Tác giả: An Chỉ Manh Cận Tư Hàn: Từ khi gặp em, tất cả mọi thứ đều trở thành tạm bợ. Mà tôi, không muốn tạm bợ. An Chỉ Manh: Cho cô một người chồng hoàn mỹ, cô ngược lại biến anh ta thành kẻ tâm thần. Đêm mùa hạ, nhiệt độ nóng bức phả lên mặt con người. Đường phố yên tĩnh, truyền đến tiếng bước chân hỗn độn. ‘ két…… két……’ ‘ két…… két……’ vô số tiếng thắng xe đánh vỡ tĩnh lặng đường phố. Một cô gái tóc hỗn loạn bị vây quanh ở giữa, hơn mười người đàn ông toàn thân đồ đen từ trong xe đi ra. Họ trực tiếp ấn cô vào trong xe, xe khởi động, đường phố trở lại yên tĩnh ban đầu một lần nữa. Nửa giờ sau. Trong một hàng những tòa lâu đài. “Tổng Thống tiên sinh, người tới rồi.” “Ừ.” Một người đàn ông ngồi trên sô pha đối diện, đôi mắt đen như hắc diệu thạch lộ ra tia nghiêm nghị và duệ khí, tròng mắt lóe lên ánh nhìn sắc bén như chim ưng. Dung nhan tuấn mỹ vô song, phảng phất như tác phẩm nghệ thuật được điêu khắc tỉ mỉ. “Giao đồ ra đây.” “Thứ gì?” An Chỉ Manh mông lung, cô vẫn không hiểu vì lí…
Chương 286: Không phải không so đo chỉ là chết lặng
Tổng Thống Cưng Chiều Vật Nhỏ Đáng YêuTác giả: An Chỉ ManhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngTác giả: An Chỉ Manh Cận Tư Hàn: Từ khi gặp em, tất cả mọi thứ đều trở thành tạm bợ. Mà tôi, không muốn tạm bợ. An Chỉ Manh: Cho cô một người chồng hoàn mỹ, cô ngược lại biến anh ta thành kẻ tâm thần. Đêm mùa hạ, nhiệt độ nóng bức phả lên mặt con người. Đường phố yên tĩnh, truyền đến tiếng bước chân hỗn độn. ‘ két…… két……’ ‘ két…… két……’ vô số tiếng thắng xe đánh vỡ tĩnh lặng đường phố. Một cô gái tóc hỗn loạn bị vây quanh ở giữa, hơn mười người đàn ông toàn thân đồ đen từ trong xe đi ra. Họ trực tiếp ấn cô vào trong xe, xe khởi động, đường phố trở lại yên tĩnh ban đầu một lần nữa. Nửa giờ sau. Trong một hàng những tòa lâu đài. “Tổng Thống tiên sinh, người tới rồi.” “Ừ.” Một người đàn ông ngồi trên sô pha đối diện, đôi mắt đen như hắc diệu thạch lộ ra tia nghiêm nghị và duệ khí, tròng mắt lóe lên ánh nhìn sắc bén như chim ưng. Dung nhan tuấn mỹ vô song, phảng phất như tác phẩm nghệ thuật được điêu khắc tỉ mỉ. “Giao đồ ra đây.” “Thứ gì?” An Chỉ Manh mông lung, cô vẫn không hiểu vì lí… Uống xong ly sữa, nhìn thấy cô chờ đợi mình lâu như vậy thế mà còn không có chút nào phiền chán, càng thêm xấu hổ.Vội vàng chạy đến phòng tắm rửa mặt, rất nhanh thay xong y phục đi ra."cô muốn tôi bồi cô đi đâu?""Tôi cũng không biết, tôi cũng là muốn đi dạo chơi!" Cô xem thấy cô tùy ý mặc một váy đầm dài đến gối, không phải hàng hiệu.Nhưng lại mặc ra hương vị đặc biệt của mình, dào dạt thanh xuân, nổi bật ưu nhã đáng yêu.Cô giống như một mặt trời, ấm áp người cao cao tại thượng, nhưng nội tâm băng lãnh.Tư Hàn, hẳn là thích cô ở điểm này đi!Tiến lên chủ động kéo cánh tay cô lại, cảm nhận được cô mất tự nhiên, cô cười nhạt."Yên tâm, tôi sẽ không ăn thịt cô! không