Tác giả: An Chỉ Manh Cận Tư Hàn: Từ khi gặp em, tất cả mọi thứ đều trở thành tạm bợ. Mà tôi, không muốn tạm bợ. An Chỉ Manh: Cho cô một người chồng hoàn mỹ, cô ngược lại biến anh ta thành kẻ tâm thần. Đêm mùa hạ, nhiệt độ nóng bức phả lên mặt con người. Đường phố yên tĩnh, truyền đến tiếng bước chân hỗn độn. ‘ két…… két……’ ‘ két…… két……’ vô số tiếng thắng xe đánh vỡ tĩnh lặng đường phố. Một cô gái tóc hỗn loạn bị vây quanh ở giữa, hơn mười người đàn ông toàn thân đồ đen từ trong xe đi ra. Họ trực tiếp ấn cô vào trong xe, xe khởi động, đường phố trở lại yên tĩnh ban đầu một lần nữa. Nửa giờ sau. Trong một hàng những tòa lâu đài. “Tổng Thống tiên sinh, người tới rồi.” “Ừ.” Một người đàn ông ngồi trên sô pha đối diện, đôi mắt đen như hắc diệu thạch lộ ra tia nghiêm nghị và duệ khí, tròng mắt lóe lên ánh nhìn sắc bén như chim ưng. Dung nhan tuấn mỹ vô song, phảng phất như tác phẩm nghệ thuật được điêu khắc tỉ mỉ. “Giao đồ ra đây.” “Thứ gì?” An Chỉ Manh mông lung, cô vẫn không hiểu vì lí…
Chương 110: Vì cô, u mê cũng rất tốt
Tổng Thống Cưng Chiều Vật Nhỏ Đáng YêuTác giả: An Chỉ ManhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngTác giả: An Chỉ Manh Cận Tư Hàn: Từ khi gặp em, tất cả mọi thứ đều trở thành tạm bợ. Mà tôi, không muốn tạm bợ. An Chỉ Manh: Cho cô một người chồng hoàn mỹ, cô ngược lại biến anh ta thành kẻ tâm thần. Đêm mùa hạ, nhiệt độ nóng bức phả lên mặt con người. Đường phố yên tĩnh, truyền đến tiếng bước chân hỗn độn. ‘ két…… két……’ ‘ két…… két……’ vô số tiếng thắng xe đánh vỡ tĩnh lặng đường phố. Một cô gái tóc hỗn loạn bị vây quanh ở giữa, hơn mười người đàn ông toàn thân đồ đen từ trong xe đi ra. Họ trực tiếp ấn cô vào trong xe, xe khởi động, đường phố trở lại yên tĩnh ban đầu một lần nữa. Nửa giờ sau. Trong một hàng những tòa lâu đài. “Tổng Thống tiên sinh, người tới rồi.” “Ừ.” Một người đàn ông ngồi trên sô pha đối diện, đôi mắt đen như hắc diệu thạch lộ ra tia nghiêm nghị và duệ khí, tròng mắt lóe lên ánh nhìn sắc bén như chim ưng. Dung nhan tuấn mỹ vô song, phảng phất như tác phẩm nghệ thuật được điêu khắc tỉ mỉ. “Giao đồ ra đây.” “Thứ gì?” An Chỉ Manh mông lung, cô vẫn không hiểu vì lí… Đêm khuya, trên đường xe chạy yên tĩnh vang lên tiếng bánh xe ma sát chói tai.Vô số chiếc xe đua nhanh như tên bắn vụt qua, làm rối loạn đêm khuya yên tĩnh.Sau hai giờ, mười mấy chiếc xe đua hạn chế số lượng ngừng ở trong cư xá.Trong cư xá không ít người bị đánh thức, mở cửa sổ ra muốn mắng người, lại thấy nhiều xe đua sang trọng như vậy.người mắng chửi biến thành hiếu kỳ, đó là vùng ngoại thành, đừng nói xe thể thao hạn chế số lượng, tùy tiện một chiếc bảo mã(BMW) kiểu mới nhất tới đều có thể để cho người ta hiếu kỳ thật lâu.Vừa tới là mười mấy chiếc, buổi sáng cháu gái Hạ gia cũng là ngồi xe đua tới, cũng vài chiếc.Có thể không phải