Tác giả: An Chỉ Manh Cận Tư Hàn: Từ khi gặp em, tất cả mọi thứ đều trở thành tạm bợ. Mà tôi, không muốn tạm bợ. An Chỉ Manh: Cho cô một người chồng hoàn mỹ, cô ngược lại biến anh ta thành kẻ tâm thần. Đêm mùa hạ, nhiệt độ nóng bức phả lên mặt con người. Đường phố yên tĩnh, truyền đến tiếng bước chân hỗn độn. ‘ két…… két……’ ‘ két…… két……’ vô số tiếng thắng xe đánh vỡ tĩnh lặng đường phố. Một cô gái tóc hỗn loạn bị vây quanh ở giữa, hơn mười người đàn ông toàn thân đồ đen từ trong xe đi ra. Họ trực tiếp ấn cô vào trong xe, xe khởi động, đường phố trở lại yên tĩnh ban đầu một lần nữa. Nửa giờ sau. Trong một hàng những tòa lâu đài. “Tổng Thống tiên sinh, người tới rồi.” “Ừ.” Một người đàn ông ngồi trên sô pha đối diện, đôi mắt đen như hắc diệu thạch lộ ra tia nghiêm nghị và duệ khí, tròng mắt lóe lên ánh nhìn sắc bén như chim ưng. Dung nhan tuấn mỹ vô song, phảng phất như tác phẩm nghệ thuật được điêu khắc tỉ mỉ. “Giao đồ ra đây.” “Thứ gì?” An Chỉ Manh mông lung, cô vẫn không hiểu vì lí…
Chương 411: Anh mặc kệ, cùng anh đi
Tổng Thống Cưng Chiều Vật Nhỏ Đáng YêuTác giả: An Chỉ ManhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngTác giả: An Chỉ Manh Cận Tư Hàn: Từ khi gặp em, tất cả mọi thứ đều trở thành tạm bợ. Mà tôi, không muốn tạm bợ. An Chỉ Manh: Cho cô một người chồng hoàn mỹ, cô ngược lại biến anh ta thành kẻ tâm thần. Đêm mùa hạ, nhiệt độ nóng bức phả lên mặt con người. Đường phố yên tĩnh, truyền đến tiếng bước chân hỗn độn. ‘ két…… két……’ ‘ két…… két……’ vô số tiếng thắng xe đánh vỡ tĩnh lặng đường phố. Một cô gái tóc hỗn loạn bị vây quanh ở giữa, hơn mười người đàn ông toàn thân đồ đen từ trong xe đi ra. Họ trực tiếp ấn cô vào trong xe, xe khởi động, đường phố trở lại yên tĩnh ban đầu một lần nữa. Nửa giờ sau. Trong một hàng những tòa lâu đài. “Tổng Thống tiên sinh, người tới rồi.” “Ừ.” Một người đàn ông ngồi trên sô pha đối diện, đôi mắt đen như hắc diệu thạch lộ ra tia nghiêm nghị và duệ khí, tròng mắt lóe lên ánh nhìn sắc bén như chim ưng. Dung nhan tuấn mỹ vô song, phảng phất như tác phẩm nghệ thuật được điêu khắc tỉ mỉ. “Giao đồ ra đây.” “Thứ gì?” An Chỉ Manh mông lung, cô vẫn không hiểu vì lí… Để cho Bùi Á Hạo lo lắng chính là, An Chỉ Manh vốn gầy, nhưng bởi vì chuyện này, để cho cô mấy ngày nay, sớm trưa tối đều ăn chính là một ít bánh mì, phối hợp nước suối là không có dinh dưỡng nhất.Bùi Á Hạo cho là cô sẽ chăm sóc tốt thân thể mình, có thể vì anh lo nghĩ, nhưng cô không có; cô chỉ muốn tìm được Cận Tư Hàn, làm tất cả như vậy cũng có giá trị."Chỉ Manh, đi, chúng ta đi ăn chút đồ dinh dưỡng, em ăn như vậy tiếp, đến lúc đó còn không tìm được anh ta, em cũng đã ngã bệnh." Bùi Á Hạo hét to, mỗi một quân lính cứu hoả bên cạnh đều bắt đầu lo lắng cô gái ban đầu bọn họ khinh thường, không nghĩ đến cô bé này vì