phải cô đã nói, chúng ta là bằng hữu sao?"An Chỉ Manh nhìn thấy nụ cười cô chân thành, trong lúc nhất thời không biết là cô đang giả vờ hay là nói thật sự.Hai người tay dắt tay xuống lầu, quản gia nhìn mấy lần, không nói tiếng nào.An Chỉ Manh ăn xong bữa sáng, quản gia phái xe cùng bảo vệ hộ tống các cô đi ra ngoài.Lần này, An Nhã không tiếp tục nói không muốn bảo vệ.Mấy người tới trung tâm thương mại lớn nhất Nước R, cửa hàng vì hai người đến bị dọn sạch, một nơi lớn như vậy chỉ có hai người.An Nhã mang theo cô đi thẳng tới tiệm bán quần áo lớn."Manh Manh, cô xem một chút nơi này có cái gì cô thích.""Tôi thích sao? Tôi không mua y phục đâu?" Coi như muốn mua, cũng không mua y phục nơi này mắc chết người!Tùy tiện một bộ y phục mất mười mấy vạn, cô lấy tiền ở đâu.Người hướng dẫn cung kính đứng ở một bên, cấp trên đã sớm phân phó nhất định phải hầu hạ tốt hai người này.An Nhã ngồi bên cạnh cô, đôi mắt sáng lưu chuyển lên."Vậy cô thích dạng y phục gì.""Tôi à, tôi cảm thấy y phục trên người tôi rất tốt! bộ y phục mấy trăm, mặc vô cùng dễ chịu."Người hướng dẫn một bên khinh bỉ nhìn cô."An tiểu thư, không phải như vậy. y phục hàng hiệu khẳng định chất lượng tốt hơn so với y phục trên người cô, mà lại là thẻ bài tượng trưng cho thân phận của một người thành công."An Chỉ Manh nhún vai từ chối cho ý kiến.An Nhã liếc người hướng dẫn lắm miệng một chút."cô nói thêm câu nào, để cho giám đốc các người khai trừ cô!"Người hướng dẫn im miệng, mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm hai tay đặt ở bắp đùi, cũng không dám lại mở miệng nói chuyện."Này Manh Manh, cô dẫn tôi đi mua quần áo cô mặc bán ở chỗ nào đi!""A..." An Chỉ Manh giật mình nhìn cô."cô đang đùa sao?""Không! Tôi nói thật." Tư Hàn đã thích cô thế này, cô liền nỗ lực học giống như cô ấy thì tốt rồi.An Chỉ Manh liên tục xác định cô ta không phải đang nói đùa, đáy lòng lén lút tự nhủ."cô là công chúa một nước, cô khẳng định muốn mặc hàng rẻ tiền như tôi sao?""Ừm! Xác định, chúng ta đi thôi" cô trực tiếp kéo tay của cô đi ra phía ngoài.bất quá An Chỉ Manh trực tiếp nói ra nơi mình thường mua quần áo.Hai người tới một cửa hàng rất nhỏ so với cửa hàng trước, cũng chỉ có hai tầng.lưu lượng người đặc biệt phức tạp, hai người vừa xuất hiện, bảo vệ sau lưng lập tức dẫn tới người khác vây xem và chú ý."cô xem, đây không phải là An Chỉ Manh sao?""Đúng a! tiện nhân không biết xấu hổ như thế, còn tới nơi này mua y phục, quả thực là vũ nhục y phục!"An Nhã mắt thấy An Chỉ Manh bị nói, phát hiện cô từ đầu tới đuôi biểu lộ đều chưa từng có chút biến hóa nào."Manh Manh, cô không tức giận sao?""Tức giận à? Thói quen rồi.""Thói quen rồi hả?" Cô nghi ngờ hỏi lại."Ừm!" Nhàn nhạt trả lời!Đúng là quen thuộc, năm đó lúc mình tám tuổi cha mẹ đều mất, cô đã trở thành cô nhi.Bị đối xử lạnh nhạt, xem thường, lời nói càng thêm khó nghe, cô đều nghe qua.
