Tác giả: An Chỉ Manh Cận Tư Hàn: Từ khi gặp em, tất cả mọi thứ đều trở thành tạm bợ. Mà tôi, không muốn tạm bợ. An Chỉ Manh: Cho cô một người chồng hoàn mỹ, cô ngược lại biến anh ta thành kẻ tâm thần. Đêm mùa hạ, nhiệt độ nóng bức phả lên mặt con người. Đường phố yên tĩnh, truyền đến tiếng bước chân hỗn độn. ‘ két…… két……’ ‘ két…… két……’ vô số tiếng thắng xe đánh vỡ tĩnh lặng đường phố. Một cô gái tóc hỗn loạn bị vây quanh ở giữa, hơn mười người đàn ông toàn thân đồ đen từ trong xe đi ra. Họ trực tiếp ấn cô vào trong xe, xe khởi động, đường phố trở lại yên tĩnh ban đầu một lần nữa. Nửa giờ sau. Trong một hàng những tòa lâu đài. “Tổng Thống tiên sinh, người tới rồi.” “Ừ.” Một người đàn ông ngồi trên sô pha đối diện, đôi mắt đen như hắc diệu thạch lộ ra tia nghiêm nghị và duệ khí, tròng mắt lóe lên ánh nhìn sắc bén như chim ưng. Dung nhan tuấn mỹ vô song, phảng phất như tác phẩm nghệ thuật được điêu khắc tỉ mỉ. “Giao đồ ra đây.” “Thứ gì?” An Chỉ Manh mông lung, cô vẫn không hiểu vì lí…
Chương 328: Tịch tổng, còn không đi
Tổng Thống Cưng Chiều Vật Nhỏ Đáng YêuTác giả: An Chỉ ManhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngTác giả: An Chỉ Manh Cận Tư Hàn: Từ khi gặp em, tất cả mọi thứ đều trở thành tạm bợ. Mà tôi, không muốn tạm bợ. An Chỉ Manh: Cho cô một người chồng hoàn mỹ, cô ngược lại biến anh ta thành kẻ tâm thần. Đêm mùa hạ, nhiệt độ nóng bức phả lên mặt con người. Đường phố yên tĩnh, truyền đến tiếng bước chân hỗn độn. ‘ két…… két……’ ‘ két…… két……’ vô số tiếng thắng xe đánh vỡ tĩnh lặng đường phố. Một cô gái tóc hỗn loạn bị vây quanh ở giữa, hơn mười người đàn ông toàn thân đồ đen từ trong xe đi ra. Họ trực tiếp ấn cô vào trong xe, xe khởi động, đường phố trở lại yên tĩnh ban đầu một lần nữa. Nửa giờ sau. Trong một hàng những tòa lâu đài. “Tổng Thống tiên sinh, người tới rồi.” “Ừ.” Một người đàn ông ngồi trên sô pha đối diện, đôi mắt đen như hắc diệu thạch lộ ra tia nghiêm nghị và duệ khí, tròng mắt lóe lên ánh nhìn sắc bén như chim ưng. Dung nhan tuấn mỹ vô song, phảng phất như tác phẩm nghệ thuật được điêu khắc tỉ mỉ. “Giao đồ ra đây.” “Thứ gì?” An Chỉ Manh mông lung, cô vẫn không hiểu vì lí… Cô nghĩ như vậy, ánh mắt không khỏi mang theo nhu hòa, rơi vào Cận Tư Hàn đang ngồi gần cô trong gang tấc, có chút không nhịn được ý muốn đạp anh rồi."anh biết chút việc không nên biết." Anh nhàn nhạt nói một câu như vậy, xem như trả lời đối với Tịch Cẩm Viêm.Lập tức ánh mắt của anh chếch đi, rơi vào trên gương mặtan Chỉ Manh.