người mình yêu, lại liều mạng như vậy.Bùi Á Hạo cùng cô tới cái thành phố này, cũng đã một tuần lễ, nhưng nhìn thân hình cô ngày càng gầy gò, trong lòng giống như bị vạn tiễn xuyên tâm (vạn mũi tên đâm vào tim) vậy, loại cảm giác đó, không phải người bình thường có thể cảm nhận được.mấy người bên cạnh thấy, trong lòng cũng ê ẩm, cũng mở lời an ủi, "Thiếu phu nhân, ngài đi ăn cơm đi. Không nên để cho Tổng thống đại nhân lo lắng cô."nếu là anh còn có thể lo lắng... Thật là tốt biết bao.An Chỉ Manh nghe đến chỗ này, nội tâm rất cảm động. Nhưng cô vẫn không thể ngừng động tác trên tay, cô biết, những quân lính kia cả ngày vì quốc gia làm việc, ăn cái gì.Nhưng cô cả ngày đều ở nhà, ăn thức ăn Cận Tư Hàn, có thể nói, cho tới nay, đều là Cận Tư Hàn nuôi cô, không để cho cô bị thương tổn. Ở bên ngoài, Cận Tư Hàn đều là trụ cột của cô.An Chỉ Manh đi theo những quân lính cứu hoả nói cám ơn, tiếp tục động tác trên tay.Đá sừng nhọn để cho tay cô chảy máu, vết máu loang lổ, người xem trong lòng có chút đau, coi như là cùng cô không quan trọng, thấy một màn này, nội tâm đều hết sức đau.Cô bé này, thật sự là cô gái bất đồng vậy. Có cô gái, ăn một lần khổ, không chịu nổi, bận bịu trở về, bị thương, kêu đau, thẳng hướng trong ngực ba ôm nằm trong lòng của mẹ đi; còn có, không chịu nổi gian khổ bên ngoài, thì sẽ cùng ba mẹ nói, trở về công ty nhà đi làm.Nhưng là cô bé trước mặt này căn bản cũng không như cô gái yếu ớt như vậy, cô rất kiên cường, rất ôn nhu, cũng rất... Khả ái.Bọn họ bây giờ cũng tin tưởng, An Chỉ Manh chính là bà xã Cận Tư Hàn, bắt đầu không tin, là cô gái để cho Tổng thống đại nhân thích là như thế nào, lại không nghĩ rằng chính là như vậy.Thấy An Chỉ Manh hoàn toàn không để ý tới mình, nội tâm Bùi Á Hạo bi thương.Mình lo lắng, chẳng lẽ cứ như vậy trôi sao? Nhưng, anh như cũ không buông tha, nhất định phải để cho người phụ nữ này đi theo mình ăn bữa ngon."An Chỉ Manh, cùng anh đi. Lần này, em không thể đối với thân thể mình như vậy." Bùi Á Hạo hết sức nghiêm túc, giống như đối với loại tình huống này, bất mãn vô cùng với tình trạng tinh thần An Chỉ Manh hôm nay." Bùi Á Hạo! Em biết anh cùng em tới, anh sẽ rất lo lắng thân thể em. Nếu như anh lo lắng em như vậy, anh rời khỏi bên người em.” An Chỉ Manh rốt cuộc không nhịn được, cô thật không thể hiểu được, tại sao Bùi Á Hạo mỗi một lần đều phải kéo tay mình, sau đó mang mình rời đi.Mình sống hay chết, có liên quan gì tới anh?Thật ra thì anh cũng không cần ở bên người mình, anh đi làm chuyện mình là được. Tại sao lần này còn ở bên người mình không rời đi chứ?Để cho cô tự sinh tự diệt... Vĩnh viễn... Cùng Tư Hàn."Manh Manh, anh là lo lắng thân thể em. Nếu như em không ăn một chút gì, thân thể sẽ bị mệt mỏi." Đây là Bùi Á Hạo lần đầu tiên đối với An Chỉ Manh phát biểu lớn như vậy.