Uống xong ly sữa, nhìn thấy cô chờ đợi mình lâu như vậy thế mà còn không có chút nào phiền chán, càng thêm xấu hổ.
Vội vàng chạy đến phòng tắm rửa mặt, rất nhanh thay xong y phục đi ra."cô muốn tôi bồi cô đi đâu?"
"Tôi cũng không biết, tôi cũng là muốn đi dạo chơi!" Cô xem thấy cô tùy ý mặc một váy đầm dài đến gối, không phải hàng hiệu.
Nhưng lại mặc ra hương vị đặc biệt của mình, dào dạt thanh xuân, nổi bật ưu nhã đáng yêu.
Cô giống như một mặt trời, ấm áp người cao cao tại thượng, nhưng nội tâm băng lãnh.
Tư Hàn, hẳn là thích cô ở điểm này đi!
Tiến lên chủ động kéo cánh tay cô lại, cảm nhận được cô mất tự nhiên, cô cười nhạt."Yên tâm, tôi sẽ không ăn thịt cô! không phải cô đã nói, chúng ta là bằng hữu sao?"
An Chỉ Manh nhìn thấy nụ cười cô chân thành, trong lúc nhất thời không biết là cô đang giả vờ hay là nói thật sự.
Hai người tay dắt tay xuống lầu, quản gia nhìn mấy lần, không nói tiếng nào.
An Chỉ Manh ăn xong bữa sáng, quản gia phái xe cùng bảo vệ hộ tống các cô đi ra ngoài.
Lần này, An Nhã không tiếp tục nói không muốn bảo vệ.
Mấy người tới trung tâm thương mại lớn nhất Nước R, cửa hàng vì hai người đến bị dọn sạch, một nơi lớn như vậy chỉ có hai người.
An Nhã mang theo cô đi thẳng tới tiệm bán quần áo lớn."Manh Manh, cô xem một chút nơi này có cái gì cô thích."
"Tôi thích sao? Tôi không mua y phục đâu?" Coi như muốn mua, cũng không mua y phục nơi này mắc chết người!
Tùy tiện một bộ y phục mất mười mấy vạn, cô lấy tiền ở đâu.
Người hướng dẫn cung kính đứng ở một bên, cấp trên đã sớm phân phó nhất định phải hầu hạ tốt hai người này.
An Nhã ngồi bên cạnh cô, đôi mắt sáng lưu chuyển lên."Vậy cô thích dạng y phục gì."
"Tôi à, tôi cảm thấy y phục trên người tôi rất tốt! bộ y phục mấy trăm, mặc vô cùng dễ chịu."
Người hướng dẫn một bên khinh bỉ nhìn cô."An tiểu thư, không phải như vậy. y phục hàng hiệu khẳng định chất lượng tốt hơn so với y phục trên người cô, mà lại là thẻ bài tượng trưng cho thân phận của một người thành công."
An Chỉ Manh nhún vai từ chối cho ý kiến.
An Nhã liếc người hướng dẫn lắm miệng một chút."cô nói thêm câu nào, để cho giám đốc các người khai trừ cô!"
Người hướng dẫn im miệng, mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm hai tay đặt ở bắp đùi, cũng không dám lại mở miệng nói chuyện.
"Này Manh Manh, cô dẫn tôi đi mua quần áo cô mặc bán ở chỗ nào đi!"
"A..." An Chỉ Manh giật mình nhìn cô."cô đang đùa sao?"
"Không! Tôi nói thật." Tư Hàn đã thích cô thế này, cô liền nỗ lực học giống như cô ấy thì tốt rồi.
An Chỉ Manh liên tục xác định cô ta không phải đang nói đùa, đáy lòng lén lút tự nhủ."cô là công chúa một nước, cô khẳng định muốn mặc hàng rẻ tiền như tôi sao?"
