Tác giả:

Tác giả: An Chỉ Manh Cận Tư Hàn: Từ khi gặp em, tất cả mọi thứ đều trở thành tạm bợ. Mà tôi, không muốn tạm bợ. An Chỉ Manh: Cho cô một người chồng hoàn mỹ, cô ngược lại biến anh ta thành kẻ tâm thần. Đêm mùa hạ, nhiệt độ nóng bức phả lên mặt con người. Đường phố yên tĩnh, truyền đến tiếng bước chân hỗn độn. ‘ két…… két……’ ‘ két…… két……’ vô số tiếng thắng xe đánh vỡ tĩnh lặng đường phố. Một cô gái tóc hỗn loạn bị vây quanh ở giữa, hơn mười người đàn ông toàn thân đồ đen từ trong xe đi ra. Họ trực tiếp ấn cô vào trong xe, xe khởi động, đường phố trở lại yên tĩnh ban đầu một lần nữa. Nửa giờ sau. Trong một hàng những tòa lâu đài. “Tổng Thống tiên sinh, người tới rồi.” “Ừ.” Một người đàn ông ngồi trên sô pha đối diện, đôi mắt đen như hắc diệu thạch lộ ra tia nghiêm nghị và duệ khí, tròng mắt lóe lên ánh nhìn sắc bén như chim ưng. Dung nhan tuấn mỹ vô song, phảng phất như tác phẩm nghệ thuật được điêu khắc tỉ mỉ. “Giao đồ ra đây.” “Thứ gì?” An Chỉ Manh mông lung, cô vẫn không hiểu vì lí…

Chương 294: Lấy lòng cô sao? ? ?