Ánh mắt của cô chạm vào anh, tim đập thình thịch lợi hại, tuy cùng một thời gian không ngắn, nhưng loại cảm giác tim đập này lại thủy chung vẫn tồn tại, không thể không nói, đây là một loại thể nghiệm rất kỳ diệu."Tôi sẽ an bài cho cô ta chuyển viện." Anh không hề nói với Tịch Cẩm Viêm chuyện lúc trước, hoặc là cũng bởi vì bận tâm đến cảm thụ của cô, mới làm ra vẻ nhượng bộ: "điều kiện bệnh viện nơi này quá kém, cô ở bên trong đoàn làm phim đã chịu không ít đau khổ."Tròng mắt đau lòng nhìn cô, có nồng đậm cưng chiều.Cô có chút hưởng thụ anh đối với cô đau lòng.Sắc mặt Tịch Cẩm Viêm tái nhợt, anh giống như không có tư cách cự tuyệt, dường như suy tư một lát mới nói: "cô thụ thương bên trong bộ phim do tôi đầu tư, hết thảy an bài và phí tổn đương nhiên để tôi ra, điểm này, Tổng Thống tiên sinh không cần quan tâm rồi."Đây đại khái mà nói là anh có thể nghĩ tới cự tuyệt Cận Tư Hàn nhất rồi. Dù sao ở giữa anh cùng với cô, cũng chẳng qua là quan hệ hợp tác ở giữa người đầu tư và diễn viên."Cô ta là người phụ nữ của tôi." Cận Tư Hàn hơi cao giọng nói, bỗng nhiên toát ra một câu như vậy có chút không đầu không đuôi, nửa câu đầu đang nói rơi xuống, anh lại hơi giảm thấp tiếng nóixuống, tiếp tục nói: "Tự nhiên là để tôi tới phụ trách."Tim An Chỉ Manh lại phanh phanh nhảy loạn một trận.Cô ở trước mặt Cận Tư Hàn, thật đúng là cần một trái tim mạnh mẽ, chỉ có trời mới biết sẽ không có một ngày bỗng nhiên cơ tim tắc nghẽn rơi rụng.Bầu không khí càng thêm khẩn trương.An Chỉ Manh nóng lòng đánh vỡ không khí có chút quái dị, vội vàng mở miệng nói: "Kỳ thật em không có quan hệ! Lúc đầu em cũng chỉ tính toán ở viện một ngày, sau đó về đoàn làm phim tiếp tục quay phim, các người cũng không cần thiết vì việc em nằm viện thật sự phiền não!""Không thể!!"Hai người trăm miệng một lời, làm cô giật nảy mình.Vừa rồi hai người còn giương cung bạt kiếm, lúc này liền thống nhất chiến tuyến, nhất trí đối ngoại, trăm miệng một lời rồi!An Chỉ Manh có chút mông muội.Cận Tư Hàn khẽ nhíu mày, ánh mắt nhanh chóng lướt qua gương mặt Tịch Cẩm Viêm.Vẻ mặt Tịch Cẩm Viêm có chút xấu hổ."Trừ phi bác sĩ đồng ý cho em xuất viện, nếu không em thành thật ở trong bệnh viện cho anh!" khẩu khí của Cận Tư Hàn, vẫn như cũ mang theo hương vị không thể nghi ngờ.Thế nhưng mà, bác sĩ nói cái gì, còn không phải đều do tổng thống này tính toán!An Chỉ Manh sững sờ nhìn chằm chằm Cận Tư Hàn, trong lòng cũng hiền như bụt."Thế nhưng mà, bộ phim chỉ còn lại mấy cảnh chưa có hoàn thành, ý An Đạo cũng là mau chóng hoàn thành bộ phim..." Cô chỗ này vẫn là có ý định dựa vào lí lẽ biện luận."sự kiện lần này để cho đoàn làm phim cần điều chỉnh một phen, bên An Đạo tôi sẽ thương lượngvới anh ta, cô an tâm dưỡng thương." Tịch Cẩm Viêm cũng hơi nhíu mày, giọng nói bình thản.Hai người này nhất trí làm người kinh ngạc, đều là bất kể muốn người khác làm cái gì, vậy cũng đồng nhất không có thương lượng thêm.Cô nhếch môi, ánh mắt ngập nước nhìn anh, giống như chú chó nhỏ bị người vứt bỏ."nếu như Tổng giám đốc Tịch có chuyện phải xử lý, tôi không tiễn rồi." Cận Tư Hàn hạ lệnh trục khách."So với tôi, việc Tổng Thống tiên sinh bận rộn hẳn là càng nhiều hơn!" khóe miệng Tịch Cẩm Viêm cười, làm người có chút nhìn không thấu.