Để cho Bùi Á Hạo lo lắng chính là, An Chỉ Manh vốn gầy, nhưng bởi vì chuyện này, để cho cô mấy ngày nay, sớm trưa tối đều ăn chính là một ít bánh mì, phối hợp nước suối là không có dinh dưỡng nhất.
Bùi Á Hạo cho là cô sẽ chăm sóc tốt thân thể mình, có thể vì anh lo nghĩ, nhưng cô không có; cô chỉ muốn tìm được Cận Tư Hàn, làm tất cả như vậy cũng có giá trị.
"Chỉ Manh, đi, chúng ta đi ăn chút đồ dinh dưỡng, em ăn như vậy tiếp, đến lúc đó còn không tìm được anh ta, em cũng đã ngã bệnh." Bùi Á Hạo hét to, mỗi một quân lính cứu hoả bên cạnh đều bắt đầu lo lắng cô gái ban đầu bọn họ khinh thường, không nghĩ đến cô bé này vì người mình yêu, lại liều mạng như vậy.
Bùi Á Hạo cùng cô tới cái thành phố này, cũng đã một tuần lễ, nhưng nhìn thân hình cô ngày càng gầy gò, trong lòng giống như bị vạn tiễn xuyên tâm (vạn mũi tên đâm vào tim) vậy, loại cảm giác đó, không phải người bình thường có thể cảm nhận được.
mấy người bên cạnh thấy, trong lòng cũng ê ẩm, cũng mở lời an ủi, "Thiếu phu nhân, ngài đi ăn cơm đi. Không nên để cho Tổng thống đại nhân lo lắng cô."
nếu là anh còn có thể lo lắng... Thật là tốt biết bao.
An Chỉ Manh nghe đến chỗ này, nội tâm rất cảm động. Nhưng cô vẫn không thể ngừng động tác trên tay, cô biết, những quân lính kia cả ngày vì quốc gia làm việc, ăn cái gì.
Nhưng cô cả ngày đều ở nhà, ăn thức ăn Cận Tư Hàn, có thể nói, cho tới nay, đều là Cận Tư Hàn nuôi cô, không để cho cô bị thương tổn. Ở bên ngoài, Cận Tư Hàn đều là trụ cột của cô.
An Chỉ Manh đi theo những quân lính cứu hoả nói cám ơn, tiếp tục động tác trên tay.
Đá sừng nhọn để cho tay cô chảy máu, vết máu loang lổ, người xem trong lòng có chút đau, coi như là cùng cô không quan trọng, thấy một màn này, nội tâm đều hết sức đau.
Cô bé này, thật sự là cô gái bất đồng vậy.
Có cô gái, ăn một lần khổ, không chịu nổi, bận bịu trở về, bị thương, kêu đau, thẳng hướng trong ngực ba ôm nằm trong lòng của mẹ đi; còn có, không chịu nổi gian khổ bên ngoài, thì sẽ cùng ba mẹ nói, trở về công ty nhà đi làm.
Nhưng là cô bé trước mặt này căn bản cũng không như cô gái yếu ớt như vậy, cô rất kiên cường, rất ôn nhu, cũng rất... Khả ái.
Bọn họ bây giờ cũng tin tưởng, An Chỉ Manh chính là bà xã Cận Tư Hàn, bắt đầu không tin, là cô gái để cho Tổng thống đại nhân thích là như thế nào, lại không nghĩ rằng chính là như vậy.
Thấy An Chỉ Manh hoàn toàn không để ý tới mình, nội tâm Bùi Á Hạo bi thương.
Mình lo lắng, chẳng lẽ cứ như vậy trôi sao? Nhưng, anh như cũ không buông tha, nhất định phải để cho người phụ nữ này đi theo mình ăn bữa ngon.