"Ừm! Xác định, chúng ta đi thôi" cô trực tiếp kéo tay của cô đi ra phía ngoài.
bất quá An Chỉ Manh trực tiếp nói ra nơi mình thường mua quần áo.
Hai người tới một cửa hàng rất nhỏ so với cửa hàng trước, cũng chỉ có hai tầng.
lưu lượng người đặc biệt phức tạp, hai người vừa xuất hiện, bảo vệ sau lưng lập tức dẫn tới người khác vây xem và chú ý.
"cô xem, đây không phải là An Chỉ Manh sao?"
"Đúng a! tiện nhân không biết xấu hổ như thế, còn tới nơi này mua y phục, quả thực là vũ nhục y phục!"
An Nhã mắt thấy An Chỉ Manh bị nói, phát hiện cô từ đầu tới đuôi biểu lộ đều chưa từng có chút biến hóa nào.
"Manh Manh, cô không tức giận sao?"
"Tức giận à? Thói quen rồi."
"Thói quen rồi hả?" Cô nghi ngờ hỏi lại.
"Ừm!" Nhàn nhạt trả lời!
Đúng là quen thuộc, năm đó lúc mình tám tuổi cha mẹ đều mất, cô đã trở thành cô nhi.
Bị đối xử lạnh nhạt, xem thường, lời nói càng thêm khó nghe, cô đều nghe qua.
Tổng Thống Cưng Chiều Vật Nhỏ Đáng YêuTác giả: An Chỉ ManhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngTác giả: An Chỉ Manh Cận Tư Hàn: Từ khi gặp em, tất cả mọi thứ đều trở thành tạm bợ. Mà tôi, không muốn tạm bợ. An Chỉ Manh: Cho cô một người chồng hoàn mỹ, cô ngược lại biến anh ta thành kẻ tâm thần. Đêm mùa hạ, nhiệt độ nóng bức phả lên mặt con người. Đường phố yên tĩnh, truyền đến tiếng bước chân hỗn độn. ‘ két…… két……’ ‘ két…… két……’ vô số tiếng thắng xe đánh vỡ tĩnh lặng đường phố. Một cô gái tóc hỗn loạn bị vây quanh ở giữa, hơn mười người đàn ông toàn thân đồ đen từ trong xe đi ra. Họ trực tiếp ấn cô vào trong xe, xe khởi động, đường phố trở lại yên tĩnh ban đầu một lần nữa. Nửa giờ sau. Trong một hàng những tòa lâu đài. “Tổng Thống tiên sinh, người tới rồi.” “Ừ.” Một người đàn ông ngồi trên sô pha đối diện, đôi mắt đen như hắc diệu thạch lộ ra tia nghiêm nghị và duệ khí, tròng mắt lóe lên ánh nhìn sắc bén như chim ưng. Dung nhan tuấn mỹ vô song, phảng phất như tác phẩm nghệ thuật được điêu khắc tỉ mỉ. “Giao đồ ra đây.” “Thứ gì?” An Chỉ Manh mông lung, cô vẫn không hiểu vì lí… Uống xong ly sữa, nhìn thấy cô chờ đợi mình lâu như vậy thế mà còn không có chút nào phiền chán, càng thêm xấu hổ.Vội vàng chạy đến phòng tắm rửa mặt, rất nhanh thay xong y phục đi ra."cô muốn tôi bồi cô đi đâu?""Tôi cũng không biết, tôi cũng là muốn đi dạo chơi!" Cô xem thấy cô tùy ý mặc một váy đầm dài đến gối, không phải hàng hiệu.Nhưng lại mặc ra hương vị đặc biệt của mình, dào dạt thanh xuân, nổi bật ưu nhã đáng yêu.Cô giống như một mặt trời, ấm áp người cao cao tại thượng, nhưng nội tâm băng lãnh.Tư Hàn, hẳn là thích cô ở điểm này đi!Tiến lên chủ động kéo cánh tay cô lại, cảm nhận được cô mất tự nhiên, cô cười nhạt."Yên tâm, tôi sẽ không ăn thịt cô! không phải cô đã nói, chúng ta là bằng hữu sao?"An Chỉ Manh nhìn thấy nụ cười cô