Tổng Thống Cưng Chiều Vật Nhỏ Đáng YêuTác giả: An Chỉ ManhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngTác giả: An Chỉ Manh Cận Tư Hàn: Từ khi gặp em, tất cả mọi thứ đều trở thành tạm bợ. Mà tôi, không muốn tạm bợ. An Chỉ Manh: Cho cô một người chồng hoàn mỹ, cô ngược lại biến anh ta thành kẻ tâm thần. Đêm mùa hạ, nhiệt độ nóng bức phả lên mặt con người. Đường phố yên tĩnh, truyền đến tiếng bước chân hỗn độn. ‘ két…… két……’ ‘ két…… két……’ vô số tiếng thắng xe đánh vỡ tĩnh lặng đường phố. Một cô gái tóc hỗn loạn bị vây quanh ở giữa, hơn mười người đàn ông toàn thân đồ đen từ trong xe đi ra. Họ trực tiếp ấn cô vào trong xe, xe khởi động, đường phố trở lại yên tĩnh ban đầu một lần nữa. Nửa giờ sau. Trong một hàng những tòa lâu đài. “Tổng Thống tiên sinh, người tới rồi.” “Ừ.” Một người đàn ông ngồi trên sô pha đối diện, đôi mắt đen như hắc diệu thạch lộ ra tia nghiêm nghị và duệ khí, tròng mắt lóe lên ánh nhìn sắc bén như chim ưng. Dung nhan tuấn mỹ vô song, phảng phất như tác phẩm nghệ thuật được điêu khắc tỉ mỉ. “Giao đồ ra đây.” “Thứ gì?” An Chỉ Manh mông lung, cô vẫn không hiểu vì lí… An Nhã lắc đầu, nhàn nhạt ý cười: "Không cần, tôi còn có thể không tìm thấy một nơi ở sao?"Cô kháng cự như vậy, ngược lại Phó Tiếu Tiếu không có nghĩ tới."Ừm, cô muốn ở phòng của An Chỉ Manh sao? Nếu không tôi nói một câu cùng anh?"Không biết tại sao, rõ ràng Phó Tiếu Tiếu vẻ mặt vui cười, lại làm cho cô cảm thấy không thoải mái, luôn cảm thấy không bằng An Chỉ Manh nhìn chân thực như thế.Thật giống như... Giống như đang diễn trò."Đã nói không cần rồi." An Nhã hơi không kiên nhẫn, vừa lúc Tạ Vũ tìm tới, lập tức An Nhã vẫy tay với cô: " cô qua đây, tôi không biết đường, cô dẫn tôi trở về."Tạ Vũ liên tục chạy không ngừng, thấy Phó Tiếu Tiếu một lần, lời cũng không dám nói, lôi kéo An Nhã đi.Cô cũng không đuổi theo, chỉ là đứng ở đằng kia, Nhìn thấy bóng lưng của hai người, hơi hơi giương lên khóe miệng."Còn nhiều thời gian a." Phó Tiếu Tiếu nói.Tạ Vũ chỉ biết khẩn cấp lôi kéo An Nhã đi, có thể vị An tiểu thư này tính khí lớn, đến hiện tại cũng chưa có chọn được gian phòng tốt, cô muốn mang cô ta tới đâu đây!" bây giờ chúng ta đi đâu đây?" gương mặt Tạ Vũ khó xử."Vậy đi cùng tôi tốt rồi." An Nhã thở dài một hơi, không nghĩ tới trợ lý nhỏ bên người An Chỉ Manh đều ngốc như thế."trở về nơi An Chỉ Manh thì tốt rồi.""A... A?"Cái này lại muốn tranh phòng, sẽ không đánh nhau sao?"Tôi mới không đánh nhau với cô ta." Vỗ bả vai Tạ Vũ: " cô cứ yên tâm nhìn kỹ, lần này là tôi muốn ở cùng một chỗ với cô ta."A? Chẳng phải là muốn mỗi ngày đánh nhau sao?An Chỉ Manh đều chuẩn bị đem gian phòng nhường lại cho An Nhã, thân phận cô đặc thù, có liên hệ với Cận Tư Hàn, vẫn là không nên đắc tội.Miễn cho Cận Tư Hàn khó xử về sau.Ai ngờ An Nhã ở bên ngoài lang thang một vòng trở về nói câu nói đầu tiên chính là, "Tôi muốn ở cùng một chỗ với cô."A?An Chỉ Manh chẳng muốn kinh ngạc, cô theo kịp tư tưởng An Nhã nha!Thở dài một hơi, An Chỉ Manh đành phải chuyển cái giường đến, lần này gian phòng lúc đầu rộng rãi lại trở nên nhỏ hẹp rồi.Chỉ là nhìn thấy giường An Nhã phủ kín ren, trong lòng An Chỉ Manh có chút ngứa—— có thể xinh đẹp nha.Nhìn cô một chút, bỗng nhiên vỗ bên cạnh: "nếu muốn, trong hành lý tôi còn có một bộ."An Chỉ Manh trừng mắt nhìn, đây là... lấy lòng cô sao?"cô không muốn sao?""Muốn! Làm sao không muốn!" An Chỉ Manh nhếch miệng cười một tiếng, thời cơ tốt như thế, sao cô có thể không muốn?Muốn đứng bên cạnh Cận Tư Hàn, thêm một bạn luôn luôn tốt hơn so với thêm một kẻ thù.Huống chi... An Chỉ Manh nghĩ, người này không phải kẻ thù, trước mắt là tình địch.Đoàn làm phim chỉnh đốn bất quá nghỉ ngơi hai ngày, phim dân quốc của năm, tác phẩm này đầu tư đạt một triệu bảy ngàn vạn ( Nhất Diệp Tri Thu) chính thức khai mạc rồi.Nữ chính là An Chỉ Manh đóng vai Tuyết Liên nữ chính hái trà, mà Bùi Á Hạo là Chu Bình Vũ du học trở về.Chu Bình Vũ theo cha xuống núi xem trà, thấy được nữ hái trà Tuyết Liên, giật nảy mình, từ đó vừa thấy đã yêu, cam nguyện ở trong núi học tập văn hóa trà đạo. Nhưng mà chiến loạn đánh tới, Chu Bình Vũ không thể không rời núi chống địch, từ đó hai người này thiên nhân vĩnh cách.Tuyết Liên đợi Chu Bình Vũ rất nhiều năm, trong phòng nhỏ trên núi Tuyết Liên thường xuyên truyền đến Hương Trà, là cô vì vong phu pha một chung trà an hồn.Đạo diễn chính là An Đạo lừng danh, anh làm qua rất nhiều tác phẩm tuyên dương văn hóa Trung Hoa, từ khi anh đến đạo diễn, có thể nói là dệt hoa trên gấm.lần đầu tiên An Đạo nhìn thấy An Chỉ Manh đến liền híp mắt cười nói: "Khí chất vậy. Tươi mát, hoàn toàn thích hợp."