"An Chỉ Manh, cùng anh đi. Lần này, em không thể đối với thân thể mình như vậy." Bùi Á Hạo hết sức nghiêm túc, giống như đối với loại tình huống này, bất mãn vô cùng với tình trạng tinh thần An Chỉ Manh hôm nay.
" Bùi Á Hạo! Em biết anh cùng em tới, anh sẽ rất lo lắng thân thể em. Nếu như anh lo lắng em như vậy, anh rời khỏi bên người em.” An Chỉ Manh rốt cuộc không nhịn được, cô thật không thể hiểu được, tại sao Bùi Á Hạo mỗi một lần đều phải kéo tay mình, sau đó mang mình rời đi.
Mình sống hay chết, có liên quan gì tới anh?
Thật ra thì anh cũng không cần ở bên người mình, anh đi làm chuyện mình là được. Tại sao lần này còn ở bên người mình không rời đi chứ?
Để cho cô tự sinh tự diệt... Vĩnh viễn... Cùng Tư Hàn.
"Manh Manh, anh là lo lắng thân thể em. Nếu như em không ăn một chút gì, thân thể sẽ bị mệt mỏi." Đây là Bùi Á Hạo lần đầu tiên đối với An Chỉ Manh phát biểu lớn như vậy.
Tổng Thống Cưng Chiều Vật Nhỏ Đáng YêuTác giả: An Chỉ ManhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngTác giả: An Chỉ Manh Cận Tư Hàn: Từ khi gặp em, tất cả mọi thứ đều trở thành tạm bợ. Mà tôi, không muốn tạm bợ. An Chỉ Manh: Cho cô một người chồng hoàn mỹ, cô ngược lại biến anh ta thành kẻ tâm thần. Đêm mùa hạ, nhiệt độ nóng bức phả lên mặt con người. Đường phố yên tĩnh, truyền đến tiếng bước chân hỗn độn. ‘ két…… két……’ ‘ két…… két……’ vô số tiếng thắng xe đánh vỡ tĩnh lặng đường phố. Một cô gái tóc hỗn loạn bị vây quanh ở giữa, hơn mười người đàn ông toàn thân đồ đen từ trong xe đi ra. Họ trực tiếp ấn cô vào trong xe, xe khởi động, đường phố trở lại yên tĩnh ban đầu một lần nữa. Nửa giờ sau. Trong một hàng những tòa lâu đài. “Tổng Thống tiên sinh, người tới rồi.” “Ừ.” Một người đàn ông ngồi trên sô pha đối diện, đôi mắt đen như hắc diệu thạch lộ ra tia nghiêm nghị và duệ khí, tròng mắt lóe lên ánh nhìn sắc bén như chim ưng. Dung nhan tuấn mỹ vô song, phảng phất như tác phẩm nghệ thuật được điêu khắc tỉ mỉ. “Giao đồ ra đây.” “Thứ gì?” An Chỉ Manh mông lung, cô vẫn không hiểu vì lí… Để cho Bùi Á Hạo lo lắng chính là, An Chỉ Manh vốn gầy, nhưng bởi vì chuyện này, để cho cô mấy ngày nay, sớm trưa tối đều ăn chính là một ít bánh mì, phối hợp nước suối là không có dinh dưỡng nhất.Bùi Á Hạo cho là cô sẽ chăm sóc tốt thân thể mình, có thể vì anh lo nghĩ, nhưng cô không có; cô chỉ muốn tìm được Cận Tư Hàn, làm tất cả như vậy cũng có giá trị."Chỉ Manh, đi, chúng ta đi ăn chút đồ dinh dưỡng, em ăn như vậy tiếp, đến lúc đó còn không tìm được anh ta, em cũng đã ngã bệnh." Bùi Á Hạo hét to, mỗi một quân lính cứu hoả bên cạnh đều bắt đầu lo lắng cô gái ban đầu bọn họ khinh thường, không nghĩ đến cô bé này vì người mình yêu, lại liều mạng như vậy.Bùi Á Hạo cùng cô tới cái thành