Cô nghĩ như vậy, ánh mắt không khỏi mang theo nhu hòa, rơi vào Cận Tư Hàn đang ngồi gần cô trong gang tấc, có chút không nhịn được ý muốn đạp anh rồi.
"anh biết chút việc không nên biết." Anh nhàn nhạt nói một câu như vậy, xem như trả lời đối với Tịch Cẩm Viêm.
Lập tức ánh mắt của anh chếch đi, rơi vào trên gương mặtan Chỉ Manh.
Ánh mắt của cô chạm vào anh, tim đập thình thịch lợi hại, tuy cùng một thời gian không ngắn, nhưng loại cảm giác tim đập này lại thủy chung vẫn tồn tại, không thể không nói, đây là một loại thể nghiệm rất kỳ diệu.
"Tôi sẽ an bài cho cô ta chuyển viện." Anh không hề nói với Tịch Cẩm Viêm chuyện lúc trước, hoặc là cũng bởi vì bận tâm đến cảm thụ của cô, mới làm ra vẻ nhượng bộ: "điều kiện bệnh viện nơi này quá kém, cô ở bên trong đoàn làm phim đã chịu không ít đau khổ."
Tròng mắt đau lòng nhìn cô, có nồng đậm cưng chiều.
Cô có chút hưởng thụ anh đối với cô đau lòng.
Sắc mặt Tịch Cẩm Viêm tái nhợt, anh giống như không có tư cách cự tuyệt, dường như suy tư một lát mới nói: "cô thụ thương bên trong bộ phim do tôi đầu tư, hết thảy an bài và phí tổn đương nhiên để tôi ra, điểm này, Tổng Thống tiên sinh không cần quan tâm rồi."
Đây đại khái mà nói là anh có thể nghĩ tới cự tuyệt Cận Tư Hàn nhất rồi.
Dù sao ở giữa anh cùng với cô, cũng chẳng qua là quan hệ hợp tác ở giữa người đầu tư và diễn viên.
"Cô ta là người phụ nữ của tôi." Cận Tư Hàn hơi cao giọng nói, bỗng nhiên toát ra một câu như vậy có chút không đầu không đuôi, nửa câu đầu đang nói rơi xuống, anh lại hơi giảm thấp tiếng nóixuống, tiếp tục nói: "Tự nhiên là để tôi tới phụ trách."
Tim An Chỉ Manh lại phanh phanh nhảy loạn một trận.
Cô ở trước mặt Cận Tư Hàn, thật đúng là cần một trái tim mạnh mẽ, chỉ có trời mới biết sẽ không có một ngày bỗng nhiên cơ tim tắc nghẽn rơi rụng.
Bầu không khí càng thêm khẩn trương.
An Chỉ Manh nóng lòng đánh vỡ không khí có chút quái dị, vội vàng mở miệng nói: "Kỳ thật em không có quan hệ! Lúc đầu em cũng chỉ tính toán ở viện một ngày, sau đó về đoàn làm phim tiếp tục quay phim, các người cũng không cần thiết vì việc em nằm viện thật sự phiền não!"
"Không thể!!"
Hai người trăm miệng một lời, làm cô giật nảy mình.
Vừa rồi hai người còn giương cung bạt kiếm, lúc này liền thống nhất chiến tuyến, nhất trí đối ngoại, trăm miệng một lời rồi!
An Chỉ Manh có chút mông muội.
Cận Tư Hàn khẽ nhíu mày, ánh mắt nhanh chóng lướt qua gương mặt Tịch Cẩm Viêm.
Vẻ mặt Tịch Cẩm Viêm có chút xấu hổ.
"Trừ phi bác sĩ đồng ý cho em xuất viện, nếu không em thành thật ở trong bệnh viện cho anh!" khẩu khí của Cận Tư Hàn, vẫn như cũ mang theo hương vị không thể nghi ngờ.