An Nhã lắc đầu, nhàn nhạt ý cười: "Không cần, tôi còn có thể không tìm thấy một nơi ở sao?"

Cô kháng cự như vậy, ngược lại Phó Tiếu Tiếu không có nghĩ tới.

"Ừm, cô muốn ở phòng của An Chỉ Manh sao? Nếu không tôi nói một câu cùng anh?"

Không biết tại sao, rõ ràng Phó Tiếu Tiếu vẻ mặt vui cười, lại làm cho cô cảm thấy không thoải mái, luôn cảm thấy không bằng An Chỉ Manh nhìn chân thực như thế.

Thật giống như... Giống như đang diễn trò.

"Đã nói không cần rồi." An Nhã hơi không kiên nhẫn, vừa lúc Tạ Vũ tìm tới, lập tức An Nhã vẫy tay với cô: " cô qua đây, tôi không biết đường, cô dẫn tôi trở về."

Tạ Vũ liên tục chạy không ngừng, thấy Phó Tiếu Tiếu một lần, lời cũng không dám nói, lôi kéo An Nhã đi.

Cô cũng không đuổi theo, chỉ là đứng ở đằng kia, Nhìn thấy bóng lưng của hai người, hơi hơi giương lên khóe miệng.

"Còn nhiều thời gian a." Phó Tiếu Tiếu nói.

Tạ Vũ chỉ biết khẩn cấp lôi kéo An Nhã đi, có thể vị An tiểu thư này tính khí lớn, đến hiện tại cũng chưa có chọn được gian phòng tốt, cô muốn mang cô ta tới đâu đây!

" bây giờ chúng ta đi đâu đây?" gương mặt Tạ Vũ khó xử.

"Vậy đi cùng tôi tốt rồi." An Nhã thở dài một hơi, không nghĩ tới trợ lý nhỏ bên người An Chỉ Manh đều ngốc như thế.

"trở về nơi An Chỉ Manh thì tốt rồi."

"A... A?"

Cái này lại muốn tranh phòng, sẽ không đánh nhau sao?

"Tôi mới không đánh nhau với cô ta." Vỗ bả vai Tạ Vũ: " cô cứ yên tâm nhìn kỹ, lần này là tôi muốn ở cùng một chỗ với cô ta."

A? Chẳng phải là muốn mỗi ngày đánh nhau sao?

An Chỉ Manh đều chuẩn bị đem gian phòng nhường lại cho An Nhã, thân phận cô đặc thù, có liên hệ với Cận Tư Hàn, vẫn là không nên đắc tội.

Miễn cho Cận Tư Hàn khó xử về sau.

Ai ngờ An Nhã ở bên ngoài lang thang một vòng trở về nói câu nói đầu tiên chính là, "Tôi muốn ở cùng một chỗ với cô."

A?

An Chỉ Manh chẳng muốn kinh ngạc, cô theo kịp tư tưởng An Nhã nha!

Thở dài một hơi, An Chỉ Manh đành phải chuyển cái giường đến, lần này gian phòng lúc đầu rộng rãi lại trở nên nhỏ hẹp rồi.

Chỉ là nhìn thấy giường An Nhã phủ kín ren, trong lòng An Chỉ Manh có chút ngứa—— có thể xinh đẹp nha.

Nhìn cô một chút, bỗng nhiên vỗ bên cạnh: "nếu muốn, trong hành lý tôi còn có một bộ."

An Chỉ Manh trừng mắt nhìn, đây là... lấy lòng cô sao?

"cô không muốn sao?"

"Muốn! Làm sao không muốn!" An Chỉ Manh nhếch miệng cười một tiếng, thời cơ tốt như thế, sao cô có thể không muốn?

Muốn đứng bên cạnh Cận Tư Hàn, thêm một bạn luôn luôn tốt hơn so với thêm một kẻ thù.

Huống chi... An Chỉ Manh nghĩ, người này không phải kẻ thù, trước mắt là tình địch.