tìm cô, mang tâm trạng hiếu kỳ, đêm hè tất cả mọi người tò mò nhìn ngoài cửa sổ.Cận Tư Hàn mở ra đôi chân dài, trực tiếp từ trong xe đi ra.Thẳng tắp đi tới mục tiêu, lái xe trước cửa.Nhấn chuông cửa, chuông cửa vang lên vài phút đồng hồ còn không có người đến mở cửa.Dáng anh thẳng tắp, vẫn như cũ vững như núi Thái Sơn ở ngoài cửa không nhanh không chậm nhấn lấy chuông cửa.An Chỉ Manh ở trên lầu hai nhìn bóng dáng ngoài cửa sổ, lòng rối bòng bong."Không cho phép nhìn, đi ngủ." Hạ Thu Hương trực tiếp kéo màn cửa, lớn tiếng trách cứ cô.Trong đầu quanh quẩn bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi nơi cửa, đứng dưới ánh đèn lờ mờ chật vật như vậy.Lòng cô không đành lòng, ánh mắt khẩn cầu nhìn bà. "Bà ngoại, đã không phải lỗi của anh, cháu có thể xuống dưới nói với anh ta vài câu không? Cháu cam đoan không đi với anh ta, có thể không?""Không thể! đi ngủ cho bà. Chỉ cần bà lão này còn chưa có chết, các người không cho phép gặp mặt, nửa chữ cũng không thể nói."Nhìn thấy bà ngoại kiên quyết rời đi bóng lưng già nua, đang nhìn bóng lưng thẳng tắp chật vật ngoài cửa sổ, lâm vào lưỡng nan.Bên tai tiếng chuông cửa một mực tiếp tục vang lên không ngừng, giống như lại làm đấu tranh với người trong cửa im ắng.Bảo vệ xếp thành một hàng đứng sau lưng Tổng Thống tiên sinh, nhìn lấy bóng lưng Tổng Thống tiên sinh, có chút không đành lòng.người đàn ông này trước giờ cao cao tại thượng đều là người khác cầu anh, giờ phút này, lại hèn mọn đứng ở trước cửa nhà một cô gái, không ngừng nhấn chuông cửa.Người ngoài cửa đều đâu vào đấy nhấn lấy chuông cửa, chuông cửa rất có tiết tấu vang lên.người trong cửa, không có chút ý muốn mở ra. Cho dù nửa chữ cũng không có để lại cho người ngoài cửa.Chuông cửa vang lên hơn một giờ, người ở bên trong không có chút ý muốn mở cửa.Trong cư xá người cũng dần dần mất hứng thú, từng người ngủ rồi.mặt trời mới mọc từ phía Đông dâng lên, bầu trời nhiều màu mỹ lệ dần dần sáng lên.một ngày mới đến.Bên tai một mực quanh quẩn tiếng chuông cửa, để cho cô trằn trọc trăn trở không cách nào chìm vào giấc ngủ.
Đêm khuya, trên đường xe chạy yên tĩnh vang lên tiếng bánh xe ma sát chói tai.
Vô số chiếc xe đua nhanh như tên bắn vụt qua, làm rối loạn đêm khuya yên tĩnh.
Sau hai giờ, mười mấy chiếc xe đua hạn chế số lượng ngừng ở trong cư xá.
Trong cư xá không ít người bị đánh thức, mở cửa sổ ra muốn mắng người, lại thấy nhiều xe đua sang trọng như vậy.
người mắng chửi biến thành hiếu kỳ, đó là vùng ngoại thành, đừng nói xe thể thao hạn chế số lượng, tùy tiện một chiếc bảo mã(BMW) kiểu mới nhất tới đều có thể để cho người ta hiếu kỳ thật lâu.
Vừa tới là mười mấy chiếc, buổi sáng cháu gái Hạ gia cũng là ngồi xe đua tới, cũng vài chiếc.
Có thể không phải tìm cô, mang tâm trạng hiếu kỳ, đêm hè tất cả mọi người tò mò nhìn ngoài cửa sổ.