Thế nhưng mà, bác sĩ nói cái gì, còn không phải đều do tổng thống này tính toán!
An Chỉ Manh sững sờ nhìn chằm chằm Cận Tư Hàn, trong lòng cũng hiền như bụt.
"Thế nhưng mà, bộ phim chỉ còn lại mấy cảnh chưa có hoàn thành, ý An Đạo cũng là mau chóng hoàn thành bộ phim..." Cô chỗ này vẫn là có ý định dựa vào lí lẽ biện luận.
"sự kiện lần này để cho đoàn làm phim cần điều chỉnh một phen, bên An Đạo tôi sẽ thương lượngvới anh ta, cô an tâm dưỡng thương." Tịch Cẩm Viêm cũng hơi nhíu mày, giọng nói bình thản.
Hai người này nhất trí làm người kinh ngạc, đều là bất kể muốn người khác làm cái gì, vậy cũng đồng nhất không có thương lượng thêm.
Cô nhếch môi, ánh mắt ngập nước nhìn anh, giống như chú chó nhỏ bị người vứt bỏ.
"nếu như Tổng giám đốc Tịch có chuyện phải xử lý, tôi không tiễn rồi." Cận Tư Hàn hạ lệnh trục khách.
"So với tôi, việc Tổng Thống tiên sinh bận rộn hẳn là càng nhiều hơn!" khóe miệng Tịch Cẩm Viêm cười, làm người có chút nhìn không thấu.
Tổng Thống Cưng Chiều Vật Nhỏ Đáng YêuTác giả: An Chỉ ManhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngTác giả: An Chỉ Manh Cận Tư Hàn: Từ khi gặp em, tất cả mọi thứ đều trở thành tạm bợ. Mà tôi, không muốn tạm bợ. An Chỉ Manh: Cho cô một người chồng hoàn mỹ, cô ngược lại biến anh ta thành kẻ tâm thần. Đêm mùa hạ, nhiệt độ nóng bức phả lên mặt con người. Đường phố yên tĩnh, truyền đến tiếng bước chân hỗn độn. ‘ két…… két……’ ‘ két…… két……’ vô số tiếng thắng xe đánh vỡ tĩnh lặng đường phố. Một cô gái tóc hỗn loạn bị vây quanh ở giữa, hơn mười người đàn ông toàn thân đồ đen từ trong xe đi ra. Họ trực tiếp ấn cô vào trong xe, xe khởi động, đường phố trở lại yên tĩnh ban đầu một lần nữa. Nửa giờ sau. Trong một hàng những tòa lâu đài. “Tổng Thống tiên sinh, người tới rồi.” “Ừ.” Một người đàn ông ngồi trên sô pha đối diện, đôi mắt đen như hắc diệu thạch lộ ra tia nghiêm nghị và duệ khí, tròng mắt lóe lên ánh nhìn sắc bén như chim ưng. Dung nhan tuấn mỹ vô song, phảng phất như tác phẩm nghệ thuật được điêu khắc tỉ mỉ. “Giao đồ ra đây.” “Thứ gì?” An Chỉ Manh mông lung, cô vẫn không hiểu vì lí… Cô nghĩ như vậy, ánh mắt không khỏi mang theo nhu hòa, rơi vào Cận Tư Hàn đang ngồi gần cô trong gang tấc, có chút không nhịn được ý muốn đạp anh rồi."anh biết chút việc không nên biết." Anh nhàn nhạt nói một câu như vậy, xem như trả lời đối với Tịch Cẩm Viêm.Lập tức ánh mắt của anh chếch đi, rơi vào trên gương mặtan Chỉ Manh.