phố này, cũng đã một tuần lễ, nhưng nhìn thân hình cô ngày càng gầy gò, trong lòng giống như bị vạn tiễn xuyên tâm (vạn mũi tên đâm vào tim) vậy, loại cảm giác đó, không phải người bình thường có thể cảm nhận được.mấy người bên cạnh thấy, trong lòng cũng ê ẩm, cũng mở lời an ủi, "Thiếu phu nhân, ngài đi ăn cơm đi. Không nên để cho Tổng thống đại nhân lo lắng cô."nếu là anh còn có thể lo lắng... Thật là tốt biết bao.An Chỉ Manh nghe đến chỗ này, nội tâm rất cảm động. Nhưng cô vẫn không thể ngừng động tác trên tay, cô biết, những quân lính kia cả ngày vì quốc gia làm việc, ăn cái gì.Nhưng cô cả ngày đều ở nhà, ăn thức ăn Cận Tư Hàn, có thể nói, cho tới nay, đều là Cận Tư Hàn nuôi cô, không để cho cô bị thương tổn. Ở bên ngoài, Cận Tư Hàn đều là trụ cột của cô.An Chỉ Manh đi theo những quân lính cứu hoả nói cám ơn, tiếp tục động tác trên tay.Đá sừng nhọn để cho tay cô chảy máu, vết máu loang lổ, người xem trong lòng có chút đau, coi như là cùng cô không quan trọng, thấy một màn này, nội tâm đều hết sức đau.Cô bé này, thật sự là cô gái bất đồng vậy. Có cô gái, ăn một lần khổ, không chịu nổi, bận bịu trở về, bị thương, kêu đau, thẳng hướng trong ngực ba ôm nằm trong lòng của mẹ đi; còn có, không chịu nổi gian khổ bên ngoài, thì sẽ cùng ba mẹ nói, trở về công ty nhà đi làm.Nhưng là cô bé trước mặt này căn bản cũng không như cô gái yếu ớt như vậy, cô rất kiên cường, rất ôn nhu, cũng rất... Khả ái.Bọn họ bây giờ cũng tin tưởng, An Chỉ Manh chính là bà xã Cận Tư Hàn, bắt đầu không tin, là cô gái để cho Tổng thống đại nhân thích là như thế nào, lại không nghĩ rằng chính là như vậy.Thấy An Chỉ Manh hoàn toàn không để ý tới mình, nội tâm Bùi Á Hạo bi thương.Mình lo lắng, chẳng lẽ cứ như vậy trôi sao? Nhưng, anh như cũ không buông tha, nhất định phải để cho người phụ nữ này đi theo mình ăn bữa ngon."An Chỉ Manh, cùng anh đi. Lần này, em không thể đối với thân thể mình như vậy." Bùi Á Hạo hết sức nghiêm túc, giống như đối với loại tình huống này, bất mãn vô cùng với tình trạng tinh thần An Chỉ Manh hôm nay." Bùi Á Hạo! Em biết anh cùng em tới, anh sẽ rất lo lắng thân thể em. Nếu như anh lo lắng em như vậy, anh rời khỏi bên người em.” An Chỉ Manh rốt cuộc không nhịn được, cô thật không thể hiểu được, tại sao Bùi Á Hạo mỗi một lần đều phải kéo tay mình, sau đó mang mình rời đi.Mình sống hay chết, có liên quan gì tới anh?Thật ra thì anh cũng không cần ở bên người mình, anh đi làm chuyện mình là được. Tại sao lần này còn ở bên người mình không rời đi chứ?Để cho cô tự sinh tự diệt... Vĩnh viễn... Cùng Tư Hàn."Manh Manh, anh là lo lắng thân thể em. Nếu như em không ăn một chút gì, thân thể sẽ bị mệt mỏi." Đây là Bùi Á Hạo lần đầu tiên đối với An Chỉ Manh phát biểu lớn như vậy.