Cận Tư Hàn mở ra đôi chân dài, trực tiếp từ trong xe đi ra.
Thẳng tắp đi tới mục tiêu, lái xe trước cửa.
Nhấn chuông cửa, chuông cửa vang lên vài phút đồng hồ còn không có người đến mở cửa.
Dáng anh thẳng tắp, vẫn như cũ vững như núi Thái Sơn ở ngoài cửa không nhanh không chậm nhấn lấy chuông cửa.
An Chỉ Manh ở trên lầu hai nhìn bóng dáng ngoài cửa sổ, lòng rối bòng bong.
"Không cho phép nhìn, đi ngủ." Hạ Thu Hương trực tiếp kéo màn cửa, lớn tiếng trách cứ cô.
Trong đầu quanh quẩn bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi nơi cửa, đứng dưới ánh đèn lờ mờ chật vật như vậy.
Lòng cô không đành lòng, ánh mắt khẩn cầu nhìn bà. "Bà ngoại, đã không phải lỗi của anh, cháu có thể xuống dưới nói với anh ta vài câu không? Cháu cam đoan không đi với anh ta, có thể không?"
"Không thể! đi ngủ cho bà. Chỉ cần bà lão này còn chưa có chết, các người không cho phép gặp mặt, nửa chữ cũng không thể nói."
Nhìn thấy bà ngoại kiên quyết rời đi bóng lưng già nua, đang nhìn bóng lưng thẳng tắp chật vật ngoài cửa sổ, lâm vào lưỡng nan.
Bên tai tiếng chuông cửa một mực tiếp tục vang lên không ngừng, giống như lại làm đấu tranh với người trong cửa im ắng.
Bảo vệ xếp thành một hàng đứng sau lưng Tổng Thống tiên sinh, nhìn lấy bóng lưng Tổng Thống tiên sinh, có chút không đành lòng.
người đàn ông này trước giờ cao cao tại thượng đều là người khác cầu anh, giờ phút này, lại hèn mọn đứng ở trước cửa nhà một cô gái, không ngừng nhấn chuông cửa.
Người ngoài cửa đều đâu vào đấy nhấn lấy chuông cửa, chuông cửa rất có tiết tấu vang lên.
người trong cửa, không có chút ý muốn mở ra. Cho dù nửa chữ cũng không có để lại cho người ngoài cửa.
Chuông cửa vang lên hơn một giờ, người ở bên trong không có chút ý muốn mở cửa.
Trong cư xá người cũng dần dần mất hứng thú, từng người ngủ rồi.
mặt trời mới mọc từ phía Đông dâng lên, bầu trời nhiều màu mỹ lệ dần dần sáng lên.
một ngày mới đến.
Bên tai một mực quanh quẩn tiếng chuông cửa, để cho cô trằn trọc trăn trở không cách nào chìm vào giấc ngủ.
Tổng Thống Cưng Chiều Vật Nhỏ Đáng YêuTác giả: An Chỉ ManhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngTác giả: An Chỉ Manh Cận Tư Hàn: Từ khi gặp em, tất cả mọi thứ đều trở thành tạm bợ. Mà tôi, không muốn tạm bợ. An Chỉ Manh: Cho cô một người chồng hoàn mỹ, cô ngược lại biến anh ta thành kẻ tâm thần. Đêm mùa hạ, nhiệt độ nóng bức phả lên mặt con người. Đường phố yên tĩnh, truyền đến tiếng bước chân hỗn độn. ‘ két…… két……’ ‘ két…… két……’ vô số tiếng thắng xe đánh vỡ tĩnh lặng đường phố. Một cô gái tóc hỗn loạn bị vây quanh ở giữa, hơn mười người đàn ông toàn thân đồ đen từ trong xe đi ra. Họ trực tiếp ấn cô vào trong xe, xe khởi động, đường phố trở lại yên tĩnh ban đầu một lần nữa. Nửa giờ sau. Trong một hàng những tòa lâu đài. “Tổng Thống tiên sinh, người tới rồi.” “Ừ.” Một người đàn ông ngồi trên sô pha đối diện, đôi mắt đen như hắc diệu thạch lộ ra tia nghiêm nghị và duệ khí, tròng