Đoàn làm phim chỉnh đốn bất quá nghỉ ngơi hai ngày, phim dân quốc của năm, tác phẩm này đầu tư đạt một triệu bảy ngàn vạn ( Nhất Diệp Tri Thu) chính thức khai mạc rồi.

Nữ chính là An Chỉ Manh đóng vai Tuyết Liên nữ chính hái trà, mà Bùi Á Hạo là Chu Bình Vũ du học trở về.

Chu Bình Vũ theo cha xuống núi xem trà, thấy được nữ hái trà Tuyết Liên, giật nảy mình, từ đó vừa thấy đã yêu, cam nguyện ở trong núi học tập văn hóa trà đạo. Nhưng mà chiến loạn đánh tới, Chu Bình Vũ không thể không rời núi chống địch, từ đó hai người này thiên nhân vĩnh cách.

Tuyết Liên đợi Chu Bình Vũ rất nhiều năm, trong phòng nhỏ trên núi Tuyết Liên thường xuyên truyền đến Hương Trà, là cô vì vong phu pha một chung trà an hồn.

Đạo diễn chính là An Đạo lừng danh, anh làm qua rất nhiều tác phẩm tuyên dương văn hóa Trung Hoa, từ khi anh đến đạo diễn, có thể nói là dệt hoa trên gấm.

lần đầu tiên An Đạo nhìn thấy An Chỉ Manh đến liền híp mắt cười nói: "Khí chất vậy. Tươi mát, hoàn toàn thích hợp."