Ánh mắt của cô chạm vào anh, tim đập thình thịch lợi hại, tuy cùng một thời gian không ngắn, nhưng loại cảm giác tim đập này lại thủy chung vẫn tồn tại, không thể không nói, đây là một loại thể nghiệm rất kỳ diệu."Tôi sẽ an bài cho cô ta chuyển viện." Anh không hề nói với Tịch Cẩm Viêm chuyện lúc trước, hoặc là cũng bởi vì bận tâm đến cảm thụ của cô, mới làm ra vẻ nhượng bộ: "điều kiện bệnh viện nơi này quá kém, cô ở bên trong đoàn làm phim đã chịu không ít đau khổ."Tròng mắt đau lòng nhìn cô, có nồng đậm cưng chiều.Cô có chút hưởng thụ anh đối với cô đau lòng.Sắc mặt Tịch Cẩm Viêm tái nhợt, anh giống như không có tư cách cự tuyệt, dường như suy tư một lát mới nói: "cô thụ thương bên trong bộ phim do tôi đầu tư, hết thảy an bài và phí tổn đương nhiên để tôi ra, điểm này, Tổng Thống tiên sinh không cần quan tâm rồi."Đây đại khái mà nói là anh có thể nghĩ tới cự tuyệt Cận Tư Hàn nhất rồi. Dù sao ở giữa anh cùng với cô, cũng chẳng qua là quan hệ hợp tác ở giữa người đầu tư và diễn viên."Cô ta là người phụ nữ của tôi." Cận Tư Hàn hơi cao giọng nói, bỗng nhiên toát ra một câu như vậy có chút không đầu không đuôi, nửa câu đầu đang nói rơi xuống, anh lại hơi giảm thấp tiếng nóixuống, tiếp tục nói: "Tự nhiên là để tôi tới phụ trách."Tim An Chỉ Manh lại phanh phanh nhảy loạn một trận.Cô ở trước mặt Cận Tư Hàn, thật đúng là cần một trái tim mạnh mẽ, chỉ có trời mới biết sẽ không có một ngày bỗng nhiên cơ tim tắc nghẽn rơi rụng.Bầu không khí càng thêm khẩn trương.An Chỉ Manh nóng lòng đánh vỡ không khí có chút quái dị, vội vàng mở miệng nói: "Kỳ thật em không có quan hệ! Lúc đầu em cũng chỉ tính toán ở viện một ngày, sau đó về đoàn làm phim tiếp tục quay phim, các người cũng không cần thiết vì việc em nằm viện thật sự phiền não!""Không thể!!"Hai người trăm miệng một lời, làm cô giật nảy mình.Vừa rồi hai người còn giương cung bạt kiếm, lúc này liền thống nhất chiến tuyến, nhất trí đối ngoại, trăm miệng một lời rồi!An Chỉ Manh có chút mông muội.Cận Tư Hàn khẽ nhíu mày, ánh mắt nhanh chóng lướt qua gương mặt Tịch Cẩm Viêm.Vẻ mặt Tịch Cẩm Viêm có chút xấu hổ."Trừ phi bác sĩ đồng ý cho em xuất viện, nếu không em thành thật ở trong bệnh viện cho anh!" khẩu khí của Cận Tư Hàn, vẫn như cũ mang theo hương vị không thể nghi ngờ.Thế nhưng mà, bác sĩ nói cái gì, còn không phải đều do tổng thống này tính toán!An Chỉ Manh sững sờ nhìn chằm chằm Cận Tư Hàn, trong lòng cũng hiền như bụt."Thế nhưng mà, bộ phim chỉ còn lại mấy cảnh chưa có hoàn thành, ý An Đạo cũng là mau chóng hoàn thành bộ phim..." Cô chỗ này vẫn là có ý định dựa vào lí lẽ biện luận."sự kiện lần này để cho đoàn làm phim cần điều chỉnh một phen, bên An Đạo tôi sẽ thương lượngvới anh ta, cô an tâm dưỡng thương." Tịch Cẩm Viêm cũng hơi nhíu mày, giọng nói bình thản.Hai người này nhất trí làm người kinh ngạc, đều là bất kể muốn người khác làm cái gì, vậy cũng đồng nhất không có thương lượng thêm.Cô nhếch môi, ánh mắt ngập nước nhìn anh, giống như chú chó nhỏ bị người vứt bỏ."nếu như Tổng giám đốc Tịch có chuyện phải xử lý, tôi không tiễn rồi." Cận Tư Hàn hạ lệnh trục khách."So với tôi, việc Tổng Thống tiên sinh bận rộn hẳn là càng nhiều hơn!" khóe miệng Tịch Cẩm Viêm cười, làm người có chút nhìn không thấu.