mắt lóe lên ánh nhìn sắc bén như chim ưng. Dung nhan tuấn mỹ vô song, phảng phất như tác phẩm nghệ thuật được điêu khắc tỉ mỉ. “Giao đồ ra đây.” “Thứ gì?” An Chỉ Manh mông lung, cô vẫn không hiểu vì lí… Đêm khuya, trên đường xe chạy yên tĩnh vang lên tiếng bánh xe ma sát chói tai.Vô số chiếc xe đua nhanh như tên bắn vụt qua, làm rối loạn đêm khuya yên tĩnh.Sau hai giờ, mười mấy chiếc xe đua hạn chế số lượng ngừng ở trong cư xá.Trong cư xá không ít người bị đánh thức, mở cửa sổ ra muốn mắng người, lại thấy nhiều xe đua sang trọng như vậy.người mắng chửi biến thành hiếu kỳ, đó là vùng ngoại thành, đừng nói xe thể thao hạn chế số lượng, tùy tiện một chiếc bảo mã(BMW) kiểu mới nhất tới đều có thể để cho người ta hiếu kỳ thật lâu.Vừa tới là mười mấy chiếc, buổi sáng cháu gái Hạ gia cũng là ngồi xe đua tới, cũng vài chiếc.Có thể không phải tìm cô, mang tâm trạng hiếu kỳ, đêm hè tất cả mọi người tò mò nhìn ngoài cửa sổ.Cận Tư Hàn mở ra đôi chân dài, trực tiếp từ trong xe đi ra.Thẳng tắp đi tới mục tiêu, lái xe trước cửa.Nhấn chuông cửa, chuông cửa vang lên vài phút đồng hồ còn không có người đến mở cửa.Dáng anh thẳng tắp, vẫn như cũ vững như núi Thái Sơn ở ngoài cửa không nhanh không chậm nhấn lấy chuông cửa.An Chỉ Manh ở trên lầu hai nhìn bóng dáng ngoài cửa sổ, lòng rối bòng bong."Không cho phép nhìn, đi ngủ." Hạ Thu Hương trực tiếp kéo màn cửa, lớn tiếng trách cứ cô.Trong đầu quanh quẩn bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi nơi cửa, đứng dưới ánh đèn lờ mờ chật vật như vậy.Lòng cô không đành lòng, ánh mắt khẩn cầu nhìn bà. "Bà ngoại, đã không phải lỗi của anh, cháu có thể xuống dưới nói với anh ta vài câu không? Cháu cam đoan không đi với anh ta, có thể không?""Không thể! đi ngủ cho bà. Chỉ cần bà lão này còn chưa có chết, các người không cho phép gặp mặt, nửa chữ cũng không thể nói."Nhìn thấy bà ngoại kiên quyết rời đi bóng lưng già nua, đang nhìn bóng lưng thẳng tắp chật vật ngoài cửa sổ, lâm vào lưỡng nan.Bên tai tiếng chuông cửa một mực tiếp tục vang lên không ngừng, giống như lại làm đấu tranh với người trong cửa im ắng.Bảo vệ xếp thành một hàng đứng sau lưng Tổng Thống tiên sinh, nhìn lấy bóng lưng Tổng Thống tiên sinh, có chút không đành lòng.người đàn ông này trước giờ cao cao tại thượng đều là người khác cầu anh, giờ phút này, lại hèn mọn đứng ở trước cửa nhà một cô gái, không ngừng nhấn chuông cửa.Người ngoài cửa đều đâu vào đấy nhấn lấy chuông cửa, chuông cửa rất có tiết tấu vang lên.người trong cửa, không có chút ý muốn mở ra. Cho dù nửa chữ cũng không có để lại cho người ngoài cửa.Chuông cửa vang lên hơn một giờ, người ở bên trong không có chút ý muốn mở cửa.Trong cư xá người cũng dần dần mất hứng thú, từng người ngủ rồi.mặt trời mới mọc từ phía Đông dâng lên, bầu trời nhiều màu mỹ lệ dần dần sáng lên.một ngày mới đến.Bên tai một mực quanh quẩn tiếng chuông cửa, để cho cô trằn trọc trăn trở không cách nào chìm vào giấc ngủ.