chân thành, trong lúc nhất thời không biết là cô đang giả vờ hay là nói thật sự.Hai người tay dắt tay xuống lầu, quản gia nhìn mấy lần, không nói tiếng nào.An Chỉ Manh ăn xong bữa sáng, quản gia phái xe cùng bảo vệ hộ tống các cô đi ra ngoài.Lần này, An Nhã không tiếp tục nói không muốn bảo vệ.Mấy người tới trung tâm thương mại lớn nhất Nước R, cửa hàng vì hai người đến bị dọn sạch, một nơi lớn như vậy chỉ có hai người.An Nhã mang theo cô đi thẳng tới tiệm bán quần áo lớn."Manh Manh, cô xem một chút nơi này có cái gì cô thích.""Tôi thích sao? Tôi không mua y phục đâu?" Coi như muốn mua, cũng không mua y phục nơi này mắc chết người!Tùy tiện một bộ y phục mất mười mấy vạn, cô lấy tiền ở đâu.Người hướng dẫn cung kính đứng ở một bên, cấp trên đã sớm phân phó nhất định phải hầu hạ tốt hai người này.An Nhã ngồi bên cạnh cô, đôi mắt sáng lưu chuyển lên."Vậy cô thích dạng y phục gì.""Tôi à, tôi cảm thấy y phục trên người tôi rất tốt! bộ y phục mấy trăm, mặc vô cùng dễ chịu."Người hướng dẫn một bên khinh bỉ nhìn cô."An tiểu thư, không phải như vậy. y phục hàng hiệu khẳng định chất lượng tốt hơn so với y phục trên người cô, mà lại là thẻ bài tượng trưng cho thân phận của một người thành công."An Chỉ Manh nhún vai từ chối cho ý kiến.An Nhã liếc người hướng dẫn lắm miệng một chút."cô nói thêm câu nào, để cho giám đốc các người khai trừ cô!"Người hướng dẫn im miệng, mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm hai tay đặt ở bắp đùi, cũng không dám lại mở miệng nói chuyện."Này Manh Manh, cô dẫn tôi đi mua quần áo cô mặc bán ở chỗ nào đi!""A..." An Chỉ Manh giật mình nhìn cô."cô đang đùa sao?""Không! Tôi nói thật." Tư Hàn đã thích cô thế này, cô liền nỗ lực học giống như cô ấy thì tốt rồi.An Chỉ Manh liên tục xác định cô ta không phải đang nói đùa, đáy lòng lén lút tự nhủ."cô là công chúa một nước, cô khẳng định muốn mặc hàng rẻ tiền như tôi sao?""Ừm! Xác định, chúng ta đi thôi" cô trực tiếp kéo tay của cô đi ra phía ngoài.bất quá An Chỉ Manh trực tiếp nói ra nơi mình thường mua quần áo.Hai người tới một cửa hàng rất nhỏ so với cửa hàng trước, cũng chỉ có hai tầng.lưu lượng người đặc biệt phức tạp, hai người vừa xuất hiện, bảo vệ sau lưng lập tức dẫn tới người khác vây xem và chú ý."cô xem, đây không phải là An Chỉ Manh sao?""Đúng a! tiện nhân không biết xấu hổ như thế, còn tới nơi này mua y phục, quả thực là vũ nhục y phục!"An Nhã mắt thấy An Chỉ Manh bị nói, phát hiện cô từ đầu tới đuôi biểu lộ đều chưa từng có chút biến hóa nào."Manh Manh, cô không tức giận sao?""Tức giận à? Thói quen rồi.""Thói quen rồi hả?" Cô nghi ngờ hỏi lại."Ừm!" Nhàn nhạt trả lời!Đúng là quen thuộc, năm đó lúc mình tám tuổi cha mẹ đều mất, cô đã trở thành cô nhi.Bị đối xử lạnh nhạt, xem thường, lời nói càng thêm khó nghe, cô đều nghe qua.