mỹ của mình cũng không thể cứu vớt được hình tượng.

Liếc mắt nhìn qua thì chẳng khác gì một lão bà.

Cô hậm hực mở cửa, nhìn đầu xỏ gây tội.

"Ừm, cái này tốt lắm." Cận Tư Hàn vừa lòng nhìn đồ chính mình chọn lựa, biểu cảm gương mặt anh khiến người ta chán ghét đến cùng cực. 

Đối với gương mặt nhỏ nhắn tức giận của cô, anh vẫn chẳng ỏ ê."Đi thôi! Phóng viên bọn họ đều đang chờ."

"Ừ, anh xuống trước đi, tôi sẽ xuống sau." Nhìn ann đã bước xuống lầu, cô trực tiếp với lấy túi xách, nhét bộ váy sắc màu vào trong.

Khóe miệng gợi lên nụ cười nghịch ngợm. Hừ, không cho tôi mặc, vậy tôi không mặc là được.

Tổng Thống Cưng Chiều Vật Nhỏ Đáng YêuTác giả: An Chỉ ManhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngTác giả: An Chỉ Manh Cận Tư Hàn: Từ khi gặp em, tất cả mọi thứ đều trở thành tạm bợ. Mà tôi, không muốn tạm bợ. An Chỉ Manh: Cho cô một người chồng hoàn mỹ, cô ngược lại biến anh ta thành kẻ tâm thần. Đêm mùa hạ, nhiệt độ nóng bức phả lên mặt con người. Đường phố yên tĩnh, truyền đến tiếng bước chân hỗn độn. ‘ két…… két……’ ‘ két…… két……’ vô số tiếng thắng xe đánh vỡ tĩnh lặng đường phố. Một cô gái tóc hỗn loạn bị vây quanh ở giữa, hơn mười người đàn ông toàn thân đồ đen từ trong xe đi ra. Họ trực tiếp ấn cô vào trong xe, xe khởi động, đường phố trở lại yên tĩnh ban đầu một lần nữa. Nửa giờ sau. Trong một hàng những tòa lâu đài. “Tổng Thống tiên sinh, người tới rồi.” “Ừ.” Một người đàn ông ngồi trên sô pha đối diện, đôi mắt đen như hắc diệu thạch lộ ra tia nghiêm nghị và duệ khí, tròng mắt lóe lên ánh nhìn sắc bén như chim ưng. Dung nhan tuấn mỹ vô song, phảng phất như tác phẩm nghệ thuật được điêu khắc tỉ mỉ. “Giao đồ ra đây.” “Thứ gì?” An Chỉ Manh mông lung, cô vẫn không hiểu vì lí… An Chỉ Manh ở trong phòng để mặc cho chuyên gia trang điểm, trang điểm xong cũng mất mấy giờ.Nhìn cô gái xinh đẹp trong gương mà cô kinh ngạc đến nỗi trợn mắt há hốc mồm.Nhìn bản thân trong gương, tâm tình lập tức thoải mái, vừa rồi không thoải mái cũng biến mất không thấy gì nữa rồi.Thấy anh đi đến cửa, cô cao hứng phấn chấn tiêu sái đến trước mặt anh, không ngừng khoe ra dáng người xinh đẹp của mình."Đẹp không? Tôi đẹp chứ? "Lễ phục màu bột nước, vừa vặn tôn lên dáng người của cô.Trước ngực gắn kim cương nhỏ, khiến cho người mặc càng thêm lấp lánh sáng ngời. Cô mang giày cao gót hơn 10cm, tôn lên đôi chân dài thẳng tắp, làm cho người ta mở rộng tầm mắt.Phía sau thiết kế lộ lưng trần, tăng thêm vẻ gợi cảm."Tôi mặc đẹp chứ? Có phải là rất đẹp hay không?" Cô vươn tay xua xua trước mặt anh "Nhìn đến ngây ngốc vậy??"Cận Tư Hàn quét mắt qua người chọn trang phục, cất giọng lạnh lùng."Ai cho hắn chọn quần áo.""Tổng Thống tiên sinh, ngài không hài lòng với trang phục sao? "Anh kéo cô vào phòng tắm, ra lệnh: "Cởi đi.""Không cởi! Nhìn rất đẹp, sao lại muốn cởi ra. ""Tự em cởi hay để tôi cởi thay?." Để cô mặc như vậy đi gặp kí giả, anh khó đảm bảo ánh mắt những kẻ đó sẽ dời đi nơi khác.Thấy anh định làm thật, cô bất đắc dĩ "Cởi thì cởi! Đi ra ngoài!" Dùng sức đẩy anh ra ngoài.Cận Ti Hàn đi đến trước mặt phục sư."Quần áo đâu?""Tổng Thống tiên sinh, quần áo ở trong này." Thôi quá một bên vài cái di động ngăn tủ.Anh liếc nhanh qua tử đồ trước mặt.Váy quá ngắn! Không thể mặc.Tay áo quá ngắn, không thể mặc.Lưng rất lộ, không thể mặc.Ngực rất lộ, không thể mặc.Xẻ tà, càng không thể mặc.Bó sát, không thể mặc.Tôn nhan sắc, không cần.Hoa sắc rất khoa trương, không cần.Tay anh cầm lấy một bộ đồ màu đen thuần, váy dài, không hề lộ liễu chút nào."Lấy cái này đi. "Người chonn quần áo nhìn chiếc váy trong tay anh, muốn nói cái gì đó, cuối cùng vẫn là không nói.An Chỉ Manh vừa ra đến nơi, nhìn đồ trên tay anh, lập tức không vui, "Tôi không mặc, muốn mặc thì anh đi mà mặc."Người đàn ông này có phải chỉ muốn mình đẹp thôi không. Ai lại đi chọn bộ đồ xấu như vậy cho cô mặc."Em mặc hay để tôi mặc giúp?" Giọng người đàn ông nhẹ nhàng, chẳng có chút cảm xúc gì, đạm mạc khiến cho người ta càng thêm tức giận.Cái người này nói một câu ngọt ngào thì sẽ chết sao.Cô bất bình nhận lấy quần áo trong tay anh, đi vào nhà vệ sinh thay đồ.Nhìn cô gái trong gương váy dài đến đầu gối mà khóc không ra nước mắt.Đến cả dáng người hoàn mỹ của mình cũng không thể cứu vớt được hình tượng.Liếc mắt nhìn qua thì chẳng khác gì một lão bà.Cô hậm hực mở cửa, nhìn đầu xỏ gây tội."Ừm, cái này tốt lắm." Cận Tư Hàn vừa lòng nhìn đồ chính mình chọn lựa, biểu cảm gương mặt anh khiến người ta chán ghét đến cùng cực. Đối với gương mặt nhỏ nhắn tức giận của cô, anh vẫn chẳng ỏ ê."Đi thôi! Phóng viên bọn họ đều đang chờ.""Ừ, anh xuống trước đi, tôi sẽ xuống sau." Nhìn ann đã bước xuống lầu, cô trực tiếp với lấy túi xách, nhét bộ váy sắc màu vào trong.Khóe miệng gợi lên nụ cười nghịch ngợm. Hừ, không cho tôi mặc, vậy tôi không mặc là được.

Chương 102: Đấu trường tình yêu