Tổng Thống Cưng Chiều Vật Nhỏ Đáng YêuTác giả: An Chỉ ManhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngTác giả: An Chỉ Manh Cận Tư Hàn: Từ khi gặp em, tất cả mọi thứ đều trở thành tạm bợ. Mà tôi, không muốn tạm bợ. An Chỉ Manh: Cho cô một người chồng hoàn mỹ, cô ngược lại biến anh ta thành kẻ tâm thần. Đêm mùa hạ, nhiệt độ nóng bức phả lên mặt con người. Đường phố yên tĩnh, truyền đến tiếng bước chân hỗn độn. ‘ két…… két……’ ‘ két…… két……’ vô số tiếng thắng xe đánh vỡ tĩnh lặng đường phố. Một cô gái tóc hỗn loạn bị vây quanh ở giữa, hơn mười người đàn ông toàn thân đồ đen từ trong xe đi ra. Họ trực tiếp ấn cô vào trong xe, xe khởi động, đường phố trở lại yên tĩnh ban đầu một lần nữa. Nửa giờ sau. Trong một hàng những tòa lâu đài. “Tổng Thống tiên sinh, người tới rồi.” “Ừ.” Một người đàn ông ngồi trên sô pha đối diện, đôi mắt đen như hắc diệu thạch lộ ra tia nghiêm nghị và duệ khí, tròng mắt lóe lên ánh nhìn sắc bén như chim ưng. Dung nhan tuấn mỹ vô song, phảng phất như tác phẩm nghệ thuật được điêu khắc tỉ mỉ. “Giao đồ ra đây.” “Thứ gì?” An Chỉ Manh mông lung, cô vẫn không hiểu vì lí… An Nhã lắc đầu, nhàn nhạt ý cười: "Không cần, tôi còn có thể không tìm thấy một nơi ở sao?"Cô kháng cự như vậy, ngược lại Phó Tiếu Tiếu không có nghĩ tới."Ừm, cô muốn ở phòng của An Chỉ Manh sao? Nếu không tôi nói một câu cùng anh?"Không biết tại sao, rõ ràng Phó Tiếu Tiếu vẻ mặt vui cười, lại làm cho cô cảm thấy không thoải mái, luôn cảm thấy không bằng An Chỉ Manh nhìn chân thực như thế.Thật giống như... Giống như đang diễn trò."Đã nói không cần rồi." An Nhã hơi không kiên nhẫn, vừa lúc Tạ Vũ tìm tới, lập tức An Nhã vẫy tay với cô: " cô qua đây, tôi không biết đường, cô dẫn tôi trở về."Tạ Vũ liên tục chạy không ngừng, thấy Phó Tiếu Tiếu một lần, lời cũng không dám nói, lôi kéo An Nhã đi.Cô cũng không đuổi theo, chỉ là đứng ở đằng kia, Nhìn thấy bóng lưng của hai người, hơi hơi giương lên khóe miệng."Còn nhiều thời gian a." Phó Tiếu Tiếu nói.Tạ Vũ chỉ biết khẩn cấp lôi kéo An Nhã đi, có thể vị An tiểu thư này tính khí lớn, đến hiện tại cũng chưa có chọn được gian phòng tốt, cô muốn mang cô ta tới đâu đây!" bây giờ chúng ta đi đâu đây?" gương mặt Tạ Vũ khó xử."Vậy đi cùng tôi tốt rồi." An Nhã thở dài một hơi, không nghĩ tới trợ lý nhỏ bên người An Chỉ Manh đều ngốc như thế."trở về nơi An Chỉ Manh thì tốt rồi.""A... A?"Cái này lại muốn tranh phòng, sẽ không đánh nhau sao?"Tôi mới không đánh nhau với cô ta." Vỗ bả vai Tạ Vũ: " cô cứ yên tâm nhìn kỹ, lần này là tôi muốn ở cùng một chỗ với cô ta."A? Chẳng phải là muốn mỗi ngày đánh nhau sao?An Chỉ Manh đều chuẩn bị đem gian phòng nhường lại cho An Nhã, thân phận cô đặc thù, có liên hệ với Cận Tư Hàn, vẫn là không nên đắc tội.Miễn cho Cận Tư Hàn khó xử về sau.Ai ngờ An Nhã ở bên ngoài lang thang một vòng trở về nói câu nói đầu tiên chính là, "Tôi muốn ở cùng một chỗ với cô."A?An Chỉ Manh chẳng muốn kinh ngạc, cô theo kịp tư tưởng An Nhã nha!Thở dài một hơi, An Chỉ Manh đành phải chuyển cái giường đến, lần này gian phòng lúc đầu rộng rãi lại trở nên nhỏ hẹp rồi.Chỉ là nhìn thấy giường An Nhã phủ kín ren, trong lòng An Chỉ Manh có chút ngứa—— có thể xinh đẹp nha.Nhìn cô một chút, bỗng nhiên vỗ bên cạnh: "nếu muốn, trong hành lý tôi còn có một bộ."An Chỉ Manh trừng mắt nhìn, đây là... lấy lòng cô sao?"cô không muốn sao?""Muốn! Làm sao không muốn!" An Chỉ Manh nhếch miệng cười một tiếng, thời cơ tốt như thế, sao cô có thể không muốn?Muốn đứng bên cạnh Cận Tư Hàn, thêm một bạn luôn luôn tốt hơn so với thêm một kẻ thù.Huống chi... An Chỉ Manh nghĩ, người này không phải kẻ thù, trước mắt là tình địch.Đoàn làm phim chỉnh đốn bất quá nghỉ ngơi hai ngày, phim dân quốc của năm, tác phẩm này đầu tư đạt một triệu bảy ngàn vạn ( Nhất Diệp Tri Thu) chính thức khai mạc rồi.Nữ chính là An Chỉ Manh đóng vai Tuyết Liên nữ chính hái trà, mà Bùi Á Hạo là Chu Bình Vũ du học trở về.Chu Bình Vũ theo cha xuống núi xem trà, thấy được nữ hái trà Tuyết Liên, giật nảy mình, từ đó vừa thấy đã yêu, cam nguyện ở trong núi học tập văn hóa trà đạo. Nhưng mà chiến loạn đánh tới, Chu Bình Vũ không thể không rời núi chống địch, từ đó hai người này thiên nhân vĩnh cách.Tuyết Liên đợi Chu Bình Vũ rất nhiều năm, trong phòng nhỏ trên núi Tuyết Liên thường xuyên truyền đến Hương Trà, là cô vì vong phu pha một chung trà an hồn.Đạo diễn chính là An Đạo lừng danh, anh làm qua rất nhiều tác phẩm tuyên dương văn hóa Trung Hoa, từ khi anh đến đạo diễn, có thể nói là dệt hoa trên gấm.lần đầu tiên An Đạo nhìn thấy An Chỉ Manh đến liền híp mắt cười nói: "Khí chất vậy. Tươi mát, hoàn toàn thích hợp."

Chương 294: Lấy lòng cô sao? ? ?